Diệp Nha biết, nếu đêm nay nàng để Tiết Thụ thực hiện được, ngày sau
nhất định phải nghe theo hắn, bởi vậy, lúc Tiết Thụ chìa tay tới túm
chăn, nàng xoay người, ôm thật chặt cái chăn, rủ mi xuống nói nhỏ với
hắn: “A Thụ, ta đau bụng, chàng ngủ một mình đi, đừng nháo ta được
không?” Giọng điệu ôn hòa, khiến người ta nghe xong sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt, tuy rằng chỉ mới một ngày, nhưng nàng đã hiểu được tính tình của Tiết Thụ, hắn sẽ quan tâm, đau lòng vì nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nương tử còn không lớn bằng bàn tay hắn, đôi
mắt to ngập nước lăng lăng nhìn hắn. Tiết Thụ cảm thấy Diệp Nha nhất
định đã rất đau rồi, cho nên sắp khóc, vội vàng thử thăm dò lấy tay để
trên bụng nàng, “Đau chỗ nào? Ta xoa xoa cho nàng!” Trước đây, khi hắn
bị đụng đầu, đại ca sẽ xoa xoa cho hắn, kết quả rất tốt.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, trong lòng Diệp Nha có chút áy náy,
nhưng nàng cũng không có cách nào, nghĩ đến đau đớn lúc làm chuyện đó,
nàng liền nhịn không được co rúm lại, “A Thụ, ta không sao, nhưng mà tốt nhất ta nên ngủ một mình, sợ chàng xoay người đụng vào người ta, tối
hôm qua cùi chỏ của chàng đụng trúng ta, rất đau... Chàng mau ngủ đi,
sáng mai chàng phải dậy sớm lấy quần áo của ta vào, biết không?” Không
thể để Tiết Bách thấy quần áo của nàng được.
Lúc nàng nói chuyện, lông mày nhăn lại, Tiết Thụ chỉ nghĩ nàng đau
thật, lửa trong lòng nhất thời tắt ngúm. Hắn vươn tay phải, vụng về vỗ
vào trán nàng, “Nương tử ngoan, ngày mai sẽ hết đau, ta sẽ ngủ bên cạnh
nàng, bảo đảm không đụng vào nàng, sáng mai cũng sẽ lấy quần áo vào cho
nàng, ừ, vậy ta ngủ đây.”
Hắn cố tìm vị trí ngủ bên cạnh Diệp Nha, đáng tiếc gối đầu quá nhỏ,
trừ phi ôm nàng, nếu không sẽ rất dễ dàng rớt xuống, sau vài lần cố gắng không có kết quả, Tiết Thụ chán nản gãi đầu, không cần nằm gối đầu nữa, nghiêng người nằm ở một bên, chớp mắt vài cái với Diệp Nha, rồi từ từ
nhắm mắt lại.
Người không có tâm sự đôi khi là hạnh phúc .
Ban đêm yên tĩnh, rất nhanh đã vang lên tiếng hít thở đều đặn của nam nhân.
Diệp Nha không ngủ được, nàng yên lặng nhìn Tiết Thụ ngủ say, lâu lâu lại xoay qua xoay lại.
Tiết gia chỉ có ba bộ chăn đệm, nàng chiếm của Tiết Thụ, hắn chỉ có
thể nằm trên chiếu không. Chiếu này cũng không biết đã dùng bao nhiêu
năm, rách mấy chỗ, có mấy cành trúc gãy đâm lên, nếu không mặc quần áo
mà nằm ở mặt trên, tuyệt đối sẽ bị đâm đau.
Vả lại, hiện tại là mùa hè, hắn không có chăn thì không sao, còn nếu
đến mùa thu, mùa đông thì sao? Cũng không thể để hắn bị đông lạnh được.
Sớm muộn gì cũng không tránh khỏi...
”Nương tử, nàng đừng đi...”
Tiết Thụ đột nhiên mơ hồ lẩm nhẩm vài câu, người cũng xích lại gần
Diệp Nha, hắn giống một đứa nhỏ vùi vào đầu vai nàng, cánh tay cường
tráng dùng sức ôm nàng, ngay lúc Diệp Nha lo lắng không biết hắn sẽ làm
chuyện gì, Tiết Thụ chỉ cọ cọ vài cái vào bả vai nàng, nói thầm hai câu
gì đó, rồi im lặng, chỉ nghe tiếng hít thở.
Rõ ràng là đêm mùa hè oi bức, rõ ràng nàng có đắp chăn, nhưng bị hắn
ôm, nàng lại không có cảm thấy khó chịu chút nào, nàng thật muốn khóc
thầm.
