Bầu trời tháng tám xanh thăm thẳm, bao la rộng lớn, từ đỉnh núi nhìn
xuống, thôn xóm xa xa thấp thoáng ẩn hiện giữa rừng cây bạt ngàn, thật
bình yên và trong lành.
Nhìn sắc trời một chút, thấy cần phải trở về, Tiết Tùng hái quả táo cuối cùng, lớn tiếng kêu Tiết Thụ còn đang say sưa hái táo: “Nhị đệ, bữa nay hái đủ rồi, về thôi.”
Vận khí ngày hôm nay thật không tốt, hai con gà rừng bọn họ trông thấy,
đều bị xổng mất, không bắt được. Cũng may phát hiện ra bụi cây táo xanh
mọc bên núi này, một lùm cây mọc chi chít những quả nhỏ cỡ ngón tay, có
nhiều quả còn chuyển sang đỏ thẫm, hái một quả ăn thử, chua chua ngọt
ngọt rất ngon, làm người ta cắn hết lớp thịt quả bên ngoài vẫn còn luyến tiếc mấy hột bên trong, không nỡ phun ra.
Quả táo ăn ngon như thế, hai người đều đồng thời nhớ tới Diệp Nha, muốn hái về cho nàng ăn. Vì vậy liền phân công chia nhau hái.
Nghe thấy tiếng gọi của Tiết Tùng, Tiết Thụ nhanh chóng hái hết mấy trái táo chín hồng xung quanh, rồi thẩy chúng vào cái áo hắn đã trải sẵn
trên mặt đất, chờ Tiết Tùng cũng đưa tới, sẽ gói hết lại ôm về. Hắn theo chân Tiết Tùng xuống núi, đi được một lúc lưu luyến quay đầu lại nhìn,
thấy một nhánh táo đỏ còn mọc um tùm trong bụi gai: “Còn nhiều trái chưa kịp hái nữa.”
“Hai ngày sau quay lại, lúc đó sẽ chuyển đỏ hết.” Tiết Tùng cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Tiết Thụ thấy bớt tiếc nuối hơn, gật đầu, hai ba bước chạy đuổi theo, Đại Hoàng cũng theo sát bên người hắn.
Đi được chừng nửa canh giờ, hai người đã xuống tới con đường nhỏ trong núi.
Nhưng lúc bọn họ sắp xuống tới chân núi, bỗng hiện ra một bóng người từ rừng cây bên cạnh, đứng khiêu khích chắn đường bọn họ.
Tiết Tùng nhất thời lạnh mặt: “Tống Hải, ngươi có ý gì?”
Tống Hải nhìn Tiết Tùng đứng trước mặt hắn, thầm nghĩ bản thân canh thời gian thật chuẩn, hiện tại cô nương kia đã trúng xuân dược một lúc lâu,
dược hiệu vừa lúc phát tác, một hồi nữa hắn dẫn Tiết Tùng qua, hắn ta
thấy đệ muội tốt của mình như thế, nhất định sẽ liều lĩnh tiến lên cứu,
sau đó rơi vào cái bẫy hắn đã lén đào sẵn mấy ngày nay. Hừ, đến lúc đó
lại ném nương tử Tiết Thụ vào, dù Tiết Tùng biết nàng ấy bị hạ độc, biết bản thân bị trúng kế thì sao? Nam nhân chưa từng hưởng qua tư vị nữ
nhân như hắn ta, làm sao có thể chịu được dày vò kích thích như vậy? Mà
chuyện hắn cần làm, chính là chờ Liễu quả phụ dẫn dân làng tới, sau đó
vẻ mặt vô tội chỉ đường cho bọn họ. Lúc đó, dù Tiết Tùng nghe được động
tĩnh bên ngoài muốn dừng lại che giấu, cũng không cách nào kiềm chế được nữ nhân trúng xuân dược sẽ nằm yên ngoan ngoãn, không động đậy. Liễu
quả phụ quả thật đã chuẩn bị thứ tốt, không qua hai canh giờ, đừng mong
dược hiệu sẽ giảm bớt.
Nghĩ đến ba huynh đệ họ Tiết chẳng mấy chốc sẽ vì đại bá loạn luân với
đệ muội mà bị dân làng phỉ nhổ, Tống Hải thật hưng phấn, toàn thân đều
nóng lên.
Hắn kéo lỏng áo ngoài một chút, cười nói: “Tiết Tùng, ta có chuyện quan
trọng muốn nói riêng với ngươi, ngươi bảo Tiết Thụ về trước đi.”
“Ta không có gì để nói với ngươi.” Tiết Tùng liếc hắn một cái rồi nhấc chân đi về phía trước.
