Ta trở lại Vong Xuyên Hà.
Bên bờ sông, cỏ xanh mơn mởn, nở đầy hoa dại.
Hai mươi năm trước, ta bị địch nhân truy sát, trong lúc hoảng hốt đành nhảy đại xuống sông, không nghĩ tới chuyện dòng nước chảy xiết. Ngay lúc ta thầm than thở cho cái mạng nhỏ của mình, một chiếc thuyền đi ngang qua, trên thuyền có một người thản nhiên đứng cười, thản nhiên nhìn ta vùng vẫy kêu cứu, đến khi ta đã sắp chìm nghỉm mới thả xuống một sợi dây thừng.
Ta nhanh chóng trèo lên thuyền, trừng mắt đối mặt với hắn, hỏi hắn vì sao không cứu ta sớm hơn, hắn lại cười, đáp: “Nghe nói, giữa Vong Xuyên Hà nhìn thấy người chết đuối, không nên cứu, cứu rồi thì sẽ có tai họa.”
Ta càng giận, đem tất cả trân bảo trên người lấy ra, nói: “Đây là bổn cô nương thưởng cho ngươi, ngươi xem, chẳng những không phải là tai họa, mà còn là phúc đấy!”
Hắn cười hà hà, nói: “Cô nương tuyệt sắc như vậy, đúng là hồng nhan, mà hồng nhan chẳng phải chính là đại họa thủy hay sao?” (1)
Mặt ta không tự chủ được mà đỏ ửng lên.
Người đó, chính là Tô Vọng Ngôn.
Ta và hắn đã quen biết nhau như thế. Hắn một thân một mình sống trên thuyền, lại không chèo lái, cứ để nó tự trôi theo dòng nước, cuộc sống thật là tiêu dao.
Ta ở lại với lý do dưỡng thương, thương lành rồi thì lại không muốn rời đi, mỗi ngày đều tìm cớ ở lại, hắn cũng không hối ta, cứ như thế, thong thả mà trôi qua hai năm.
Trong hai năm, hắn cuốn lá sen làm chén, gõ đũa dài mà hát, lúc cao hứng thì múa các chiêu kiếm mà hắn tự mình sáng tạo để tặng cho ta: Mê Âm, Mê Túy, Mê Hoặc, Mê Mộng, Mê Mang, Mê Thất, Mê Hồ, Mê Tín, Mê Đồ, Mê Võng, Mê Vụ, Mê Trừng, Mê Lộ, Mê Luyến, Mê Ly…cuối cùng tập hợp lại thành “Mê Điệt Thập Thất Thức” vang danh khắp giang hồ sau này.
Nhưng rồi ta rốt cuộc cũng chán những ngày tháng bình yên đó, muốn quay lại chốn giang hồ muôn màu muôn vẻ. Hắn vẫn giữ nét mặt cười cười vô tâm, chẳng hề ngăn cản, thế nhưng ta phảng phất nghe thấy một tiếng thở dài, từ tận đáy lòng sâu kín.
Đúng vậy, ta đã nhớ lại rồi, tất cả suy sụp và đổ vỡ bắt đầu từ dạo đó.
Ta thích náo nhiệt, mỗi ngày đều tụ tập bằng hữu; hắn thích yên tĩnh, lúc nào cũng ngồi một mình trong góc, tự châm tự ẩm, nhìn ta vui đùa.
Dần dà, khách của ta càng lúc càng đông, hắn cũng càng lúc càng trở nên lặng lẽ.
Sau đó, trong số khách đến có một người thiếu nữ, ánh mắt linh hoạt sáng ngời, dung nhan có tới bảy phần giống ta, nhưng tính tình của nàng lại ôn thuận, khác xa với ta. Ta thích nàng ấy, vừa khéo léo lại vừa dịu dàng, thường mời nàng ấy đến tạm trú.
Lần đầu tiên nàng ấy gặp Tô Vọng Ngôn, liền kêu hắn một tiếng “tỷ phu“. Trong tiếng chuỗi âm thanh ồn ã của mọi người, sắc mặt ta đỏ ửng, nhưng Tô lại nhàn nhạt cười, đứng dậy rời đi.
Khúc mắc bắt đầu từ ngày ấy. Hay thực chất, hạt giống này đã sớm được chôn sâu, đợi đến thời cơ liền đâm chồi nảy lộc? Ngoảnh đầu nhìn lại quãng thời gian ấy, ta hối hận thật nhiều. Tại sao năm đó ta có thể ngu dốt như vậy, sao lại nhìn không ra cư biến (2), cơn giông tố báo hiệu bão táp sắp xảy ra rồi.
Từ sau ngày đó, thiếu nữ lại gọi hắn một tiếng “ca ca”, thanh âm trong vắt ngọt ngào.
Ta không biết trù nghệ, nàng ấy lại không hổ danh là nữ Dịch Nha. (3)
Ta ngay cả cúc áo cũng không biết đính, nàng lại thêu thùa khéo léo.
Ta trời sinh kiêu căng hiếu thắng, không biết nhường nhịn ai bao giờ, nàng lại thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, tất cả đều khiêm nhường…
Ta thấy nàng giống ta, nhưng lại khác ta về mọi mặt. Nàng cứ như ta sau khi đã được mỹ hóa, không chút tỳ vết. Vì vậy mà ta thích nàng, thích nàng đến nỗi tự mình đặt cho nàng một cái tên—
“Muội muội thiên tính thông minh, dịu dàng thanh tú, như khe suối uốn lượn dưới ánh trăng, như giọt sương đọng trên cành lá, không bằng gọi là…”
Gọi là…
Lưu Ly.
