Thực ra có một số việc, nói rõ với nhau, cả hai đều hiểu, ngược lại cũng không phức tạp như trong tưởng tượng.
Diệp Nha tưởng rằng mình sẽ không dám đối mặt Tiết Tùng nữa, nhưng sự
thực chính là, ngoại trừ giữa hai người có thêm một bí mật nho nhỏ, thì
cuộc sống của nàng và Tiết Tùng cũng không có gì khác trước đây. Cũng
như lời Tiết Tùng đã hứa với nàng, chỉ cần nàng không cố gắng trốn hắn,
lúc ăn cơm kêu hắn một tiếng, lúc có việc thì nhờ hắn làm, hắn sẽ không
có bất cứ hành vi quá đáng nào. Hắn sẽ không cố ý giúp nàng việc gì,
cũng không nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, coi như trùng hợp thấy nàng, người khác cũng đừng mơ tưởng có thể nhìn ra được gì từ trong đôi mắt
bình tĩnh không gợn sóng đó. Nếu không phải sự thân mật đêm đó gây xúc
động quá lớn cho nàng, nếu không phải sáng sớm hắn bá đạo ép buộc, Diệp
Nha thậm chí hoài nghi là nàng nằm mơ, thực ra hắn chưa bao giờ bộc bạch những lời tâm tình yêu thương, khiến mỗi lần nàng nhớ đến vừa cảm thấy
sợ hãi lại xen lẫn ngọt ngào.
Nàng ngồi thêu thùa một mình trong phòng, nghe tiếng hai huynh đệ bận
rộn làm việc bên ngoài, Diệp Nha cảm thấy, cuộc sống như bây giờ cũng
không tệ chút nào.
Hắn có việc của hắn, nàng ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, chỉ có lúc
ăn cơm hai người mới gặp nhau lâu một chút, sau này quen rồi, sẽ không
thấy gì nữa.
Điểm phiền não duy nhất chính là, hôn sự của hắn phải làm sao đây, mặc
dù nàng biết, nàng vốn không có tư cách xen vào việc này. Nếu hắn thực
sự nghĩ ra biện pháp cự tuyệt lời đề nghị của nhị thúc, không lấy thê
tử, nàng vừa vui cũng vừa buồn. Còn như hắn bị nhị thúc bắt buộc lấy cô
nương khác, nàng cũng vừa vui vừa buồn, thôi thì đường nào cũng là kết
quả đó, hà tất tự tìm phiền não cho bản thân. Nếu cả ngày chỉ biết lo
lắng, còn không bằng sống thật vui vẻ, thành thật làm nương tử của Tiết
Thụ, lo lắng chu đáo mọi việc trong nhà, làm những chuyện nên làm.
Sắp đến giờ cơm trưa, Diệp Nha mang giày xuống đất, chuẩn bị đi làm cơm.
Bắt nồi nấu cơm xong, nàng ra sân trước hái đậu đũa, chợt thoáng thấy
một bóng người khập khễnh bước về hướng nhà mình, nhìn bộ dạng có chút
quen, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Tuy nhiên, lúc
người nọ băng qua đống cây gỗ lộn xộn phía tây, đi về phía Tiết Tùng,
đột nhiên dừng lại, gọi nàng một tiếng “Đệ muội”, Diệp Nha mới sực nhớ,
đó không phải biểu huynh của Hạ Hoa sao? Hắn tới đây làm gì?
Đè xuống nghi hoặc trong lòng, nàng gật đầu với hắn xem như trả lời, sau đó tiếp tục khom người hái đậu đũa, không nhìn hắn nữa.
Tống Hải lại nhất thời xem ngây người.