Tống Hải cũng không ngăn cản, thậm chí tránh sang một bên nhường đường
cho hai người, sau đó nhìn bóng lưng của bọn họ nói: “Tiết Tùng, tốt
nhất ngươi nên ở lại, bằng không ta không dám chắc đệ muội hiền lành,
giỏi giang của ngươi sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Tiết Tùng bỗng xoay người, đôi mắt sâu thẩm, âm trầm nhìn chằm chằm vào Tống Hải: “Ngươi biết mình đang nói gì sao?”
Tống Hải cười khẽ: “Ta đương nhiên biết. Ngươi không tin, có thể trở về
với Tiết Thụ, bất quá, chỉ sợ lúc ngươi quay lại tìm ta lần nữa, mọi
việc đã muộn...” Còn chưa dứt lời, nam nhân rõ ràng còn đang đứng yên ở
đó bỗng chạy ào về hướng hắn, Tống Hải bản năng muốn tránh, nhưng bả vai đã bị người giữ chặt lại, ngay lập tức ngực trúng một quyền, đau đến
hắn thở không nổi, mắt thấy Tiết Tùng còn muốn đánh tiếp, vội vàng cắn
răng quát bảo dừng lại: “Dừng tay! Tiết Tùng, ta cảnh cáo ngươi. Nếu
ngươi còn dám đánh nữa, ta tuyệt đối sẽ không nói ra tung tích của nàng
ta! Nói thật cho ngươi biết! Tình huống bây giờ của nàng ta rất xấu, nếu ngươi muốn tìm được nàng ta, bảo Tiết Thụ quay về ngay! Thế nào, chẳng
lẽ ngươi còn sợ một người không đánh lại ta hay sao?”
Thấy khuôn mặt tuy vặn vẹo nhưng vẫn hiện lên nét đắc ý của Tống Hải,
trong lòng Tiết Tùng chợt lo lắng, quyết định trong nháy mắt, quay đầu
căn dặn Tiết Thụ còn đang mờ mịt đứng đó: “Nhị đệ, đệ về nhà trước đi.
Nếu đệ muội ở nhà, đệ hãy nhắn với nàng, ta sẽ trở về hơi muộn, còn nếu
đệ muội không ở nhà, đệ cũng không được gấp gáp, ngoan ngoãn ngồi ở nhà
đợi tam đệ về, ngoại trừ tam đệ, đệ không được nói chuyện này cho bất cứ ai biết hết, biết không?”
Tiết Thụ mờ mịt nhìn hắn, ánh mắt dao động giữa Tiết Tùng và Tống Hải,
dần dần hiểu ra một ít, vừa sốt ruột vừa tức giận, ngay cả mấy trái táo
trong người đều bỏ xuống, muốn xông lên đánh Tống Hải: “Ngươi giấu nương tử của ta ở đâu, mau trả lại cho ta!”
Tống Hải cười lạnh, ngửa đầu nhìn Tiết Tùng không nói một câu.
“Nhị đệ!” Tiết Tùng càng cảm thấy bất an, nhấc chân ngăn trước người
Tiết Thụ: “Nhị đệ, nghe lời, mau làm theo lời ta. Đệ yên tâm, đại ca
nhất định sẽ không để cho đệ muội xảy ra chuyện gì. Bây giờ đệ về trước, nói không chừng nàng đang ở nhà đợi đệ đấy, dù không có nàng đi nữa, đệ cũng tuyệt đối không được ăn nói lung tung, nhất định phải chờ tam đệ
về, nghe lời đệ ấy, biết không?”
Vừa nghĩ tới khả năng nương tử không ở đây, nước mắt Tiết Thụ lập tức ứa ra, lôi kéo Tiết Tùng không chịu đi: “Đại ca, đệ...”
“Đệ có nghe lời không!” Tiết Tùng siết chặt nắm tay thành quyền, gầm nhẹ nói, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêm túc hơn bất cứ lần trách
mắng nào trước đây.
Tiết Thụ ủy khuất nhìn hắn, thấy Tiết Tùng không chút mềm lòng, liền
quay đầu chạy xuống núi, chạy hai bước, đã khóc quay lại, nhặt lên cái
áo chứa đầy táo bị hắn bỏ sang một bên, nương tử nhất định đang chờ hắn ở nhà, hắn muốn lấy táo về cho nàng ăn, lúc đó nàng chắc chắn sẽ ôn nhu
cười khen hắn.
Tiết Thụ vừa đi, Tiết Tùng lập tức xoay người, “Nàng ở đâu?”
