Đại hoàng là một con chó săn có thân hình cực lớn, nhưng thoạt nhìn bộ lông thâm nâu của nó giống như một con sói.
Bình thường chó đều nhận thức chủ, cho dù chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn sẽ chạy về nhà. Nhưng con chó săn này lại vô chủ, ít ra chủ nhân nó
không phải ở làng Hồ Lô. Đầu năm kia, con chó săn này tháng nào cũng đều chạy đến làng Hồ Lô hai lần, hoặc là chạy đến trong sân nhà ai đó đùa
giỡn chó cái, hoặc là nằm phơi nắng trên cát, rất thích ý.
Lâu dài, người trong thôn không còn e ngại ngoại hình hung mãnh của nó nửa, cũng có người có chủ ý muốn nuôi nó, lúc nó chạy đến thì quăng
thịt cho nó ăn. Nhưng con chó này lại không biết đạo lý, cho thịt liền
ăn, ăn xong bỏ chạy, quả thực chính là một con bạch nhãn lang không quen được nuôi dưỡng! Sau đó không còn ai muốn nuôi nó, những kẻ vô lại tham ăn muốn bắt nó làm thịt, bọn đó cũng liều lắm, đừng nhìn bình thường nó ngoan ngoãn, lúc bộc phát sẽ trở nên hung mãnh lạ thường, một cái nhào
tới đã cắn nát chân người đó, bởi vì cứu không kịp mà đi đời nhà ma.
Thôn nhân sợ nó tiếp tục đả thương người, liên hợp lại muốn bắt nó, nó
liền lắc lắc đuôi chạy vào núi, đã lâu cũng chưa xuất hiện.
Lần nó xuất hiện, đó là do Tiết Thụ ôm về, thì ra nó đấu nhau một hồi
với mãnh thú, bị cắn máu chảy đầm đìa, ngã xuống đất không thể nhúc
nhích, vừa may bị Tiết Thụ bắt gặp... Khi đó cách lần trước nó đả thương người hơn nửa năm, thôn nhân đã bớt tức giận, hơn nữa Tiết Thụ lại liều mình che chở nó, một bộ ai muốn đánh chết chó, trước hết đánh chết hắn, thôn nhân đành tha nó một mạng, cũng không dám trêu chọc nó nữa.
Chó săn ở Tiết gia đã chừng mười ngày, với Tiết Tùng, Tiết Bách đều có vẻ xa lạ, lại cực kỳ thân thiết với Tiết Thụ, cho dù Tiết Thụ đặt cho
nó một cái tên quê mùa không phù hợp với diện mạo cũng như uy danh của
nó, nó cũng không tức giận, chỉ cần Tiết Thụ gọi một tiếng “Đại hoàng”,
nó sẽ ngoan ngoãn chạy về bên cạnh Tiết Thụ, mặc kệ có ai cho nó ăn
thịt, hay đang lúc cùng chó cái xxx, tóm lại Tiết Thụ kêu nó làm gì nó
đều làm. Thôn nhân thấy, đều nói đại hoàng có linh tính, coi Tiết Thụ là chủ nhân của nó.
Đáng tiếc Đại Hoàng cũng không nghĩ như vậy, nó vẫn còn chạy vào trong núi, vừa đi chính là hơn nửa tháng, chơi đủ lại chạy về làng Hồ Lô,
chạy thẳng đến Tiết gia.
Liễu Ngọc Nương đương nhiên biết quan hệ của Tiết Thụ với Đại Hoàng,
cho nên khi đại hoàng nhe răng, nàng đã run run xin tha với Tiết Thụ:“Tiết Thụ, vừa rồi ta chỉ là muốn nói giỡn với nương tử của ngươi thôi,
các ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng. A, nhà của ta còn có việc, sẽ
không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa, ta đi, ta đi, ngươi kêu Đại
Hoàng đứng sang một bên được không?”
Tiết Thụ không nói chuyện, nhìn xem Đại Hoàng, lại nhìn nhìn nữ nhân
vô cùng chật vật này, giống như cân nhắc rốt cuộc có nên để nàng đi hay
không.