Nàng không đành lòng lại nhìn gương mặt ngủ an bình của Tiết Thụ, dường như trốn tránh nhắm mắt lại.
Hãy cho nàng một ít thời gian nữa đi...
”Nhị ca, nhị tẩu còn chưa dậy sao?” Tiết Bách vén rèm cửa ở phòng bếp
lên, lại thấy người nấu cơm dĩ nhiên là Tiết Thụ, không khỏi sửng sốt.
Tiết Thụ nhìn ngọn lửa trên bếp, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bụng
của nương tử ta còn đau, đệ đừng làm ồn nàng.” Nói xong, lại bỏ thêm một cành củi vào, cháo trắng trong nồi đang sôi ùng ục, tỏa ra hương thơm
mê người.
Tiết Bách ánh mắt sâu xa, coi bộ nhị ca vô cùng thích nàng rồi!
Gạo rất quý, trước kia chỉ khi nào đại ca bị thương, nhị ca mới dám
dùng nó để nấu cháo, bây giờ hắn cũng dám lấy nó để nấu cháo, còn không
biết là vì đại ca, hay là vì nàng, Tiết Bách nhàm chán nghĩ, nhìn rèm
cửa phòng phía tây liếc mắt một cái, rồi đi rửa mặt.
Trong phòng, Diệp Nha đang mặc quần áo, kinh ngạc với sự cẩn thận săn
sóc của Tiết Thụ. Thực ra Tiết Thụ cũng không phải quá ngốc, hắn biết
giặt quần áo nấu cơm, cũng biết thông cảm cho người khác, chỉ là ý nghĩ
có chút ngây thơ, tựa hồ còn dừng lại lúc là con nít... Rất cố chấp,
nhưng cũng rất dễ lừa gạt.
Ăn bữa sáng xong, Tiết Bách qua nhà bên mượn xe đẩy, chuẩn bị đẩy heo rừng lên thị trấn.
Tiết Tùng ngồi dựa vào tường, nhìn Diệp Nha và Tiết Thụ một chút, bỗng nói: “Đệ muội, muội đi với bọn họ đi, heo rừng bán được bao nhiêu, muội cứ cầm lấy, nếu cảm thấy trong nhà cần mua cái gì, muội sẵn tiện đi mua luôn, cũng mua thêm vài bộ quần áo cho mình đi.” Thịt heo rừng quý hơn
thịt heo nuôi trong nhà một chút, có thể bán được mấy lượng bạc, đủ bọn
họ dùng một thời gian nữa.
”Vâng, muội biết rồi.” Diệp Nha không cự tuyệt, nàng quả thực cần mua thêm vài bộ quần áo.
Ba người cùng rời khỏi nhà, Tiết Thụ đẩy xe, Diệp Nha và Tiết Bách đi hai bên.
Làng Hồ Lô chỉ có chừng một trăm hộ, chuyện Tiết Thụ cưới vợ đã sớm
truyền khắp nơi, bây giờ thấy Diệp Nha, các nam nhân đều nói Tiết Thụ
mệnh tốt, nhóm phụ nữ thì lắm mồm hơn, vụng trộm bàn tán lung tung, âm
thầm suy đoán lai lịch của Diệp Nha.
Diệp Nha hơi cúi đầu, có chút mất tự nhiên đi theo phía sau Tiết Thụ, Tiết Bách cười chào hỏi với hàng xóm xung quanh.
Lúc đi đến cửa thôn, một cô nương mặc váy đỏ đột nhiên chạy tới đuổi
theo bọn họ, vội vàng giữ chặt tay áo Tiết Bách: “Tam đệ, đại ca của đệ
bị thương sao?” Khuôn mặt của nàng hồng hồng, lo lắng nhìn Tiết Bách,
lọn tóc trước ngực cũng phập phồng theo hô hấp của nàng.
Tiết Bách mặt lạnh rút tay ra, nhìn thoáng qua hai người đang đứng bên gốc cây bạch dương trước nhà, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Hạ Hoa tỷ, đại ca của ta không có việc gì, tỷ mau về nhà đi, nếu không mẹ
của tỷ lại mắng chúng ta.”
Hạ Hoa được xem là cô nương đẹp nhất trong làng, tính tình dịu dàng,
có tay nghề thêu thùa, gần như tất cả nam nhân trong làng đều thích
nàng. Khi biết được nàng thích đại ca, Tiết Bách còn âm thầm vui mừng
dùm đại ca, bất cứ khi nào Hạ Hoa hỏi hắn chuyện của đại ca, hắn đều cố
gắng nói cho nàng, cũng sẽ ở trước mặt đại ca nói lời hay về nàng, chỉ
có điều tính tình của đại ca quá cứng nhắc, chỉ nói một câu không cần ở
sau lưng nghị luận về cô nương nhà người ta, rồi không tỏ vẻ gì nữa.
