Tiếng Vọng

Chương 45: Chương 45: Quét sạch




1.

Xoay chìa khóa, Bạch Tịnh tắt máy, cầm túi xách bước xuống xe.

Tầng hầm vắng vẻ lạnh lẽo, đi vài bước có thể phát hiện đèn chân không bị hỏng, sáng tối không đồng đều. Cô lần theo biển chỉ dẫn, phải đi một vòng dài mới tìm được cầu thang, không ngờ chỗ này lại lắp đèn điều khiển bằng âm thanh, cô giậm chân, đèn bật sáng.

Đi lên tầng hai, đến đại sảnh rạp chiếu phim. Phong cách trang trí cổ điển với tông màu ấm khá phù hợp với phong cách của chính tòa nhà, chỉ là hơi nhỏ và khách khứa thưa thớt.

Cô do dự đi tới trước quầy lễ tân, hỏi: “Xin hỏi quản lý Trình của các cô có ở đây không? Tôi có hẹn với cô ấy.”

Ngô Du ngẩng đầu lên, nở nụ cười niềm nở: “Có lẽ quản lý Trình đang đi tuần, có khả năng ở tầng 4, hay chị vào văn phòng đợi trước đi.”

Bạch Tịnh cám ơn, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trình Hi, nhưng không có trả lời. Cô lang thang đến bên tay vịn, nhìn những căn phòng chiếu nằm rải rác trong tòa nhà, thế là nhấc chân bước lên cầu thang, định đi tìm Trình Hi.

Cho tới tầng 4, hành lang vẫn trống rỗng.

Bạch Tịnh dừng chân, thấy phòng chiếu phía trước đang đóng cửa, cô không tiện đi vào nên xoay người chuẩn bị xuống lầu. Nhưng đúng lúc này, mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.

Rất dồn dập, âm thanh xuyên qua bức tường cách âm của phòng chiếu nghe khá tù.

Do dự một lúc, Bạch Tịnh đi tới cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Không giống tiếng phim ảnh.

Cô kéo nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa, càng cảm thấy không ổn. Cô vòng ra lại ngoài hành lang, định gọi nhân viên tới giúp nhưng lại chẳng thấy người đâu.

Bạch Tịnh có dự cảm xấu, lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hi, cô vừa nghe tiếng chuông đổ vừa lại gần cánh cửa.

Nhưng rất khó để nhận ra có tiếng chuông hay không. Cô cau mày, đang cố dỏng tai nghe rõ thì bất thình lình cửa bị đẩy ra, Bạch Tịnh bất ngờ, bị đụng trúng rên đau.

Nhưng lập tức tiếng rên hóa thành tiếng hét sợ hãi ngắn ngủi.

Cô bị một bàn tay kéo vào phòng chiếu.

2.

Trình Hi cố nhấc mí mắt, nhìn thấy vách tường và trần nhà. Cô nheo mắt, phát hiện không gian nhỏ hẹp này là chính phòng máy. Cô xuýt xoa, sau đầu truyền tới cảm giác đau đớn rõ ràng, đưa tay sờ, bị sưng rồi.

Cô dựa nửa người vào máy chiếu, ngồi sụp xuống đất.

Cô tỉnh lại được nửa phút mới nhớ ra lúc nãy đang định gọi điện, ai dè lại bị đánh ngất. Da đầu lập tức tê rần, cô nhanh chóng sờ soạng tìm điện thoại, quả nhiên đã không còn ở trên người.

Trình Hi đứng dậy toan ra ngoài, nhưng không biết chiếc xe dọn dẹp đang chặn bên ngoài cửa, nó bị kẹt chắc chắn giữa cửa và tường. Cô dùng vai tông, dùng chân đá vẫn vô ích, đành quay lại cửa sổ trước máy chiếu, nhìn ra ngoài…

Một người đàn ông ngồi trong phòng chiếu, đang gọi điện thoại.

Bóng lưng ông ta hơi gầy, mái tóc bạc trắng nhạt trông rất lạ, Trình Hi sững sờ, bắt đầu vỗ mạnh vào cửa sổ, cuối cùng nhìn thấy ông ta ngoái đầu.

