Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 29: Chương 29




Tiết Tùng đi quá nhanh, chờ Diệp Nha lấy lại tinh thần sau khi bị hắn nhét trả hầu bao, thân ảnh cao lớn đã biến mất trong bóng đêm.

Cầm hà bao trong tay, Diệp Nha đau đầu biết vậy chẳng làm.

Nàng nên lấy lý do gì đi gặp Hạ Hoa đây? Người trong thôn đều biết chuyện của nàng và Tiết Tùng, nàng mạo muội đi đến, người khác có thể nghi ngờ nàng đi trao đổi tín vật dùm Tiết Tùng hay không? Còn nữa, gặp Hạ Hoa rồi nàng nên nói như thế nào đây? Nói cho Hạ Hoa biết Tiết Tùng không thích nàng ấy ư? Nàng ấy sẽ tin sao?

Nghĩ tới đây Diệp Nha cũng thấy có chút kỳ lạ, dựa vào hiểu biết của nàng với Tiết Tùng, hắn nói không thích thì nhất định là không thích, tự nhiên sẽ không chủ động trêu chọc Hạ Hoa, vậy thì cớ sao Hạ Hoa lại cho rằng Tiết Tùng thích nàng ấy nhỉ? Đến nỗi thà rằng mạo hiểm bị người bàn tán nói nhảm?

”Nương tử, nàng đang làm gì vậy, nhanh chút vào đây đi!”

Bên trong truyền đến tiếng lầu bầu thúc giục không kiên nhẫn của Tiết Thụ, Diệp Nha lắc đầu, vén rèm cửa đi vào, đem hầu bao cất vào người.

Ngày mai lại suy nghĩ chuyện này vậy.

Nàng lục đục thoát áo ngoài, đang muốn mặc áo trong lại bị cánh tay ấm áp của nam nhân kéo qua. Thân thể bất ngờ dán vào nhau, nàng kinh sợ phát hiện, giữa hai người chỉ còn sót lại cái yếm và tiết khố của nàng, hắn đã sớm cởi sạch sẽ hết!

Phát hiện này làm nàng vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, không còn tâm tư lo lắng chuyện hầu bao.

”Nương tử, nàng hôn ta một chút đi, giống như ban ngày đó!” Tiết Thụ giam nàng ở bên trong chân dài của mình, nghiêng nửa người khẽ tựa trên người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, môi cách môi chưa đầy một ngón tay.

Nàng nhìn người trước mắt, cảm nhận nhiệt tình bức thiết của hắn, tim Diệp Nha đập thình thịch, nàng đột nhiên cảm thấy có chút khát, nhịn không được liếm liếm môi.

Cái lưỡi đỏ thắm nhẹ nhàng liếm qua đôi môi hồng nhuận, nháy mắt liền rụt trở về, khiến hơi thở Tiết Thụ căng thẳng, không khỏi tăng thêm khí lực lên vai trái nàng. Hắn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của nàng không chớp mắt, trông đợi cái lưỡi khiến cho tâm hắn cuồng loạn nhảy vang lại lộ ra, khi lộ ra hắn sẽ lập tức bắt nó ngay.

Nhưng hắn ngây ngốc đợi một lúc lâu, nó cũng không chịu đi ra, chỉ có bờ môi no đủ ngẫu nhiên mím một cái. Tính nhẫn nại của hắn dần dần hao hết, uỷ khuất ngẩng đầu muốn nương tử vươn cái lưỡi cũng liếm liếm hắn, lại thấy nương tử của hắn dùng đôi mắt ngấn nước mắt đáng thương, luống cuống cũng đang nhìn hắn, giống như hắn là mãnh thú sơn lâm, còn nàng chính là tiểu bạch thỏ sắp bị hắn ăn sạch.

”Nương tử, nàng sợ hãi sao?” Hắn hỏi không chút suy nghĩ, hắn không muốn nương tử sợ hắn, như vậy nương tử sẽ khóc, còn hắn đau lòng.

Hắn cẩn thận, giọng nói trầm thấp ôn nhu, tràn đầy không đành lòng, Diệp Nha vốn vì hơi thở bá đạo của hắn mà khẩn trương bất an nay dần dần thối lui. Nàng cười với hắn lắc đầu, duỗi tay vòng qua cổ của hắn, đem đầu của hắn hạ xuống chút: “A Thụ, nhắm mắt lại“.

