Phụ thân Hạ Hoa rất phẫn nộ.
Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, tự nhiên Hạ Hoa lại đúng lúc hôn mê bất
tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Khuê nữ từ nhỏ được bọn họ cưng
chiều nuôi nấng, thân thể luôn khỏe mạnh, đang êm đẹp sao lại hôn mê?
Hay là do thời gian trước ăn uống thất thường nên sinh bệnh? Ông vô cùng lo lắng mời Tôn đại phu tới bắt mạch cho nữ nhi, vừa có kết quả, thì ra là có tin vui!
Một cô nương đang chờ gả có tin vui! Đến nay ông vẫn nhớ rõ nét mặt trợn mắt há miệng của Tôn đại phu!
Ông vô cùng lo lắng sợ hãi, khẩn cầu Tôn đại phu giữ bí mật dùm mình.
Ông cùng thê tử không ngủ cả đêm, nghĩ hết các loại biện pháp, cuối cùng quyết định phá thai cho nữ nhi, thậm chí còn nghĩ ra vô số cách che
giấu, giúp nữ nhi thuận lợi vượt qua đêm động phòng hoa chúc,trở thành
di nương của Tiền phủ.
Tuy nhiên, Hạ Hoa không muốn, không giống với sự thỏa hiệp dễ dãi lúc
trước, lúc này nàng giơ kéo dí sát vào cổ, uy hiếp bọn họ, một là để yên cho nàng mang theo hài tử gả cho Tiết Tùng, còn không thì một xác hai
mạng, khiến nương nàng suýt chút tức chết.
Đây là “con hư tại mẹ” phải không? Mẹ nó, đúng là “con hư tại mẹ” mà!
Ông hận không thể một cước đá chết khuê nữ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, chung chạ bừa bãi với nam nhân như Hạ Hoa!
Nhưng ông vừa giơ chân lên, đã bị thê tử ôm eo rồi...
Kế tiếp, nếu từ hôn, sính lễ Tiền gia, chỉ tính tiền mừng không đã tới
năm trăm lượng bạc, chứ đừng nhắc tới còn có nào là tơ lụa thượng hạng,
vòng vàng trang sức nữa! Miếng thịt béo bở dâng lên tới miệng còn phải
nhổ ra, có biết ông nhức nhối đến mức nào không! Nhưng, điều làm ông hộc máu nhất là, mặt mũi gia đình chắc chắn sẽ mất hết, bất kể che giấu thế nào, đột nhiên từ hôn, người trong làng nhất định sẽ suy đoán lung
tung, giả sử mấy ngày nữa Hạ Hoa gả cho Tiết Tùng, lại càng không phải
chứng thực mọi chuyện sao? Có kẻ ngu mới đoán không ra chuyện cẩu thả
trong đó!
Nhưng chẳng lẽ chỉ vì sợ bị mọi người phát giác, mà bỏ mặc nữ nhi tự sát, hay chờ một thời gian nữa để bụng to ra?
Tất cả những việc tồi tệ này, đều do tên vô liêm sỉ Tiết Tùng gây ra,
cho nên vừa bước vào cửa nhà mới xây của Tiết gia, ông liền muốn đạp
Tiết Tùng!
Tiết gia rất ít khi có người tới chơi, bình thường chỉ có người nhà nhị
thúc. Vì vậy ban đêm nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Nha cho rằng nhà nhị
thúc có việc gấp, cũng lôi kéo Tiết Thụ ra đón. Vừa mở cửa, đã trông
thấy phụ mẫu của Hạ Hoa, bốn người giật mình nhìn nhau, chờ nàng và Tiết Thụ lấy lại tinh thần, phụ thân Hạ Hoa đã nổi giận đùng đùng tiến vào,
hai người họ còn cách nào đâu?
Tiết Tùng phản ứng rất nhanh, xoay người đi theo, lạnh lùng nói: “Hai vị tới...”
Còn chưa dứt lời, phụ thân Hạ Hoa đã hung hãn giơ chân muốn đá hắn, Tiết Tùng không nghĩ tới ông ta đột nhiên lại động thủ, trong lúc kinh ngạc
cũng không tránh kịp nữa.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không bị đá trúng.