Đây là… Triệu Phi?!

Cô chấn động, bàn tay cũng khựng lại.

Triệu Phi không ngờ cô tỉnh lại nhanh như thế, lão ta thoáng không vui, may mà cuộc gọi sắp kết thúc. Lão kiên nhẫn nói hết vài câu cuối, sau đó đứng dậy, chậm rãi quay về phía cô – phía gương mặt kích động sau ô cửa sổ.

“Mở ra!” Trình Hi hét lớn, đập vào cửa sổ, “Trả điện thoại lại cho tôi!”

“Đừng ồn.” Triệu Phi chỉ vào tai mình, nói, “Già rồi không thích ồn ào.”

Nhưng cô nào nghe thấy, chỉ cảm thấy Triệu Phi như đang diễn kịch câm. Lão ta cầm chiếc Motorola, nhìn vài lần rồi lập tức bẻ gãy phần gập, uốn cong dây ăng-ten, tháo nắp sau gỡ cục pin ra, cả quá trình thong thả như đang bóc quýt.

Trình Hi ngỡ ngàng mở to hai mắt, không biết lão định làm gì.

Điện thoại chỉ còn lại phần chính, Triệu Phi đặt nó xuống đất, đạp mạnh vào đế ghế sô pha nhô ra, sau đó cúi người cầm lên quan sát, cuối cùng lộ vẻ hài lòng.

Chỉ nửa phút, Triệu Phi đã phá hủy hoàn toàn chiếc điện thoại.

Trình Hi kinh hãi đến mức không nói nên lời, nhìn lão ta từ từ đi về phía cửa, điên cuồng đập cửa sổ. Trong rối loạn, cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, càng không để ý điện thoại đang được một kẻ khác cầm trong tay.

Kẻ đó đứng ở cửa, chính là Cao Lĩnh đã tấn công cô lúc nãy.

3.

Trình Thời hớt hải chạy đến bệnh viện, gặp Sử Sùng cũng đang cuống cuồng ở trước cổng bệnh viện.

“Bà ấy đâu rồi? Bị gì không?”

“Không ở bệnh viện.” Anh ta khó hiểu, liên tục gọi cho Quý Hồng, “Nhưng cũng không nghe máy.”

“Không ở bệnh viện là thế nào?”

“Bệnh viện nói không phải bọn họ gọi, cũng không tiếp nhận bệnh nhân như vậy. Nhưng rõ ràng số trên điện thoại là của bọn họ, thông tin cũng khớp.”

Trình Thời đứng dưới nắng gắt nhưng lại đổ mồ hôi lạnh. Anh liếm đôi môi khô, nói: “Mày gọi cho mẹ tao tiếp, tao đi trước đã.”

“Hả, đi đâu thế?”

“Rạp phim.” Anh vừa nói vừa xoay người, đi được vài bước thì tăng tốc chạy, nhanh chóng lên xe khởi động máy, đồng thời gọi điện cho Trình Hi.

Không ai nghe máy.

Trình Thời sầm mặt, vừa tự chửi mình vừa cấp tốc gọi về văn phòng. Đợi khoảng mấy giây, giọng Ngô Du ở đầu dây vang lên.

“Rạp chiếu phim Tân Thời Đại xin nghe ạ.”

“Trình Hi ở đâu?”

“Hả?” Cô ngẩn người, ngay lập tức nhận ra giọng của Trình Thời, đáp, “Hình như ở tầng bốn, bạn chị ấy tới tìm, có thể bọn họ đang nói chuyện bên trên.”

“Bạn nào?”

“Một cô gái, nói đã có hẹn.”

Trình Thời nhớ ra lúc nãy cô có nhắc đến lời mời kết bạn, đoán có lẽ là Bạch Tịnh, lúc này mới yên tâm đôi phần, thở một hơi nói: “Cô bảo Lý Tư Tề đi lên xem sao, tôi có việc bận tìm cô ấy nhưng không ai nghe máy.”

