Diệp Nha muốn chuyển về phòng tây với Tiết Thụ, nhưng lúc nàng ngồi ở đầu giường thêu hầu bao, bất chợt nghĩ đến hai vấn đề.
Thứ nhất, mái nhà phòng tây còn chưa sửa xong, giường bị mưa xối ướt cả
đêm, chắc hẳn vẫn còn ẩm ướt, nàng căn bản không có lý do để trở lại
phòng cũ. Nếu cứ khăng khăng trở về thật giống như trong lòng nàng có
quỷ, tuy rằng đó chính là sự thật. Thứ hai, coi như phòng tây có thể ngủ đi nữa, nhưng với tính cách của Tiết Tùng, một khi nàng để lộ ra cho
bọn họ biết nàng không muốn ở chung phòng với hai người họ, hắn khẳng
định sẽ nhường phòng đông cho nàng ở, sau đó kêu tam đệ cùng chuyển đến
ngủ ở phòng tây. Nếu như vậy nàng sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Mà thôi, cố gắng chịu đựng thêm một đêm nữa vậy, cùng lắm thì nàng sẽ giải thích rõ ràng với Tiết Thụ.
Bên ngoài truyền đến tiếng động hai người đang làm việc, Diệp Nha cắn đứt sợi chỉ, hầu bao đã thêu xong rồi.
Tấm vải trơn bóng này là của Xuân Hạnh chia cho nàng, đó là do Nhị thẩm
được nhận từ tiệm tơ lụa ở thị trấn mang về để thêu thùa, mỗi đầu tháng
sẽ đi giao sản phẩm, sau đó lãnh một nửa tiền công và vải để thêu cho
tháng sau, số tiền còn lại dùng để thế chấp, để lỡ đến kỳ hạn mà không
có sản phẩm để giao, chưởng quầy sẽ lấy số tiền đó bù vào tổn thất. Nhị
thẩm vừa biết nàng có thể may vá đã hỏi nàng có muốn làm công việc này
hay không, nếu nàng muốn làm, may trước cái hầu bao xem sao, lần sau bà
ấy đi giao hàng sẽ giúp nàng hỏi thử giá cả một chút.
Diệp Nha tất nhiên là muốn làm, khó được một công việc nàng có thể làm,
hy vọng nhờ nó kiếm thêm chút tiền phụ giúp chi phí trong nhà. Đương
nhiên, trong nhà bây giờ cũng không thiếu tiền, nàng sẽ không để bản
thân quá vất vả, mỗi ngày lúc rãnh rỗi sẽ làm một chút, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, không cần giống lúc ở Tôn phủ, mỗi khi trong phủ cần dùng cái gì, bọn hạ nhân phải gấp rút thức trắng đêm để làm, làm đến đau rát cả mắt. Nghe nói rất nhiều thầy dạy thêu sau này đều bị mù, nếu như không cần
thiết, Diệp Nha không hy vọng tương lai sẽ chịu nổi khổ đó.
“Nương tử!” Tiết Thụ đột nhiên chạy vào.
“Tại sao chàng lại vào đây?” Diệp Nha kinh ngạc ngẩng đầu hỏi hắn, bởi
vì chuyện xây nhà mới cho nên có rất nhiều thứ cần chuẩn bị trước, đáng
lẽ lúc này hắn phải rất bận rộn mới đúng.
Tiết Thụ đứng trước mép giường, chớp mắt liên tục nhìn nàng, “Ta nhớ
nàng, vào thăm nàng một chút, sau đó sẽ quay ra giúp đại ca.”
Hắn để trần cánh tay, trên người đều là mồ hôi, thở hổn hển.