Liễu Ngọc Nương lại nhìn về phía Diệp Nha: “Diệp tiểu muội, là ta
không đúng, không nên nói hươu nói vượn, muội yên tâm đi, sau này ta sẽ
không bao giờ nói bừa nữa, cầu muội hãy nói với Tiết Thụ buông tha ta
đi! Muội không biết, con súc sinh... Đại Hoàng này trước kia từng cắn
chết người, nó lại đặc biệt nghe lời Tiết Thụ, chẳng lẽ muội nhẫn tâm
trơ mắt nhìn ta bị chó cắn chết sao? Ta có sai, cũng không đáng tội chết đi? Van cầu muội khuyên nhủ Tiết Thụ dùm ta đi!” Nàng thật sự sợ hãi a, nói xong nước mắt cũng chảy ra.
Từ lúc Đại Hoàng chạy tới, Diệp Nha đã rất lo lắng bắt lấy cánh tay Tiết Thụ, trốn ở đằng sau hắn, sợ bị chó cắn.
Nàng không sợ chó, nhưng đây là lần đầu nàng gặp loại chó săn hung
mãnh như vậy, thậm chí cũng không dám nhìn ánh mắt nó, cho nên nàng hoàn toàn có thể hiểu sợ hãi trong lòng Liễu Ngọc Nương, dùng sức nhéo nhéo
Tiết Thụ, “A Thụ, chàng cho nàng ta đi đi.” Cho dù chán ghét cũng không
thể vì vài câu vô nghĩa mà kêu chó cắn người được.
Tiết Thụ thấy nương tử nép vào mình, trong lòng rất vui vẻ, cứ như vậy mà hết tức giận, hừ nói với Liễu Ngọc Nương: “Vậy ngươi đi mau, sau này nếu lại bắt nạt nương tử của ta, ta sẽ kêu Đại Hoàng cắn ngươi!” Lại
cúi đầu gọi Đại Hoàng, nắm tay Diệp Nha chạy về hướng bờ sông.
Đại Hoàng thu hồi thế công, nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Nương lui về hai bước, sau đó chạy như điên đuổi theo hai người Tiết Thụ.
Đợi hai người một chó đi xa, Liễu Ngọc Nương rốt cục chống đỡ không
được, ngã ngồi dưới đất, cả người sớm đã ướt đẫm. Cái gì kêu sống sót
sau tai nạn, nàng xem như đã được chân chính trải qua!
Nhưng may mắn trong lòng rất nhanh bị phẫn nộ thay thế, cùng là trong
kỹ viện đi ra, nàng ta giả vờ cái gì? Hừ, nghĩ đến có nam nhân ngốc che
chở là được sao? Hừ, nàng sẽ khiến cho nàng ta cũng nếm thử cảm giác của bản thân năm đó bị mọi người xem thường hèn mọn...
Bên kia, Diệp Nha còn kém không nhảy lên trên người Tiết Thụ, nàng
nhanh ôm chặt cánh tay hắn, nhỏ giọng năn nỉ : “A Thụ, nó không phải
nghe lời chàng nói sao? Chàng mau kêu nó đi đi!” Sau khi Đại Hoàng đuổi
theo, vẫn luôn đi theo bên chân nàng, cái mũi ghé vào đùi nàng ngửi tới
ngửi lui, nàng thực sự sợ nó đột nhiên cắn một ngụm.
Tiết Thụ làm sao nghe được nàng đang nói gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung tại cánh tay mềm mại đang cọ xát cánh tay hắn, thấy Diệp Nha cúi
đầu nhìn xuống dưới chân, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn ngực nàng một cái, nơi đó đã bị hắn dính nước thấm ướt, mặc dù không bị ướt nhiều như Liễu quả phụ, nhưng cũng mơ hồ hiện ra hình dạng. Nghĩ đến ngày đó nhìn thấy hai luồng mềm mại đẫy đà, hơi thở của hắn trở nên nặng nề, cố ý lấy
cánh tay cọ nàng, ngoài miệng lại nói: “Nương tử không cần sợ, Đại Hoàng không cắn người.” Hắn thích được nương tử dựa vào, tất nhiên sẽ không
bảo Đại Hoàng đi.
Hắn mơ mộng hão huyền, nhưng bởi vì là lần đầu tiên sỗ sàng như vậy,
không nắm giữ tốt độ mạnh yếu, rất nhanh đã bị Diệp Nha phát hiện động
tác nhỏ của hắn.
