Dương lão gia nên ăn nói thế nào với cháu gái hắn, Tiết Bách không quan
tâm, lúc ra khỏi quán trà, khuôn mặt đã khôi phục sự lạnh nhạt như
trước.
Chuyện này chỉ như một hòn đá nhỏ rơi vào cuộc sống yên tĩnh của hắn,
tạo nên vài làn sóng gợn rồi biến mất không còn bất kỳ dấu vết nào. Hắn
sẽ không để trong lòng, cũng không để cho người nhà biết, cho bọn họ
biết chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.
Có rất nhiều việc cần phải làm để xây nhà mới, vì vậy sau khi tan học,
Tiết Bách không nán lại lâu, dọn dẹp xong đồ đạc liền ra về, vừa qua
khỏi cây cầu đá cũ ở trấn bắc, hắn bắt đầu chạy một mạch về nhà bởi vì
hắn muốn về nhà sớm một chút. Đại ca với nhị ca đã lên núi đốn gỗ, không biết nhị tẩu đang làm gì, nàng ở nhà một mình có cảm thấy buồn chán hay không, có tự ý làm việc nặng hay không?
Diệp Nha có muốn phụ giúp cũng không được, bắt nàng xuống ruộng làm đồng áng thì còn có thể, chứ bắt nàng đào đất khiêng đá, việc này có chút
khó khăn, lại không có người chỉ dẫn, nàng cũng không biết chính xác nên làm cái gì, vì thế chỉ có thể yên lặng ngồi ở đầu giường thêu hầu bao
cho Tiết Bách, nếu mệt thì ra ngoài sân đi dạo một lát.
Lúc Tiết Bách đi vào phòng bếp, nàng vừa lúc đi dạo một vòng sân sau trở về, hai người đúng lúc chạm mặt nhau.
Phòng bếp quen thuộc có chút tối tăm, bỗng nhiên có một bóng người màu
xanh lục từ đầu bên kia tiến vào, khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn, dáng
người tinh tế thướt tha, bước chân nhẹ nhàng. Có lẽ là không ngờ tới
phía trước sẽ có người, nàng hoảng sợ lùi về sau nửa bước, miệng nhỏ khẽ nhếch, đôi mắt trong veo thoáng hiện lên vẻ giật mình hoảng hốt nhưng
rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, khẽ cười với hắn: “Tam đệ đã về rồi.”
Hôm nay Tiết Bách về sớm, mặt trời phía tây vừa dừng ở đỉnh núi, vẫn
chưa lặn xuống, ánh nắng chiều tà bao phủ khắp người nàng, dù cho nàng
rõ ràng đã đi vào bên trong, nhưng trên người nàng vẫn phảng phất lưu
lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt, làm cho căn phòng tăm tối trở nên bừng
sáng lên.
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt hắn, nàng như một đóa hoa vừa mới nở,
đẹp đến mức làm cho hắn quên hít thở, chỉ có thể bất động đứng đó ngơ
ngác nhìn nàng, nhìn nàng từ lúc đầu kinh ngạc đến lúc bình tĩnh lại,
rồi từ bình tĩnh lại trở nên ngượng ngùng, nhìn thấy nàng mỗi đi một
bước khuôn mặt lại càng đỏ hơn, nhìn thấy nàng từ từ cúi đầu xuống, có
chút sợ sệt rồi lại giả vờ trấn định đi về phía cửa phòng tây.
Sợ sệt?
Tiết Bách lập tức ý thức được bản thân đã thất thố, hắn nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, sợ là đã hù dọa nàng rồi chăng?
Hắn lúng túng sờ mũi một chút, trước khi nàng vào đến đã nói: “Nhị tẩu, đại ca và nhị ca còn chưa trở về sao?”
Tay Diệp Nha đã đụng tới rèm cửa, nghe thấy câu hỏi của Tiết Bách, nàng
quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đã tỉnh táo lại, không giống lúc nãy cứ nhìn chằm chằm vào nàng, khẩn trương trong lòng mới giảm bớt một chút, khẽ ừ một tiếng, sau đó không dừng lại mà vén rèm bước vào.
Rèm cửa buông xuống, chắc rằng Tiết Bách không nhìn thấy nàng nữa, Diệp Nha mới thở phào nhẹ nhõm ngồi trên mép giường ngẩn ngơ.