Dù cho nữ tử bên kia mặc một thân váy dài thuần sắc thô sơ, cũng không
giấu được dáng vẻ yểu điệu thướt tha của mình. Lúc nàng khom người hái
rau lộ ra cổ ngọc duyên dáng, đôi tay mảnh khảnh cứ di chuyển qua lại,
khuôn mặt trắng nõn thoáng ẩn hiện dưới hàng rau xanh, càng tôn lên vẻ
tươi mát dịu dàng. Hái xong chỗ đó, nàng liền đứng dậy đi về phía trước, hai luồng đẫy đà trên ngực bởi vì cánh tay giơ lên mà đung đưa qua lại, mơ hồ hiện ra hình dáng mượt mà, nhất là lúc nàng cúi người xuống, hai
bầu ngực lại càng lộ ra độ cong mê người, câu lòng hắn ngứa phải nhìn
nhiều một hồi, ánh mắt không tự chủ chậm rãi dời từ bầu ngực đầy đặn
xuống vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay. Nàng đang cong lưng, đầu
lắc nhẹ, eo nhỏ nhắn cúi xuống, mông nâng lên, động tác xinh đẹp vô ý
thức câu dẫn lòng người, vừa nhìn hắn chợt nhớ lại bộ dáng dâm đãng của
Liễu quả phụ đêm đó, nàng ta bị mình làm từ đằng sau, giả sử dưới thân
nương tử Tiết Thụ lại có thêm một cái giường, chẳng phải chính là tư thế đó?
Nghĩ đến đây, “nơi nào đó” trên người hắn lại bắt đầu rục rịch.
Kinh ngạc vì phản ứng của bản thân, Tống Hải vội vã dời tầm mắt, trên
lưng toát ra mồ hôi. Rốt cuộc là hắn không có sức chống cự với nữ nhân
xinh đẹp, hay do nương tử Tiết Thụ quá mê hồn?
Hắn sực nhớ tới lời nói của Liễu quả phụ, không chừng nương tử Tiết Thụ
thực sự là từ kỹ viện đi ra, tìm cơ hội “chơi” nàng ta một lần cũng
không tệ.
Bị cảnh đẹp trước mắt câu dẫn dục vọng, Tống Hải không tự chủ muốn nhìn thêm lần nữa.
“Tống Hải, ngươi tới tìm ta sao?”
Một bóng người cao lớn chợt xuất hiện bên cạnh, chặn tầm mắt của hắn,
Tống Hải hơi ngửa đầu lên, liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tiết
Tùng.
Dù không muốn thừa nhận cũng không được, dù là dáng vóc hay tướng mạo, Tiết Tùng vẫn hơn hắn một ít.
Thấy người mình ghét nhất, chút dục vọng của hắn cũng biến mất, nhất
thời trở nên nghiêm túc, chống gậy lùi về sau hai bước, mặt lạnh nói:
“Đúng vậy, ta tới tìm ngươi, Hạ Hoa sắp lập gia đình rồi, nàng còn nhớ
thương ngươi, muốn ta tới hỏi ngươi một câu, rốt cuộc trong lòng ngươi
có nàng hay không?”
“Chưa từng có, ngươi có thể đi rồi.” Tiết Tùng không chút do dự mở miệng, đưa tay tiễn khách.
Từ lúc cha mẹ qua đời đến giờ, hắn gánh vác cả gia đình này, Tiết Tùng
chưa từng hối hận bất cứ việc gì, nhưng giờ khắc này, nghĩ đến phiền
phức Hạ Hoa mang đến cho hắn, nghĩ đến địch ý và sự châm chọc của Tống
Hải, hắn vô cùng hối hận vì quyết định tùy tiện năm xưa. Hơn hết là,
Tống Hải dám tìm đến tận nhà hắn, còn không kiêng nể ai, dùng ánh mắt
dâm tà đó nhìn trộm nàng, nếu không phải sợ phiền phức dây dưa với Hạ
Hoa càng ngày càng nhiều, hắn thật rất muốn đánh một quyền vào khuôn mặt chữ điền của hắn ta.
Tống Hải ngây người.
