Tiếng Vọng

Chương 41: Chương 41: Chìa khóa




1.

“Tôi đã sắp xếp lại kế hoạch các anh nói hồi sáng, có vài phương pháp cụ thể, muốn nghe không?” Đầu dây truyền đến giọng Trình Hi, dừng một lúc rồi nói tiếp, “Có làm phiền anh nghỉ ngơi không?”

“Không…” Anh ngồi thẳng dậy, theo thói quen tắt thuốc, “Cô nói đi.”

Thì giờ đã không còn sớm, trùng hợp là cả hai đều có tâm sự nên không buồn ngủ.

Trình Thời tưởng cô gọi đến chất vấn về quyển hồ sơ kia, có thể đã phát hiện ra chuyện ngày xưa rồi… Anh còn chưa biết phải ứng đối thế nào thì đã nghe thấy cô bình tĩnh trình bày kế hoạch.

“Kim Minh ở bên kia cần nhanh chóng tìm được bằng chứng, nhưng Sử Sùng nói đúng, dựa vào mỗi anh ta, không có manh mối thì cũng không khác gì ruồi đứt đầu.”

“Đúng vậy.” Anh đáp, thật ra trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, 20 năm trước mình đúng là ruồi đứt đầu, và cô cũng từng nói lời như thế.

“Nên chúng ta không thể ngồi không được, phải giúp anh ta tìm được điểm vào, về dự án phát triển số 76 đường Đàn Viên, anh có nhớ tôi đã nói Vương Dật Phàm đến cục quy hoạch không? Tôi có thể nhờ anh ta tìm hiểu chút.”

“Tôi đã điều tra vấn đề này rồi. Năm đó chú Sử và Triệu Phi gặp nhau tại cục quy hoạch, người đón tiếp bọn họ là trưởng phòng phòng quy hoạch. Người này họ Lư, sau khi xảy ra tai nạn cũng từng bị điều tra, nhưng mấy năm sau lên làm cục trưởng cục quy hoạch, về sau vào thị ủy, nay đã qua đời vì bệnh.”

“Ông ta không chỉ phủi sạch sẽ mà còn thăng chức đi lên?”

“Cát Tường, cô không biết chuyện của 20 năm trước thế nào đâu. Hồi đó việc xây dựng thành phố rất rộng rãi, cũng phụ thuộc nhiều vào tài chính đất đai, với bọn họ, sự cố ở số 76 đường Đàn Viên chỉ là sai sót nhỏ không thể tránh khỏi trên con đường phát triển, trong phạm vi có thể chấp nhận. Ông ta không thể phủi sạch, nhưng chắc chắn đã được bao che, trừ khi nắm chắc bằng chứng về sự thật trong quá khứ.”

Chuyện lại vòng về tại đây. Trình Hi nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Hay chúng ta phân công nhau tìm đi, chắc chắn bằng chứng không chỉ có một bản trong tay Sử Chí Dũng.”

“Ừ.”

Trình Thời cười khổ, trạng thái của cô bây giờ rất giống bản thân mình mười mấy năm trước, thề phải tìm cho ra chân tướng, làm lại toàn bộ. Nhưng theo thời gian dịch chuyển, rồi sẽ phát hiện thay đổi không bao giờ đúng như mình mong muốn, giữa gợn sóng vận mệnh, chân tướng trở nên vô cùng nhỏ bé, bản thân được sống và để cho mỗi người được sống đã trở thành niềm hy vọng xa vời.

Trong 20 năm, tâm lý của anh đã có thay đổi rất đáng kể.

Ngô Du và Ngô Tĩnh Văn có điều nuối tiếc, Sử Sùng và Sử Chí Dũng có điều nuối tiếc, và bản thân cũng thế. Tới cuối cùng, Trình Thời không thể không tự hỏi, nếu dù dốc hết sức nhưng chỉ có thể bảo vệ một người…

Vậy phải chọn ai đây?

Trình Hi không biết suy nghĩ của anh, vẫn đang đắm chìm trong kế hoạch của mình. Cô không nói chuyện xe buýt của trường, chỉ thầm hạ quyết tâm nhất định phải giúp anh.

2.

Sáng hôm sau, Trình Hi quay về rạp phim.

Đã lâu rồi không nghiêm túc đi làm, bây giờ bước vào lại văn phòng, có cảm giác như mới tỉnh từ giấc mộng.

