Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 1: Chương 1




Từng cơn gió lạnh buốt len lỏi qua từng kẽ hở trên cơ thể, hơi thở đông cứng nơi lồng ngực, có cảm giác trước mắt là vực thẳm hun hút không nhìn thấy đáy, chẳng thấy đường chân trời, cũng không thấy điểm cuối cùng nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện lao xuống.

Khung cảnh mờ mờ ảo ảo, những âm thanh vỡ vụn, anh không thể nghe rõ tiếng kêu thất thanh lẫn với tạp âm, cũng chẳng thể nhìn rõ những hình ảnh náo loạn trước mặt, trong mắt anh, trong lòng anh lúc này chỉ có một người, người mà anh sẵn sàng dùng sinh mạng mình để đánh đổi.

Dường như trong một cái chớp mắt, tất cả mọi thứ đều im bặt. Đỉnh đầu anh đau đến tê dại, một thứ chất lỏng ấm nóng không ngừng tuôn trào, toàn thân chẳng còn chút sức lực, anh chỉ còn biết dùng chút tàn hơi còn lại ôm chặt lấy người đang ở trong vòng tay mình, trong giây phút cuối cùng còn chút cảm giác mơ hồ ấy, anh chỉ kịp nói một câu: “Nhắm mắt lại, đừng sợ.”

Trái tim cũng theo đó mà đau nhói, con người ngốc nghếch ấy chắc lại khóc rồi. Chỉ cần cô ấy khóc là trời sẽ đổ mưa. Dường như cả thế giới cũng trở nên đau buồn theo.

Cơn đau khiến ảo giác trở nên rõ ràng hơn, từng khung cảnh diễn ra trong quá khứ chợt ào ạt ùa về, khuôn mặt tươi tắn như hoa ấy lại một lần nữa vụt qua.

Đó là Bình An của anh.

“Anh An Bình, sau này lớn lên em lấy anh nhé?”

“Thẩm An Bình, sẽ có ngày nhất định anh phải hối hận!”

“Thẩm An Bình, em không thể sống thiếu anh. Anh đừng qua lại với người con gái khác, em không thể chịu được việc anh cưới người con gái khác.”

“Thẩm An Bình, chúng ta đừng đính hôn nữa, có được không?”



Từng khung cảnh lần lượt hiện ra, ngọt ngào đến chẳng muốn phải tỉnh dậy cũng có, đau đớn đến chẳng muốn phải nhớ tới cũng có… Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh chỉ có thể mím môi mà mỉm cười nhạt nhẽo.

Đến chính anh cũng không biết thực ra, anh yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Anh muốn thời gian dừng lại ở giây phút này biết bao, để anh có thể mãi ôm chặt lấy cô như lúc này, chỉ cần như vậy, mà đi hết cả đời này…

Tít… tít…

Chiếc điện thoại đáng chết của Cố Bình An rung lên, một hồi chuông tin nhắn rất nhẹ nhàng và đường hoàng vang lên trong buổi họp của sếp tổng, đầu óc Cố Bình An vốn đang mơ màng, cô bỗng giật mình, hoảng hốt quay trở lại thực tại.

Không khí trong phòng họp lập tức trở nên đông đặc đến kỳ quái vì tiếng chuông tin nhắn bất ngờ truyền tới ấy, đến tiếng trang giấy lật qua lật lại cũng trở nên rõ ràng. Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về phía Cố Bình An, hiển nhiên, trong đó có cả ánh mắt u ám của sếp.

Cố Bình An toát mồ hôi, cúi gằm mặt, làm ra vẻ chẳng hề có việc gì xảy ra, nghịch nghịch mấy ngón tay của mình. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở hắt ra vẻ sợ hãi của người ngồi bên cạnh, bên tai cô như có hàng vạn con ong vò vẽ đang bay vù vù, tất cả mọi người đều như muốn nói với cô một điều rằng, cô coi như xong rồi.

“Cố Bình An, tan họp đến gặp tôi.” Sếp hờ hững thốt ra vài từ đơn giản, Cố Bình An cảm thấy mình như vừa trượt chân xuống vực thẳm, da đầu giật giật liên hồi.

Sau một phút tạm dừng ngắn ngủi ấy, sếp lại thao thao bất tuyệt tiếp tục bài thuyết trình như không có điểm dừng. Cố Bình An liếc mắt nhìn chiếc điện thoại, sau đó sầm mặt, trừng mắt nhìn Quan Tiểu Bảo đang ngồi phía đối diện.

Cái con mụ này, đang họp tự nhiên dở chứng nhắn cho cô làm gì? Chẳng lẽ không biết sếp ghét nhất là trong lúc họp mà mất tập trung sao? Hẳn nhiên, điều khiến cô đau khổ hơn đó là một người lúc nào cũng làm việc nghiêm túc, tập trung như cô tại sao lại phạm phải lỗi vô cùng ngớ ngẩn là không tắt điện thoại trong lúc họp thế này? Cô thở dài ngao ngán.

Tan họp, cô ngoan ngoãn bước vào phòng làm việc của sếp. Một trận lên lớp tơi bời, tối tăm mặt mũi, một bài thuyết giảng không có điểm dừng… Nhưng tất cả những dự liệu này của cô đều không xảy ra. Sếp mặt mày điềm nhiên, tươi tỉnh đẩy về phía cô một túi tài liệu, nhẹ nhàng đến bất thường, nói: “Bình An, sau khi em xử lý xong xuôi việc này, anh sẽ thêm tiền thưởng cho em kỳ này.” Sếp cười rất ranh mãnh, cái bụng bự cũng theo đó mà rung lên, Cố Bình An lo lắng nhìn anh ta, sợ rằng bụng anh ta không chịu đựng được sức nặng mà rơi bịch xuống.

Sếp đầu hói xoay người một vòng, đứng thẳng, quay lưng về phía Cố Bình An, tiếp tục: “Nếu như không xử lý được… thì với việc vi phạm quy định mở điện thoại trong giờ họp hôm nay, chắc cũng sẽ bị trừ lương.” Anh ta nói nhẹ nhàng như không hề có chuyện gì to tát, còn Cố Bình An thì tức tối nghiến chặt răng, trong lòng muốn băm vằm anh ta ra thành trăm ngàn mảnh mới hả giận.

Một lúc sau, cô cầm túi tài liệu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất chuẩn xác và chuyên nghiệp, sau đó cũng trả lời rất chuyên nghiệp: “Thưa Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, anh cứ yên tâm.”

Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, mặt cô như muốn rơi bịch xuống đất, cô mở túi tài liệu, chưa đọc hết hai dòng đầu tiên đã nhìn thấy cái tên mà đối với cô, nó đã rất quen thuộc.

Thẩm An Bình.

Thẩm An Bình ơi là Thẩm An Bình, đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cái tên này đây? Cô cảm thấy bực bội, cô chẳng phải vợ của Thẩm An Bình, cũng chẳng phải mẹ anh ta, tại sao ai nấy đều thích đặt hai bọn họ cạnh nhau thế này?

Sếp cũng thật kỳ lạ, công ty của Thẩm An Bình mời thầu, đó là việc do bộ phận Chủ quản khách hàng bên phòng Phục vụ khách hàng chịu trách nhiệm, từ khi nào việc này lại đến phiên một nhân viên quèn ở phòng Hành chính như cô phải quan tâm vậy?

Nhưng chuyện này xét cho cùng vẫn là lỗi của Thẩm An Bình. Nếu không có việc cái tên Sở Khanh đáng ghét ấy cố tình lái chiếc xe thể thao Lotus Elise bóng loáng xuất hiện ngay trước cửa tòa nhà công ty cô thì cô cũng không đến nỗi trở thành một kẻ hám danh lợi, bán thân cầu vinh trong mắt sếp như vậy, lúc này cũng sẽ không nghĩ đến việc dựa vào mối quan hệ của cô để tiếp cận đối tác.

Nhắc đến Thẩm An Bình, vô số chuyện kể mãi không hết ấy lúc nào cũng có thể khiến Cố Bình An cứ nhớ đến là ấm ức đến phát khóc.

Thẩm An Bình là ai? Thẩm An Bình là một Sở Lưu Hương thời hiện đại mà lũ con gái mỗi khi nhắc đến là vừa yêu vừa hận rồi sau đó chỉ biết giấu mặt mà khóc thầm; là người anh em nghĩa khí Kiều Phong thời đương đại mà bất cứ gã trai nào cũng có thể nhập hội với anh ta.

Tất nhiên, trong thế giới của Thẩm An Bình, ngoài con trai và con gái, vẫn còn một loại người nữa, đó chính là Cố Bình An. Đối với Thẩm An Bình, Cố Bình An là một dạng tồn tại mang tính hiển nhiên, xét trên bất cứ mối quan hệ tình cảm nào đều không hề có sự phân biệt về giới tính.

Những câu này là Thẩm An Bình nói, Cố Bình An sau khi nghe xong, lập tức dành tặng cho anh ta một từ: “Ọe!”

Cố Bình An và Thẩm An Bình lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thẩm An Bình hơn cô một tuổi, ông nội của họ là những chiến hữu cùng nhau trèo đèo lội suối, về sau lại cùng được phân về tổng quân khu X thuộc thành phố A, vì thế có một tình bạn sâu đậm, bền chặt. Thẩm An Bình và Cố Bình An cũng là một đôi thanh mai trúc mã, cùng cởi truồng nghịch bùn đất chính hiệu. Mối quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức nào? Chỉ nhìn vào hai cái tên là có thể nhận ra được rồi, phải không?

An Bình, Bình An.