Nếu hỏi người Tiết Thụ ghét nhất là ai, hắn tuyệt đối sẽ trả lời là phụ
thân Hạ Hoa. Nhà Hạ Hoa có vườn trái cây, khi còn bé Tiết Thụ thường
thấy hai ba đứa nhóc thừa dịp buổi trưa trời nắng gay gắt, len lén chạy
tới ngoài vườn trái cây, hái mấy quả táo xanh trên nhánh cây vươn ra bên ngoài. Thấy nhiều lần như vậy, miệng hắn cũng thèm ăn, bắt chước người
ta đi hái trộm, hái được hai trái, đang muốn hái thêm một trái cho...
tam đệ, đúng lúc bị phụ thân Hạ Hoa phát hiện, trực tiếp xách hắn về nhà chửi mắng một trận, đại ca đã bồi thường tiền mà ông ta vẫn mắng không
ngừng nghỉ. Về sau nữa, chính là một đêm kia, hai người này dám hợp sức
mắng đại ca, Tiết Thụ không biết đại ca giận bao nhiêu, nhưng hắn thấy
tam đệ đã tức giận đến phát run.
Bây giờ người hắn ghét nhất xông vào nhà hắn, Tiết Thụ mặc dù phản ứng
chậm hơn Tiết Tùng chút, nhưng lại là người vọt tới nhanh nhất, muốn kéo phụ thân Hạ Hoa ra. Ngay lúc ông ta vừa nhấc chân, tay hắn đã chụp được tay đối phương, Tiết Thụ thấy ông ta muốn đá đại ca, không chút suy
nghĩ liền dùng hết sức đẩy một cái, làm ông ta ngã chống vó xuống đất.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều hóa đá.
Phụ thân Hạ Hoa bị té mắt nổ đom đóm, may mà không té ngu người. Chờ ông hết hoa mắt chóng mặt, lập tức nhỏ giọng răn dạy thê tử đang gào khóc
câm miệng, nhờ bà đỡ dậy, cũng không quan tâm Tiết Thụ, trừng mắt mắng
Tiết Tùng: “Ngươi được lắm Tiết Tùng, trước kia ta coi ngươi là một kẻ
thức thời, biết tự mình hiểu lấy, không ngờ rằng ngươi cũng là một tên
khốn kiếp, đi, chúng ta vào nhà nói, hôm nay ta nhất định phải tính sổ
với ngươi!”
“Ta không cho các ngươi vào nhà của ta!” Tiết Thụ chạy đến phía trước, giang tay ngăn bọn họ lại.
“A Thụ!” Diệp Nha tiến lên, kéo Tiết Thụ qua một bên, phụ mẫu Hạ Hoa khí thế hung hãn, ít nhất phải biết bọn họ đến vì chuyện gì.
Thực ra trong lòng nàng vô cùng bất an, buổi trưa nghe tin Hạ Hoa từ
hôn, bây giờ lại thấy cha mẹ nàng ta nổi giận đùng đùng tìm tới đây,
nàng cảm thấy hai chuyện này nhất định có liên quan. Nữ tử từ hôn, đơn
giản chỉ có vài lý do như, Hạ Hoa đột nhiên kiên quyết không muốn gả,
hoặc là nàng ta... Diệp Nha lắc đầu, không dám suy nghĩ tiếp.
Điều Diệp Nha nghĩ tới, Tiết Tùng và Tiết Bách đương nhiên cũng nghĩ
được. Tiết Tùng mặt trầm như nước, Tiết Bách ngăn trước người phụ thân
Hạ Hoa, cười lạnh nói: “Ông có chuyện gì nói thì cứ nói ở đây, nhà của
chúng ta đơn sơ, không dám tiếp đãi hai vị, mắc công làm ô uế xiêm y của hai vị.”
Phụ thân Hạ Hoa nghe thấy Tiết Bách châm chọc, cắn răng nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn tới đây sao? Ta khinh! Tiết Tùng, ngươi đã làm gì,
chính ngươi biết rõ! Ngày hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta thà rằng phá bỏ nghiệt chủng trong bụng Hạ Hoa, nuôi nó
cả đời, cũng không đời nào gả nó cho ngươi!” Đừng tưởng rằng gạo nấu
thành cơm thì ông sẽ nghe theo cửa hôn sự này, hừ, nếu Tiết gia không
xuất ra một trăm lượng bạc, ông thật sự sẽ không gả khuê nữ.