Nàng cũng từng bị nam nhân nhìn trộm, lúc nàng mới vào phủ, mấy người
hầu cứ mỗi lần nhìn thấy nàng là ánh mắt lại lóe lên, nhưng vì sợ phép
tắc trong phủ mới không dám nhìn thẳng vào nàng, bọn họ nhìn nàng rồi
nhanh chóng cúi đầu nhưng sau đó lại lén lút quan sát nàng, đa số đều là vẻ mặt đắm đuối nhìn chằm chằm vào ngực nàng làm cho nàng xấu hổ và
giận dữ không thôi. Nhưng mới vừa rồi, nàng nhìn thấy trong mắt Tiết
Bách là... sự kinh diễm, cũng may ánh mắt của hắn trong suốt sạch sẽ,
không làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, điều
này cũng làm cho nàng nhận ra một điều, dù sao nàng cũng là một nữ tử
xinh đẹp, hắn lại là một nam tử trẻ tuổi, hiện tại trong nhà chỉ có hai
người bọn họ, cho dù trong đầu cả hai đều không có chút ý niệm xấu nào,
cũng nên cố gắng tránh ở chung với nhau quá lâu. Nàng tin tưởng tam đệ
sẽ không làm việc hồ đồ nhưng trong lòng nàng vẫn cứ hoảng sợ, một nỗi
sợ không biết đến từ đâu.
Nàng lặng lẽ đứng đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hắn ra vào,
đi ngang qua cửa sổ, từ từ rời xa, sau đó bên cạnh vang lên tiếng đào
đất xột xoạt vang dội, thì ra hắn đang đào đất.
Nhưng hắn gầy như thế, có thể làm được công việc nặng nhọc như vậy sao?
Mà thôi, mặc kệ hắn, hắn cũng không phải con nít mà không biết nặng nhẹ, nàng luôn gọi hắn tam đệ đúng là gọi quen miệng mà, đã thật coi hắn là
đệ đệ của nàng, suy nghĩ kỹ lại, Tiết Thụ nói sinh nhật của Tiết Bách
vào tháng ba, tính ra hắn còn lớn hơn nàng gần nửa năm tuổi đó.
Vừa nghĩ như vậy, Diệp Nha đột nhiên nhớ tới ngày đó, vẻ mặt Tiết Bách có chút kỳ lạ khi muốn lấy hầu bao của nàng.
Nàng xoay người, cầm lấy cái hầu bao khéo léo nàng đã thêu gần xong đặt ở đầu giường, nhìn một chút liền nhíu mày lại. Có nên tặng cho hắn hay
không? Lỡ như trong lòng hắn không có ý nghĩ gì, nàng mạo muội nuốt lời, chứng tỏ nàng có tật giật mình. Còn nếu tặng hắn, hầu bao không giống
với quần áo hay vật dụng hàng ngày, là vật trao đổi tình ý, thân làm tẩu tử như nàng mà lại tặng hầu bao cho tiểu thúc cùng tuổi...Khi đó nàng
xem hắn là đệ đệ nên không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại
nàng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Nếu là như vậy, chi bằng tặng cho cả ba huynh đệ là được rồi, coi như là thân làm nữ nhân duy nhất trong nhà, phải chiếu cố tất cả bọn họ, rất
công bằng.
Giống như đã giải quyết được một vấn đề khó khăn, Diệp Nha cuối cùng
cũng có thể thả lỏng một chút, cột chắc tạp dề, bắt đầu chuẩn bị làm cơm chiều.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trời đã sập tối, đến lúc nàng dọn xong
chén đũa, hai huynh đệ Tiết Tùng vẫn còn chưa trở về, Tiết Bách cũng còn bận rộn ở bên ngoài, từ giây phút xấu hổ đó hai người vẫn chưa nói với
nhau một câu nào, nàng cố gắng không đi ra ngoài, hắn cũng không vào
trong nữa.
Diệp Nha có chút lo lắng, sửa sang lại quần áo, nàng đi ra cửa trước
nhìn xung quanh con đường phía bắc, thật đúng lúc, nàng vừa nhìn đã
trông thấy hai người bọn họ.
Trên con đường nhỏ tối tăm vắng lặng, từ xa xa truyền đến tiếng bánh xe
ma sát mặt đường phát ra âm thanh sàn sạt. Tiết Thụ giang hai cánh tay
ra, bàn tay kéo mạnh dây thừng đang siết chặt quanh vai hắn, nặng nề đi
về phía trước, bởi vì hắn vùi đầu xuống nên không nhìn thấy nàng. Phía
sau Tiết Thụ là mấy thân cây to đã được chặt bỏ gốc, chất chồng lên
nhau, che lấp bóng người phía sau, nhưng Diệp Nha có thể thấy được bên
dưới xe đẩy là chân của Tiết Tùng, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra
bộ dáng của hắn ở phía sau đẩy xe.