Cả người ta bắt đầu phát run, nhớ lại dĩ vãng, tay chân một phen lạnh toát.
Nàng ấy vốn là cô nhi, nhũ danh Hội Nương. (4) Lúc nàng mười lăm tuổi, ta đặt cho nàng cái tên là Lưu Ly, lại cùng nàng kết bái tỷ muội. Kể từ ngày đó, nàng một bước lên mây, không còn là thôn nữ nơi sơn dã nữa.
Ta thương nàng không biết chữ, liền bảo Tô dạy nàng.
Ta nói với Tô, Lưu Ly thật đáng thương, chúng ta nên đối xử tốt với nàng một chút.
Ta nói với Tô, Ngươi đừng có lúc nào cũng lãnh đạm như vậy, nàng là muội muội yêu dấu nhất của ta, ngươi xem như nể mặt ta, quý mến nàng nhiều một chút.
Ta nói với Tô, Có người bảo ta nên phòng bị Lưu Ly, chẳng phải thật tức cười sao? Hừ, khẳng định là hắn thấy tình cảm của tỷ muội ta rất tốt, liền ganh tỵ, cho nên cố tình bày trò ly gián.
Ta nói với Tô, Hôm nay ta nghe được một truyện cười rất là lớn, có người nói ngươi muốn cưới Lưu Ly, ngươi nói xem chuyện này có phải thật là đáng cười không?
Tô im lặng nhìn ta, từng lời từng lời nói, Không phải truyện cười, là sự thật.
Thiếu nữ có cái tên Lưu Ly đó rốt cuộc đã cướp đi người ta yêu. Tại lúc ta bận rộn đuổi theo sự náo nhiệt, người an tĩnh như nàng, cùng với người cô tịch như hắn, đã tâm linh tương thông.
Lúc ta tỉnh táo lại, tất cả đã quá muộn rồi.
Lưu Ly nói, Tỷ tỷ, thật xin lỗi.
Lưu Ly nói: “Tỷ tỷ, ta thật lòng yêu chàng, van cầu tỷ, hãy cho chúng ta được ở bên nhau.”
Lưu Ly nói: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ và chàng đã ở cùng nhau hai năm, nhưng cả hai đều trong sạch, cho nên…”
Ta tát nàng một bạt tai, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến không thể thở được. (5)
Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?
Sao hắn lại có thể đối xử với ta như vậy?
Lòng lang dạ sói, vong ân bội nghĩa, ta đã nhìn lầm ngươi, thương lầm ngươi, con tiện nhân này!
Lưu Ly nhìn ta cười đến sầu thảm, trong nụ cười lại có sự lãnh khốc khiến cả tim ta lạnh buốt.
Nàng nói, Không sai, là tỷ tỷ quen chàng trước, nhưng mà, tỷ tỷ, tỷ đúng là không hiều được chàng.
Nàng nói, Tỷ có biết chàng tịch mịch (6) đến thế nào không? Tại sao tỷ vĩnh viễn chỉ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chàng mà lại nhìn không thấy nỗi thê lương ẩn sau nụ cười đó?
Nàng nói, Tỷ tỷ, người như tỷ không thể nào đem lại hạnh phúc cho chàng được, nhưng mà, muội lại có thể. Tỷ vẫn không hiểu sao? Tỷ vĩnh viễn chỉ khiến cho người khác bất hạnh.
“Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể khiến người khác bất hạnh.”
Mang máng hình như là rất nhiều năm trước, cũng có một người đã nói với ta những lời này. Bấy nhiêu năm đã trôi qua, ta ngỡ mình đã quên mất rồi, không ngờ được rằng, khi còn sống, sẽ lại nghe thấy câu này một lần nữa.
Chính câu nói ấy, cuối cùng đã khiến ta hoàn toàn suy sụp.
Ngày hôm đó, ta nói với Tô: Hãy hủy đi kiếm của ngươi, ta liền thả cho ngươi được tự do.
Ngày hôm đó, Khinh Bạc dưới nội lực của hắn, bị bẻ gẫy.
Ngày hôm đó, ta đã mất đi tình yêu và cũng mất luôn tình bạn.
Hai mươi năm rồi! Đã hai mươi năm rồi! Tại sao ta lại quay về nơi này? Màn hồi ức vùng vẫy chìm nổi dưới sông lại hiện lên rõ mồn một, cứ như là chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Nghe nói, giữa Vong Xuyên Hà nhìn thấy người chết đuối, không nên cứu, cứu rồi sẽ có tai họa.
Cô nương tuyệt sắc như vậy, đúng là hồng nhan, mà hồng nhan chẳng phải chính là đại họa thủy hay sao?
Một lời thành sấm.
—***—
Chú thích:
(1) “Hồng nhan họa thủy” = người đẹp thì sẽ đem lại tai họa. Ở đây thì là vì “ta” quá đẹp, nên Tô ca ca thêm vô chữ “đại”, thành “đại họa thủy” = tai họa lớn. Mình để nguyên văn vì nghe nó hay hơn.
(2) Cư biến = biến đổi rất là lớn. Nếu để “biến đổi lớn” thì nghe không được thuận tai, nên thôi để luôn chữ “cư biến” cho rồi. ^^
(3) Dịch Nha: còn có tên là Ung Vu, là người nước Tề thời Xuân Thu Chiến Quốc. Rất nổi tiếng vì tài nghệ nấu ăn.
(4) Nhũ danh: tên lúc nhỏ.
(5) Tê tâm liệt phế = tim phổi tê liệt, mất đi cảm giác.
(6) Tịch mịch = cô đơn, bơ vơ, cô độc (Mình thích cái từ “tịch mịch” này ^^)