Ý của lời này đã rất rõ ràng, Tiết Tùng nhíu mày, thoáng nhìn về phía
Diệp Nha, nhưng nàng đã trốn sau lưng Tiết Thụ, hắn không trông thấy
nàng.
“Ta nghĩ hai người đã tìm nhầm người, ta chưa từng chạm qua Hạ Hoa, hài
tử trong bụng nàng ta không liên quan đến ta.” Sợ phụ thân Hạ Hoa nghe
không rõ, Tiết Tùng đi tới trước mặt ông ta, bình tĩnh trầm ổn nói rõ
từng lời một. Nói cho hai người bọn họ nghe, cũng nói cho nàng nghe.
Nghe hắn nói như thế, trái tim co rút đau đớn của Diệp Nha thoáng thả
lỏng, cười bản thân lo lắng vô ích, hắn vốn dĩ không thích Hạ Hoa, sao
có thể làm loại chuyện vô sỉ đó? Nàng không biết vì sao chỉ nghe hắn nói mấy câu đơn giản như thế thì đã tin hắn, nàng chỉ biết một điều, nàng
tin tưởng hắn, không cần bất cứ bằng chứng nào cũng nguyện ý tin hắn.
Diệp Nha tin, nhưng phụ thân Hạ Hoa lại không tin, tiến lên nắm cổ áo
Tiết Tùng: “Tên súc sinh nhà ngươi dám làm mà không dám nhận? Ta nói cho ngươi biết, chính miệng Hạ Hoa đã nói cho chúng ta, ngươi đừng hòng
trốn tránh!”
Tiết Tùng tránh khỏi tay ông ta, chân mày càng nhíu chặt, nếu trước đây
hắn chỉ cảm thấy Hạ Hoa rất phiền phức, thì bây giờ đã vô cùng chán ghét nàng ta. “Ta nói không có chạm vào nàng ta tức là không có, nếu nàng ta kiên trì nói người đó là ta, ta cũng không còn cách nào, nhưng ta sẽ
không chịu trách nhiệm những thứ mình không làm, hai người trở về đi, về hỏi rõ nàng ta...”
“Hừ, trừ ngươi ra, còn có thể là ai? Trong làng này, có người nào không
biết nữ nhi của ta thích ngươi? Đáng thương cho khuê nữ ngốc nhà ta, nó
thà rằng cắt cổ tự tử cũng muốn gả cho nam nhân thối nát như ngươi.
Nhưng còn ngươi thì sao, việc mình làm cũng không dám nhận. Ta đã tạo
nghiệt gì chứ!” Nương Hạ Hoa ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm, che mặt khóc lớn, tiếng khóc cực lực nhẫn nại nhưng liên tục gào thét như thế,
rất dễ khiến người nghe cảm thấy bực bội.
Nữ nhân khóc lóc om sòm, nam nhân không tiện nhúng tay, Diệp Nha đành đi vòng qua Tiết Thụ, muốn đỡ nương Hạ Hoa đứng lên, khuyên nhủ: “Thẩm,
đại ca của ta gần đây đều bộn rộn việc xây nhà, rất ít khi ra ngoài, Hạ
Hoa tỷ có phải đã nhận lầm người...”
Nương Hạ Hoa bỗng ngẩng đầu, dùng hết sức đẩy Diệp Nha ra: “Hừ, ngươi
nói năng bậy bạ gì vậy, chuyện như vậy, Hạ Hoa có thể nhận lầm người
sao? Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi...”
“Câm miệng!”
Tiết Bách không kiềm chế được nữa, lửa giận trong lòng cháy ngùn ngụt,
che khuất ba người Tiết Tùng, chất vấn người đàn bà đang nổi điên trên
mặt đất: “Hai người luôn miệng nói việc này là do đại ca của ta làm, vậy có bằng chứng không? Hay chỉ bằng hai ba câu nói của nàng ta đã nghe
theo răm rắp? Không bằng chứng, hai người dựa vào cái gì tìm tới đây? Ta nói thật cho hai người biết, mỗi đêm đại ca của ta đều ngủ trong nhà,
căn bản không thể đi gặp nàng ta. Nếu có thời gian rảnh rỗi tát nước bẩn lên người đại ca ta, không bằng trở về hỏi rõ khuê nữ nhà mình đi. Rốt
cuộc nàng ta bị cưỡng ép hay tự nguyện, nếu bị người ta cưỡng ép, ta
đáng thương cho nàng ta, nhưng nàng ta cũng không thể vu hãm đại ca ta
như thế, còn nếu là nàng ta cam tâm tình nguyện, ta càng cảm thấy nàng
ta thật đáng thương, đến cả người trên thân mình là ai cũng không biết!”