“À ừ, biết rồi.”

Ngô Du cúp máy, cảm thấy anh ta thật lạ lùng. Con gái trò chuyện, lỡ cuộc gọi không phải rất bình thường à? Cô miễn cưỡng sải bước, cầm bộ đàm gọi Lý Tư Tề, khi đi tới tay vịn thì nhón người nhìn lên.

Không có động tĩnh, càng chắc chắn hai người họ đang ở trong phòng VIP.

Quả nhiên, Lý Tư Tề cũng đáp như vậy: “Ắt hẳn Trình Hi đang gọi điện ở phòng VIP.”

“Sếp Trình tìm chị ấy, hay anh cứ lên xem thế nào đi, nhắc chị ấy một tiếng.”

“Ừ.”

Một lúc sau, Lý Tư Tề đi ra từ phòng máy tầng ba, cầm bộ đàm chạy lên lầu.

4.

Cao Lĩnh túm áo Bạch Tịnh, kéo người vào phòng.

Cô va vào màn hình theo quán tính, ngã lăn ra đất, tình huống đột ngột khiến cô vừa khó hiểu vừa vô cùng kinh hãi, theo bản năng cầm điện thoại định báo cảnh sát, lại bị Cao Lĩnh đá văng đi.

Tầm nhìn của Trình Hi bị giới hạn bởi ô cửa hẹp. Cô nhìn theo Triệu Phi đi ra cửa, lúc này mới để ý tới Cao Lĩnh ở trong góc cùng Bạch Tịnh vô duyên vô cớ bị cuốn vào.

Cảnh tượng đuổi theo đêm mưa hiện lên trong tâm trí cô, ngay lập tức cảm thấy máu toàn thân dồn lên đầu, không còn quan tâm đến những người khác nữa, cô hét to đến khản cả cổ.

Triệu Phi ngoái đầu nhìn cô, dặn dò Cao Lĩnh vài câu rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng chiếu. Ngay sau đó, Cao Lĩnh túm Bạch Tịnh đang ngơ ngác đứng dậy, cô ấy cố vùng vẫy, nhưng chênh lệch sức mạnh, cả hai lôi kéo đi vào phòng máy.

Hắn ta định làm gì?

Trong không gian chật hẹp, mình và Bạch Tịnh đang ở thế yếu, quá khứ như diễn lại một cảnh khác… Trình Hi vô thức lùi lại phía sau, hoảng sợ tìm dụng cụ để phòng thân, nhưng trong phòng máy hầu như không có một vật dụng nào.

Cô nín thở cố bình tĩnh lại, cuối cùng tầm nhìn rơi vào một chỗ.

Có thể là vài phút, có thể là lâu hơn. Trình Hi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, đưa tay ấn vào nút điều chỉnh âm lượng, tim đập dữ dội, tay run rẩy chờ đợi giây phút cửa được mở ra.

Cao Lĩnh một tay kẹp cổ Bạch Tịnh, đặt cô ở phía trước, sau đó cẩn thận kéo xe dọn dẹp ra, nhanh chóng đẩy người vào, dùng cơ thể chặn cửa.

Đúng lúc này, Trình Hi điều chỉnh âm lượng lớn nhất, đồng thời bịt tai Bạch Tịnh lại, toàn bộ phòng chiếu phát ra hiệu ứng âm thanh cực lớn, trong không gian kín có thể cảm nhận rất rõ âm thanh rung chuyển màng nhĩ, đầu óc ù ù, trái tim như đập cùng một tần số.

Cao Lĩnh không đề phòng, lập tức che lỗ tai, một tay kéo xe dọn dẹp, nhưng nhanh chóng rút về vì đau đớn, biến thành hai tay ôm đầu, thân thể khó chịu dựa vào cửa.

Âm thanh như một ngọn núi vỡ vụn, mặt đất nứt ra, như tiếng gió gào thét… giống như một tòa nhà sụp đổ, phác họa cảnh tượng trong tâm trí Cao Lĩnh… Bụi bay mù mịt, gạch đá dính máu, đám đông ồn ào khóc lóc, tay chân đứt cụt… Thảm trạng sân trượt băng là cơn ác mộng của hắn, là nỗi sợ hãi liên tục xâm chiếm hắn từ khi mới mười mấy tuổi.