Chiếu phim, kiểm tra thị trường, thống kê, báo cáo, những thứ tưởng chừng như xa vời bỗng chốc kéo mình về thực tại. Cô ngồi vào bàn làm việc, bật hệ thống soát vé, đang cau mày nhìn đống dữ liệu khó coi thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

“Chị về rồi à?” Lý Tư Tề ngạc nhiên.

“Sao phòng vé ngày càng tệ thế hả?”

“Tôi không biết, tôi cũng mới về.”

Cậu ta đáp bâng quơ, mở cửa tủ ra tìm kiếm bên trong. Trình Hi nghe tiếng sột soạt, khó chịu ló đầu ra từ sau máy tính.

“Bắt lấy.”

Một bóng xám bay về phía mặt cô, cô lật đật chụp lấy, phát hiện ra đó là một con thú bông, là cảnh sát thỏ trong phim hoạt hình Zootopia. Còn chưa kịp định thần thì một con cáo đã đập xuống bàn làm việc.

“Gì đây? Cậu đem từ đâu về thế?” Trình Hi nhìn nhãn dán trên người con thú, hỏi, “Disneyland?”

“Ừ, Ngô Du đem về cho chị đấy.”

“Hai người đi chung?” Cô cười cười, đặt thú bông sang một bên, vắt chéo chân hỏi.

“Ờ.” Lý Tư Tề nắm tóc, chống nạnh đi quanh một vòng trong không gian nhỏ hẹp, nói mơ hồ, “Tôi đến phòng máy đây.”

“Đợi đã, em ấy đâu rồi?”

“Đang kiểm tra sản phẩm tồn kho.”

“Được. Cậu đi đi.”

Trình Hi khoát tay, lại thấy cậu ta hất cằm chỉ vào con thú trên bàn, nhắc, “Không phải cho chị cả đâu, cái kia là cho sếp Trình.”

“Ơ nè, tự mà đi đưa đi chứ…”

Nhưng người đã đi rồi.

3.

Trình Hi cúi đầu nhìn con thú nhồi bông, biết hai nhân vật này là một cặp trong phim hoạt hình. Cô đặt con thỏ vào túi xách, con cáo đặt riêng ở chỗ dễ trông thấy, sau đó mới ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, phát hiện trên bàn Lý Tư Tề và Ngô Du cũng có vật trang trí tình nhân tương tự.

Đúng là tính tình tụi trẻ.

Cô lại nghĩ, trong khoảng thời gian mình vắng mặt, Lý Tư Tề và Ngô Du ra ngoài, rạp chiếu phim cũng chẳng còn mấy ai, cũng không chiếu phim nốt.

Xem ra sếp Trình không định kinh doanh tiếp.

Mà cũng phải thôi, rồi tất cả đều sẽ bị thay đổi, những hiện thực này còn nghĩa lý gì nữa?

Cô rời khỏi văn phòng, đi dọc hành lang vuốt ve những tấm áp phích phim ảnh ở hai bên, lại nhìn lịch chiếu lác đác trên màn hình lớn… Đúng thế, đây là công việc mà cô thích. Nếu Tưởng Kim Minh thành công ngăn cản vụ cháy, như vậy nơi này sẽ không còn tồn tại nữa, như vậy bản thân sẽ ở đâu, sẽ làm gì?

Trình Hi thẫn thờ, lững thững đi tới nhà kho. Cô dựa vào cửa, thấy Ngô Du cầm sổ sách đang tập trung kiểm hàng, không dám lên tiếng làm phiền.

Một lúc sau mới hắng giọng.

Ngô Du ngoái đầu, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó tươi cười nói: “Quản lý Trình!”

“Chơi vui không? Về lúc nào vậy?”

“Ừm, mới về vài ngày ạ.” Cô lại gần hai bước, xấu hổ cười cười, nhưng không lấp được ánh sáng trong mắt, “Em kể chị nghe, Disneyland vui lắm ấy, đang nghỉ hè nên hơi đông, nhưng xếp hàng không sao, sôi nổi lắm, buổi tối còn bắn pháo hoa nữa, đẹp cực…”

Cô nàng không dừng được, lại ý thức mình đang nói quá nhiều, bèn mím môi nói: “Ây da, chắc chắn là chị từng đi rồi.”