Nếu như không phải từ lâu đã không còn chế độ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như ngày trước thì có lẽ hai bên gia đình đã định sẵn hai người sẽ là vợ chồng từ khi họ còn chưa sinh ra rồi. Nhưng có lẽ vì đời cha ông đã quá thân thiết, mà người ta thường nói, cái gì quá cũng sẽ phản tác dụng, bọn họ cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy nhau là xảy ra chiến tranh. Thẩm An Bình từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng rất tốt, trước mặt mọi người luôn là đứa bé hiền lành, dễ bảo, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Cố Bình An là lập tức hiện nguyên hình, ở cái thời mà Abdomen Black Man(1) vẫn chưa thịnh hành, trong mắt Cố Bình An, mọi việc làm của Thẩm An Bình chỉ có thể dùng một từ để diễn tả, đó là “đáng ghét”! Nếu ông trời cho cô điều ước khiến một người nào đó trên thế giới này biến mất thì người đầu tiên cô chọn chắc chắn là Thẩm An Bình!

(1) Một kiểu nhân vật trong truyện manga, bề ngoài hiền lành nhưng trong lòng rất xấu xa.

Cố Bình An nhớ rõ như in trận tuyết rơi dày hồi cô năm tuổi, lũ trẻ con trong khu nhà đều háo hức, tíu tít chơi trò đánh trận giả bằng tuyết dưới trời tuyết rơi. Cố Bình An rõ ràng cùng đội với Thẩm An Bình, nhưng những quả cầu tuyết của Thẩm An Bình cứ như có mắt, nhằm thẳng về phía Cố Bình An mà lao tới. Đến quân địch cô còn chẳng ứng phó kịp, lại còn phải chiến đấu với quân mình. Từ sau chuyện ấy, mối thù giữa cô và Thẩm An Bình được thiết lập. Gặp ai, cô cũng nói: “Thẩm An Bình ấy à! Con người anh ta vô cùng xấu xa! Trong bụng toàn là những thứ xấu xa!”

Về sau, hai người dần lớn lên, Thẩm An Bình từ một cậu bé sáng sủa, thông minh thời thơ bé trở thành một thiếu niên anh tuấn, cao lớn, thế giới của anh ta bắt đầu hoa đào nở rộ, anh ta cũng từ một cậu bé ngoan ngoãn, hiền lành trở thành một công tử đào hoa, cao thủ tình trường. Về phần Cố Bình An, cũng từ đó cách nói của cô bắt đầu thay đổi, mỗi lần gặp phải đứa con gái thích Thẩm An Bình, Cố Bình An đều làm ra vẻ rất kinh ngạc, nói: “Thẩm An Bình á? Cậu thích Thẩm An Bình á? Là cái tên Thẩm An Bình mà ai nói chuyện với anh ta cũng sẽ có thai ấy á?”

Thẩm An Bình lăng nhăng với những người con gái khác nhưng tình cảm anh ta dành cho Cố Bình An hoàn toàn có thể gọi là “si tình”, hay theo như cách nói của Quan Tiểu Bảo, đó là một thứ “ngược luyến tình thâm(2)”. Chỉ cần bên cạnh Cố Bình An đôi lúc xuất hiện một vài con ruồi vệ tinh bay vo ve thể hiện chút tình cảm với cô, Thẩm An Bình sẽ ngay lập tức “vừa mới” thất tình một cách rất đúng lúc, sau đó xuất hiện bên cạnh cô, ngọt ngào chăm chút, mãi tới khi những nhân vật kia biết đường mà rút lui, cũng chính vì điều này, cho tới khi lên đại học, Cố Bình An mới có mối tình đầu, mà mãi tới khi Thẩm An Bình đi du học, mối tình đầu ấy mới nảy nở.

(2) Ý chỉ khái niệm “ngược” trong truyện ngôn tình.

Đương nhiên, những điều này đều xảy ra về sau, nếu như cho Cố Bình An lựa chọn một lần nữa, cô ước gì Thẩm An Bình chưa hề đi du học, lúc nào cũng ở bên cạnh cô để xua đuổi những vệ tinh kia, còn hơn là phải trải qua một mối tình như vậy.

Đã đến giờ tan làm. Cố Bình An thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà. Cô nghĩ ra đủ các kiểu đối thoại, đang nghĩ xem phải ký kết bao nhiêu điều ước xấu xa, đen tối thì mới có thể giành được hợp đồng toàn quyền đại diện quảng cáo từ Thẩm An Bình. Có điều, tuy cô vắt óc để nghĩ cách nói năng nhưng trong lòng đã có dự tính, quá bán là sẽ thành công. Tuy Thẩm An Bình rất đáng ghét nhưng không thể không công nhận, khi lớn lên, anh ta đối với Cố Bình An rất tốt, anh ta luôn tự lấy tư cách một người anh trai để tham gia vào cuộc sống của cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã chuyển ra ngoài sống, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng Cố Bình An lúc nào cũng có ý chí phấn đấu, không giống những cô gái có thân phận “con ông cháu cha” khác, vì thế chỉ vừa tìm được việc đã lập tức chuyển ra ngoài tự thuê phòng ở, đồng thời không tiếp nhận bất cứ sự tiếp tế nào từ gia đình.

Khi cô vẫn còn là một nhân viên quèn ở vị trí thấp nhất trong công ty quảng cáo A4, Thẩm An Bình từ nước ngoài trở về, ung dung trở thành CEO của một công ty đa quốc gia có quy mô lớn nhất thành phố A, quản lý mọi công việc của công ty con có trụ sở trong nước. Tòa nhà nơi anh làm việc cũng là tòa nhà cao nhất tại khu CBD(3) của thành phố A, mọi người vẫn đồn thổi rằng đó là nơi mà trong không khí lúc nào cũng thoang thoảng mùi tiền.

(3) Viết tắt của Central Business District: khu trung tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay thành phố.

Cô đang suy nghĩ rất đăm chiêu thì khuôn mặt được phóng to đến n lần của Quan Tiểu Bảo bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt khiến cô giật nảy mình, chút nữa thì trượt chân ngã.

“Quan Tiểu Bảo, mình cảnh cáo cậu một lần nữa, lần sau không được xuất hiện bất ngờ, dọa mình như thế nữa!” Cố Bình An sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Mình gọi cậu nãy giờ, cậu ngẩn ra nên không nghe thấy đấy chứ!” Quan Tiểu Bảo nói với vẻ rất nghiêm túc, rồi cười ngặt nghẽo, nói tiếp: “Đồng chí Cố Bình An, đến đây, nói cho tôi biết nguyên nhân nào khiến bạn cứ như người mất hồn cả ngày hôm nay vậy?”

Cố Bình An lườm cô một cái, cười khẩy. “Đồng chí Quan Tiểu Bảo! Cậu hãy thật duyên dáng mà biến đi, cảm ơn!”

“Hê hê!” Quan Tiểu Bảo cười gian xảo rồi ghé sát lại gần. “Không phải Thẩm An Bình lại có đối tượng mới rồi đấy chứ? Mỗi lần anh ta có người mới là cậu lại làm ra vẻ sống dở chết dở. Nói thật nhé, hai người bọn cậu không phải “tình trong như đã” thì mình cứ vặt đầu làm bóng cho cậu đá!”

Cố Bình An nghe xong, cười nghiêng ngả như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ. Cô chỉ vào chiếc mũi của Quan Tiểu Bảo, vừa nhịn cười vừa nói: “Đồng chí Quan Tiểu Bảo, chiêu này quả là có hiệu quả! Lần sau, nếu cậu muốn mắng mỏ mình thì cứ bảo mình thích Thẩm An Bình nhé, chiêu này thật là có hiệu quả!”

Quan Tiểu Bảo nhìn bộ dạng cười rung bần bật có phần hơi lố của cô, lườm nguýt một cái, ấm ức nói: “Người trong cuộc sao có thể hiểu rõ như người ngoài cuộc, cậu không tin thì thôi.” Cô chuẩn bị rời đi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, bất ngờ quay đầu lại. “Mình bảo này Cố Bình An, nghe nói công ty vừa mới điều động một anh chàng cực đẹp trai về làm phó tổng, cậu làm bên hành chính, không thể nào không biết đấy chứ?”

Gương mặt Cố Bình An lập tức cứng đờ, trắng bệch, lúc đó cô như vừa bị điện giật, người như hóa đá, nhưng chỉ một giây sau đã lập tức trở lại bình thường, nhanh đến nỗi Quan Tiểu Bảo không hề phát hiện ra vẻ bất thường ấy của cô, chỉ nghe thấy cô nói với giọng vô cùng điềm tĩnh: “Tài liệu về phó tổng đều do sếp quản lý, mình chỉ là một nhân viên hành chính quèn, sao có thể xem được mấy tài liệu cao cấp thế được?” Gương mặt cô không có chút bất thường nào, không hào hứng cũng chẳng buồn bã. Thực tế, cô không chỉ nhận được tài liệu về phó tổng giám đốc mới từ sớm, mà đó còn chính là lý do khiến tâm trí cô treo ngược cành cây cả ngày hôm nay.

Quan Tiểu Bảo vẫn tỏ ra ồn ào như mọi khi: “Chẳng lẽ cậu chẳng có chút mong chờ nào sao? Nghe nói đó là một người cực kỳ điển trai, lại còn được khai quật từ Thịnh Thế của thành phố B nữa chứ! Cậu cũng biết mối quan hệ ghê gớm này mà. Với sức ảnh hưởng của Thịnh Thế trong giới A4, có tên ngốc nào lại muốn đến công ty của chúng ta chứ! Mình nghe nói, sau khi xem xong thông tin về nhân viên trong công ty mình, anh ta bỗng thay đổi ý định, đồng ý tới làm việc, mọi người đều nói rằng anh ta đến đây là vì một cô gái, không biết có phải không…”

Cố Bình An im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy những lời của Quan Tiểu Bảo giống như hàng nghìn bàn tay đang ra sức cào cấu, bóp nghẹt trái tim cô, vừa buồn vừa đau, lúc đó cô cảm thấy đến hít thở cũng vô cùng khó khăn, không khí dường như chứa đầy keo dán, đông đặc, bám chặt lồng ngực cô.