Hắn vốn không muốn đi chuyến này, giúp nữ nhân mình yêu mến hỏi lời như
vậy, ngực hắn giống bị thứ gì đó đập vào không thở nổi. Nhưng từ trưa
hôm qua đến giờ, Hạ Hoa đã bắt đầu tuyệt thực, dì dượng chỉ xem đó là
phản kháng yếu ớt của nàng, không quan tâm, nhưng hắn lại biết, nàng
đang ép buộc hắn giúp nàng, nàng biết chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi
nếu nàng hành hạ bản thân mình!
Thế nhưng, biết thì thế nào, tại sao hắn phải giúp nàng?
Hừ, muốn hắn giúp nàng trốn thoát là không thể nào, nếu nàng muốn biết
tâm ý Tiết Tùng, hắn hỏi giúp nàng là được, trở về nói lại với nàng. Vốn dĩ đáp án của vấn đề này, Tống Hải cũng biết trước rồi, Hạ Hoa vừa đẹp
vừa đơn thuần, lại tốt như vậy, có nam nhân nào sẽ không thích nàng?
Nhưng vừa rồi hắn đã nghe thấy cái gì? Hắn nghe Tiết Tùng không hề do dự nói, hắn ta chưa từng thích Hạ Hoa!
Thật giống như bảo vật trân quý mà hắn cẩn thận từng li từng tí không dám đụng vào, lại bị người bên ngoài vô tình dầy xéo!
Tống Hải tức giận siết chặt nắm tay, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm
Tiết Tùng, muốn nhìn xem có phải Tiết Tùng cố ý nói dối để giữ gìn lòng
tự trọng sau khi bị nương Hạ Hoa khi nhục hay không. Nhưng, mặc kệ hắn
nhìn thế nào, trên mặt đối phương đều là lạnh lùng, không có nửa điểm tự ti hay che giấu chật vật, thậm chí, trong đôi mắt kia, còn ẩn chứa
không hề che giấu ghét bỏ. Dường như Hạ Hoa đối với hắn mà nói, chỉ như
một bao quần áo vô giá trị, vì thế, hắn mới có thể trả lời dứt khoát,
muốn nhanh chóng bỏ rơi phiền toái này sao?
Hắn cắn chặt răng, cố gằng đè xuống lửa giận trong lòng, ngửa đầu ép
hỏi: “Tiết Tùng, ngươi biết Hạ Hoa đã thích ngươi bao lâu sao? Sáu năm!
Sáu năm rồi! Từ lúc nàng mười hai tuổi, nàng đã luôn miệng nhắc tới
ngươi! Nếu ngươi không thích nàng, vì sao từ trước đến nay đều không nói rõ ràng với nàng ấy? Ngươi khiến nàng uổng phí bao nhiêu năm tương tư
như vậy, ngươi có phải là nam nhân không?”
Sáu năm?
Tiết Tùng nhíu mày, sáu năm trước hắn bận tối mắt tối mũi lo việc ăn học cho tam đệ, còn phải dạy dỗ nhị đệ tự lực cánh sinh, hắn đã trêu chọc
Hạ Hoa bao giờ?
Hắn nhìn Tống Hải như mãnh thú đang nén giận, chực chờ muốn cắn người, quyết định giải quyết triệt để gút mắt của hắn và Hạ Hoa.
