Ngày thứ hai, giờ Dần một khắc, ta bước qua hồng môn.
Phía bên trong, ánh sáng từ ngọn đèn hắt ra chỉ nhỏ như hạt đậu, trông thật thê lương.
Tiết một thân một mình, khoác áo hoa, ngồi bên cạnh ngọn đèn.
Đằng sau cánh cửa đỏ ấy là cấm địa của nàng, nếu không có sự cho phép, bất cứ ai cũng không được bước vào. Nàng cả đêm không ngủ, chỉ ngồi nơi đó, nhìn chăm chú vào thanh kiếm nằm trên chiếc bàn dài, trầm mặc đến xuất thần.
Đó là một thanh kiếm gãy.
Lưỡi kiếm đã bị gãy ở khoảng một thước ba phân. Chỗ gãy bằng phẳng và nhẵn nhụi giống như bị cắt.
“Mê, ngươi có biết đây là gì không?” Tiết hỏi ta.
Đương nhiên là ta biết, có thể không được hay sao? “Đây là Khinh Bạc.”
Thanh kiếm này vốn dài ba thước sáu tấc, nặng khoảng bảy lượng (1). Thân kiếm mỏng hẹp, mũi nhọn lưỡi sắc, dưới ánh đèn mát lạnh như suối, lại có hàn tính như băng, vì vậy lấy tên là Khinh Bạc.
Hơn nữa, nó còn là thanh kiếm duy nhất mà cả đời Tô Vọng Ngôn đã dùng.
Kể từ khi Khinh Bạc gãy đi, y đã rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi chốn giang hồ.
Giờ đây, nửa thanh đoản kiếm này được đặt trên giá gỗ lim. Nó đã ở bên Tiết, cùng nhau trải qua hai mươi năm.
Trong hai mươi năm ấy, Tiết đã gây dựng nên sự nghiệp vang danh khắp tám phương, thống hiệu (2) võ lâm, không ai không thuận theo nàng.
Nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn Khinh Bạc, vẫn tràn đầy tang thương.
Tiết già rồi. Hôm nay là ngày nàng bước sang tuổi 40. Thời gian tựa như nước, gió trôi qua; không lưu lại vết tích, chỉ là miễn cưỡng trôi đi trong yên lặng.
Tiết nói: “Ta hận y.”
Đúng vậy, nàng hận Tô Vọng Ngôn.
Có lẽ trên đời này, chỉ có ta mới biết nàng hận y đến nhường nào. Hận đến nỗi không ngại dùng hai mươi năm, chỉ để lên kế hoạch cho một lần hủy diệt.
Nhưng mà, có đáng không? Tiết, làm như vậy, thật sự có thể khiến nàng cảm thấy thoải mái, từ nay về sau sẽ không còn bi thương nữa sao? Nhìn xem, tóc nàng kìa, đã trắng như sương rồi.
Tiết nói: “Không cần khuyên ta. Quãng đời còn lại của ta, cùng lắm chỉ là một quá trình từ từ chết đi mà thôi.”
Ta nhìn nàng, bởi vì lực bất tòng tâm nên cảm thấy thật bi thương.
Tiết, ta yêu nàng, ta yêu nàng! Vì nàng, ta không ngại tự mình đi đến Vong Thế Cư đưa thư cho Tô Vọng Ngôn. Vì nàng, ta cuối cùng vẫn trở lại Phi Nhân Gian… Ta yêu nàng như thế, yêu nàng như thế, cứ như thế như thế mà yêu nàng, tại sao nàng vẫn không thể nào vui vẻ?
Tiết nói: “Mê, ta đợi ngày này, đợi đã lâu lắm rồi.”
“Mê, Tô Vọng Ngôn sẽ chết về tay Khổng Tước Vương chứ?”
“Mê, mẹ ta trước khi chết đã nguyền rủa ta, nói rằng ta nhất định sẽ bị ruồng bỏ.”
“Mê, người như ta đây, có phải một khi người khác hiểu rõ được ta rồi, họ sẽ vứt bỏ, có phải không?”
……
“Mê, Tô Vọng Ngôn rốt cuộc có từng…yêu ta hay không?
Ta không có cách nào trả lời.
Tựa như ta không biết tại sao mẹ của Tiết lại nguyển rủa nàng;
Tựa như ta không biết tại sao một Tô Vọng Ngôn đã từng yêu Tiết sâu sắc đến thế, cuối cùng, y lại bỏ rơi nàng.
–**–
Chú thích:
(1) Lượng: là đơn vị đo lường cân nặng ngày xưa.
(2) Thống hiệu: thống lĩnh + hiệu triệu.