Anh ta có thực sự đến vì một cô gái không?

Từ lúc nhìn thấy đống tài liệu ban sáng, tâm trí cô đã không tài nào tập trung nổi, những hồi ức mà cô chôn vùi tận sâu trái tim giờ ào ạt ùa về khiến cô cảm thấy bất lực. Cô cứ nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, giống như câu anh ta nói với cô trước khi rời đi: “Cả đời này, mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau.”

Anh ta có biết cô cũng làm việc ở công ty này không? Nếu biết, anh ta nuốt lời như thế này là có ý gì? Còn nếu không biết, vậy thì cô nên đối diện với anh ta thế nào đây?

“Này!” Quan Tiểu Bảo thúc vào khuỷu tay Cố Bình An, hậm hực nói: “Cố Bình An, cậu có nghe mình nói không đấy?”

“Hả?” Cố Bình An ngẩn người, gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi lại: “Khi nãy cậu nói gì thế?”

Quan Tiểu Bảo tỏ ra tức tối: “Mình nói sao cậu lại không có phản ứng gì! Sắp có một đại soái ca xuất hiện mà cậu không vui sao?”

“Hả?” Cố Bình An khẽ nhướn mày. “Cái này có liên quan gì đến chúng ta?”

“Lẽ nào cậu chưa bao giờ nghe đến truyền thuyết trong công ty này, người nào nhìn thấy một anh chàng điển trai thì người đó sẽ trường sinh bất lão sao?”

“Phì!” Cố Bình An phì cười. “Em yêu ơi, truyền thuyết này hay ho quá đi, nói cho chị biết, cưng nghe thấy nó ở đâu vậy?”

“Biến thôi!” Quan Tiểu Bảo lập tức trở mặt, phủi tay, quay người đi thẳng. “Từ nay trở đi còn lâu mình mới tìm cậu buôn chuyện! Kể từ khi cậu với Thẩm An Bình ở cạnh nhau, cậu cũng trở nên nhạt nhẽo y hệt anh ta! Mình ghét nhất kiểu giả bộ nghiêm túc của mấy người đấy!”

“Này, nói cho cậu biết, Tiểu Bảo! Cậu đang sỉ nhục ai đấy? Cậu bảo ai giống Thẩm An Bình? Mình có giống lợn, giống chó cũng không thể giống Thẩm An Bình được!”

“Gớm chết!”

Đúng lúc hai người mắt trợn trừng như sắp nổ ra trận quyết đấu đến nơi, chiếc điện thoại của Cố Bình An đổ chuông. Cố Bình An liếc nhìn nhân vật người máy liên tục nhấp nháy trên màn hình rồi tên người gọi đến, sau đó bấm nút nghe.

Người ở đầu máy bên kia vẫn nho nhã, điềm đạm như thường, âm sắc đều đều, giọng nói dễ nghe một cách kỳ lạ: “Đang ở đâu?”

“Công ty.”

“Đợi anh mười phút.” Người ở đầu máy bên kia kiệm lời, chỉ nói vỏn vẹn vài từ rồi định cúp máy. Cố Bình An lập tức cao giọng, gặng hỏi: “Này này, a lô, anh làm cái gì thế hả?!”

Thẩm An Bình ở đầu máy bên kia chỉ trả lời một câu rất hiển nhiên: “Ăn tối.”

“Ăn tối sao anh không tìm mấy em xinh tươi của anh ấy? Lão nương có phải là mấy em phục vụ đâu mà còn phải đi ăn tối cùng anh?” Hễ nghe thấy cái giọng điệu tỉnh bơ của anh ta là Cố Bình An xù lông, trả lời với giọng tức tối, lúc đó cô như quên rằng mình đang có một hợp đồng phải nhờ vả anh ta, dường như thói quen muốn đối đầu với anh ta đã trở thành bản năng.

Còn Thẩm An Bình chẳng hề vội vã, lên tiếng một cách rất điềm đạm: “Hôm nay Tổng giám đốc Lý bên công ty em gọi điện cho anh, nhưng anh cho nối máy sang phòng Quảng cáo…” Anh ta cố ý không nói hết câu, Cố Bình An hẳn nhiên có thể tưởng tượng được điệu bộ của anh ta lúc này, chắc chắn là đang ngồi trước bàn làm việc, đôi tay dài linh hoạt vuốt vuốt chiếc bút tinh xảo, xoay đi xoay lại, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi nói những lời khiến cô tức sôi máu với vẻ bình thản như không. Còn cô, không biết làm gì hơn, chỉ có thể phản kháng bằng cách nghiến răng ken két. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô lại cảm thấy ấm ức, bực bội. Cô gầm gừ trả lời: “Ăn ở đâu?”

“Quân Lai.”

“Buồn nôn!”

Thẩm An Bình khẽ bật cười, trong giọng nói chứa đựng sự gợi cảm và mê hoặc chết người: “Ngoan, trang điểm một chút, anh đến ngay, hôm nay phải đi gặp một người.”

“Oẹ! Cứ phải làm ra vẻ!”

“…”

Cúp máy, Cố Bình An vẫn cố chửi bới thêm. Cô tức tối ném chiếc điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu, chợt thấy Quan Tiểu Bảo đang nhìn mình, trên mặt khắc rõ ba chữ “hết thuốc chữa”. Cố Bình An vội vàng giơ cao hai tay, giải thích: “Mong tổ chức tin tưởng vào sự trong sạch của tôi, tôi và tên khốn Thẩm An Bình ấy không hề có một gram quan hệ nào!”

“Chết khiếp! Hai người chẳng những có một gram, đến một cân quan hệ cũng có rồi ấy chứ! Để chị xem cưng giả bộ đến bao giờ! Giả bộ mà không giống thì chị buồn lắm đấy!”

Cố Bình An cười lớn, xua tay lia lịa nhận thua. “Thôi nào, nàng lại ghen rồi, ái phi, yên tâm, người trẫm yêu nhất chỉ có mình nàng thôi!”

“…”

Cố Bình An cầm túi xách bước ra khỏi công ty. Quan Tiểu Bảo đã lướt chiếc xe Mini Cooper yêu quý của mình về trước, để Cố Bình An đứng một mình trước cửa tòa nhà công ty như hòn vọng phu sốt ruột chờ đợi sự xuất hiện của Thẩm An Bình.

Cô khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn ngón chân mình. Chiếc giày cao gót màu hồng nhạt cùng nước da trắng trẻo khiến đôi chân cô càng trở nên thon thả và gợi cảm, có điều sự thon thả và gợi cảm ấy cũng phải trả giá, mặc như vậy trong tiết trời đầu thu như thế này rất dễ bị cảm lạnh. Hôm nay là thứ Sáu, như một luật bất thành văn, Thẩm An Bình sẽ đến đón Cố Bình An đi ăn. Sáng sớm, khi ngủ dậy, chẳng biết dây thần kinh nào của cô bị chập, không những trang điểm tươm tất, còn mặc bộ váy liền màu be vô cùng trang nhã. Thực tế, Cố Bình An không phải là người thích ăn diện, thậm chí nhiều lúc cô còn không quan tâm đến việc trang điểm, ngoại trừ mái tóc dài vừa đen vừa dày được thừa hưởng từ nhà họ Cố, cô gần như không có vốn liếng gì quá nổi bật. À, hình như còn có người nói chân cô rất đẹp, hồi cấp ba hay cấp hai ấy nhỉ? Cô không nhớ rõ lắm nhưng có một điều cô vẫn nhớ như in, sau khi người bạn kia nói như vậy, Thẩm An Bình đã phát biểu một câu rất kinh điển: “Chỗ nào đẹp cơ? Nhìn như củ cải ấy, vừa ngắn vừa thô, lại còn bày trò mặc váy!”

Câu nói ấy của Thẩm An Bình đã làm tổn thương sâu sắc cô gái Cố Bình An đang tuổi mới lớn, vài năm sau, cô gần như đoạn tuyệt với các loại váy. Cũng chính vì nguyên nhân ấy mà hồi học đại học, cô được chọn vào đội cổ vũ của trường, việc mặc váy là bắt buộc, chính vì đôi chân thon dài, hoàn hảo của mình mà cô nhận được những lời khen ngợi từ bạn bè, khi ấy cô chẳng có cảm giác gì nhiều, chỉ thầm nghĩ: tại sao những thứ Thẩm An Bình thấy không đẹp, người khác đều cho là đẹp vậy?

Đoạn hành lang trước cửa công ty, gió rít lên từng hồi, trời đã nhá nhem tối, thời tiết cũng dần lạnh hơn, Cố Bình An cảm thấy hơi rét, thu mình, ôm lấy vai. Cô liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn một phút nữa là đến thời điểm “mười phút sau” mà Thẩm An Bình nói. Cô chỉ cần chờ thêm một phút nữa thôi.

Quả nhiên đúng một phút sau, Thẩm An Bình xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Anh ta mặc áo sơ mi, quần thô màu be đơn giản, nếu đi bên cạnh Cố Bình An sẽ khiến người khác nhìn vào có cảm giác là một bộ đồ đôi. Tay áo anh ta xắn đến khuỷu, nếu là người con trai khác, Cố Bình An chỉ cảm thấy bộ đồ ấy hết sức bình thường, nhưng đó là Thẩm An Bình nên sẽ hoàn toàn khác. Anh chàng này từ nhỏ đã có nước da rất đẹp. Đôi mắt sáng, cặp lông mày sắc nét, toát lên vẻ uy nghiêm, mỗi khi cười lại hiện lên nét “đểu cáng”, một vẻ rất “không đàng hoàng” đầy hấp dẫn. Từ trước đến nay anh ta thích để những kiểu tóc thời trang, tóc anh ta dường như lúc nào cũng ngắn như thế, thậm chí đến tóc mai cũng ngắn, đôi mắt sáng rõ mỗi lần chớp là giống như đang phóng điện. Đôi môi rất mỏng, người ta nói rằng, những người môi mỏng thường bạc tình, về điểm này thì quả là rất đúng với Thẩm An Bình.