“Tống Hải, ta không biết nàng ta đã nói gì với ngươi, nhưng sự tình năm
ấy có lẽ ngươi cũng biết, lúc đó ta đã nói rõ ràng, sau này giữa ta và
nàng ta không còn quan hệ gì, đừng tới tìm ta nữa. Tuy nhiên, về sau
nàng ta lại cố chấp tới đây nhiều lần, vì tị hiềm, ta không ra gặp mặt,
đành nhờ tam đệ cự tuyệt dứt khoát dùm ta, nói ta không có chút tình cảm nào với nàng ta cả. Nếu không phải lúc trước nàng ta gạt chúng ta nói
rằng đã được phụ mẫu đồng ý, để ta lầm tưởng rằng nếu cưới nàng ta về có thể giúp đỡ chiếu cố hai đệ đệ trong nhà, còn lâu ta mới đến cuộc hẹn
đó. Nếu ngươi cảm thấy lời nói của ta không đáng tin, sao không thử suy
nghĩ một chút, xưa nay ta vốn không được gặp nàng ta bao nhiêu lần, ở
đâu ra tình ý? Chuyện tới nông nổi này, ta muốn ngươi giúp ta nói một
tiếng với Hạ Hoa, Tiết Tùng ta là người thô lỗ, không đáng để nàng ta
nhớ thương như vậy, tốt nhất nàng ta nên yên ổn ở nhà đợi gả đi,
đừng...gây phiền phức thêm cho cả hai nữa.”
Hắn thực sự xem Hạ Hoa là phiền phức?
Tống Hải phẫn nộ đỏ cả mắt, hắn có thể tha thứ việc Hạ Hoa thích nam
nhân khác, có thể ghen ghét Tiết Tùng chiếm được lòng nàng, thậm chí
cười nhạo Tiết Tùng cầu mong mà không được, nhưng hắn không thể chịu
đựng việc Tiết Tùng khinh thường tình cảm sáu năm cuồng dại của Hạ Hoa,
Tiết Tùng không thích nàng, vậy sáu năm nay giữa hắn và Hạ Hoa đã bỏ lỡ
cái gì? Còn nhờ Tiết Bách nói dùm, tại sao bản thân hắn ta lại không đi
nói rõ với nàng! Chó má chứ tị hiềm, Hạ Hoa muốn gặp hắn, là phúc khí
tám đời của hắn, hắn lại sợ tị hiềm? Rõ ràng là do hắn ta tức giận sự
khinh khi của dì dượng, mới cố ý không nói rõ với nàng, dùng phương thức này để dằn vặt Hạ Hoa, trả thù bọn họ!
Bởi vì phẫn nộ, hắn không chút đắn đo liền giơ gậy lên muốn đánh Tiết Tùng!
“Không cho phép ngươi đánh đại ca ta!”
Tiết Thụ thấy Tiết Tùng bỏ đi, muốn lười biếng chạy tới chỗ Diệp Nha,
đúng lúc nhìn thấy một màn này, hắn quát lớn, bỏ lại Diệp Nha còn đang
hoảng hốt liền chạy ào về hướng bên này.
Đáng tiếc hắn lo lắng vô ích, Tiết Tùng cũng không phải đầu gỗ, làm sao
có thể đứng yên cho Tống Hải đánh? Quanh năm ở trên núi đánh nhau với dã thú, thân thủ của hắn vô cùng linh hoạt, lúc Tống Hải giơ gậy lên hắn
đã né sang một bên, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Tống Hải vì mất đà
mà té úp mặt xuống đất.
Tiết Thụ không quan tâm Tống Hải có té hay không, hắn ta muốn đánh đại
ca của mình, hắn cũng phải đánh lại, chạy tới muốn đá hai cái lên người
Tống Hải.
“Dừng tay!”
Tiết Tùng dùng sức kéo tay Tiết Thụ lại, trừng hai mắt khiến Tiết Thụ
khựng tại chỗ, sau đó đi tới bên cạnh Tống Hải nói: “Tống Hải, ta biết
tâm tư của ngươi, nhưng sự tình đã tới nước này, ta tự thấy bản thân
không hề có lỗi gì với nàng ta. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho Hạ Hoa,
đi về khuyên nhủ nàng ta đi, đừng lãng phí tâm trí trên người ta nữa. Ta nghe nói, Tiền lão gia tuy hơi lớn tuổi, nhưng là người tốt, nếu nàng
ta an ổn gả qua, cuộc sống cũng sẽ không gian khổ.”