Trung thu năm ngoái, Hạ Hoa khéo léo bày tỏ muốn cùng đại ca đi lên
thị trấn xem hoa đăng, đó cũng là lần đầu tiên nàng chính thức bày tỏ
tâm ý của mình.
Chuyện này trong thôn cũng rất bình thường, chỉ cần cha mẹ đồng ý,
thanh niên nam nữ vừa ý nhau có thể hẹn một ngày nào đó cùng ra ngoài
chơi, không bị coi là đồi phong bại tục, Tiết Bách truyền lời lại cho
đại ca, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ, lúc đó đại ca có chút sững sờ, trầm
mặc nửa ngày mới gật đầu. Hắn vụng trộm nghĩ, thì ra đại ca cũng không
phải hoàn toàn vô tình.
Ai biết, đêm đó hai người còn chưa đi đến thị trấn, đã bị cha mẹ của
Hạ Hoa đuổi theo, mẹ của Hạ Hoa chỉ vào đại ca mà mắng, mắng hắn cóc mà
đòi ăn thịt thiên nga, trong nhà nghèo đến nỗi ngay cả chuột cũng không
dám chạy vào, còn dám đánh chủ ý lên khuê nữ của bà ta. Lúc ấy, hắn và
nhị ca trốn cách ở gần đó, rõ ràng nghe thấy tiếng Hạ Hoa khóc nức nở,
còn có giọng nói lạnh lùng của đại ca, hắn nói với Hạ Hoa: “Cha mẹ ngươi đã không muốn, ta cũng không dám trèo cao, sau này ngươi đừng tới tìm
ta nữa.”
Ngày mười lăm tháng tám, ánh trăng tròn vằng vặc trên bầu trời đêm, chiếu lên bóng dáng cô tịch của đại ca...
Sau đêm đó, hắn sợ đại ca thương tâm khổ sở, suy nghĩ mọi biện pháp để khuyên nhủ đại ca, kết quả đại ca bất đắc dĩ nói cho hắn, hắn căn bản
không có tình yêu nam nữ với Hạ Hoa, chẳng qua thấy rằng nàng thích
mình, trong nhà lại cần có nữ nhân chiếu cố, mới đáp ứng thử tiếp xúc
với nàng, nhưng nếu trong nhà nàng không muốn, hắn sẽ hoàn toàn chặt đứt ý niệm này trong đầu.
Biết được tâm tư của đại ca, Tiết Bách không hề quan tâm Hạ Hoa nữa,
chuyện không có kết quả, hắn không muốn tạo cơ hội cho người khác nói
xấu đại ca, cố tình Hạ Hoa luôn chủ động tìm tới. Giống như bây giờ, Hạ
Hoa lại còn dám lôi kéo hắn nói chuyện, là nàng rất si tình với đại ca,
hay là tự cảm thấy bản thân mình quá xinh đẹp nên bọn hắn nhất định phải để ý đến nàng?
Nghe được Tiết Tùng không sao, thần sắc Hạ Hoa buông lỏng, lập tức
chán nản gục đầu xuống, nhìn bóng người thật dài trên đất, cô đơn nói:“Tam đệ, đệ biết ta đối với đại ca đệ...”
Nàng thích Tiết Tùng, đã thích từ rất sớm, thích đến nỗi biết hai
người vô duyên với nhau cũng không nhịn được quan tâm hắn. Hắn cao lớn
như vậy, lại rất có trách nhiệm, không ai bằng hắn. Nàng tin rằng Tiết
Tùng nhất định cũng thích nàng, nếu không năm ấy hắn sẽ không đồng ý hẹn với nàng, bây giờ hắn bị thương, nhưng nàng không thể tự mình chiếu cố
hắn, chỉ có thể cho hắn biết quan tâm của nàng, hy vọng hắn sẽ dễ chịu
một chút.
”Ta biết,“ Tiết Bách lạnh lùng cắt đứt lời nàng, “Nhưng ta còn biết,
mẹ tỷ đã hứa gả tỷ cho nhà lão địa chủ làm tiểu thiếp, nếu không phải
ông ta muốn giữ đạo hiếu, đáng lẽ bây giờ tỷ đã gả đi rồi. Hạ Hoa tỷ,
đại ca của ta là người thành thật, tỷ an tâm gả đi, đừng gây phiền toái
cho huynh ấy nữa.” Nói xong, nhìn sang Tiết Thụ, ý bảo hắn tiếp tục đầy
xe. Con người chỉ biết “bỏ nghèo theo giàu”, trong nhà Hạ Hoa có tiền,
còn đặt chủ ý lên nhà địa chủ, cho dù là nàng dây dưa trước, người bên
ngoài cũng sẽ hiểu lầm đại ca hắn, hắn không muốn nghe người khác nói
đại ca là con cóc.