Diệp Nha nghe thấy Tiết Tùng còn đang bận rộn ở bên ngoài thì yên tâm đi đến bên cạnh hắn, khụy gối lau mồ hôi cho hắn, “Nếu chàng mệt thì nghỉ
một chút đi, nhưng lát nữa chàng cũng đừng chạy vào đây nữa, siêng năng
làm việc phụ giúp đại ca đi.” Trong sân đều là việc nặng, nàng không thể giúp được, chỉ có thể bảo Tiết Thụ làm nhiều một chút.
Tiết Thụ gật đầu, lưu luyến nhìn nàng: “Ta đi ra đây.” Hắn không phải
muốn lười biếng, chỉ là hắn nhớ nàng, không nhìn thấy nàng, trong lòng
hắn rất khó chịu.
“Chờ chút!” Diệp Nha kéo hắn lại, nhẹ giọng nói: “A Thụ, đêm nay chúng ta cũng ngủ ở đây đi, giường bên kia vẫn còn ướt lắm.”
Tiết Thụ há to miệng, nét thất vọng hiện rõ trên mặt nhưng chuyện làm
hắn thất vọng nhất chính là, nương tử nhỏ giọng nói buổi tối không cho
phép hắn làm chuyện đó.
Thấy hắn mím chặc môi, Diệp Nha kiên nhẫn giải thích: “Chàng đừng như
vậy, không phải ta không muốn cho chàng làm, nhưng, nhưng mà, chỗ đó của ta còn hơi đau...”
“Đau bụng?” Tiết Thụ nghi ngờ nhìn nàng, hừ, nương tử lại nói dối hắn rồi!
Diệp Nha oán hận trừng hắn: “Không phải đau ở bụng, là, là chỗ đêm qua
chàng tiến vào đó!” Đã nói đến nước này, nàng dứt khoát rõ ràng với hắn: “A Thụ, ta biết chàng thích làm chuyện đó, nhưng ta thật sự chịu không
nổi, chỗ đó, chỗ đó của ta đều bị chàng làm sưng lên rồi, chàng cho ta
tịnh dưỡng mấy ngày đi, chờ ta lành rồi sẽ cho chàng làm, được không?”
Mặt nàng đỏ bừng, nhưng ánh mắt nhìn hắn rất nghiêm túc, trong lòng Tiết Thụ cảm thấy hoảng hốt, tối hôm qua lúc ở phòng tây, nương tử đã kêu
đau, bắt hắn chậm một chút chậm một chút...Coi bộ hắn đã thực sự làm đau nương tử.
“Nương tử, ta không có cố ý, nàng đừng nóng giận, đêm nay ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ngủ.”
Diệp Nha không quá tin tưởng lời hứa hẹn của hắn, giả bộ uy hiếp nói:
“Ta chỉ tin chàng một lần nữa, nếu buổi tối chàng còn động thủ động
cước, sau này ta sẽ không bao giờ để ý tới chàng nữa, lời chàng nói ta
cũng không tin, ta sẽ chỉ nói chuyện với đại ca và tam đệ thôi!”
“Không cho nàng không để ý đến ta!” Tiết Thụ nôn nóng ôm lấy nàng, làm
nũng như một đứa trẻ “Ta nghe lời nàng, nàng đừng bỏ mặc ta mà.”
Diệp Nha cười trộm, vỗ lưng hắn trấn an, rồi giãy ra khỏi lồng ngực đầy
mồ hôi của hắn thúc giục: “Được rồi được rồi, ta biết rồi, chàng mau ra
ngoài làm việc đi!” Tiết Tùng còn ở bên ngoài, nàng cũng không dám để
hắn ở đây lâu lắm.
“Ừ!” Nghe được nàng cam đoan, hắn yên tâm đi ra ngoài, tay vừa đụng tới
rèm cửa, bỗng quay lại hỏi: “Nương tử, chỗ đó của nàng sưng lên, muốn
mời đại phu lần trước tới xem hay không?”
“Không cần! Chàng mau đi làm việc đi!” Diệp Nha không ngẩng đầu, thực sự không muốn phản ứng với lời nói ngu ngốc của hắn nữa.