Tống Hải nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích, sau một hồi lâu, hắn mới từ từ chống gậy đứng lên, nhìn chằm chằm Tiết Tùng bằng một ánh mắt vô
cùng phức tạp: “Hạ Hoa thực sự mắt mù, mới coi trọng người như ngươi!”
Tiết Tùng mặt không biến sắc, cũng không để ý đến lời nói của Tống Hải,
hắn chỉ hy vọng từ nay về sau, Hạ Hoa sẽ triệt để buông tha hắn.
Tiết Thụ lại tức giận thở phì phò, bĩu môi nói: “Đại ca của ta không cần nàng ta thích! Ngươi mau về đi, đừng ở nhà chúng ta nữa.”
Tống Hải quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt rơi vào người Diệp Nha, hừ lạnh một tiếng, sau đó khập khễnh bước về.
Tiết Tùng trầm mặt nhìn hắn đi xa, xoay người nhìn vẻ mặt lo lắng của
Diệp Nha, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, biết nàng bị hoảng sợ, khẽ nói
với Tiết Thụ: “Đệ đi hái đậu với đệ muội đi, đừng để nàng lo lắng.”
“Vâng!” Người xấu đi rồi, lại không cần làm việc, Tiết Thụ lập tức vui vẻ chạy đi tìm nương tử.
Tiết Tùng không hề dừng lại, tiếp tục trở về làm việc.
Diệp Nha thấy sắc mặt Tiết Tùng khó coi, liếc nàng một cái liền đi,
không khỏi có chút bận tâm, níu cánh tay Tiết Thụ lại hỏi: “Đại ca vừa
nói gì với chàng?”
Tiết Thụ dùng tay sờ mặt nàng một cái, vừa lòng nhìn mặt nàng biến đỏ,
không thương cảm như vừa rồi, mới nói: “Kẻ xấu không có đánh trúng huynh ấy, đại ca dặn nàng đừng lo lắng!”
Diệp Nha nhịn không được liếc hắn mấy cái, rất hoài nghi Tiết Tùng có
thật đã nói với hắn như thế không, nàng tất nhiên thấy được Tiết Tùng
không bị đánh!
“Được rồi, nơi này không cần chàng giúp đỡ, trở về làm việc với đại ca đi!” nàng xoay người, tiếp tục hái đậu.
Tiết Thụ không chịu, vô lại dán sát người nàng: “Đại ca muốn ta giúp nàng hái đậu!”
Diệp Nha không làm gì được hắn, đành cầm rổ lên tránh né một chút, nhưng vẫn hái đậu chung với hắn, bất tri bất giác đã quên chuyện vừa rồi.
Nhung Tống Hải lại không quên!
Hắm sầm mặt trở lại nhà dì, vừa nhìn đã thấy Hạ Hoa đang ngồi với Đại
Cường bên cạnh bờ tường, trên tay còn cầm vải thêu kim chỉ, ngồi thẩn
thờ ở đó, Đại Cường ngồi bên cạnh không biết đang đùa với con gì.
Hắn nhìn dì đang nhóm lửa nấu cơm trong phòng bếp, chậm rãi đi về hướng hai người.
“Biểu huynh, huynh đi đâu về vậy?” Đại Cường nhìn bóng dáng hắn, ngẩng
đầu hỏi. Gần nhất hắn luôn coi chừng tỷ tỷ, sắp chán đến chết, vốn tưởng rằng có thể chơi với biểu huynh, nghe huynh ấy kể chuyện xưa, nhưng lại không tìm thấy người.
