Buổi trưa khi Tĩnh trở về vừa vào phòng ăn liền thấy trước mắt là Tiêu Địch đang ngồi trên bàn ăn.
Tĩnh rất kích động, cho rằng Tiêu Địch đã quyết định chuyển lên đây sống chung với y.
“Cuối cùng em cũng đã đồng ý sống chung với tôi rồi?”
“Thứ nhất, tôi chỉ lên đây chơi với Thiên Tâm.”
“Em dự định khi nào thì chuyển lên đây?”
Tĩnh vừa hỏi vừa mang theo bộ dáng cẩn cẩn thận thận ủy ủy khuất khuất.
“Người to lớn, tôi thừa nhận mình không ghét anh, thế nhưng về việc mà anh nói, trong đó vẫn còn quá nhiều vấn đề mà tôi chưa thể nào lí giải được.”
“Ngày hôm qua là lần đầu tiên của chúng ta, lẽ nào em định không thừa nhận sao?”
“Nếu anh không nói tới chuyện này tôi còn không tức, thiếu chút nữa cái đồ vật ở bên dưới của anh đã lấy mạng tồi rồi, từ đầu tới cuối anh cũng chưa nói qua một lời đường mật nào, hơn nữa tôi còn phải cân nhắc về tình hình trong nước và pháp luật nữa.”
“Tình hình trong nước và pháp luật ở địa cầu tôi sẽ tìm cơ hội để nghiên cứu một chút. Tinh cầu khác nhau làm nảy sinh vấn đề tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp để giải quyết.”
“Vậy chờ giải quyết xong rồi hãy nói tiếp.”
Thức ăn do Thiên Tâm làm cũng đã được đưa lên. Tĩnh vừa ăn vừa không rời mắt khỏi Tiêu Địch.
“Tôi nghĩ cho dù cứ nhìn em như vậy suốt 300 năm nữa cũng sẽ không nhàm chán.”
Tiêu Địch nhíu mày nhìn y, đây là có ý tứ gì? Mới vừa nói y không biết nói lời đường mật, thế nhưng bây giờ đã bắt đầu luyện tập rồi.
“Đừng chỉ lo nhìn tôi, lo ăn đồ của anh đi, buổi chiều chừng nào thì bắt đầu đàm phán?”
“14h chiếu theo thời gian ở địa cầu.”
“Đàm phán về chuyện gì?”
“Phi thuyền của bọn anh sẽ chuyển từ thành thị đến trên biển, để tránh làm cho người địa cầu thấy bất an.”
“À, vậy sau này tôi làm sao tìm được anh?”
“Chỉ sẽ không che kín bầu trời như hiện tại thôi, chứ chưa nói là không quay về nữa. Bất quá phi thuyền có thể tàng hình, em chỉ cần kêu Thiên Tâm thì nó sẽ đi đón em.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên thanh âm của Thiên Tâm lại vang lên.
“Tĩnh tướng quân, Đoan tướng quân muốn nói chuyện với ngài.”
“Thiên Tâm, kết nối.”
“Xác nhận mệnh lệnh!”