Đây là nam nhân của nàng, nam nhân của nàng thích nàng, muốn nàng, hắn ngốc đến mức ngay cả nàng ngượng ngùng hay sợ hãi cũng không biết, đầu đất như vậy lại khiến cho nàng yêu thích hắn vô điều kiện. Không nỡ để hắn nhịn nữa, hắn đã không biết thì nàng sẽ dạy hắn, dù rằng nàng cũng chưa thông hiểu lắm.

Tiết Thụ miệng khô lưỡi khô nhắm mắt lại, nương tử lại muốn hôn hắn rồi!

Hắn thấp thỏm mong đợi, hắn nghĩ đến sẽ giống lần đầu tiên cầu nàng hôn hắn, phải chờ đợi thật lâu, nhưng rất nhanh hắn liền cảm nhận được nàng đến gần, đầu tiên là hơi thở ấm áp, sau đó là một đôi môi mềm mại dán lên môi hắn. Trong chớp mắt Tiết Thụ nghe được tim mình đang đập nổi trống, nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của mình, rồi tiếng vang trong cổ họng lăn lộn nuốt nước.

Nàng ôn nhu ngậm môi của hắn, duyện - mút, từng chút từng chút, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới. Tiết Thụ ngây ngốc mặc nàng làm từ trúc trắc đến thuần thục, chìm đắm trong cảm xúc tốt đẹp làm hắn mê muội này. Nhưng hắn lại dần dần cảm thấy không đủ, hắn muốn càng nhiều, vì thế chưa chờ nàng lại hôn hắn lần nữa, hơi thở của hắn căng thẳng, mãnh liệt đè trên người nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên hôn thật sâu.

Hắn hôn thật trúc trắc, mò mẫm học theo động tác của nàng, nhưng không cẩn thận ôn nhu như vậy mà vội vàng nhiệt tình như một lữ khách thiếu nước đã lâu, khẩn cấp dùng sức mút duyện môi nàng giống như muốn cướp lấy toàn bộ của nàng. Diệp Nha cảm thấy có chút đau, nàng lấy tay nhỏ bé khoác lên vai hắn, muốn đẩy hắn ra: “A Thụ, nhẹ chút...”

Thanh âm của nàng bỗng nhiên im bặt, bị hắn nuốt xuống toàn bộ, thừa dịp nàng mở miệng cầu xin tha thứ, hắn theo bản năng xâm nhập vào, bá đạo truy tìm cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng, nàng trốn, nhưng có thể trốn đi đâu? Rất nhanh đã bị hắn bắt được, trong khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, một loại sung sướng mãnh liệt tựa như pháo hoa bất ngờ phóng rực rỡ trong bầu trời đêm, cảm giác tê dại mẫn cảm truyền khắp toàn thân.

Diệp Nha kiềm chế không được hừ một tiếng, thân thể vốn còn chút căng cứng nhất thời mềm nhũn như nước, tay trượt xuống từ bờ vai của hắn rơi vào trên thắt lưng gầy gò. Tiết Thụ lại nếm được tư vị tuyệt vời, hắn gắt gao đè nặng nàng, cố gắng cướp đoạt hương vị ngọt ngào mềm mại thơm mát của nàng, nàng vô ý thức vặn vẹo né tránh, dục vọng toàn thân hắn nhanh chóng thức tỉnh, bàn tay to chậm rãi phất qua hai má mịn màng nóng lên của nàng, lướt qua cổ duyên dáng nhỏ dài rồi dừng ở gáy nàng. Hắn thuần thục cởi bỏ cái nút nho nhỏ, xuống chút nữa, một tay nâng lên sống lưng thấm ướt mồ hôi của nàng, một tay linh hoạt tháo chiếc nút cuối cùng. Sau đó dùng sức mạnh kéo ra, hai luồng đẫy đà tranh nhau nhảy ra trước, lại rất nhanh bị lồng ngực rắn chắc của hắn chặn lại, hai tiểu quả nho xinh đẹp đứng thẳng bị đè ép, không cam lòng cọ xát hắn.

”Hô...”

Hắn tham lam nuốt vào hương vị ngọt ngào một lần cuối cùng, thở hổn hển buông lỏng nàng ra, cánh tay kìm giữ hai bên nàng, nhìn nàng thở gấp gáp, vội vàng hít vào không khí.

Diệp Nha cả người không chút sức lực, nếu hắn lại rời đi chậm một lát, nàng cảm thấy nàng sẽ tắt thở mất.

Nàng nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngực phập phồng kịch liệt.

Tiết Thụ bị cảnh đẹp dưới thân làm cho mê đảo, hắn nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, thoáng xuống phía dưới một chút cúi người ngậm lấy quả nho nhỏ.