Tiết Thụ sờ đầu, không hiểu tại sao đột nhiên nương tử lại bực bội đến vậy.
Vào trong sân, nhìn thấy đại ca đang bắt đầu xúc bùn, hắn cầm lấy xẻng đi tới giúp hắn.
”Đệ lại làm gì vậy?” Tiết Tùng liếc nhìn hắn, thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác mới trầm mặc hỏi.
Tiết Thụ vốn không dám nói việc này với Tiết Tùng, nếu đại ca biết hắn
chọc giận nương tử, nhất định sẽ mắng hắn, nhưng bây giờ hắn rất lo lắng cho nương tử nên nhịn không được mà nói ra: “Nương tử nói buổi tối
không cho đệ nháo nàng nữa vì chỗ đó của nàng đã bị đệ làm sưng lên, đệ
lo lắng mới hỏi nàng có muốn mời đại phu đến xem hay không thì nàng liền bực bội với đệ. Đại ca, bộ đệ nói sai chỗ nào sao?”
Tiết Tùng theo bản năng giơ tay lên để dưới mũi, một lát sau, xác định
không xảy ra chuyện chật vật như lúc sáng mới buồn bực nói: “Đệ nói
không sai, nhưng vết thương của đệ muội cũng không nghiêm trọng lắm,
không cần mời đại phu đến, nàng nói cái gì đệ cứ nghe theo đi, đừng quan tâm chuyện khác. Đúng rồi, sau này những lời nói như vậy không được nói với người ngoài nữa, kể cả ta và tam đệ cũng không được. Chuyện của đệ
và đệ muội đều là việc riêng tư, nói cho người khác nghe, bọn họ sẽ chê
cười nàng, đệ nhớ kỹ chưa?”
“Nương tử sẽ bị chê cười sao? Không phải đâu, lần trước đệ đã nói với
tam đệ, đệ ấy còn giúp đệ nữa, không cười đệ chút nào.” Tiết Thụ cẩn
thận nhớ lại cuộc trò chuyện lần đó với Tiết Bách, trả lời vô cùng chắc
chắn, hơn nữa, lúc đó đại ca không phải cũng không có cười hay sao?
Tiết Tùng bỗng nhiên phát hiện, hắn quan tâm quá ít với hai đứa em trai này.
Mặt trời lên cao, hắn không muốn làm nữa, cứ như vậy dựng xẻng lên trầm giọng hỏi Tiết Thụ: “Đệ đã nói gì với tam đệ?”
Hắn nhăn mày, ánh mắt âm u, Tiết Thụ hiểu rõ đây là điềm báo sắp nổi
giận, không dám nhiều lời nữa, cúi đầu cười hì hì, “Bọn đệ có nói cái gì đâu, đệ đùa với huynh ấy mà!”
Tiết Tùng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Không lâu sau, Tiết Thụ đã chịu không nổi ánh mắt của Tiết Tùng, ngẩng
đầu lên nhìn hắn, biết tránh không thoát, run run kể lại chuyện hắn đã
nói với Tiết Bách mấy ngày trước.
Nhớ đến bộ dạng bình tĩnh như không có việc gì xảy ra của Tiết Bách,
Tiết Tùng thở dài một hơi, hắn còn có thể nói cái gì nữa? Bất luận như
thế nào, nàng có thể chấp nhận nhị đệ nhanh như vậy, ít nhiều cũng có
công lao của tam đệ ở trong đó.
”Nhị đệ, chuyện trước kia ta mặc kệ, nhưng sau này bất kể đệ muội làm
cái gì hay nói cái gì với đệ, đệ cũng đừng nói với người thứ ba nữa, nếu để cho đệ muội biết, nàng sẽ hận chết đệ, thật đó, ta không hù đệ đâu.” Không chỉ nàng, đổi thành bất cứ cô nương nào, chuyện tư mật như vậy
nếu bị nam nhân khác biết, chỉ sợ cũng sẽ không muốn sống nữa chăng?
