Cơm tối Diệp Nha hầm một nồi thịt nhỏ, lúc nấu cơm, nàng cố ý múc cho
Đại Hoàng một tô lớn, hôm nay cả nhà có thu hoạch lớn như vậy, tất cả
đều là công lao của nó.
Nàng bưng khay cơm chuyên dụng tới cho Đại Hoàng, nó đánh hơi ngồi nhỏm dậy, không ngừng lè lưỡi.
Tiết Bách hiểu ra: “Đệ biết tại sao dạo này Đại Hoàng ở chân núi lâu như vậy rồi, thì ra nó ăn đồ ăn của nhị tẩu, muốn ăn nữa nên không nỡ bỏ
đi!” Trước đây Đại Hoàng ở lại nhiều nhất chừng mười ngày, xem tình hình bây giờ, nó sắp thành chó nuôi canh giữ nhà hắn rồi sao?
Trời tối, cũng sắp đến giờ đi ngủ, Tiết Thụ đã sớm quên chuyện không vui lúc nãy, ánh mắt gần như dính vào người Diệp Nha, nghe lời nói của Tiết Bách, hắn ngờ nghệch gật đầu theo, cơm của nương tử rất ngon, dù cho là nấu cơm cũng nấu thơm hơn hắn, a, đúng rồi, trong nhà đã hết gạo, lần
sau đi thị trấn nên mua thêm.
Diệp Nha giả vờ không nghe thấy lời trêu ghẹo của Tiết Bách, ngồi xuống
trước bàn yên lặng ăn, cố gắng xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của Tiết Thụ,
lo sợ bản thân không cẩn thận lộ ra khác thường chọc hai huynh đệ Tiết
Tùng hoài nghi.
Nàng im lặng quá mức làm cho ba huynh đệ nghĩ nàng có chuyện gì không vui, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Một bữa cơm trôi qua trong yên lặng.
Càng gần đến giờ đi ngủ Diệp Nha càng khẩn trương, đến lúc Tiết Thụ chủ
động giúp nàng chà nồi, nàng càng thêm luống cuống, vội vàng giao nồi
nước ấm ngâm chân cho hai huynh đệ Tiết Tùng liền quay đầu chạy về phòng tây.
Đối với sự khác thường của nàng, Tiết Tùng cũng không hiểu tại sao, hắn
đem tất cả trách nhiệm đổ lên người bản thân, dường như từ lúc hắn nói
xong câu nói kia nàng liền bắt đầu mất tự nhiên.
Tiết Bách lại chú ý tới sự ân cần niềm nở của Tiết Thụ, nhị ca của hắn
nếu không đạt được lợi ích gì hắn sẽ không chủ động đi lấy lòng. Nghĩ
đến ban ngày Diệp Nha lo lắng giúp nhị ca kiểm tra thương thế, hắn đã mơ hồ đoán được, ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài, khóe môi cười yếu ớt,
tối nay sẽ nước chảy thành sông sao? Hắn có chút ghen tị với vận may của nhị ca, có thể lấy được nương tử dịu dàng ôn nhu như nhị tẩu làm vợ...
Tiết Thụ không thèm để ý bọn họ đang suy nghĩ cái gì, hắn dùng tốc độ
nhanh nhất rửa xong nồi ơ xoong chảo, sau đó múc đầy một chậu nước rửa
chân, cười hì hì quay về gian phòng của hắn và nàng: “Nương tử, ta rửa
chân cho nàng đi!”
Nghe được lời nói bên trong, Tiết Tùng và Tiết Bách nhìn nhau một thoáng rồi nhanh chóng nhìn chỗ khác, mỗi người tự thu dọn đi ngủ.
Tiết Thụ không nên khăng khăng giúp Diệp Nha rửa chân.
Nhìn đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn bị bàn tay to thô ráp của hắn nhẹ nhàng cầm lên, cảm nhận được hắn cẩn thận xoa bóp như đối đãi trân bảo, Diệp
Nha chỉ cảm thấy mỗi một lần xoa nắn của hắn đều mang theo một dòng nước ấm, dọc theo chân nhỏ của nàng tràn lên trên, làm cho nàng càng ngày
càng nóng, càng ngày càng khẩn trương, toàn thân đều bắt đầu nhẹ nhàng
run rẩy.
Rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi sự vuốt ve làm hoảng loạn lòng người
này nữa, nàng thử thoát khỏi tay hắn, nhỏ giọng cầu xin: “Đã sạch rồi,
đừng rửa nữa.”