Thẩm An Bình đứng dựa vào xe, mở cửa cho cô. Cô hấp tấp chui vào trong xe, run lẩy bẩy, hơi thở như làn khói.

Thẩm An Bình nhìn bộ dạng lạnh cóng răng va vào nhau lập cập của cô, bật cười. “Ai bảo dở chứng làm đỏm, bị báo ứng rồi hả?”

Cố Bình An trừng mắt nhìn anh ta vẻ khinh bỉ, rồi chẳng biết đối đáp thế nào cho phải, quay ngoắt đi, không thèm để ý đến anh ta nữa.

Anh ta bỗng nghiêng người sát lại gần, những ngón tay thon dài, chắc gọn kéo dây an toàn rồi cài giúp cô, động tác chẳng vội vàng cũng chẳng từ tốn, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, đến nỗi hương thơm nhè nhẹ trên cơ thể anh ta lập tức ùa đến, chiếm cứ mọi giác quan của cô, cô chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng, ngẩn người một lúc, sau đó cô tức tối đẩy Thẩm An Bình ra, gắt lên: “Chiêu hấp dẫn con gái nhà lành này không có tác dụng với tôi đâu, còn không mau tránh ra!”

Thẩm An Bình khẽ nhếch môi, cười hết sức sảng khoái nhưng cũng hấp dẫn một cách rất đáng ghét khiến người khác có cảm giác giống như từng làn hương thơm đang phảng phất trong làn gió xuân trong lành, tươi mát. Anh ta quay người khởi động xe, hai tay nắm lấy vô lăng một cách chắc chắn, mắt hướng về phía trước.

“Lát nữa phải đi gặp một người.” Anh ta từ tốn giải thích cho Cố Bình An nghe việc sắp diễn ra: “Do dì anh giới thiệu, mẹ anh ngại nên không từ chối.”

Cố Bình An nhanh chóng hiểu rõ mối quan hệ ghê gớm trong chuyện này, lập tức tháo dây an toàn, hét lên: “Mau dừng xe! Em không làm đâu! Chả ra làm sao!”

Thẩm An Bình dường như đã có dự liệu từ trước, điềm đạm, phong độ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng thốt ra hai tiếng: “Hợp đồng.”

Cố Bình An lập tức im bặt.

Lúc đến địa điểm hẹn, Cố Bình An bỗng chột dạ bởi Quân Lai mà Thẩm An Bình nói không phải một khách sạn nhiều sao sang trọng như trước đây, cũng không phải một nhà hàng tư cần phải gọi điện đặt chỗ trước, mà là một quán ăn Tứ Xuyên vô cùng ấm cúng, thậm chí còn hơi ồn ào. Cô có cảm giác cô gái mà dì Thẩm An Bình giới thiệu lần này chắc chắn không đến nỗi nào, thậm chí còn không hề tầm thường và rất có quy củ. Vì vậy cô thực sự không muốn phá hỏng mối nhân duyên còn chưa kịp nảy nở này, cho dù nhân vật chính Thẩm An Bình có vẻ không muốn phát triển mối nhân duyên này cho lắm.

Sau khi ngồi xuống, Cố Bình An càng chắc chắn về dự đoán của mình. Cô gái hễ cười là để lộ hai má lúm đồng tiền ngồi trước mặt quả thật rất dịu dàng, đáng yêu, cô ta mặc chiếc áo lông màu hồng phấn, mái tóc được cột cao khẽ đung đưa theo những cử động nhỏ nhẹ của cô. Tuy giọng nói có chút điệu đà nhưng không hề ảnh hưởng đến ấn tượng tốt về cô của Cố Bình An.

Rõ ràng là cuộc gặp mặt của hai người họ nhưng sau khi nghe Thẩm An Bình giới thiệu, cô ta còn nắm tay cô rất chặt, nói chuyện rất vui vẻ.

Thực ra Thẩm An Bình cũng không nói nhiều về cô, chỉ nói: “Đây là Cố Bình An”, không hề nói đến mối quan hệ giữa anh và cô, cũng không nói lý do vì sao cô có mặt ở đây, thậm chí còn hết sức dịu dàng và chẳng quan tâm đến phong độ khi đưa thực đơn cho cô chọn, ngỏ ý mọi người nên chọn theo khẩu vị ưa thích của cô một cách rất “bá đạo”.

Chọn xong xuôi một list những món muốn ăn, Cố Bình An thầm nghĩ, nếu cô gái này có thể chọn món ăn dựa theo khẩu vị của cô như vậy thì cô ta một là một kẻ ngốc, hai là một thánh mẫu, hoặc đơn giản là đóng kịch quá giỏi.

Nhưng cô gái này quả nhiên không tầm thường, cô ta gọi nhân viên phục vụ, giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển: “Những món Cố tiểu thư chọn rất ngon, nhưng tôi cũng hơi kén ăn, tôi muốn chọn thêm mấy món, có được không?”

Thẩm An Bình thản nhiên mỉm cười, Cố Bình An suýt nữa không kìm nổi mà nói hết sự thật cho cô ta biết.

Đến giữa bữa ăn, Cố Bình An bỗng có cảm giác chân mình bị ai đó đá một cái, cô đương nhiên biết người đó là ai, nhưng quả thực cô rất có cảm tình với cô gái ngồi trước mặt, vì thế cô cứ để mặc Thẩm An Bình đá, không có phản ứng gì.

Thẩm An Bình thấy cô không tỏ thái độ gì, cố ý múc thêm cho cô một muôi canh, đúng lúc anh ta ghé lại gần, cô nghe thấy anh ta thấp giọng nói: “Hợp đồng.”

Cố Bình An liếc xéo anh ta một cái rồi bất lực gục đầu. Ai bảo cô đang có việc quan trọng cần đến sự đồng ý của anh ta, chỉ có thể để mặc anh ta diễn trò. Cô cầm chiếc thìa lên, giả vờ làm động tác định uống canh, rồi đưa tay lên mũi, vẻ mặt như không chịu được mùi thức ăn.

Thẩm An Bình hiểu ý, lập tức rót một cốc nước lọc, đặt trước mặt Cố Bình An, còn hỏi với giọng hết sức quan tâm: “Em không sao chứ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Anh đã bảo em không cần đến rồi, em còn cứ cố, em mà làm sao thì anh đau lòng lắm!”

Sau khi nghe xong những lời này, Cố Bình An cảm thấy không cần phải giả bộ nữa, cô thực sự cảm thấy buồn nôn. Cô cố kiềm chế vì cổ họng khô khốc, bắt đầu giàn giụa nước mắt, nhìn chăm chăm về phía Thẩm An Bình, giống như có vô vàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra, chỉ lặng lẽ cầm giấy ăn, khẽ lau lau khóe miệng.

Một lúc sau, cô nghe thấy Thẩm An Bình hít một hơi sâu, nói với cô gái ngồi đối diện: “Vu tiểu thư, quả thực rất xin lỗi, thực ra tôi đã có bạn gái từ lâu, chỉ có điều bố mẹ chưa đồng ý.” Thẩm An Bình ôm lấy vai Cố Bình An, tiếp tục: “Tuy bố mẹ tôi bây giờ vẫn chưa chấp nhận cô ấy nhưng chúng tôi đã quyết định ở bên nhau thì sẽ không chia lìa.”

Cô gái ngồi đối diện không ngờ sự việc sẽ phát triển đến mức này, ngỡ ngàng nhìn hai người bọn họ, một lúc lâu sau mới chớp chớp đôi mắt ướt lệ, lên tiếng: “Trước đây có nghe kể rằng Thẩm tiên sinh là công tử đào hoa có tiếng, thì ra đều chỉ là vẻ bề ngoài.” Cô ấy dường như rất xúc động, nhưng lời lẽ vẫn rất trau chuốt: “Chắc hẳn tiểu thư đây đang mang bầu phải không? Yên tâm đi, cho dù vấn đề lớn đến mấy, sau khi gạo đã nấu thành cơm thì cũng không còn là vấn đề lớn nữa, anh đưa cô ấy tới một nơi khác, chỉ cần đứa bé được sinh ra thì sẽ không có vấn đề gì phải lo nữa!”

Thẩm An Bình gật gật đầu vẻ rất tán đồng, sau đó hơi chau mày rồi nói nửa chừng: “Nhưng còn về phía người lớn…”

“Không sao đâu!” Cô gái ấy vỗ nhẹ xuống bàn vẻ rất thoải mái. “Tôi sẽ giải quyết việc đó!”

“Cảm ơn cô!” Cái đồ hồ ly xảo quyệt Thẩm An Bình này, chỉ với vài câu nói đã lừa được con gái nhà người ta. Cố Bình An ngồi bên cạnh, không nói được gì.

Giải quyết xong việc gặp mặt làm quen, Thẩm An Bình liền đồng ý ký vào bản hợp đồng quảng cáo với công ty của Cố Bình An, sau đó còn rất hào phóng đưa Cố Bình An đi ăn kem Häagen-Dazs.

Quả thật, slogan của Häagen-Dazs rất tuyệt vời: “If you love her, take her to Häagen-Dazs.”

Nhưng cô và Thẩm An Bình, thế nào cũng không thể có được một chút lãng mạn.