Cao Lĩnh không chịu nổi tiếng ồn có cường độ decibel cao như thế, không trụ nổi dù chỉ một giây, hắn vứt xe đẩy sang bên, chạy về phía cửa ra vào.

5.

Lý Tư Tề đi lên cầu thang, gặp một người đàn ông đã luống tuổi, trông khá gầy, vịn lan can cẩn thận đi xuống.

Cậu ta nghiêng người nhường đường, còn buột miệng nói, “Chú đi cẩn thận.”

“Ừ.” Triệu Phi đáp, lại cười nói, “Đi đón cháu, cháu gái cháu trai dạo này đang chơi lego gì đó.”

“Khụ, tôi cũng thích chơi.” Lý Tư Tề đáp, “Cháu chú mấy tuổi rồi mà chơi lego thế?”

“Mới 4 tuổi. Nói về phát triển trí thông minh, bây giờ mọi thứ trẻ con chơi đều trở thành học tập…”

Hai người nói chuyện vài câu, Triệu Phi vừa thở dài vừa đi xuống lầu, biến mất ở ngã rẽ. Lý Tư Tề cũng thở dài một hơi rồi tiếp tục đi lên, nhưng bất thình lình khựng bước.

Đây là cầu thang từ tầng ba lên tầng bốn, ông ta đi từ đâu xuống?

Phòng VIP?!

Cậu ta cảm thấy điềm chẳng lành, ba bước gộp hai leo lên tầng, chạy đến nơi thì phát hiện cửa phòng chiếu đã khóa, lập tức lấy bộ đàm ra gọi người tới. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng động rất lớn, bàn tay chạm vào cánh cửa cũng có thể cảm nhận được chấn động, khiến cậu ta dựng đứng tóc gáy.

Lý Tư Tề biết chắc tình hình không ổn, càng đập cửa mạnh hơn, đồng thời hô hoán gọi người báo cảnh sát. Cậu ta đang dùng sức, ai ngờ lại nhào vào khoảng không.

Có người đẩy cửa ra, không kịp né nên cả hai cùng ngã xuống đất, thanh âm trong phòng truyền khắp hành lang.

Cao Lĩnh lồm cồm bò dậy, muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng kim cô, nhưng hắn đã bị Lý Tư Tề nhanh tay kéo lại. Đồng nghiệp chạy đến thấy thế thì sững sờ, một lúc sau mới đi tới giúp đỡ, chặn đường thoát thân của Cao Lĩnh.

6.

Triệu Phi bắt xe, giá còn chưa nhảy thì đã tới nơi – là một tòa nhà thương mại ở bên cạnh, biển hiệu đối diện đường cái viết rõ “Trung tâm hoạt động Lego dành cho trẻ em”.

Lão đẩy cửa đi vào, nhìn một vòng rồi vẫy tay với hai đứa bé, sau đó ngồi một bên chờ.

Nhân viên trong cửa hàng đưa nước tới, nói: “Ông Triệu lại đến đón cháu ấy à.”

“Bố mẹ nó bận, bận công việc.” Lão cười nói.

“Bây giờ ngày càng có ít người lớn tuổi như ông giúp con cái.” Cô gái ngọt ngào lễ phép, “Gia đình hạnh phúc quá.”

Triệu Phi từ tốn gật đầu, lại nhìn sang hai đứa cháu.

Hạnh phúc ư? Sự nghiệp sụp đổ, người không còn lại gì, thành công vốn dĩ đã nằm trong tay nhưng lại bị ngọn lửa ở số 76 đường Đàn Viên thiêu rụi, cuộc đời này cứ phải như thế sao?

Lão không cam lòng.

Về phần con cái, lão cũng yêu chúng, nhưng so với niềm khao khát không thể đong đầy trong lòng…

Nụ cười trên mặt lão nhạt dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.