Tiết Thụ kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt như không thể tin được.
Tiết Tùng bất đắc dĩ, đi tới nhỏ giọng giải thích với hắn: “Nhị đệ, nàng là nương tử của đệ, nàng nói chuyện với đệ ngủ cùng đệ, những việc này
đều là bí mật của hai người, một khi nói ra, người khác sẽ không tôn
trọng nàng. Cũng như bọn nhóc thường bắt nạt đệ, người khác sẽ lấy bí
mật này bắt nạt đệ muội, đệ muội lại e thẹn như vậy, đệ nhẫn tâm nhìn
nàng bị người khác chê cười sao? Ta với tam đệ tất nhiên sẽ không chê
cười hai người, nhưng nếu một ngày nào đó đệ nói lộ ra, bị đệ muội biết, nàng sẽ khóc, sẽ hận đệ hận chúng ta, đến lúc đó nàng sẽ không muốn gặp chúng ta nữa, đệ muốn như vậy sao?”
Tiết Thụ lắc đầu, hắn đã từng thấy bộ dạng nương tử bị người ta bắt nạt, cô độc đứng ở đó, trong mắt tràn đầy nước mắt, hắn đau lòng, hắn không
muốn làm cho nàng khóc, lại càng không muốn bị nàng hận, tam đệ đã từng
nói, hận một người, chính là cực kỳ chán ghét người đó, ngay cả thấy
cũng không muốn thấy, thậm chí muốn đánh chết người đó. Hắn chỉ muốn
nương tử cười với hắn, không muốn bị nàng chán ghét đâu.
“Đại ca, đệ không nói, đệ sẽ không bao giờ nói nữa, huynh tuyệt đối cũng đừng nói nha!” Hắn sợ hãi bắt lấy cánh tay Tiết Tùng, giờ hắn mới biết
được chuyện này nghiêm trọng như vậy.
Tiết Tùng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Yên tâm đi, ta và tam đệ sẽ không nói,
sau này đệ đừng phạm sai lầm này nữa là được. Đệ muội rất thích đệ, lời
của nàng đều là vì muốn tốt cho đệ, chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời
nàng, nàng sẽ không cố ý lừa gạt đệ.”
Tiết Thụ nhớ đến nụ cười ôn nhu của nương tử liền gật đầu.
Nhìn bộ dạng đã hiểu ra vấn đề của hắn, ánh mắt Tiết Tùng nhu hòa rất nhiều: “Được rồi, chúng ta làm việc đi!”
Mặt trời lặn, Tiết Bách trở về, vừa vào cửa nhà, đã thấy hai ca ca của
hắn bận rộn trong sân, còn nhị tẩu thì đang ngồm xổm trong bếp nhóm lửa
đốt lò. Làn khói bếp lượn lờ theo gió đêm mà bừng lên, càng bay càng xa, càng ngày càng mờ nhạt...
Đây chính là nhà của hắn, yên bình ấm áp.
Tiết Bách tạm thời áp chế những nghi ngờ từ lúc gặp Dương Hinh Lan đến
giờ, cười đi vào, chuẩn bị thay quần áo làm việc với bọn họ.
Hắn vừa bước vào nhà, ánh mắt tùy ý đảo quanh, thoáng nhìn thấy một cái
hầu bao khéo léo đặt ở đầu giường. Hắn tò mò cầm lên để trong tay quan
sát, tuy hắn không hiểu rõ từng đường kim mũi chỉ, nhưng hắn cảm thấy
mặt trên thêu hoa và chim rất đẹp, làm cho hắn vừa nhìn đã thích.
Trước mắt hiện ra dáng vẻ dịu dàng của nàng ngồi ở đầu giường chăm chỉ
thêu thùa, Tiết Bách không tự chủ được cong khóe môi, đẩy rèm cửa ra
hỏi: “Nhị tẩu, cái này là của tẩu thêu sao?”