Mọi người đều nói Thẩm An Bình và Cố Bình An rất hợp nhau, thậm chí nhiều khi chính Cố Bình An cũng cảm thấy bọn họ rất hợp nhau, đã môn đăng hộ đối lại hiểu nhau rất rõ. Trong những đôi thanh mai trúc mã mà cô quen, số đôi kết hôn với nhau cũng không ít, người chị họ Cố Diễn Sinh ở thành phố B của cô chính là một ví dụ điển hình, tuy rằng chị và anh rể cưới nhau, sau đó ly hôn rồi tái hôn, nhưng bây giờ cuộc sống rất hạnh phúc. Những câu chuyện về tình yêu của anh rể dành cho mình luôn được chị họ ca tụng như những câu chuyện thần thoại, thậm chí một dạo cô còn lấy anh rể làm hình mẫu lựa chọn của mình.

Chỉ có điều lý tưởng lúc nào cũng quá xa vời so với hiện thực, mối quan hệ giữa cô và Thẩm An Bình không thể so với chị họ được. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng việc đụng chạm cơ thể với Thẩm An Bình, từ trước đến giờ cô chẳng hề có cảm giác gì khác biệt. Khi Thẩm An Bình chạm vào cô, cô cũng chỉ cảm thấy như chính mình chạm vào mình vậy, lúc nào cô cũng nghĩ rằng, cho dù mình có cởi bỏ hết quần áo thì Thẩm An Bình cũng sẽ chẳng có phản ứng gì, thậm chí cô còn có một ý nghĩ rất đen tối, nếu có một ngày Thẩm An Bình làm chuyện đó với cô thì cô cũng chỉ cảm thấy như chính mình đang tự thỏa mãn mình mà thôi.

Nhưng nếu nói cô không hề thích Thẩm An Bình, cô lại không thể giải thích nổi cái cảm giác muốn chiếm hữu kỳ lạ mà cô dành cho anh ta. Ví dụ mỗi lần nghe thấy Thẩm An Bình vừa thay bạn gái, cô lại âu sầu, buồn rầu một thời gian, sau đó nói với Thẩm An Bình vẻ hết sức quan tâm: “Đừng bao giờ quá chủ quan với loài sinh vật mỗi tháng đều chảy máu ròng một tuần mà không chết.” Chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhận ra ý tứ sâu xa trong câu nói ấy, nhưng Thẩm An Bình lại tỏ ra chẳng mấy quan tâm đến điều đó, làm ra vẻ cụt hứng khiến Cố Bình An vô cùng tức tối. Vậy mà một thời gian sau cô đã quên luôn, thậm chí còn có thể đồng hành với những người bạn gái của Thẩm An Bình, nói chuyện hết sức vui vẻ.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt nhìn Thẩm An Bình của Cố Bình An cũng bỗng trở nên phức tạp hơn. Người con trai đang tập trung uống cà phê trước mặt cô, nhìn thì có vẻ nho nhã, phong độ, từng biểu hiện trên gương mặt đều thu hút ánh mắt của người khác, từ lúc anh ta bắt đầu ngồi xuống đã có không ít các cô gái trẻ đưa điện thoại lên chụp hình anh ta, động tác cũng rất lộ liễu, nhưng anh ta dường như không hề cảm thấy bất cứ điều gì, chỉ chăm chú thưởng thức ly cà phê của mình, chậm rãi từng ngụm một, mím môi thưởng thức, mỗi động tác đều rất hoàn mỹ, từ đầu đến cuối đều đẹp trai ghê gớm.

Cố Bình An có điều không hiểu: “Anh không muốn đi xem mặt thì trực tiếp từ chối là xong, kéo em vào làm gì?”

Thẩm An Bình nhíu mày, nhỏ nhẹ nói: “Từ chối phụ nữ không phải là việc mà một người đàn ông tốt nên làm.”

“Oẹ!” Cố Bình An nổi da gà. “Thôi đi anh, có mà anh sợ mẹ anh thì có!”

Thẩm An Bình vẫn thản nhiên như không, nhún vai vẻ không quan tâm. “Em muốn hiểu thế nào cũng được.” Nói xong, anh ta bỗng chuyển chủ đề: “Mẹ em nhờ anh chuyển lời tới em, đợt Quốc khánh này nếu em không về nhà, dì ấy sẽ đến tìm tổng giám đốc công ty em để công bố thành viên gia đình em, để họ cho em một bài học.”

Cố Bình An giật mình. “Chuyện này… từ bao giờ đấy?”

“Hôm qua.”

“Cái tên đểu cáng này làm sao thế hả? Sao anh không báo với em từ sớm? Quốc khánh chẳng phải là ngày kia rồi sao? Em đã kịp chuẩn bị gì đâu!” Cố Bình An tức đến xì khói, trừng mắt, gắt gỏng với Thẩm An Bình.

Thẩm An Bình vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, điềm đạm. “Anh cũng phải về nhà, nhân tiện cho em đi cùng, vì thế anh thấy em chẳng có gì phải chuẩn bị cả.”

“Anh thì hiểu cái gì chứ! Dạo này em đang giảm cân kịch liệt, gầy mất một cân, nếu mẹ em mà biết được, không róc xương, lột da em mới là chuyện lạ đấy!”

Thẩm An Bình nghe xong, nhìn cô từ đầu xuống chân, rồi ánh mắt dừng lại chỗ ngực cô, thở dài ngao ngán, lắc lắc đầu, bình thản chép miệng bình phẩm: “Hình như chỉ gầy đi đúng một chỗ thì phải, thật đáng thương!”

Cố Bình An nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, liếc xuống ngực mình, sau đó tức tối vươn đôi gò bồng đảo miễn cưỡng đạt size B của mình, phản bác bằng câu nói của Quan Tiểu Bảo: “Tôi giống bố tôi, được chưa?”

Thực ra Thẩm An Bình đối xử với Cố Bình An không giống những người khác. Ví dụ, với những người con gái khác, anh ta lúc nào cũng ga lăng và phong độ, duy chỉ có với Cố Bình An thì lại lạnh nhạt đến bất thường, thường thích trêu đùa, chọc tức cô. Hồi nhỏ, Cố Bình An thấp nhất trong lũ trẻ con, anh ta lúc nào cũng trêu chọc cô là hội trưởng hiệp hội Người lùn, chỉ cần cô đứng nói chuyện với một người cũng thấp bé khác, anh nhất định sẽ nói hiệp hội Người lùn đang họp hội nghị. Sau đó, Cố Bình An bất ngờ dậy thì, dáng người phổng phao, trở thành nữ sinh có chiều cao đứng thứ hai trong lớp, nhưng cô chỉ phát triển dáng người mà không phát triển ngực, và thế là Thẩm An Bình bắt đầu thay đổi cách nói, gọi cô là Thái Bình công chúa, chỉ cần nhìn thấy cô là lập tức cao giọng chào: “Công chúa vạn tuế!”

Trong những năm anh ta đi du học, Cố Bình An dần trở nên xinh đẹp như đóa hoa đang thì nở rộ, tuy cô vẫn luôn cảm thấy tự ti nhưng xung quanh chẳng lúc nào thiếu những anh chàng trồng cây si. Khi Thẩm An Bình trở về nước, anh ta vẫn độc mồm độc miệng như trước. Nhìn thấy Cố Bình An, anh ta nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn ngắm cô một lúc, sau đó véo má cô, mỉm cười rồi nói: “Bình An của anh, sao vẫn cứ xấu gái thế hả?”

Anh ta rất ít khi gọi tên thật của cô một cách thân mật như vậy, không những thế lại còn thêm cả định ngữ chỉ sự sở hữu. Cách gọi “Bình An của anh” ấy khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nhưng nghe hết câu, ngoại trừ ham muốn băm vằm anh ta ra, Cố Bình An chẳng có ý nghĩ gì khác.

Thái độ của Thẩm An Bình với Cố Bình An thì sao? Còn kỳ lạ hơn. Nếu nói không có chút tình cảm nào thì hình như không đúng. Không người con gái nào ở bên Thẩm An Bình quá một trăm ngày. Cố Bình An thì lại khác. Cô ở bên Thẩm An Bình đã được vô số cái một trăm ngày đó rồi, hơn nữa, anh chưa bao giờ cảm thấy chán ngán.

Dạo trước, Quan Tiểu Bảo từng chuyển tới cô câu nói của anh trai cô ấy: “Cái thằng Thẩm An Bình này, nói nó thế nào cũng được, tìm nó, xin thứ gì nó cũng cho, ngoại trừ Cố Bình An, chỉ cần tranh giành Cố Bình An với nó thì đừng trách nó xấu xa.”

Về điều này thì Cố Bình An tin, bởi anh trai Quan Tiểu Bảo, Quan Đại Bảo, là bạn chí cốt từ nhỏ của Thẩm An Bình, tuy tên của anh ta có hơi khó nghe nhưng ngoại hình thì đúng là ngược lại hoàn toàn, về điểm này, chỉ cần nhìn Quan Tiểu Bảo là biết, không thể không công nhận Quan Tiểu Bảo là một mỹ nhân tiêu chuẩn.

Quan Đại Bảo và Thẩm An Bình là anh em tốt bao năm, những lời anh ta nói hầu như không sai, nhưng Cố Bình An chẳng hề có cảm giác gì đặc biệt vì cô và Thẩm An Bình giống như anh trai và em gái. Cô làm việc gì anh ta cũng giám sát chặt chẽ, còn hơn cả bố cô quản cô.

Có điều phải công nhận những người bạn thuở nhỏ của Thẩm An Bình đều không đến nỗi nào, trước giờ chưa hề có ai dám nảy sinh tình ý với Cố Bình An. Cô không cảm thấy có gì bất thường, chỉ có Quan Tiểu Bảo lúc nào cũng thêm mắm thêm muối bên tai khiến cô cũng cảm thấy bị lung lay. Có lần Cố Bình An không thể giữ trong lòng thêm được nữa, mang ý nghĩ có màu hồng tươi đẹp ấy tới hỏi trực tiếp Thẩm An Bình, hy vọng anh ta sẽ nói điều gì đó thật lãng mạn để kết thúc mối quan hệ thanh mai trúc mã tình nghĩa sâu nặng này của hai người. Chẳng ngờ, Thẩm An Bình cực kỳ bình tĩnh, nói những lời không chút tình cảm: “Anh từ trước giờ luôn ăn ở tốt bụng, sao có thể nhẫn tâm nhìn em làm hại những người thân quen của anh?”