Tiết Thụ mờ mịt nhìn Hạ Hoa, tiếp tục đẩy xe đi.
Đây là việc riêng của Tiết Tùng, Diệp Nha không dám thể hiện quá mức
tò mò, nhưng mới đi được chừng trăm bước, nàng không nhịn được quay đầu
lại nhìn thoáng qua, thấy Hạ Hoa vẫn như cũ, cô đơn đứng ở đó, trong
lòng có chút tiếc hận. Đại ca năm nay đã hai mươi ba tuổi, luận bộ dáng, Hạ Hoa cũng rất xứng với hắn, đáng tiếc trong nhà không có tiền, làm
chậm trễ hôn sự, haizz...
Nghe Diệp Nha thở dài, Tiết Bách lại khó chịu, trong nhà vì sao không
có tiền? Còn không phải bởi vì hắn muốn đọc sách, một năm tiền sách đều
phải năm lượng bạc!
Đại ca từ năm mười tuổi đã bắt đầu lên núi săn thú, không có ai chỉ
dẫn, chỉ có thể tự tìm tòi học hỏi, không biết bị thương bao nhiêu lần,
mà con mồi trong núi cũng có hạn, ngẫu nhiên săn được chim trĩ hay con
thỏ đều đã vui lắm rồi, sao có thể tình cờ gặp heo rừng được? Cho dù
thật sự tình cờ gặp được đi nữa, cũng không chắc lần nào cũng có vận khí tốt như vậy, lần bị thương này chính là ví dụ.
Nhị ca hồi nhỏ nóng sốt cháy hỏng đầu óc, nay miễn cưỡng lắm mới có
thể tự chăm sóc bản thân, đây là kết quả do đại ca kiên nhẫn dạy dỗ mới
được, nhiều lúc hắn nghĩ nhị ca giả vờ ngớ ngẩn, ngay cả hắn đều cảm
thấy chán ghét, chỉ có đại ca chưa từng từ bỏ, nhị ca kiên trì muốn đi
hướng đông, hắn sẽ tự tay lôi kéo người đi hướng tây, một lần lại một
lần, thẳng đến khi nào nhị ca nhớ kỹ mới thôi.
Cho nên, đại ca muốn hắn học hành, hắn quyết tâm đọc sách thật tốt,
sau này lớn lên sẽ chia sẻ vất vả nuôi sống gia đình với đại ca, khi hắn nghe được mẹ của Hạ Hoa nhục mạ đại ca, hắn đã thề nhất định phải đạt
được công danh, khiến bọn họ hối hận ngày ấy đã ngại bần yêu phú!
”Nương tử, nàng có mệt hay không, nếu không ta đẩy nàng đi?”
”Không cần, ta đi được...”
Giọng nói có chút xấu hổ, làm Tiết Bách tỉnh lại, hắn nhìn hình bóng
mảnh khảnh của Diệp Nha, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Cũng
không phải tất cả mọi người đều ghét bỏ bọn họ, nhị tẩu chính là người
tốt, tương lai, hắn cũng muốn lấy một cô gái giống như nhị tẩu vậy,
không cần phải thật xinh đẹp, chỉ cần thật lòng với hắn, thật lòng nhận
huynh đệ của hắn là được.
”Tam đệ, đệ suy nghĩ gì vậy, mau đi nhanh đi!”
Đi một hồi, Diệp Nha bỗng phát hiện bên cạnh không có thân ảnh Tiết
Bách, thấy hắn chậm rì rì đi ở phía sau, không khỏi dậm chân hối thúc.
Tiết Bách “Ừ” một tiếng, cười đuổi theo.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật, ta cực kỳ đau lòng cho đại ca...
Hố hố, bật mí cho mọi người biết một chuyện, trước mắt xem ra, trừ phi tương lai ta chịu kích thích muốn trả thù xã hội, nếu không dưới ngòi
bút của ta thì mối tình đầu của nam chính, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu
tiên, tất cả đều phải dành cho nữ chủ, nếu không, điều đó có nghĩa là
người đó nhất định không phải nam chính. Cho nên, mặc kệ xuất hiện bất
cứ nữ phụ nào, mọi người cũng phải tin tưởng ta rất yêu nữ chính.
Thân thể có thể chịu chút vết thương, nhưng cảm tình tuyệt đối không thể có ngược!