”Ưm...” Diệp Nha khó nhịn cong người lên, ngón chân đều cuộn tròn. Nàng muốn kêu ngừng nhưng khoái cảm so với lúc nãy hôn môi còn mãnh liệt hơn làm nàng tham lam ngậm miệng lại, nàng nắm chặt ga trải giường phía dưới, mặc hắn không ngừng lặp lại phun ra nuốt vào khẽ liếm khẽ cắn, một mặt chịu đựng khoái cảm nam nhân mang lại, một mặt cố nén không để bản thân kêu ra tiếng.

Tiết Thụ không biết sung sướng và thống khổ của nàng, hắn toàn tâm toàn ý đùa bỡn vật nhỏ trong miệng, rõ ràng lúc trước còn mềm mại, bị hắn liếm một hồi liền lập tức đứng lên, tròn tròn cứng rắn, mà khi hắn vô tình đụng phải một chỗ, thân mình mềm mại của nương tử sẽ nhẹ nhàng run rẩy, hắn dừng một chút ngẩng đầu nhìn nàng: “Nương tử, nàng thoải mái sao?”

Diệp Nha cắn môi không nói lời nào, nào có người hỏi như vậy, muốn người ta phải trả lời thế nào?

Tiết Thụ có chút không hiểu tâm tư của nàng, lại ở nơi đó lặp lại liếm một chút, lúc này nàng càng run run mãnh liệt hơn, trong miệng phát ra tiếng ngâm khẽ mị hoặc, làm cho nơi nào đó của hắn vốn là nhô cao lại càng thêm cứng rắn, căng trướng khó chịu.

Hắn lặng lẽ nhẹ nhàng cọ xát hai chân nàng giật giật, làm cho nơi đó chen vào giữa hai chân nàng, cảm giác được thân thể nàng hơi cứng đờ, hắn không dám động nữa, tiếp tục vùi đầu vào hai luồng đẫy đà của nàng, bên xoa bên liếm, nương tử không nói lời nào nhất định là thoải mái, nếu không đã sớm đẩy hắn ra.

Diệp Nha đâu chỉ là thoải mái, nàng cảm thấy bản thân muốn bay lên, càng làm cho mặt nàng hồng hồng phỏng lên, nàng phát hiện bên dưới tràn ra một chút xuân triều, đặc biệt lúc hắn dùng cứng rắn của hắn đặt trên người nàng, nàng cảm giác nơi đó rất nhanh co rút lại một chút, vì nó đụng chạm mà sung sướng, vì nó ở bên ngoài như hổ rình mồi mà hư không, trong đầu bất giác nhớ lại tư vị đêm đó hắn ở bên trong nàng động động. Nếu nói trước đây nàng xấu hổ mỗi khi nghĩ lại tình cảnh đêm đó, nhưng hiện tại nàng lại sinh ra khát vọng, nàng muốn, muốn hắn tiến vào.

Không biết tự khi nào, lực chú ý của hai người không hẹn mà cùng chuyển tới thân dưới đang gắt gao dính sát nhau kia.

Đáng tiếc, một người nóng lòng muốn thử nhưng cũng không dám lỗ mảng, một người âm thầm chờ đợi nhưng lại xấu hổ mở miệng.

Rốt cuộc, Tiết Thụ không chịu nổi trước.

Hắn run run tay phải chậm rãi trượt xuống dưới, tại vòng eo mảnh khảnh của nàng bồi hồi trong chốc lát, thử thăm dò nhấc lên tiết khố của nàng, dọc theo bên cạnh tới lui tuần tra. Tay nương tử tuy rằng thực thoải mái nhưng hắn càng tham luyến nơi chặt chẽ ấm áp này hơn, loại tư vị tiêu hồn va chạm bên trong nàng là cực lạc cả đời hắn cũng không quên được, hắn muốn nghe âm thanh nàng bởi vì hắn ra vào mà kêu rên, thích nàng một lần lại một lần bao vây chống đẩy cùng hút vào...

”Bảo bối...” Hắn khẩn cầu kêu nàng, ngón tay thăm dò đi vào, từng chút từng chút một đi xuống cởi ra.

Diệp Nha cố nên đụng chạm của hắn mang đến tê ngứa và sợ run, gắt gao từ từ nhắm hai mắt mím môi, ngầm đồng ý hắn.

Tiết Thụ mừng rỡ như điên, lập tức tăng nhanh tốc độ cởi quần áo, ngay tại khi hắn nhịn không được liền sờ sờ hai bên đùi mịn màng của nàng trước, không cẩn thận đụng tới nơi thịt mềm ẩm ướt trơn trợt, nương tử bỗng đưa tay chặn lại nơi đó, nàng kiều kiều run run nói, “Đừng...”