Lúc ấy, Cố Bình An đang nhâm nhi cốc trà sữa cherry Thẩm An Bình mua cho, lập tức cảm thấy trong người như có một con khủng long kỷ Jura đang phun lửa phì phì, liền đổ ụp cốc trà sữa lên đầu Thẩm An Bình, ai ngờ tên Thẩm An Bình ranh ma, tinh quái đã nhanh hơn né được. Đương nhiên, nếu ai đó ở cạnh ngay lúc ấy thì không khó nhận ra rằng, đúng lúc cốc trà sữa được nhấc lên, Cố Bình An đã dịch tay ra một chút, nhớ rằng chỉ một chút thôi nhé!

Đúng chín giờ tối, Thẩm An Bình hộ tống Cố Bình An đến trước cổng ra vào khu nhà cô ở. Quan niệm về thời gian của Thẩm An Bình rất chặt chẽ, còn Cố Bình An thì hoàn toàn ngược lại, cô cực kỳ chậm chạp, ăn uống chậm chạp, đi đứng chậm chạp, lại rất thích đi muộn, điều này cũng dẫn đến một thói quen bất thành văn cho những người quen của cô, ví dụ hẹn cô gặp nhau lúc mười hai giờ thì họ sẽ cố tình nói thành lúc mười giờ. Nhưng cho dù như vậy, những người có hẹn với cô vẫn được chứng kiến bộ dạng hớt hải chạy tới của cô khi đồng hồ đã chỉ qua con số 12.

Thói quen xấu này của cô đã được hình thành như thế nào? Nguyên nhân của điều đó không thể tách rời ba người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Bố cô, Thẩm An Bình và Tất Nhiễm.

Cố Bình An về đến nhà liền thay váy ra, đi giày cao gót suốt cả ngày, bắp chân đau nhừ, mỏi rã rời, cô mắt nhắm mắt mở tắm rửa, vẫn chưa xong, còn cố đắp một chiếc mặt nạ trước khi ngủ trong tình trạng gần như vô thức.

Trước khi trèo lên giường, cô phát hiện cửa sổ cạnh ban công vẫn chưa đóng, bảo sao từ lúc bước vào phòng đã thấy rét run. Cô xỏ dép, chưa kịp bước đến bên cửa sổ đã rùng mình mấy cái, toàn thân lạnh toát. Cô xoa xoa mũi rồi đóng cửa, cánh cửa sổ được đóng lại một cách khó khăn, nhưng người vẫn run lẩy bẩy. Cố Bình An nghĩ thầm, chắc mình bị cảm rồi, mặc cái váy đó cả ngày đúng là sai lầm, trong những ngày thời tiết thay đổi này, cô sinh sự ăn với mặc làm cái gì cơ chứ!

Cô khổ sở tự pha cho mình một cốc rễ bản lam[4] rồi lò dò lên giường nằm.

[4] Một vị thuốc giúp thanh nhiệt, giải độc, lợi yết hầu.

Tuy mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cơn cảm lạnh đến quá đột ngột, cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ mê man. Tầm ba, bốn giờ sáng, Cố Bình An mơ màng cựa mình rồi tỉnh giấc, người nóng ran như lửa, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên, bao trùm cả đỉnh đầu, đầu đau như búa bổ. Cô lau nước mũi rồi mơ màng ngồi dậy, toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực, như đang bồng bềnh bước trên không.

Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, phải giơ trước chiếc đèn trong phòng một lúc lâu mới nhìn được rõ, 38 độ 2. Cô ngẩn người một phút, sau đó mò tìm điện thoại, bấm số của Thẩm An Bình theo thói quen.

Chuông đổ được hai hồi, Thẩm An Bình đã bắt máy, giọng nói có phần nặng nề, hơi thở có phần gấp gáp, kèm theo sự uể oải: “Bình An à?”

“Ờ…” Cố Bình An mệt mỏi lên tiếng. Thẩm An Bình lập tức cao giọng hơn: “Sao thế? Sao không ngủ?”

“Em…” Cố Bình An chưa kịp nói rõ sự tình đã nghe thấy tiếng kêu nũng nịu và thỏa mãn của một người con gái ở đầu máy bên kia, cho dù có ngớ ngẩn cô cũng đoán được lúc này Thẩm An Bình đang làm gì. Cô có cảm giác người như bốc hỏa. Cô lắp bắp trả lời: “À… Không… không có gì đâu, định nhắc anh về việc về nhà thôi… Đừng

quên đấy…”

“Bình An?” Giọng nói của Thẩm An Bình đầy sự nghi hoặc. Giây tiếp sau, ở đầu máy bên kia truyền đến những tiếng quần áo lạo xạo. Thẩm An Bình có vẻ vừa thay quần áo vừa nói chuyện với cô. “Em bị ốm đúng không?”

Cố Bình An đang mê man nhưng vẫn ngang bướng nói: “Không phải!”

Thẩm An Bình không trả lời.

“Anh định qua đây à?”

“Ừ!” Thẩm An Bình trả lời, như một việc không thể khác.

“Thế anh tắm trước đi rồi hãy đến.” Cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói câu đó. Thực ra, cô chẳng hề cảm thấy tội lỗi khi chen ngang vào màn ân ái lúc đêm khuya của Thẩm An Bình. Ngược lại, cô còn cảm thấy việc đó quá đỗi bình thường, không có gì đáng bàn. Cô luôn tự tin nghĩ rằng, cho dù Thẩm An Bình ở bên ngoài có trăng hoa thế nào, suốt ngày trêu chọc độc mồm độc miệng với cô ra sao, chỉ cần cô chỉ chỉ ngón trỏ, anh nhất định sẽ xuất hiện, cho dù đó là lúc nào.

Chẳng biết bao lâu sau, Cố Bình An mê man tắt đèn rồi chìm sâu vào giấc ngủ, giấc mơ ùa đến vô cùng đáng sợ, cô chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng, người đẫm mồ hôi, không muốn cử động.

Căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng, đèn cũng không bật, chỉ thấy màu trắng của trần nhà, mọi đồ đạc đều đang im lìm ẩn mình trong màn đêm. Trong con mơ màng, cô như nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Người đó dù rất mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhàng bước đến trước giường của cô.

Một cánh tay to lớn, lạnh giá đặt lên cái trán nóng ran như lửa của cô. Cảm giác lạnh buốt bất ngờ ùa đến ấy như làm giảm đi phần nào cơn nóng hầm hập khó chịu, cô khẽ kêu một tiếng thoải mái, một lúc sau, cô hé mắt, lên tiếng dò hỏi: “Thẩm An Bình?”

Thẩm An Bình bật chiếc đèn ở đầu giường, dưới ánh sáng màu vàng dịu nhẹ tỏa xuống từ chiếc đèn, khuôn mặt điển trai của anh toát lên vẻ khôi ngô, tuấn tú mờ ảo, lông mày khẽ nhíu, anh cầm bộ quần áo ngủ của Cố Bình An rồi với tay ôm lấy cô, khẽ thở dài. “Nhìn thì có vẻ khỏe mạnh, mà sao suốt ngày ốm thế?”

Giọng nói thể hiện sự cưng nựng ấm áp, đây là Thẩm An Bình mà khi còn tỉnh táo, cô chưa bao giờ được nhìn thấy. Cô ngoan ngoãn nhấc tay, mặc bộ quần áo ngủ mà Thẩm An Bình đưa cho. Thẩm An Bình đỡ cô dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt cô. “Đi nào, tới bệnh viện.”

Thẩm An Bình cõng cô trên lưng, bờ vai của anh to rộng, giống như bức tường vững chãi. Cố Bình An mê man thả lỏng người trên lưng anh. Mùi sữa tắm dịu nhẹ, thơm mát trên người anh bay tới mũi cô, mặc dù mũi đã tắc tịt do bị cảm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cơ thể anh.

Mái tóc ngắn của anh hơi dựng lên, có lẽ vừa tắm xong, chưa kịp lau khô tóc anh đã vội vàng ra khỏi nhà. Cô nghĩ lại câu nói cuối cùng của mình trong điện thoại, bỗng cảm thấy hối hận.

Cô dùng những ngón tay nóng giãy của mình bám chặt lấy cổ Thẩm An Bình, giống như lần cô bị ngã gãy chân lúc nhỏ, ôm cổ anh thật chặt, mặt tựa vào vai anh, ghé sát vào một bên má anh, cảm giác bình yên đến kỳ lạ, chẳng hề có chút sợ hãi.

Thẩm An Bình thu dọn rồi đưa cô đến bệnh viện, không biết có phải do quá nhạy cảm với bệnh viện hay không, mùi cồn nồng nặc đến đáng sợ khiến Cố Bình An lập tức trở nên tỉnh táo ngay khi bước vào đây. Bác sĩ khám xong, liền đưa ra chẩn đoán. Cố Bình An phụng phịu ngước mắt nhìn Thẩm An Bình, gương mặt toát lên vẻ đáng thương. “Anh An Bình…” Chỉ cần cô gọi Thẩm An Bình là “anh”, chắc chắn là có việc muốn nhờ, quả nhiên, ngay sau đó cô đã líu ríu nói: “Truyền nước, truyền nước nhé! Em không muốn bị tiêm vào mông đâu.”

Thẩm An Bình khóc dở mếu dở. “Lớn thế này rồi, vẫn còn sợ tiêm sao?”

“Thế anh lớn như vậy rồi, vẫn còn sợ gián thì sao?”