Tiết Thụ trơ mắt nhìn đôi chân nhỏ bé trốn từ trong tay hắn, ngẩng đầu
nhìn nàng, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, dưới ánh sáng mờ mịt càng tỏ ra say lòng người. Cứ nhìn như vậy, tâm của hắn đều mềm
nhũn, hắn từ từ đứng lên muốn tự tay ôm nàng.
Diệp Nha cầm vãi lau chân để vào trên giường, cúi đầu nói với hắn: “Chàng cũng ngâm chân sau đó đổ nước đi.”
“Ừm...” Tiết Thụ ngoan ngoãn trả lời, đem chậu nước đặt xuống đất rồi
ngồi ở trên ghế gỗ rửa chân, đồng thời quay đầu nhìn nàng, trong lòng
rất lo lắng, nương tử trốn hắn như vậy, sẽ không phải là lừa hắn chứ?
Hắn ủy khuất bĩu môi, tùy tiện lau hai cái rồi đi ra ngoài đổ nước.
Lau chân xong, Diệp Nha nhanh chóng chui vào trong chăn trùm kín đầu
lại, nhưng mặc dù như vậy, Diệp Nha vẫn có thể nghe được tiếng tí tách
của nước mưa rỉ xuống từ mái nhà bên cạnh xuống chậu gỗ, nghe thấy tiếng mưa to không ngừng nghỉ bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân của hắn,
tiếng hắn đóng cửa, tiếng hắn đặt chậu nước xuống, tiếng hắn vén rèm cửa lên, sau đó, hắn thổi tắt ngọn nến, cởi giày lên giường, lục đục thoát
quần áo, cuối cùng, chui vào chăn.
Giờ phút này tim của nàng đang đập cực nhanh, ngực phập phồng kịch liệt, cơ hồ muốn tắt thở.
Tiết Thụ xốc chăn lên, có chút nghi hoặc hỏi nàng: “Nương tử, nàng che
đầu làm gì? Đại ca nói ngủ như vậy không tốt.” Nói xong, kéo nàng vào
lòng, nói nhỏ vào tai nàng: “Bảo bối, nàng còn mặc y phục thì làm sao
ngủ? Để ta cởi giúp nàng nha?” Không để cho nàng có cơ hội từ chối, hắn
trực tiếp cởi, cởi xuống một thứ, hơi thở của hắn cũng nặng nề một chút.
Diệp Nha ngoan ngoãn mặc hắn cởi quần áo, ngoan ngoãn mặc hắn đặt nàng nằm ngang, sau đó đè lồng ngực rắn chắc lên người nàng.
Nàng nhắm chặt hai mắt lại, nàng đã cảm nhận được dâng trào phía dưới hắn đang vận sức chờ phát động.
Nhưng hắn lại chậm chạp không hành động.
Nàng đợi hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, lại đúng lúc nhìn thấy đôi mắt phượng ủy khuất của hắn, cho dù trời tối đen, nàng vẫn có
thể thấy được nước mắt trong suốt bên trong.
Nàng hoảng sợ, đưa tay sờ mặt hắn: “Tại sao chàng lại khóc?”
“Nàng không nói chuyện với ta, không hôn ta cũng không ôm ta, còn nhắm
mắt lại không nhìn ta. Bảo bối, có phải nàng đang lừa ta không? Thực ra
ta không tiến vào cũng không sao, chỉ cần nàng đừng có không để ý đến ta là được.” Tiết Thụ nói xong chợt ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng, run nhè nhẹ. Nương tử vẫn không nhúc nhích, nhất định đang tức giận.
Nước mắt ấm áp từ trên cằm của hắn rơi xuống cổ nàng, hơi ngưa ngứa,
Diệp Nha thật sự không biết phải làm sao với hắn, hai tay ôm lấy thắt
lưng hắn, khẽ mắng: “Đồ đầu đất!”
Tiết Thụ sững sốt, ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao nàng lại mắng ta?”
Diệp Nha cười với hắn: “Ta phải mắng chàng, đồ đầu đất!”
Tiết Thụ có chút tức giận, nhưng nhìn nụ cười ôn nhu của nàng, lại không làm gì được cuối cùng ủy khuất lên án: “Nàng bắt nạt...”
Diệp Nha cũng không cho hắn cơ hội nói lời ngu ngốc nữa, hơi ngẩng đầu
lên, cái trán để sát vào trán của hắn: “A Thụ, hôn ta...” Chủ động ngậm
môi hắn.