Chỉ một chữ ngắn ngủi, lại chọc người nhiễu loạn tâm thanh âm truyền vào trong tai hắn, Tiết Thụ cơ hồ không có cách nào ức chế xúc động bản thân, hắn muốn không để ý ngăn trở của nàng tiếp tục cởi xuống, muốn gỡ tay nàng ra va chạm thật sâu vào, nhưng nương tử không muốn, nếu hắn bắt buộc nàng nương tử sẽ khóc.

Hắn buồn bã dừng tay, lại lập tức vui vẻ lên, không thể đi vào cũng không sao, tay nhỏ bé của nương tử giúp hắn triệt cũng rất thoải mái.

Cho nên hắn nhanh chóng đem tiết khố đã cởi xuống một nửa của Diệp Nha kéo trở về, thở hổn hển nằm nghiêng bên cạnh nàng, đưa tay đem nàng ôm vào ngực, lôi kéo tay nàng cầm lấy vật đã sớm sưng lên của hắn, thanh âm khàn khàn thúc giục: “Bảo bối, mau giúp ta làm, ta thật là khó chịu...Bảo bối...”

Diệp Nha thật sự ngây người, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Hắn rõ ràng rất muốn, rõ ràng đều sắp... Vì sao đột nhiên ngừng?

Là vì nàng vừa nãy bởi vì cực độ khẩn trương thốt ra lời xấu hổ?

”Bảo bối, nàng mau di chuyển một chút, ta rất muốn...” Tiết Thụ thấy nàng ngơ ngác nằm trong lòng hắn, cắn lỗ tai của nàng nhẹ cầu xin.

Nếu nói Diệp Nha không có chút thất vọng buồn bả nào, khẳng định là nói dóc, trước kia nàng không muốn hắn dính vào, hắn cố tình da mặt dày nháo nàng, hiện tại nàng muốn hắn, khát vọng hắn, hắn lại chỉ vì một câu nói xấu hổ mà ngoan ngoãn dừng lại.

Nàng oán hận đấm hắn một cái, xoay người muốn bỏ đi.

Tiết Thụ làm sao chịu để cho nàng đi, ôm chặt nàng không buông tay, vừa đáng thương vừa ủy khuất lên án nàng: “Bảo bối, đêm nay nàng thật xấu, không chịu giúp ta!” Tự mình nắm tay nàng rất nhanh động hai cái.

Rốt cuộc là người nào xấu hả?

Diệp Nha thật muốn hỏi hắn một chút, nhưng chống lại đôi mắt phượng khí thế, tâm lại không tự chủ mềm lòng. Mà thôi, hắn dừng lại cũng là bởi vì nghĩ rằng nàng thật sự không muốn, chỉ trách bản thân nàng xem nhẹ độ ngốc của hắn! Sớm biết, sớm biết hắn ngốc như vậy, nàng liền...

Nàng xấu hố nghĩ tiếp nữa, đem mặt chôn trong lồng ngực phập phồng của hắn, chuyên tâm giúp hắn triệt.

Nhưng nàng vẫn có chút oán trách, cố ý ở lúc hắn sắp tiết ra nhẹ buông tay, làm cho hắn cũng nếm thử loại thất vọng này.

”Bảo bối, đừng ngừng, mau giúp ta...A...Nhanh chút nữa...” Hắn thở hồng hộc, lung tung hôn đỉnh đầu tóc mềm mại của nàng, cấp tốc di chuyển thắt lưng ướt đẫm mồ hôi, trong tay nhỏ bé của nàng tới tới lui lui.

Rốt cục, cực khoái quen thuộc mãnh liệt mà tới, hắn gắt gao ôm thắt lưng của nàng, run rẩy thư sướng tiết ra.

Một phen qua quýt thu dọn xong, hắn từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ dư vị còn lưu lại. Có lẽ bởi vì phía trước hai người triền miên hôn môi, cũng hoặc là sau cùng nàng cố ý làm chuyện xấu một chút, làm cho hắn cầu mà không được sau lại nhiệt tình bùng nổ, Tiết Thụ cảm thấy lần này so với bất cứ lần nào trong quá khứ đều phải nhẹ nhàng vui vẻ hơn.

Hắn thoả mãn hôn lỗ tai của nàng, “Bảo bối, nàng thật là xấu nha... Bất quá, ta thích, như vậy thật tốt...”

Diệp Nha đã sớm mệt mỏi cực hạn, nằm trong lòng thầm mắng hắn một câu, tùy ý để hắn ôm ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.