Tống Hải cười ha ha, hướng bên trái rừng đi vào, nghĩ đến sắp được chứng kiến trò hay, hắn cảm thấy thân thể đều thật kích động, mơ hồ nóng lên, bức thiết muốn đi tìm Hạ Hoa, chia sẽ niềm vui báo thù với nàng.
Tiết Tùng nắm chặt tay đi theo sau Tống Hải, sắc mặc lạnh như băng, chỉ
cần nàng chịu khổ một chút thôi, Tống Hải cũng đừng hòng bình yên vô sự
xuống núi!
Trong rừng âm u vắng lặng, gió thu tháng tám mang theo hơi mát thổi nhẹ
vào mặt, nhưng hai nam nhân này lại hoàn toàn cảm thấy lửa cháy vô cùng, một người là phẫn nộ, còn một người là vì cơn khô nóng càng ngày càng
rõ rệt trong cơ thể.
Tống Hải lại kéo lỏng áo một chút, chẳng lẽ là vì đi đường núi lâu quá,
nên mới thấy nóng? Hắn cũng không nghĩ nhiều, cười ác độc đi về phía
trước, nhanh lên chút nữa, sắp đến rồi, người đang ở gần đây. Để tiện
cho dân làng bắt kẻ thông dâm, hắn cũng không thể giấu người vào quá sâu trong rừng.
Vòng qua từng hàng cây đại thụ, đạp lên một lùm cỏ um tùm, Tiết Tùng chợt cứng đờ.
Hắn nhìn thấy, tiểu nữ nhân vốn nên ở nhà chờ bọn hắn trở về, lúc này
lại bị người ta cột vào trên cây, không yên mà lắc lắc nửa người trên bị trói vào thân cây, đôi chân dài dưới làn váy cọ xát liên tục, dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi thống khổ của nàng. Tựa hồ không nhận ra sự hiện diện của bọn họ, đôi mắt hạnh trong suốt nhắm chặt lại, khuôn mặt
trắng nõn hiện lên ửng hồng không bình thường, trong miệng bị người ta
nhét khăn vào, nhưng vẫn phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở khó nhịn, làm
người nghe cũng thấy khó chịu dùm nàng, rốt cuộc nàng đang chịu đựng dày vò đến mức nào?
Tống Hải thấy Tiết Tùng ngây người, khẩn trương lau mồ hôi, nhẹ nhàng
vụng trộm lùi lại mấy bước, trong lòng chờ mong Tiết Tùng mau tiến về
phía trước, rơi vào cạm bẫy hắn đã đào sẵn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân “sột soạt” nhè nhẹ, làm tỉnh lại nam nhân đang sửng sốt, trong nháy mắt, khiếp sợ hóa thành lửa giận bừng
bừng, Tiết Tùng cắn răng, không chút suy nghĩ liền đuổi theo Tống Hải,
nhảy lên kéo lại người đang muốn chạy trốn, Tống Hải ngã nhào xuống đất, từng cú đấm sắt không lưu tình đập vào mặt hắn ta: “Nói! Ngươi cho nàng ăn cái gì!”
Tống Hải thực không ngờ Tiết Tùng không đi cứu người trước, càng không
ngờ tốc độ của hắn ta nhanh như vậy, trong lúc hoang mang bị đập văng ra một búng máu, nhưng nhìn nam nhân trên đỉnh đầu điên cuồng, hắn cười ha hả nói: “Ăn cái gì? Ha ha, để ta nói cho ngươi biết. Ngươi có số hưởng
rồi, ta cho nàng ta ăn xuân dược lợi hại nhất, nữ nhân đàng hoàng cỡ nào cũng biến thành dâm phụ, Tiết Tùng, thật tốt hưởng thụ đệ muội...”
“Bốp!” Tiết Tùng cũng không nhìn nổi khuôn mặt ghê tởm của Tống Hải nữa, lại một quyền đánh vào mặt hắn, khiến Tống Hải trực tiếp hôn mê bất
tỉnh.
Hắn còn muốn đánh nữa, bỗng phía sau truyền đến tiếng thét thê lương: “Dừng tay! Chàng muốn đánh chết hắn ta sao!”
Hắn quay đầu, chỉ thấy Hạ Hoa chạy ra từ cánh rừng bên cạnh.
Hạ Hoa cũng không nói rõ cảm giác trong lòng. Tống Hải vốn ẩn nấp trong
khe núi với nàng, hắn canh thời gian cho nương tử Tiết Thụ dùng xuân
dược, trước khi đi còn căn dặn nàng ngoan ngoãn ở đó chờ hắn trở về, dẫn nàng đi xem trò hay, nói xong liền ôm nương tử Tiết Thụ hôn mê bỏ đi.