Mặt Thẩm An Bình lập tức trắng bệch, anh lập tức cười lớn. “Sốt cao quá nên bị lẫn à, nói linh tinh gì thế?”

Cố Bình An lúc này đã hoàn toàn lật bỏ tấm mặt nạ cừu non ngây thơ, bắt đầu giở trò: “Em không cần biết, em không muốn bị tiêm vào mông, em muốn truyền nước! Nếu không, em sẽ kể chuyện anh sợ gián cho đám bạn gái của anh!”

Thẩm An Bình: “…”

Vị bác sĩ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn hơn được nữa, đưa cuốn sổ khám bệnh và tờ chẩn đoán ra trước mặt Thẩm An Bình. “Thôi thôi, tới chỗ khác mà giở trò nũng nịu, lớn thế này rồi mà còn sợ tiêm là sao?” Anh ta quay lại lườm Thẩm An Bình một cái. “Không nên chiều bạn gái quá như vậy!”

Thẩm An Bình mỉm cười, cũng không lên tiếng giải thích chuyện hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người họ của bác sĩ, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu: “Đúng vậy!”

Câu trả lời “Đúng vậy” ấy của anh khiến người chịu khổ chính là Cố Bình An. Anh đích thân áp giải cô vào phòng tiêm, sau đó đứng nhìn cô lúc này đã co rúm lại như quả cà héo bước từng bước khập khiễng từ phòng tiêm đi ra.

Do gần đây có dịch cảm cúm và viêm phổi nên phòng bệnh quá tải. Thẩm An Bình khó khăn lắm mới tìm được một chiếc ghế mềm, sau đó dìu Cố Bình An ngồi xuống.

Cố Bình An suốt quãng đường không thèm để ý gì đến anh, cũng chẳng buồn trừng mắt lườm, luôn giữ bộ mặt bí xị lạnh lùng đáng sợ, ngồi phịch xuống chiếc ghế mềm, xong xuôi đâu đấy, lông mày nhíu lại thành một đường thẳng, cô làu bàu trách móc: “Thẩm An Bình, anh thật chẳng ra làm sao! Chưa nói đến phòng chăm sóc đặc biệt, chí ít anh cũng phải tìm được một cái giường bệnh chứ! Một lúc nữa còn phải truyền nước, anh để em cứ ngồi thế này mà truyền à?” Cái kiểu gì thế này không biết! Một chút đặc quyền cũng không có!

Thẩm An Bình cười mỉm, mắt nhắm hờ, từ tốn nói: “Em thì giỏi rồi, em tự đi mà tìm!”

Cố Bình An tức nghẹn, giận dữ hét lên: “Thẩm An Bình, cả đời này, người em ghét nhất nhất nhất chính là anh!”

Thẩm An Bình hơi khựng lại một giây rồi giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu em có thể giữ được thứ tình cảm quái dị và cố chấp dành cho anh này cả đời thì quả là hiếm có đấy.”

“…” Cố Bình An không nói được gì, quay mặt đi, không thèm nhìn anh thêm nữa, đấu khẩu với cái con người quái dị này, cô chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong, thôi bỏ qua, cô còn phải giữ sức nữa!

Bốn chai dịch truyền lớn được treo liên tiếp trên chiếc giá truyền dịch. Cố Bình An cảm thấy mắt nhíu chặt, cơn buồn ngủ đeo bám, cô nghiêng đầu sang một bên, chìm vào giấc ngủ. Ngày thường mồm miệng không lúc nào ngơi, chỉ có những lúc ốm mệt cô mới trở nên yên lặng như vậy. Mái tóc đen búi lỏng của cô hơi rối, buông lòa xòa trên bờ vai của Thẩm An Bình, giống như những thân dây leo, Thẩm An Bình gần như không cử động, để cô tựa vào người mình, có lúc cô còn cựa quậy rất tự nhiên, anh đưa tay ra đỡ cô về đúng tư thế.

Khi Cố Bình An tỉnh giấc đã là hơn sáu giờ sáng. Chẳng biết Thẩm An Bình đã làm thế nào mà thu xếp cho cô có một chiếc giường, tuy không phải là giường bệnh chăm sóc đặc biệt nhưng cũng tốt hơn nhiều so với việc ngồi dựa vào ghế để truyền dịch. Cô nghĩ có lẽ mình bị ốm đến hồ đồ mất rồi, lớn thế này rồi mà Thẩm An Bình bế cô từ chiếc ghế đặt lên giường mà cô không hề hay biết.

Còn về Thẩm An Bình, cái tên chết giẫm ấy sáng sớm đã không thấy mặt mũi đâu, điều này khiến Cố Bình An càng cảm thấy buồn bã.

Thực ra Cố Bình An không phải là người thích làm phiền người khác, điều này có mối liên hệ mật thiết với thứ quan niệm kỳ lạ mà chính cô cũng không biết được hình thành từ khi nào. Lúc nào cô cũng hy vọng mình không quá tầm thường trước mặt Thẩm An Bình, vì thế cô không muốn hỏi, tự ép mình không được phép tò mò, không cảm thấy bị dao động vì những việc của anh, cũng không muốn bám lấy anh, cố gắng để mình nghĩ đơn giản đi, như vậy cũng sẽ không phải buồn bã vì những chuyện của anh.

Luôn luôn cười thật tươi đón nhận mọi thông tin mà anh mang đến, luôn luôn lắng nghe những câu chuyện mà anh kể một cách vô cùng tự nhiên, không bao giờ hiểu nhầm sự chiều chuộng mà anh dành cho cô, cũng không bao giờ chủ động bộc lộ cho anh thấy những suy nghĩ thực sự của mình.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ngốc nghếch, phản ứng lề mề, thậm chí cảm thấy dây thần kinh phản ứng của cô quá chậm chạp, nhưng thực ra không phải. Những người tưởng như hồ đồ trong những chuyện nhỏ nhặt, thực ra lại rất tỉnh táo trong những chuyện lớn, Cố Bình An đúng là như vậy, cô lúc nào cũng biết cách giữ cho mình chút lý trí cần thiết trong những chuyện nghiêm túc.

Ví dụ, trong tình yêu.

Vì thế cô sẽ không cho phép mình làm một việc quá đỗi nguy hiểm, đó là yêu Thẩm An Bình, đây cũng chính là lý do khiến cô có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, cô không yêu anh, chỉ riêng điều này cũng đủ để Thẩm An Bình yên tâm và đối xử tốt với cô.

Đúng lúc chẳng có việc gì làm, ngước mắt ngó nhìn trần nhà, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới, chậm rãi, đều đều, vừa nghe cô đã đoán ra Thẩm An Bình đã quay trở lại.

Cố Bình An lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ say. Ai ngờ Thẩm An Bình chưa bước vào phòng bệnh đã gặp y tá trưởng đang đi kiểm tra các phòng bệnh. Giọng nói của chị ta không cao cũng không thấp, rất dịu dàng, vui vẻ: “Mua được Phúc Hỷ Tân rồi à?”

Thẩm An Bình dừng bước, mỉm cười thành khẩn: “Cảm ơn chị nhiều, mua được rồi ạ!”

“Xa như thế, đúng là kiên nhẫn thật! Bạn gái cậu nhìn ngố ngố thế, xem ra cũng tốt phúc thật đấy!”

“Lần nào tiêm xong cô ấy cũng kêu đắng miệng, thích ăn kẹo bí đao của Phúc Hỷ Tân, em nghĩ mãi, dù sao cũng chẳng có chỗ ngủ nên mới đi mua.”

“Ha ha, tuổi trẻ đúng là sức khỏe tốt thật!” Chị y tá trưởng khua khua tay, mỉm cười, rời đi.

Cố Bình An tuy nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng đôi tai thì không, cô nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện. Lúc này, cảm giác trong lòng cô giống như có một chiếc muôi lớn đang đảo qua đảo lại trong nồi lẩu, vừa nóng giãy vừa trơn tuột, hết sức mâu thuẫn.

Thẩm An Bình bước lại gần, nhẹ nhàng nhấc một chiếc ghế, đặt xuống bên cạnh giường của Cố Bình An, với tay vỗ vỗ lên chiếc chăn, dùng chất giọng trầm sâu độc đáo của mình giục giã: “Dậy mau! Đừng có giả vờ! Anh biết em tỉnh rồi.”

Cố Bình An ngang bướng mất mấy giây, sau đó mở trừng mắt một cách không cam tâm, lườm anh vẻ đầy bực tức. “Anh không giả vờ như không biết được sao? Cứ thế này em mất mặt lắm, biết không hả?”

Thẩm An Bình mỉm cười, lông mày khẽ cử động, vẻ điềm tĩnh và đáng ghét được kết hợp một cách hoàn hảo. “Lông mi em cứ nhấp nháy liên hồi như thế, anh mà tiếp tục giả vờ theo em thì có lỗi với đôi mắt này của anh lắm.” Nói xong, anh tiếp tục xoay xoay, nâng chiếc giường cao lên, đặt sau lưng Cố Bình An một chiếc gối.

“Anh mua nước súc miệng đây, em súc miệng qua, đánh răng linh tinh, rắc rối lắm!” Anh đặt hộp cháo nóng vừa mua xuống chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, sau đó đặt chiếc hộp giấy có in biểu tượng truyền thống của Phúc Hỷ Tân xuống bên cạnh. “Ăn sáng xong mới được ăn kẹo, ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc rồi chúng ta về nhà, anh đã nói chuyện với Tổng giám đốc Lý giúp em rồi, hôm nay em không cần phải đi làm.”

Vừa nghe thấy không phải đi làm, Cố Bình An lập tức nở nụ cười tươi rói, sung sướng kéo hộp cháo nóng tới trước mặt, cô vừa mở nắp hộp, mùi thơm của gạo bốc lên, tuy miệng vẫn còn đắng ngắt sau vết tiêm ngày hôm qua nhưng cô vẫn cảm thấy đói cồn cào, ăn rất ngon miệng.