Người nhà nông tự thân xây nhà có lẽ đều phải trải qua khổ cực như vậy,
lúc còn nhỏ Diệp Nha cũng từng nhìn thấy, chở gỗ chở đá chở cát, những
vật liệu để xây nhà, các nam nhân xây nhà xong đều gầy đi hai ba vòng.
Nhưng mà ngày xưa nàng nhìn thấy đều là người ngoài, nàng chỉ biết than
thở cảm khái cho họ, nhưng đến lúc nàng nhìn thấy bộ dạng Tiết Thụ và
Tiết Tùng phải cố gắng hết sức đi về phía trước như vậy, nàng cảm thấy
rất xót xa.
Nàng lớn tiếng gọi Tiết Bách, vẫy tay với hắn, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài giúp bọn họ đẩy xe.
Nàng đẩy bên trái chiếc xe, sau đó Tiết Bách chạy tới thì đẩy bên phải,
ít nhiều gì cũng có thể giúp bọn họ giảm bớt sức nặng đi!
Chỉ khi bắt tay vào làm thật sự, nàng mới biết rõ được, một xe đẩy chất
đầy gỗ là nặng đến thế nào, khoảng cách ngắn ngủi chỉ có mấy trăm bước,
vậy mà đến lúc đẩy xong, Diệp Nha đã cảm thấy hai cánh tay của mình đều
tê dại không có cách nào giơ lên nổi.
“Đại ca, muội đã nấu nước rồi, hai người mau đi tắm đi! Tắm xong rồi ăn cơm.”
Thấy quần áo sau lưng hai người đều ướt đẫm mồ hôi, Diệp Nha nhẹ giọng
thúc giục, mệt mỏi cả một ngày, ăn cơm xong rồi nhanh chóng đi ngủ là
tốt nhất.
Đoạn đường này quả thực rất cực khổ, nhưng vừa về đến nhà, đã có một
tiểu nữ nhân ân cần quan tâm chăm sóc bọn họ, cảm giác này thật thỏa
mãn, dường như những vất vả đã qua cũng không còn nữa. Tiết Tùng ngửa
đầu uống mấy ngụm nước, tiện tay đưa gáo nước cho Tiết Thụ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nha chứa đầy ôn nhu.
Diệp Nha đang đau lòng nhìn vết dây hằn sâu trên tay Tiết Thụ nên không hề phát hiện ánh mắt của Tiết Tùng.
Con ngươi Tiết Tùng tối sầm lại, khom lưng nhấc lên thùng nước nàng
chuẩn bị cho hắn, đi vào phòng đông. Hắn đang chờ mong cái gì? Chẳng lẽ
còn hy vọng xa vời nàng cũng sẽ ôn nhu nhìn hắn như vậy?
Mà Tiết Bách đang đứng ở cửa nam, ánh mắt rơi vào gò má của Diệp Nha.
Ánh mắt đau lòng của nàng khi nhìn cánh tay nhị ca thì ra đẹp đến vậy,
đẹp đến mức hắn cũng muốn bị thương, nếu như vậy có thể đổi lấy ánh mắt
quan tâm của nàng cho hắn.
Đại ca đi rồi, hắn không có lý do lại nhìn về phòng bếp, sợ bị nàng biết được, hắn xoay lưng lại, thất thần nhìn về hướng xe gỗ.
Hắn phát giác, từ giây phút nàng trốn vào phòng kia, hắn đã sinh ra ý
nghĩ không nên có với nàng. Trước khi đại ca trở về, hắn còn cảm thấy
mình có thể giả bộ tự nhiên đối mặt với nàng, nhưng chỉ là một ánh mắt
nàng nhìn nhị ca, đã làm cho rung động vốn bị hắn đè nén càng phát ra
mãnh liệt.
Tiết Bách cười khổ, có phải thấy nhị ca hạnh phúc như vậy nên hắn cũng
muốn cưới vợ rồi không? Cưới vợ rồi, có phải hắn sẽ không lại lưu luyến
nàng nhiều đến vậy? Nhưng hắn phải lấy một nữ tử như thế nào đây? Ôn nhu săn sóc, chiếu cố chu đáo cho huynh đệ của hắn, giống như nàng vậy?