Nếu như nói mới vừa rồi Tiết Thụ như một giọt nước, thì nụ hôn này giúp hắn nhanh chóng biến thành một ngọn lửa hừng hực.
Bàn tay hắn xuyên vào mái tóc dài mềm mại của nàng, dáng vẻ bá đạo không cho chép né tránh nhiệt tình hôn nàng, mi của nàng, mắt của nàng, chóp
mũi, khuôn mặt của nàng, mỗi một chỗ đều làm cho hắn thật lòng yêu
thích. Hắn chậm rãi hôn đến khóe môi của nàng, từng chút từng chút một
ngậm mút nó. Nàng thở dốc yếu ớt, hắn liền đem âm thanh mê người đó nuốt vào trong miệng, nàng dụ hoặc vươn cái lưỡi ra dẫn dụ hắn, hắn liền bắt lấy nó quấn quýt nó, đầu lưỡi chạm vào nhau, nỗi khoái cảm run rẩy này
làm hắn không thề kiềm chế được.
Mãi đến hô hấp khó khăn, hắn mới thở dốc buông tha môi nàng, đùi khẽ
động tách hai chân mảnh khảnh cân xứng của nàng ra. Một tay của hắn ôm
hông nàng thở dốc, tay kia thì lướt qua hai luồng đẫy đà của nàng, eo
nhỏ nhắn rồi tiến đến một mảnh cỏ thơm bên dưới, muốn xác định cửa động
trước khi tiến vào, nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn là hắn lại mò tới một mảnh ẩm ướt.
“Bảo bối, nàng đái dầm rồi...” Hắn có chút luống cuống, nàng thế mà lại đái dầm hắn phải làm sao bây giờ!
Nếu không phải đau lòng bộ dáng ngu ngốc lúc nãy của hắn, Diệp Nha thật sự không muốn để ý tới hắn nữa!
Diệp Nha cắn răng nhéo hông hắn: “Đó không phải...Nếu chàng lại nói bậy
một câu, đêm nay cũng đừng hòng tiến vào!” Cũng chỉ có hắn mới có thể
làm nàng tức giận ở thời điểm mắc cỡ chết người này!
“Vậy bây giờ cũng có thể tiến vào?” Tiết Thụ không chắc chắn lại sờ xuống dưới một cái.
Cũng không biết ngón tay hắn đụng phải chỗ nào, Diệp Nha kiềm chế không
được khẽ hừ một tiếng, phía dưới lại tràn ra một chút xuân triều, nàng
muốn khép hai chân lại, lại bị Tiết Thụ vững vàng tách ra, ngay lúc nàng muốn cầu xin hắn đừng sờ loạn nữa, hắn bỗng nhiên đỡ nơi đó chính xác
đâm vào, cực đại quen thuộc lại xa lạ dễ dàng xâm nhập cửa vào ẩm ướt,
sau đó gặp trở ngại.
Tuy chỉ mới vào một cái đầu, Tiết Thụ cũng sướng đến ngất trời, hắn ôm
chặt thắt lưng của Diệp Nha kêu rên không ngừng: “Bảo bối, chỗ đó của
nàng thật chặt A...Ta thật thoải mái... Bảo bối đáng yêu, nàng thả lỏng
một chút, thả lỏng một chút, để ta tiến vào hết...” Nói xong càng dùng
sức chen vào trong, tầng tầng thịt non bị đẩy ra lại tiếp tục cắn chặt
hắn, cả người hắn đều sảng khoái, mồ hôi rơi từ hầu kết xuống ngực, rơi
thẳng xuống dưới, chảy qua cái bụng bằng phẳng căng chặt của hắn, rớt
vào chỗ dính sát chặt chẽ của hai người.
Hắn sướng muốn chết, trong khi Diệp Nha thì đau muốn chết, mặc dù đã phá qua, nhưng nói cho cùng mới chỉ trải qua một lần, còn cách hơn một
tháng trước, nóng rực cứng rắn lại không chút lưu tình đâm vào, nàng cố
nén mới không kêu ngừng, chỉ nắm thắt lưng của hắn thật chặt, hai mắt
đẫm lệ cầu hắn: “A Thụ, chậm một chút, chậm một chút, ta đau...” Bên
ngoài mưa như trút nước, đập xuống mặt đất đùng đùng vang dội, nàng
không cần lo lắng tiếng thì thầm của hai người truyền đến phòng đông cho nên yên tâm mở miệng cầu xin hắn.