Hạ Hoa, nữ nhân tự cao tự đại kia, hắn đã sớm chịu đựng đủ rồi, có trời
mới biết làm sao nàng ta thất thân, nhưng người làm việc đó chắc chắn
không phải đại ca, nàng ta còn vọng tưởng có thể gả tới đây, định coi
đại ca là thằng ngốc đùa giỡn sao!
Lời nói của Tiết Bách cực kỳ khó nghe, phụ thân Hạ Hoa tức giận tới mức
run run, chỉ vào mũi hắn mắng: “Mệt ngươi còn là người đọc sách, lại...”
“Ta đọc sách, nhưng đại ca của ta bị người ta vu oan, ta đương nhiên
phải ra mặt giúp huynh ấy. Ta ngược lại phải hỏi hai người làm cha mẹ
như thế nào, khuê nữ sắp gả đi, còn có thể phát sinh gièm pha lớn như
vậy! Được rồi, bớt nói nhảm đi, chuyện trong nhà các người không liên
quan tới chúng ta, bây giờ các người đi ngay, bằng không nếu làm lớn
chuyện này, để tất cả mọi người cùng biết, xem ai chịu thiệt.”
Phụ mẫu Hạ Hoa sợ ngây người, nếu việc này truyền ra, danh tiếng Hạ Hoa sẽ bị hủy sạch!
Nương Hạ Hoa che ngực, từng chuỗi nước mắt chảy xuống, xem tình hình
này, Tiết gia là ăn mềm không ăn cứng, nghĩ đến nữ nhi ngốc của mình, bà đành hạ thấp tư thế: “Tiết Tùng ơi Tiết Tùng, trong bụng Hạ Hoa đã có
hài tử của ngươi, không phải ngươi thích nó sao? Nói hai câu mềm mỏng
cũng không được sao, sự tình đã đến nông nổi này, chỉ cần ngươi nhận
sai, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ngăn cản không để nó gả cho ngươi hay
sao?”
Phụ thân Hạ Hoa giật giật khóe môi, nắm chặt tay nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tiết Tùng ngăn lại Tiết Bách còn muốn nói tiếp, giọng nói rất bình tĩnh: “Hai vị hãy ngẫm lại, nếu ta thực sự thích Hạ Hoa, việc đã đến nước
này, nàng ta cũng từ hôn, ta cần gì phải cự tuyệt nữa? Ta thật sự không
chạm vào nàng, hai vị hãy về hỏi lại nàng ta đi!” Tiếp tục cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng bình tĩnh nói rõ ràng, đều là
người cùng làng, cần gì phải... vì chuyện không có bằng chứng mà kết
thành thù oán.
Tới giờ khắc này, phụ mẫu Hạ Hoa rốt cũng cuộc nhận ra có điểm không
đúng. Đúng vậy, nếu như thật là Tiết Tùng làm, không có lý do gì hắn
phải phủ nhận cả! Coi như hắn hận bọn họ năm đó khinh thường nhạo báng
hắn, nhưng bộ dáng và phẩm tính của Hạ Hoa rất tốt, trong bụng còn có
hài tử, có nam nhân nào sẽ ngu ngốc cự tuyệt?
Suy nghĩ rõ ràng, hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, mặt mày xám xịt rời khỏi.
Tiết Tùng đóng cửa lại, xoay người thấy ba người còn đứng tại chỗ nhìn
hắn, không khỏi bực mình nói: “Ta thực sự không có chạm vào nàng ta!”
Cho tới bây giờ đều chưa từng chạm qua.
Tiết Bách liếc mắt Diệp Nha, khẽ cười nói: “Ai biết huynh có làm không?