Sau tốt nghiệp Trình Hi từng ghé một lần, nhưng không cảm thấy có gì thú vị, nắng chói chang còn phải xếp hàng, thật sự mệt chết đi được. Nhưng có vẻ cô bị lây sự hưng phấn của Ngô Du, mỉm cười nói: “Vẫn chưa, xem ra nếu rảnh phải đi một lần mới được, cám ơn em đã đem quà về cho chị.”

“Em cố ý chọn đấy… À, em chưa xem bộ phim đó, chỉ là cảm thấy nó rất giống chị.”

Mình giống cô thỏ đấy ư?

Con thỏ?

Không hiểu sao có thứ gì đó vụt qua trong đầu, nhưng không tài nào nắm bắt được, cô bất an nói: “Là phim Zootopia, bao giờ bảo Lý Tư Tề đi xem với em.”

“Vâng…”

Ngô Du đáp, âm cuối có phần hụt hẫng. Cô có rất nhiều chuyện muốn làm, thế giới này chỉ vừa từ từ mở ra trước mắt cô, tò mò cái này thích thú cái kia… Nhưng cô vẫn chưa yên tâm, sau niềm hạnh phúc là nỗi sợ hãi chân thành trong cảm giác tội lỗi, sợ khi ngày đó đến rồi lại mất đi tất cả.

Những cảm xúc nhỏ bé này không bị Trình Hi phát hiện.

Không lâu sau, Trình Hi rời khỏi nhà kho, gặp Trình Thời vừa lên lầu.

4.

Đúng thời gian mà tối qua hai người hẹn gọi điện.

Trình Hi không gọi anh ra ngoài nữa, vậy là ở hai đầu dây điện thoại là cùng một người cách 20 năm. Cô gọi Kim Minh qua ống nghe, ngước mắt lên lại thấy Trình Thời đang nhìn mình, cảm giác này thật lạ lẫm, khiến cô không thoải mái.

Ở đầu dây, vì lần trước kích động cúp máy mà Tưởng Kim Minh còn hối hận đến giờ. Anh đã làm xong chuyện Trình Hi nhờ vả, còn chưa biết kết quả ra sao thì đã ngắt liên lạc.

Lúc này anh vẫn đang ngồi trong văn phòng, nhận được điện thoại nghe được giọng cô, lại không há miệng nổi, nửa buổi sau mới thốt lên câu xin lỗi.

“Không cần xin lỗi, lần trước anh nói không sai.”

Trình Hi cụp mắt không dám nhìn người bên cạnh, nói, “Đã có thay đổi rồi, tôi đã chuyển nhà, chuyển tới nhà hiện tại của anh đang ở, với cả…”

Đuôi mắt thấy Trình Thời lắc đầu.

“Với cả tôi đã điều tra được trong tay Sử Chí Dũng có bằng chứng, có lẽ có thể chứng minh Triệu Phi có liên quan đến vụ cháy, cần nhờ anh để ý tìm giúp. Có lẽ là ở trong văn phòng ông ấy, đĩa mềm gì đó chẳng hạn.”

Tưởng Kim Minh vẫn chưa định thần từ chuyện chuyển nhà thì lại nghe được tin mới. Anh nhanh chóng nhìn ra cửa, hạ giọng nói: “Đúng là gần đây ông ấy rất hay khóa cửa, tôi sẽ tìm cách lẻn vào.”

Có mấy lần Tưởng Kim Minh đi qua phòng viện trưởng, nhưng lần nào cũng khép kín, mà rõ ràng Sử Chí Dũng vẫn ở viện triển lãm, quả là đáng nghi.

Hai người lại bàn bạc đối sách một hồi, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện. Trình Hi nhét Motorola vào túi, khẽ nói với Trình Thời: “Anh không muốn anh ta biết chuyện của bố anh à…”

“Nếu biết chỉ e lại xảy ra biến cố tiếp.”

Cô im lặng, cảm thấy mình càng nợ anh nhiều, trong lòng tính toán nên bù đắp thế nào, liên tục để ý cuộc gọi đến. Bọn họ rời khỏi phòng VIP, chậm rãi xuống lầu, rốt cuộc tiếng chuông cũng đổ.

“Trình Hi, anh đến rồi.” Người trong điện thoại nói.

“Ừ, anh đợi chút, tôi xuống liền đây.”