Nhưng trên đời này còn cô nương tốt như vậy sao? Hắn có thể gặp được
không? Nếu gặp được, lúc hắn thấy đối phương, liệu sẽ có cảm giác rung
động, ấm áp trong lòng giống như lúc nhìn nàng sao?
Haizz, chuyện tình cảm đúng là rất phiền não, không cần suy nghĩ nữa,
nàng đã là nhị tẩu của hắn, là sự thật cả đời này cũng không thể thay
đổi được.
Tiết Thụ không biết ánh mắt phức tạp của đại ca, không biết hoang mang
rối loạn trong lòng Tiết Bách, hắn ừng ực uống nước xong, thấy nương tử
nhíu mày nhìn chăm chú cánh tay của mình, liền thuận tay sờ sờ chỗ đó:
“Nương tử, có phải nàng bị dấu vết này hù dọa không? Không có chuyện gì
đâu, ngủ một buổi tối nó sẽ biến mất thôi, không đau chút nào cả.” Thực
ra hắn và đại ca thay phiên nhau đẩy xe, sớm biết như thế hắn đã bắt
chước đại ca mặc áo tay dài rồi, bây giờ không làm nàng sợ đến vậy.
Diệp Nha nhìn hắn, nhịn xuống xúc động muốn kiểm tra dấu vết trên tay
hắn, cầm lấy gáo nước trong tay hắn: “Đi thôi đi thôi, chàng cũng lập
tức tắm rửa đi, còn dọn cơm nữa.” Cho dù đau lòng nàng cũng không thể
thể hiện ra bên ngoài.
Tiết Thụ ngoan ngoãn cầm lấy thùng nước đi vào, Diệp Nha đi tới cửa bắc, chuẩn bị bới cơm.
Không qua bao lâu, cả nhà bốn người đã ngồi tề tựu trước bàn cơm.
Diệp Nha dần dần phát hiện, không khí ở bàn cơm tối nay có chút là lạ.
Tiết Tùng cúi đầu, im lặng hơn cả trước đây, Tiết Bách mặc dù cố tỏ ra
giống bình thường, nhưng hắn ít lời hơn hẳn, không như trước đây luôn
gợi chuyện để mọi người cùng bàn luận. Nàng suy nghĩ chắc là do bọn họ
đang mệt mỏi nên không muốn nói nhiều.
“Nương tử, nàng ăn cơm đi!” Thấy nương tử ngồi một lúc lâu cũng không hề động đũa, Tiết Thụ gắp cho nàng một đũa đậu que.
Diệp Nha cũng không trừng hắn như trước đây mà là cười nói: “Chàng cũng ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Mặt trời lặn về tây nhưng màn đêm vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, trong
phòng bếp mờ ảo, nụ cười của nàng vừa ôn nhu lại mang theo chút cưng
chiều.
Tiết Tùng trông thấy, một loại cảm giác cực kỳ khó chịu bất ngờ tràn vào trong lòng, cố nén xúc động bỏ chén đũa xuống, hắn ăn hai chén cơm như
bình thường rồi nói với ba người: “Ta ra bên ngoài đi dạo một chút, các
đệ ngủ trước đi, để cửa cho ta là được.” Nói xong lập tức đứng dậy, bước ra khỏi cửa đi về hướng đông.
Cả ngày đều mệt mỏi, không phải nên đi ngủ sớm sao? Tại sao lại đột nhiên muốn ra ngoài dạo chứ?
Diệp Nha theo bản năng nhìn về phía Tiết Bách, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Chống lại đôi mắt như phảng phất biết nói chuyện của nàng, Tiết Bách
giật mình, lập tức lắc đầu. Trong lòng hắn có tâm sự, làm sao còn có thể chú ý đến đại ca?
Diệp Nha cũng không nghĩ nhiều nữa, đại ca muốn làm gì là tự do của hắn, dù sao chắc chắn hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trên bàn cơm chỉ còn lại ba người, Tiết Bách thức thời ăn qua loa cho
xong, đi vào ngủ, một đường chạy về phòng, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
“Tối nay đại ca với tam đệ ăn lẹ thật đó!” Tiết Thụ dòm hai cái chén không trên bàn có chút không quen.
“Vậy chàng cũng ăn mau đi, ăn xong còn ngủ sớm.” Diệp Nha nhỏ giọng trả
lời, bởi vì không còn ai, nàng chủ động gắp vài đũa đồ ăn cho hắn.
Tiết Thụ thỏa mãn cười với nàng, cầm chén lên tập trung ăn.