A, đệ nhớ rồi, huynh còn nhớ ngày huynh cùng nhị ca đẩy gỗ về, sau bữa
cơm chiều huynh nói đi dạo một lúc, đệ cũng không biết huynh về lúc nào, đại ca, chẳng lẽ huynh thực sự...”
“Tam đệ!” Lần đầu tiên Tiết Tùng sinh ra xúc động muốn đánh Tiết Bách một trận.
“Ha ha, có người thẹn quá thành giận, đệ đi trước nhé, nhị ca nhị tẩu,
hai người bảo trọng.” Tiết Bách cười gian vài tiếng, trốn về phòng
trước.
Diệp Nha cũng cúi đầu cười trộm, không nói gì, kéo tay Tiết Thụ, muốn đi về phòng cùng hắn.
Nhưng động tác cúi đầu của nàng lúc này, trong mắt Tiết Tùng chỉ có
một... hàm nghĩa, đó chính là nàng có thể đã hiểu lầm giữa hắn và Hạ Hoa có cẩu thả, Tiết Tùng không chút suy nghĩ tiến lên chắn trước mặt hai
người, nhỏ giọng nói với Tiết Thụ: “Nhị đệ, đệ vào phòng trước đi, ta có lời muốn nói với đệ muội, sẽ xong nhanh thôi.”
Ánh mắt Tiết Thụ không hiểu nhìn hắn: “Nói cái gì chứ... Hừ, huynh chỉ
biết trừng mắt đệ. Huynh nói nhanh lên đi!” Nói đến phân nửa thì lườm
đại ca hắn một cái, thở phì phò đi về phòng.
Diệp Nha muốn đi theo, nhưng bị người nào đó bá đạo chặn lại.
“Đệ muội, đêm đó ta thật chỉ đi dạo bờ sông một lúc rồi về, muội đừng
nghe tam đệ nói bậy.” Tiết Tùng gấp gáp giải thích, Tiết Bách ở nhà, hắn cũng không dám nói chuyện riêng với nàng quá lâu.
“Muội biết.” Diệp Nha cúi đầu nói, nàng đương nhiên tin hắn.
Tiết Tùng thoáng yên tâm, nhưng lại thấy câu trả lời ngắn gọn chỉ vẻn
vẹn hai chữ của nàng giống như miễn cưỡng trả lời cho có, không khỏi hỏi tiếp: “Muội tin tưởng lời của ta?”
“Ừ.” Diệp Nha lại trả lời một tiếng, nhấc chân đi về phòng bếp, bây giờ
nàng thấy rất thẹn thùng, Tiết Thụ và Tiết Bách đều đang ở nhà đó.
Bây giờ chỉ còn có một chữ!
Tiết Tùng vừa thả lỏng đôi chút, giờ lại thấy bất an hơn, đi theo sát
phía sau nàng, cố gắng tìm kiếm chứng cớ chứng minh đêm đó hắn trở về
rất sớm, A, bỗng nhiên, hắn sực nhớ tới một việc, chạy nhanh thừa dịp
nàng chưa kịp bước vào phòng tây, nói trước: “Đệ muội, ta có chứng cớ!”
“Hả? Chứng cớ gì?” Diệp Nha thấy nét mặt hắn nghiêm túc như vậy, trái lại có chút tò mò.
Chống lại đôi mắt thủy linh của nàng, Tiết Tùng đột nhiên không thể mở
miệng, cực nhanh nhìn đi nơi khác: “Quên đi, muội tin ta là được rồi,
mau đi ngủ đi!” Nói xong đi nhanh rời khỏi, đóng cửa phòng bếp, thổi tắt ngọn nến, sau đó trở về phòng đông. Diệp Nha còn mờ mịt đứng ở cửa,
buồn bực hắn nói chuyện chỉ nói được phân nửa, nàng thật tò mò chứng cớ
của hắn là gì, bất quá, chưa đứng được bao lâu đã bị Tiết Thụ kéo vào
phòng.
Bên kia Tiết Tùng nằm dài trên giường, tim vẫn còn đập kịch liệt, dường
như trở về đêm đó, hắn đứng dưới mái hiên, nàng ở trong phòng đứt quảng
gọi tên nhị đệ, tiếng kêu yếu ớt mang theo chút làm nũng, tựa như cọng
lông vũ, gãi vào lòng hắn...