Trình Hi cúp máy, sải bước nhanh hơn. Trình Thời khó hiểu đi theo, vừa rẽ ngoặt, lập tức trông thấy Vương Dật Phàm đang đứng giữa sảnh.

Đại sảnh trống trơn, muốn không để ý cũng khó.

Trình Hi đi tới đón, vừa đi vừa cười: “Lần trước nói xem phim, nhẽ ra tôi nên sớm mời anh mới phải.”

Cảnh ở tang lễ của Bạch Tịnh đã bị xóa, nhưng cuộc gặp nhau ở quán bar vẫn còn. Tối qua Trình Hi thử liên lạc với anh ta, biết anh ta đã đến cục quy hoạch báo cáo, thời cơ rất khớp.

Vương Dật Phàm vẫn cảm thấy Trình Hi còn hận mình, nên khi nhận được cuộc gọi thì vừa bất ngờ vừa mừng, lập tức đến đúng giờ hẹn. Anh ta xoa tay cười nói: “Anh đã kiểm tra các phim đang ra rạp rồi, hình như không có thể loại em thích.”

“Tôi thế nào cũng được, đã mời khách thì đương nhiên phải theo khách chứ.”

“Không, phải là chủ thế nào khách thế đó.”

Trình Hi không có tâm trạng hàn huyên với anh ta, chọn một bộ phim vừa ra rạp gần đây. Hai người đi vào phòng chiếu, lúc này Vương Dật Phàm mới trông thấy Trình Thời đứng ở đầu cầu thang.

Anh ta ngẩn ra, sực nhớ tới chiếc xe màu đen ở cổng trường năm nào, nhớ đến luận văn tốt nghiệp dính nghi án đạo văn, nhớ lại chuyện chia tay với Trình Hi, thế là nửa xấu hổ nửa ngại ngùng gọi: “Chào chú.”

Trình Thời im lặng.

Trình Hi đứng đực tại chỗ, mồ hôi túa ra, vội giải vây: “Hiểu lầm rồi, không phải tôi bảo rồi sao, đây không phải chú tôi.”

Vương Dật Phàm vẫn có ấn tượng trước nên lúc này khá lúng túng. Anh ta không biết rốt cuộc đây là thần thánh phương nào, nhưng nói chung có quan hệ khá thân với Trình Hi, thế là đành khách khí: “Chào anh.”

Cuối cùng Trình Thời cũng ừ một tiếng.

“Anh vào trước đi, tôi nói vài câu rồi vào sau.” Trình Hi dặn Vương Dật Phàm, thấy anh ta vào phòng chiều mới quay qua nói với Trình Thời, “Anh đứng ngoài này đợi một chút, khoan đi đã.”

“Cô tính làm gì?”

“Lấy chìa khóa.”

5.

Vương Dật Phàm có một chùm chìa khóa.

Là thói quen lâu nay của anh ta, chìa khóa nhà hay nhà trọ luôn được xâu chuỗi thành một chùm. Mà móc khóa còn do Trình Hi tặng.

Trong phòng chiếu, Trình Hi nhắc lại chuyện này, quả nhiên thấy anh ta lấy ra, nói: “Chưa đổi, vẫn dùng móc khóa đó.”

“Dùng mấy năm rồi thế? Anh vẫn không đổi thói quen nhỉ.” Cô cầm lấy, nghịch ngợm trong tay, mượn ánh sáng từ màn hình để phân biệt chìa khóa.

“Ừ, nhà hay đơn vị cũng ở đây cả, dễ tìm.”

“Thói quen tốt.”

Trình Hi vuốt ve móc khóa, trông như nhớ lại chuyện ngày xưa. Vương Dật Phàm cười cười rồi lại tập trung xem phim.

Một lúc sau, cô lấy cớ đi vệ sinh, đưa chìa khóa cho Trình Thời.

“Ở hẻm sau có chỗ làm khóa, đi nhanh về nhanh.”

“Cô lấy chìa khóa của đơn vị cậu ta làm gì?”

“Anh ta nói đơn vị gọi anh ta đi làm sớm là để sắp xếp hồ sơ, không phải rất đúng lúc sao? Tôi chỉ mượn chìa khóa vào xem mà thôi… Tôi không có ý làm hại anh ta, một tháng sau thì sự việc này sẽ xem như không xảy ra, không ảnh hưởng tới anh ta, chúng tôi huề nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.