Hạ Hoa có chút không hiểu, không phải đã tính là, hắn sẽ cho nương tử
Tiết Thụ ăn xuân dược trước, sau đó hai người trốn bên đường, chờ Tiết
Tùng trở về, rồi cố ý phát ra tiếng vang dẫn dắt Tiết Tùng tới, tận mắt
trông thấy hắn và nữ nhân kia cẩu thả hay sao? Thứ nàng muốn xem chính
là ánh mắt ghét bỏ và hối hận của Tiết Tùng, nếu trốn ở chỗ này, chờ
Tống Hải quay lại, đám người Tiết Tùng cũng về nhà hết rồi, còn gì để
xem?
Lẽ nào Tống Hải có an bài khác?
Hạ Hoa càng nghĩ càng thấy bất an, nàng chỉ muốn hãm hại nữ nhân kia,
trả thù tinh thần Tiết Tùng, nàng thật không hy vọng Tiết Tùng xảy ra
chuyện.
Vì vậy, nàng lặng lẽ đi theo sau Tống Hải, từ xa nhìn thấy Tống Hải cột
người lên cây, mặc dù thấy không ổn, nhưng nàng rất muốn nhìn xem Tống
Hải rốt cuộc định làm gì, vì vậy không ra mặt chất vấn hắn. Mãi đến khi
hắn dẫn Tiết Tùng tới, rồi trong nháy mắt liền bị Tiết Tùng đánh nằm bẹp dí nằm dưới đất. Nàng khủng hoảng, sợ Tống Hải xảy ra chuyện bắt trắc,
đành chạy ra ngăn cản.
Bởi vì sợ Tiết Tùng đánh chết Tống Hải, nên Hạ Hoa chạy rất nhanh. Mà
khi Tiết Tùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt còn lạnh hơn băng nhìn nàng,
nàng thực sợ hãi, cước bộ chậm lại, vừa muốn mở miệng giải thích, chợt
hụt chân, ngay lập tức bóng dáng Tiết Tùng biến mất trước mắt, bao nhiêu cỏ dại lá khô, bùn đất ào ào rơi xuống nện vào người nàng. Thì ra nàng
bị rơi xuống hố rồi.
Mắt thấy Hạ Hoa rơi xuống hố, Tiết Tùng hơi sững sờ, trong lòng chợt
căng thẳng, cái hố này, có phải vốn chuẩn bị dành cho bọn họ không?
Muốn để cho hắn và nàng đang trúng xuân dược cùng rơi xuống hố sao? Sau đó Tống Hải sẽ chạy xuống núi kêu người tới?
Trong hố truyền đến tiếng Hạ Hoa cầu xin giúp đỡ, Tiết Tùng yên lặng
đứng một lát. Sau đó xoay người, kéo Tống Hải đang hôn mê tới bên cạnh
hố, không hề nhìn nữ nhân dưới hố đang tha thiết nhìn hắn, liền ném Tống Hải xuống.
Hắn không ác độc tới mức đi kêu người tới, nhưng kết quả thế nào đều tùy thuộc vào vận khí của bọn họ.
Hạ Hoa kinh ngạc nhìn Tiết Tùng vội vàng bỏ đi, lúc hắn chạy qua chỗ
nàng, tức giận trên mặt đã biến thành nôn nóng bất an, hắn lo chạy đi
cứu đệ muội của hắn, còn nàng thì sao? Sao hắn có thể bỏ đá xuống giếng
như vậy? Cái hố này vừa sâu vừa rộng, căn bản là không thể leo ra, nếu
bị người khác nhìn thấy nàng và Tống Hải cùng ở bên trong, nàng phải
sống sao đây?
“Nước, nước...” Dưới chân truyền đến tiếng kêu yếu ớt.
Hạ Hoa cúi đầu, trông thấy nam nhân cao lớn đang nằm dưới chân, trong
lòng dấy lên chút hy vọng, biết đâu chừng Tống Hải có thể leo ra khỏi
đây? Hắn là nam nhân mà!
Nghĩ như vậy, nàng vội ngồi xổm xuống, thò tay đẩy nhẹ Tống Hải: “Biểu
huynh, mau tỉnh lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này...”
Rốt cuộc Tống Hải trả lời thế nào, Tiết Tùng hoàn toàn không biết, sau
khi ném người xuống hố, hắn chạy như bay về phía Diệp Nha.
“Đệ muội, muội có sao không?” Hắn rút khăn tay bị nhét trong miệng nàng ra, vừa cởi dây thừng vừa lo lắng hỏi.
Lúc này trong đầu Diệp Nha chỉ có một ý niệm duy nhất, nàng muốn Tiết Thụ, muốn Tiết Thụ...