Diệp Nha đang đốt củi, nghe Tiết Bách hỏi, liền quay đầu nhìn hắn, bỗng
nhìn thấy vật trong tay hắn, khuôn mặt ửng đỏ, “Đúng vậy, là của ta…”
Tiết Bách nhìn chằm chằm vào cửa, có chút khẩn trương, nhỏ giọng cắt đứt lời nàng: “Có thể tặng cho đệ được hay không?”
Diệp Nha không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi như vậy, nàng kinh ngạc “A”
một tiếng, lập tức thấy Tiết Bách chán nản mà rũ tầm mắt xuống, nàng vội vàng giải thích: “Cái này là dùng vải nhà Nhị thẩm làm ra, làm xong
phải đưa lại cho Nhị thẩm, nếu đệ muốn, lát nữa ta sẽ thêu cho đệ một
cái mới.”
Tiết Bách cảm thấy mất mát trong lòng, nhất thời ho khan một cái: “Thực
ra là do đệ thấy người bên ngoài ai cũng có một cái, nhịn không được nên cũng muốn.”
Diệp Nha không suy nghĩ nhiều, nói hùa theo: “Đệ thường ra ngoài, trên
người dĩ nhiên cũng phải mang một cái, sẽ thuận tiện hơn. Ngày mai ta sẽ làm cho đệ một cái khác ngay!” Bộ xiêm y nha hoàn cũ của nàng không
dùng tới nữa, không bằng tháo ra tận dụng nó để đỡ uổng phí vật liệu
tốt. Đúng lúc bộ váy đó màu xanh nhạt, làm hầu bao cho tam đệ hoàn toàn
không thành vấn đề.
“Vậy đệ cám ơn nhị tẩu trước.” Tiết Bách khẽ cười với nàng, mắt như hoa đào, rực rỡ chói lọi.
Nụ cười của hắn quá chói mắt, trong lòng Diệp Nha hốt hoảng, không dám
nhìn nữa, nói lung tung: “Việc nhỏ như vậy cần gì phải cám ơn chứ.” Sau
đó nhanh chóng xoay người, vùi đầu nhóm lửa. Tam đệ quá khách khí, nàng
có chút không thích, trong nhà chỉ có một mình nàng là phụ nữ, nàng
không chăm sóc bọn họ thì ai làm chứ?
Tiết Bách nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn hầu bao trong tay, trong lòng ngọt ngào.
Cũng không bao lâu, trời tối hẳn, làm xong cơm tối, Diệp Nha dọn chén đũa rồi ra ngoài gọi bọn họ vào dùng cơm.
Chắn hẳn phải mệt lắm rồi nên cả ba huynh đệ mới ăn cực kỳ thơm ngon như vậy, cả một tô cháo đầy đều bị ăn sạch, Diệp Nha nhìn thấy cũng rất
thỏa mãn.
Rửa nồi xong, liền đi đóng cửa chuẩn bị ngủ.
Ba huynh đệ không biết ở sân sau nói cái gì, Diệp Nha ước gì bọn họ muộn một chút hãy vào, nàng đã sớm thay đồ chui vào chăn giả bộ ngủ, âm thầm cầu nguyện lần này Tiết Thụ nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời...
Có lẽ là ông trời nghe được lời nguyện cầu của nàng, sau khi Tiết Thụ
chui vào chăn cũng không nói lời nào, chỉ hôn nàng một cái, liền ôm nàng ngủ.
Diệp Nha có chút nghi hoặc, thậm chí trong lòng còn lo lắng hắn đợi đến
lúc nửa đêm mới làm chuyện xấu, vẫn mang theo tâm phòng bị, đợi một lúc
lâu nàng thật sự không chịu nổi nữa mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đêm nay là một đêm ngủ ngon.