Tống Hải nhìn thoáng qua Hạ Hoa, thấy mi mắt nàng giật giật, muốn nhìn
hắn lại không dám, cảm thấy mềm lòng, thuận thế ngồi xuống ghế đẩu bên
cạnh Đại Cường, sờ đầu của hắn nói: “Biểu huynh thấy khát, đi rót cho
huynh ly nước đi!” Chỗ này rộng rãi thoáng mát, ngồi ở đây, dì có thể
thấy, hắn ngồi quy củ với Hạ Hoa, chắc dì cũng sẽ không nghi ngờ, dù có
nghi ngờ thì sao, hắn là biểu huynh của Hạ Hoa, chẳng lẽ không thể nói
với nàng đôi ba câu?
Đại Cường nghe lời đi rót nước.
Hắn vừa đi xa, Tống Hải lập tức tiến về phía Hạ Hoa, nhỏ giọng nói:
“Huynh vừa đi tìm Tiết Tùng, hắn muốn huynh chuyển lời cho muội, hắn vô
tình với muội, khuyên muội an tâm đợi gả đi, đừng làm phiền hắn nữa. Thế nào, muội hài lòng chưa?”
Tay Hạ Hoa dừng một chút, lại tiếp tục thêu thùa, không ngẩng đầu: “Muội không tin, trừ phi chính miệng huynh ấy nói với muội, ai nói muội cũng
không tin.” Tiết Bách cũng từng nói những lời này, nhưng đó có thể là do thành kiến của hắn với phụ mẫu nàng, bởi vì phụ mẫu nàng, Tiết Bách
trách nàng, cho nên không chịu tiếp tục kể chuyện Tiết Tùng cho nàng
nghe, còn cố ý nói như vậy làm nàng hết hy vọng. Tống Hải nói, nàng càng không tin, nàng thậm chí nghi ngờ Tống Hải không hề đi tìm Tiết Tùng,
bởi vì nàng biết Tống Hải hận Tiết Tùng, làm sao có thể đi tìm huynh ấy, nói với huynh ấy nàng thích huynh ấy bao nhiêu chứ. Cho dù Tống Hải
thực sự đi tìm Tiết Tùng, nhưng Tiết Tùng trả lời thế nào, chỉ có mình
hắn biết! Hắn luôn ước gì Tiết Tùng không thích nàng, khiến nàng hết hy
vọng!
Vì vậy, nàng không tin ai cả.
Nàng là cô nương đẹp nhất trong làng, thêu thùa cũng rất tốt, nếu Tiết
Tùng không thích nàng, vì sao năm đó lại bằng lòng đi ra gặp nàng? Tiết
Bách nói huynh ấy muốn cưới thê tử giúp đỡ chăm sóc đệ đệ trong nhà, nếu là lúc trước Hạ Hoa còn có chút tin là thật, nhưng từ khi thấy nương tử Tiết Thụ, nàng không tin nữa. Tiết Tùng có thể gom bạc cưới thê tử cho
đệ đệ ngốc của mình, vậy nếu huynh ấy thật muốn lấy thê tử, sao lại
không lấy trước? Khi xưa huynh ấy không lấy, có thể là vì trong nhà
không có tiền, nay nhà đã có tiền nhưng huynh ấy vẫn nhường Tiết Thụ
cưới trước, tặng một cô nương xinh đẹp như vậy cho đệ đệ, nhất định là
vì trong lòng Tiết Tùng có nàng, không lòng dạ nào cưới thê tử.
Nếu như thế, nàng càng phải gặp Tiết Tùng lần cuối, đời này của nàng đã
không còn cơ hội gả cho huynh ấy, nhưng nàng hy vọng huynh ấy có thể
cưới một cô nương khác, quên nàng đi.
Nghĩ đến có một ngày Tiết Tùng sẽ ôm nữ nhân khác, trong lòng Hạ Hoa chua xót vô cùng, nước mắt liền dâng lên.
Thấy nước mắt của nàng sắp nhỏ xuống khăn, Tống Hải tức giận đến nở nụ
cười, tiếng cười vừa khổ sở vừa cam chịu: “Có phải muội muốn nghe chính
miệng hắn nói mới hài lòng hay không?”
