Cho đến khi Tiêu Địch rời khỏi phi thuyền cũng không gặp lại Tĩnh. Thiên Tâm đặt Tiêu Địch lên mái nhà nơi cậu đang sống, Tiêu Địch thử đẩy vào cánh cửa thế nhưng nó đã bị khóa rồi. “Xoạch” một tiếng từ trên phi thuyền ném xuống một chiếc chìa khóa, Tiêu Địch cầm lên thử một lần liền mở được cánh cửa kia ra.
Ngẩng đầu nhìn lên phía phi thuyền đã tàng hình, chính là Tiêu Địch biết phi thuyền kia vẫn còn chưa có rời đi, cậu phất phất tay tạm biệt Tĩnh và Thiên Tâm.
Một đường đi xuống lầu, Tiêu Địch nghĩ đến việc vừa vào cửa nhà lại phải đối mặt với những lời lải nhải, hơn nữa có thể là những người của sở cảnh sát đã chờ cậu sẵn ở dưới rồi chăng?
Nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở cửa, vào đến phòng khách, hiện tại là 7h tối, cũng chính là thời gian ăn cơm của cả nhà. Mẹ cậu đang bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hành động của Tiêu Địch liền cảm thấy kì quái nên vội hỏi.
“Đến giờ ăn rồi, con có chuyện gì muốn đi ra ngoài sao?”
Tiêu Địch sửng sốt một chút, dường như mẹ cậu đã quên mất việc cậu đi ra ngoài kể từ hoàng hôn ngày hôm qua rồi.
Tiêu Địch thầm cảm thấy may mắn, vội vàng nói.
“Con không có đi đâu cả.”
Vào phòng thay quần áo, cậu lấy cúc áo đã giấu kỹ ban nãy để ra ngoài rồi mang đi giấu trong hệ thống lò sưởi, sau đó vui vẻ đi ra ngoài ăn cơm.
Ngày hôm sau Tiêu Địch vốn nghĩ đến việc cậu là khách nhân đặc biệt được đi thăm phi thuyền nên có khả năng sẽ xuất hiện trên các mặt báo. Nào ngờ kỳ quái chính là tất cả các bài báo hoàn toàn không nhắc gì đến cậu, chỉ đề cập tới chuyện đại biểu các quốc gia đi thăm phi thuyền ngoại tinh nhân. Mà hình như mấy vị cảnh sát quốc gia cũng quên mất một người là cậu đây.
Ngày hôm sau đi đến trường như thường lệ, bạn học đều biết cậu là một người yêu thích đĩa bay nên hôm trước cậu đã trốn học để đi quan sát phi thuyền. Vào lúc giữa trưa căn tin tập trung đông đúc học sinh chen nhau đến ăn, buổi chiều lại có hoạt động của những người yêu thích đĩa bay, cậu hiện tại có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.
Tiêu Địch dùng hai tay vỗ vỗ đầu mình.
“Chết tiệt! Sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ, sao không liên lạc hỏi thử bọn họ a, hơn nữa lại còn đi chơi đùa như vậy, thực hoài niệm thức ăn do Thiên Tâm làm nha.”
Tiêu Địch vừa dứt lời, một chiếc hộp làm bằng kim loại trí năng xuất hiện ngay trên đùi cậu, trên hộp chợt lóe lên một luồng ánh sáng, hiện lên vài chữ rõ to “Mệnh lệnh: Thiên Tâm.”
“Chết tiệt! Thiên Tâm có khả năng nghe thấy những gì mình nói.”
Tiêu Địch tìm nửa ngày mới tìm được một nơi vắng người, cậu biết người trên phi thuyền vẫn còn đang dõi theo cậu. Xác định hai phía trái phải không có ai, Tiêu Địch mới vẫy tay về phía khoảng không, tặng kèm thêm vài cái hôn gió. Thiên Tâm thật sự đưa cơm đến đây cho cậu, còn nói cách thức liên hệ cho cậu biết.
Tĩnh biết hiện tại bọn họ đang ở bên trên Tiêu Địch, y cực lực bày ra bộ dáng không thèm để ý, thế nhưng Thiên Tâm lại còn thật thật thà thà mà hiển thị hình ảnh của cậu ấy ra trước mặt y.
Cái người vừa khiến y yêu thương vừa khiến y phải né tránh kia, cậu đang ở bên dưới phất phất tay với y. Mặc dù y không rõ lắm động tác đó biểu thị cho cái gì, nhưng Tĩnh đoán đây có lẽ là phương pháp biểu hiện sự kích động của người địa cầu đi ha. Cậu hướng về phía phi thuyền tươi cười, Tĩnh vừa đưa bàn tay qua, đột nhiên Tiêu Địch cúi mặt xuống ngồi lên bãi cỏ bắt đầu ăn cơm.
Tĩnh xấu hổ vội vã rụt bàn tay vừa mới vươn ra được phân nửa của mình lại.
“Tĩnh tướng quân rất muốn được gặp cậu bé sao? Đêm nay không có việc gì cần làm, ngài có thể mời cậu ấy đến chơi a, tôi nghĩ cậu bé ấy cũng có rất nhiều vấn đề muốn tìm Tĩnh tướng quân để giải đáp đó.”
“Tốt!”
Tĩnh nghĩ mình không cần phải tỏ ra quá hấp tấp, nếu như bị Thiên Tâm nhìn thấu sẽ làm y cảm thấy xấu hổ lắm.
“Tĩnh tướng quân, Đoan tướng quân muốn nói chuyện với ngài.”
“Thiên Tâm, chuyển đến đây.”
“Xác nhận mệnh lệnh!”
Trước mắt lập tức xuất hiện hình ảnh ba chiều.
“Tĩnh, cậu mau nhìn hệ thống giám thị xem, ngày hôm qua Thiên Tâm đã được chỉ thị là mang trả lại thiết bị theo dõi trên phi thuyền do các quốc gia để lại rồi, dường như có vẻ cực kỳ bất an.”
“Thiên Tâm lại làm chuyện gì rồi? Mệnh lệnh tối hôm qua của tôi là trả đồ vật về cho nguyên chủ mà.”
“Đúng vậy, sáng nay Thiên Tâm đã rất vui vẻ thi hành mệnh lệnh, còn nói là tất cả thiết bị theo dõi đã được hoàn trả lại hết cho bọn họ rồi mà, hiệu suất của cậu ấy không thể nào lại chậm như vậy được.”
“Thiên Tâm! Thuật lại tình huống lúc làm nhiệm vụ một lần, thời gian, địa điểm, người tiếp nhận.”
” Đêm qua ở trái đất vào lúc 0h đúng, tại vùng lân cận nơi ở của nguyên thủ các quốc gia, trực tiếp trao cho nguyên thủ các quốc gia đồng thời họ cũng đã nhận cảnh cáo một lần.”
“Ừm!”
“Quên đi Tĩnh, dù sao con người tính toán cũng không bằng máy tính, lúc này đây hy vọng các quốc gia trên địa cầu sẽ tiếp thu giáo huấn. Mấy ngày này tớ đã nghiên cứu về sinh vật địa cầu, theo mô tả thì bọn họ là sinh vật không có kì động dục, một năm bốn mùa bộ phận sinh dục đều có khả năng hoạt động rất tốt a. Tớ dự tính sẽ nghiên cứu sâu thêm chút nữa, có thể sẽ thu thập được gì đó, hy vọng điều này có thể thay đổi tỉ lệ sinh sản rất thấp ở hành tinh chúng ta.”