Cô vừa ăn từng miếng cháo lớn vừa lúng búng hỏi: “Khi nãy có phải chị y tá hiểu nhầm anh và em không? Sao anh không giải thích với chị ấy?”

Thẩm An Bình hơi ngẩng lên, khẽ đưa mắt liếc nhìn cô, hỏi lại: “Có cần thiết phải thế không?”

Thẩm An Bình dường như lúc nào cũng giữ cái giọng điệu ấy, cái vẻ điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra cực kỳ đáng ghét ấy, dường như trong mắt anh, thế giới này không hề tồn tại, mỗi lần anh nói chuyện với cô bằng cái điệu bộ ấy là cô tức tối đến độ hận không thể dùng một sợi roi da mà quất mạnh xuống người anh. Nhưng trên đời này đúng là luôn có những chuyện kỳ lạ, anh càng giữ cái điệu bộ chẳng hề coi ai ra gì ấy thì các cô gái càng như thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ luôn muốn thử xem mình có thể trở thành người con gái cuối cùng của anh chàng đào hoa này không. Hiện thực luôn luôn tàn khốc, đến tận bây giờ Cố Bình An vẫn chưa thấy cô nàng dũng cảm nào có thể chiếm đoạt được trái tim của người con trai này.

Cách suy nghĩ của những cô gái đó quả thực đúng với một câu nói trong bộ phim truyền hình nổi tiếng khắp mọi nhà ngày ấy: Yêu anh, yêu anh chẳng tiếc thân mình.

Cô nghĩ mãi rồi bật cười, bất ngờ nổi hứng, nhắc đến mấy chuyện nhạy cảm mà chẳng chút e ngại: “Tinh lực giỏi gớm nhỉ? Đêm qua làm việc đến tận ba giờ sáng cơ mà.”

Đây vốn là những lời chọc ngoáy Thẩm An Bình, chắc mẩm anh sẽ thấy ngại ngùng, ai ngờ anh vẫn chẳng biểu lộ chút cảm xúc, chỉ chậm rãi liếc nhìn cô, bình thản nói: “Trẻ con hỏi chuyện người lớn làm cái gì?”

“Ọe!” Cố Bình An phì một tiếng, khinh bỉ lườm anh. “Người lớn đến mức nào ấy nhỉ?” Cô giơ ngón trỏ ra ngoáy ngoáy. “Rõ ràng là bé tí xíu như thế này mà!” Cô không hề nói dối, ngày còn bé, quả thực cô đã nhìn thấy Thẩm An Bình trần truồng, khi ấy cô chẳng hiểu gì, còn cố tình nhìn cái thứ của quý ấy của anh thêm một lúc, đúng là thật trăm phần trăm. “Tiểu Thẩm An Bình” quả đúng là chỉ có một tí xíu như ngón trỏ của cô, cô không nói ngoa chút nào.

Sắc mặt tối sầm lại, Thẩm An Bình hầm hừ mấy tiếng, lưng cũng rung theo, anh từ từ tựa về phía sau, hơi nheo mắt, đôi mắt sắc dài nhếch lên, nhìn giống hồ ly, nộ khí bốc ngùn ngụt khiến Cố Bình An bất giác rùng mình. Nhưng không thể không nói, cái tên đáng ghét này quả thực có vẻ ngoài mê hoặc người khác, không có điểm gì để chê, nhìn chỗ nào cũng hoàn mỹ đến khó tin. Đôi chân anh bắt tréo một cách lịch lãm, sau đó cười ranh mãnh. “Cố Bình An, có phải em ốm đến nỗi hồ đồ rồi không? Hay là tiêm thêm vài mũi nữa nhé?”

Cố Bình An cảm thấy tình hình bắt đầu xấu đi, lập tức xoay chuyển tình thế, tươi cười, nói: “Ai lại làm thế, anh An Bình lúc nào cũng đối với em tốt nhất mà!”

Thẩm An Bình tỏ vẻ “coi như em biết điều”, lườm cô một cái.

Cô vẫn chưa hết tò mò, tiếp tục hỏi dò: “Hôm qua là ai đấy? Nghe giọng ngọt ngào thế, em rùng hết cả mình.”

Thẩm An Bình im lặng giây lát rồi nghiêm mặt trả lời: “Không phải Oanh Oanh thì là Yến Yến thôi.”

Đi chết đi, Cố Bình An lườm xéo anh một cái, không nói thêm gì nữa.

Cố Bình An thay quần áo, mua thêm một ít quà rồi theo Thẩm An Bình về nhà. Nói tới khu nhà cán bộ cao cấp này thì là một câu chuyện rất dài, chỉ đơn giản từ khu đất nhỏ ở mãi vành đai bốn này đã đủ thấy Cố Bình An trở về nhà miễn cưỡng như thế nào. Nhưng những vị trưởng bối của hai nhà, Cố gia và Thẩm gia, lại rất thích khu đất đó, đi làm ở nơi khác cũng nhất quyết không chuyển nhà.

Vì phải trở về nhà nên Thẩm An Bình thay bộ áo choàng màu đen, trông rất lịch lãm, cộng thêm gương mặt cao quý và khí chất bất phàm của anh, chẳng khác gì vừa bước ra từ tạp chí thời trang. Hai con người này cùng nhau lớn lên nhưng thời điểm dậy thì lại không giống nhau. Ngày nhỏ, Thẩm An Bình chính là “gã khổng lồ tí hon” trong khu nhà, luôn là người cao nhất, khi lớn lên, chiều cao dừng lại ở mức 1m85. Còn về Cố Bình An, thời gian thấm thoắt trôi đi cũng đạt tới mức 1m70, nếu đi thêm đôi giày cao gót và đứng cạnh Thẩm An Bình thì chênh lệch chiều cao cũng không quá lớn.

Cố Bình An đang mơ màng nghĩ ngợi mông lung thì cuộc gọi trí mạng của Quan Tiểu Bảo ập đến. Cách nói chuyện qua điện thoại của cô ấy cũng ồn ào hệt như con người cô vậy, sau hơn chục hồi chuông không có ai bắt máy thì sẽ lập tức tắt đi, gọi lại. Cố Bình An nhìn biểu tượng người máy nhảy nhót liên tục trên màn hình điện thoại, xoa xoa hai bên thái dương rồi mới bắt máy, quả nhiên không ngoài dự đoán, tín hiệu vừa thông, Quan Tiểu Bảo đã gào thét ầm ĩ giống như một chiếc máy bay ném bom. Cô ấy bắt đầu chất vấn, giọng nói sang sảng: “Cố Bình An! Cậu mau nói cho bà cô này nghe sự thật! Có phải từ lâu cậu đã biết chuyện phó tổng sắp nhậm chức của chúng ta là Tất Nhiễm không? Khôn hồn thì khai mau! Có phải cậu lại mềm lòng rồi không?”

Cố Bình An tiếp tục xoa xoa huyệt thái dương giật giật liên hồi, tâm trạng u sầu, một lúc lâu không biết nên nói thế nào, khóc dở mếu dở trả lời: “Cậu hỏi một lúc bao nhiêu câu như thế, mình biết trả lời câu nào trước?”

Đúng lúc cô không biết nên nói gì, Thẩm An Bình giơ tay về phía cô, bàn tay anh vừa to vừa rắn chắc, đường chỉ tay rất rõ ràng, Cố Bình An liếc nhìn rồi ngoan ngoãn đưa chiếc điện thoại qua. Sau đó, giọng nói ôn tồn, lạnh lùng của Thẩm An Bình vang lên, đối đáp với quả bom Quan Tiểu Bảo.

“Hôm qua cô ấy đến tìm anh để ký hợp đồng, đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đêm qua bị ốm, truyền nước suốt đêm.”

“Bọn anh đang định về nhà, anh em cũng về đấy.”

“Em gọi điện cho cậu ấy, để cậu ấy đỡ phải nửa đêm chạy ra ngoài đón em.”

“Ok, tối anh đưa em và Bình An ra ngoài ăn tối.”

“Được rồi, tạm biệt, đi đường chú ý an toàn, có việc gì thì tìm anh hoặc anh em là được.”



Chỉ với vài câu nói, anh đã xử lý xong Quan Tiểu Bảo. Nhận lại chiếc điện thoại, Cố Bình An thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm An Bình chăm chú lái xe, rất lâu sau, lâu đến mức không khí trong khoang xe dường như cũng trở nên kỳ quái, anh mới phá tan sự im lặng, vờ như vô ý hỏi một câu: “Vẫn chưa quên được anh ta à?”

Cố Bình An hơi khựng lại, cô đương nhiên hiểu rõ “anh ta” mà Thẩm An Bình nhắc đến là ai. Cố Bình An kéo cửa sổ xe, gác cánh tay lên gờ cửa sổ, để mặc từng làn gió lạnh thổi rát buốt cả gương mặt. Cô để mặc gió thổi bay mái tóc, làn da trắng bóc của cô như được tôn lên, khung cảnh ấy đẹp một cách vừa kỳ lạ vừa khó tin.

Thẩm An Bình thở dài. “Thôi nào, đóng cửa xe lại, mãi mới đỡ hơn được một chút, nhiễm lạnh lại sốt bây giờ.”

Cố Bình An kéo cửa xe lên theo lời anh. Cô cúi thấp đầu, cặp lông mày dài thướt tha giống một tấm quạt nhỏ phủ trên đôi mắt có nét xanh xao. Thực ra cô có thói quen không thích nhắc lại những chuyện đã qua, với ai cũng vậy, nhưng lúc này chẳng hiểu tại sao cô trả lời một câu chẳng đầu chẳng cuối, không hề suy nghĩ: “Thực ra em không hề thích anh ta nhiều như mọi người vẫn nghĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.