Tiết Thụ vội vàng dừng lại nhìn đôi mắt to đã ướt sũng của nàng: “Đau chỗ nào? Ta xoa cho nàng!”
Diệp Nha thực hận chết hắn, nhịn không được chảy nước mắt, lại sợ bản
thân thật vất và mới hạ được quyết tâm lại bởi vì vừa khóc mà bỏ dỡ nửa
chừng, nàng cố gắng suy nghĩ đến điểm tốt của hắn, thả lỏng thân thể
cứng ngắt của mình, nhỏ giọng chỉ dẫn hắn: “Chỗ đó của
chàng...lớn...quá, làm đau ta, A, đừng động đậy, chậm một chút là được,
đừng lập tức đi vào... ”
Vừa mới ngắn ngủi rút ra - đưa vào làm cho Tiết Thụ hưởng thụ vui sướng
đã lâu không được nếm trải, cũng vì thế hắn mới biết được thì ra việc
này sẽ làm đau nương tử. Hắn không muốn làm đau nương tử cho nên không
dám tiếp tục tiến sâu vào, nhưng bây giờ hắn thực không chống lại nổi tư vị mất hồn này nữa rồi, vì vậy không để ý đến sự ngăn cản của Diệp Nha
thoáng lui ra bên ngoài một chút, lại từ từ đẩy mạnh vào, mỗi khi cảm
thấy không thể đi tới được nữa thì nhẹ lui về sau...
“Bảo bối, nàng còn đau hay không?” Hắn lần mò lối đi vào, từ từ tăng nhanh tốc độ.
Diệp Nha nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của hắn, bởi vì sự săn sóc
vụng về của hắn mà cảm giác đau đớn nóng bỏng lúc ban đầu đã dần dần mất đi, thay vào đó là khoái cảm như thuỷ triều ập tới khó mà ngăn cản nổi, nàng thở hổn hển không nói ra lời, nhưng là mỗi lần hắn động một chút
lại hỏi nàng một câu, lại xấu hổ cũng không còn, vì thế khi hắn lại hỏi
lần nữa, nàng tức giận kéo đầu của hắn xuống cắn lỗ tai hắn: “ Không đau không đau không đau, chàng đừng nói chuyện nữa được không!”
Lỗ tai bị môi mềm mại của nàng chạm vào, chỗ đó của Tiết Thụ càng phồng
lớn hơn nữa, hắn thở gấp gáp hỏi một câu cuối cùng: “Thật sự không đau?”
Diệp Nha dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý đến hắn nữa.
Tiết Thụ mừng rỡ, bàn tay nắm chặt eo của nàng, đẩy mạnh về phía trước
một chút, vào hết toàn bộ: “A, ta lại đụng tới chỗ đó ” Đỉnh đầu đụng
phải một chỗ thịt mềm giấu ở sâu bên trong, say sưa va chạm làm cho tê
dại mãnh liệt cuộn trào mà đến, hắn hưng phấn hét lớn.
Diệp Nha bị cú va chạm xâm nhập vừa nãy của hắn làm thiếu chút nữa thở không nổi: “Chàng là đồ xấu...”
Còn chưa có mắng xong, chợt cảm thấy có điều bất thường, bất chấp nam
nhân đang khẩn cấp ra vào trên người mình, nàng cắn răng xem nhẹ tư vị
sung sướng có chút đau đớn đó, lại chợt nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt
càng ngày càng lớn bên tai, nàng giật mình, đang muốn kêu Tiết Thụ dừng
lại, cầm nến đi kiểm tra xem mái nhà có bị rỉ nước hay không, nhưng vừa
lúc nàng định mở miệng thì “rầm” một tiếng nổ vang dội đến bên tai, tất
cả gió lạnh nước mưa đều tràn vào.
“A! ” Nàng thét ra một tiếng, bản năng lui vào trong người Tiết Thụ.
Tiết Thụ đang mất hồn ra vào cũng bị tai nạn bất ngờ này làm kinh sợ.
Cảm giác được nước mưa tạt vào người, hắn phản ứng nhanh chóng mang nệm
giường và cả Diệp Nha ôm đến một chỗ khác, lại bay nhanh cầm lên xiêm y
chăn mền bị vứt một bên ném tới bên cạnh. May mà động tác của hắn rất
nhanh nên mấy thứ này còn chưa bị thấm ướt.
Nhìn mưa to gió lớn thổi vào, hắn sững sờ nói: “Nương tử, mái nhà của chúng ta sập rồi.”