Hạ Hoa rốt cục ngẩng đầu, gương mặt tiều tụy, đôi mắt ngận nước đáng
thương nhìn hắn: “Biểu huynh, muội biết huynh luôn tốt với muội, muội
chỉ cầu xin huynh chuyện cuối cùng này thôi, huynh hãy giúp muội đi.
Muội chỉ cần gặp huynh ấy một lần, mặc kệ huynh ấy nói gì, muội cũng sẽ
không vấn vương nữa, biểu huynh...”
Từ xa Đại Cường đã cầm ly nước quay về, bởi vì sợ làm đổ nước, hắn đi
rất chậm, lúc Tống Hải ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền cười hì hì, lộ ra cả hàm răng sún với hắn.
Tống Hải chưa từng thích biểu đệ tham ăn, ham chơi này của hắn. Nhưng
bây giờ nhìn thằng bé cẩn thận bưng nước cho hắn, nhẹ dạ tin tưởng hắn,
hắn cảm thấy vừa chua xót vừa đau khổ. Hắn chỉ đối xử tùy tiện với một
đứa nhóc, nó cũng có thể coi trọng hắn, mà nữ nhân hắn phủng trong tay
nhiều năm như vậy, lại có thể nhẫn tâm dẫm lên tấm chân tình của hắn,
còn dùng phần tình cảm hèn mọn này lợi dụng hắn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện! Người vốn chính là như vậy phải không, càng không có được, càng cảm thấy quý trọng? Dù cho người ta chỉ xem cố gắng của hắn và nàng như một trò cười, một sự phiền phức?
Tống Hải cười lạnh.
Tốt, nếu nàng nhất định muốn chính tai nghe Tiết Tùng nói, hắn sẽ thành
toàn cho nàng một lần, để nàng chính tai nghe nam nhân đó nói hắn ta vốn dĩ chưa từng thích nàng, để cho nàng cũng nếm thử tư vị cay đắng khổ sở trả giá nhiều năm như vậy, lại phát hiện hoàn toàn là do bản thân nhất
sương tình nguyện! Lưu luyến si mê Hạ Hoa lâu như vậy, hắn thừa nhận hắn chính là một tên khờ, còn nàng, nàng cũng là một kẻ ngốc, còn đáng
thương hơn cả hắn, dù gì, nàng cũng từng cho hắn hạnh phúc, còn Tiết
Tùng, hắn ta đã từng cho nàng cái gì?
Hắn thoáng nhìn qua nàng lần cuối, đứng dậy nói: “Được, đêm nay muội
đừng ngủ, chờ ta tới tìm muội.” Đây là lần cuối cùng, hắn chỉ giúp nàng
một lần này nữa thôi, sau này hắn sẽ không mềm lòng vì nước mắt của nàng nữa, Tống Hải hắn không phải một kẻ ngu ngốc để cho người ta lợi dụng!
Trong lòng Hạ Hoa cảm thấy hoảng hốt, Tống Hải đồng ý giúp nàng, đáng lẽ nàng phải vui mừng mới đúng. Thực ra vừa mới nghe xong nàng cũng có
chút vui, nhưng vừa trông thấy ánh mắt sâu xa lúc hắn đứng dậy, bỗng
nhiên nàng thấy bất an vô cùng. Dường như, dường như hắn sẽ đi xa, không bao giờ quay về nữa...
Nàng quay đầu, nhìn hắn đi về phía Đại Cường, bóng lưng khập khễnh, vô cùng cô đơn tịch liêu.
Hạ Hoa chợt cảm thấy chua xót trong lòng, người nam nhân này thực sự rất tốt với nàng, nếu năm ấy không gặp Tiết Tùng, có lẽ, nàng sẽ thích
hắn...
Nhưng, nhân sinh là thế, một khi gặp gỡ, sẽ không thể thấy được bất luận kẻ nào nữa.