Trên gương mặt Diệp Nha lúc hồng lúc trắng, vừa thẹn vừa giận, bất chấp bị chó cắn, đẩy mạnh hắn ra, “Ngay cả chàng cũng khi dễ ta...” Nói một
nửa liền không nói nữa, nhớ đến lời Liễu Ngọc Nương vừa nói, cảm thấy
rất uất ức, nước mắt tràn mi.
Làm chuyện xấu bị phát hiện, Tiết Thụ ngượng ngùng gãi đầu, không dám
mở mắt nhìn nàng, thấy nàng khóc, lập tức đuổi Đại Hoàng sang một bên,
bước qua muốn kéo tay Diệp Nha: “Ta cũng không dám nữa, nương tử nàng
đừng khóc...”
Diệp Nha tránh hắn, quay đầu nhìn về phía đông dòng sông, nước mắt
không tiếng động rơi xuống. Hắn đều đã nói vài lần không dám, nàng tin
hắn, kết quả thế nào, còn không phải một lần lại một lần nhân cơ hội làm mấy chuyện xấu? Nàng xem như nhìn thấu, nam nhân đều là sắc lang bại
hoại, cả ngày đều nghĩ chuyện đó, không liên quan đến hắn có ngốc hay
không!
Nàng ở bên kia ủy khuất khổ sở, Tiết Thụ lo lắng, muốn chạm vào lại
không dám, muốn nói lại không biết nên nói gì, đành phải đứng đối diện
nàng, Diệp Nha nhìn hướng đông hắn liền đứng phía Đông, nàng quay sang
hướng bắc hắn liền đuổi tới phương bắc, đáng thương nhìn nàng.
Thật sự là vô lại! Diệp Nha cắn răng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt dừng
trước ngực trần của hắn, vội vàng cúi đầu, lại bỗng nhớ tới sự quyến rũ
vừa rồi của Liễu Ngọc Nương, không khỏi có chút nghi ngờ, nếu hắn ham
thích chuyện nam nữ như vậy, vừa rồi sao không hề có chút động tâm nào?
Hắn không động tâm, nàng rất cao hứng, dù sao cũng không có nữ nhân
nào cam lòng để nam nhân của mình bị câu dẫn, nhưng nàng tức hắn vào lúc nàng sợ muốn chết lại chỉ lo chiếm tiện nghi nàng, nổi giận nói: “Chàng đã thích... sờ như vậy, chàng đi mà sờ nàng ta, nàng ta còn ước gì bị
chàng sờ đó!” Tuy là đang tức giận, nhưng phải nói trắng ra như vậy,
nàng cũng đỏ mặt.
Tiết Thụ ngây ngốc nhìn nàng: “Sờ ai?”
”Liễu quả phụ vừa rồi đó, nàng ta đẹp như vậy, chàng tìm nàng là được
rồi!” Diệp Nha lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, muốn nhìn phản ứng của hắn một chút.
Tiết Thụ bĩu môi, không chút suy nghĩ trả lời: “Nàng ta cũng không phải nương tử của ta, tại sao t phải sờ nàng ta!”
”Chàng không phải thích động thủ động cước sao? Chàng tìm nàng ta,
nàng ta sẽ bằng lòng cho chàng sờ!” Diệp Nha cả giận, nói chuyện với hắn thật là lao lực.
Tiết Thụ sửng sốt, ánh mắt đều có chủ trương nhìn vào vạt áo trước của nàng, nhức đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Ta không thèm sờ nàng ta, ta chỉ
thích nàng thôi!”
Diệp Nha nghe thấy, làm cho nàng kỳ quái là, trừ bỏ xấu hổ, trong lòng nàng thế nhưng có chút vui sướng. Nói thật, Liễu Ngọc Nương khuôn mặt
xinh đẹp, nàng thật sợ ngày sau Tiết Thụ bị nàng ta câu đi, hiện tại
Tiết Thụ đã thẳng nói nói không có hứng thú với nữ nhân kia, nàng cũng
an tâm phần nào, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: “Tại sao chàng không muốn
sờ nàng ta?”
”Tam đệ từng nói, nam nhân tốt cũng chỉ sờ nương tử nhà mình!” Tiết
Thụ ưỡn ngực, cực kỳ nghiêm túc nhìn Diệp Nha: “Nương tử, ta là nam nhân tốt, ta chỉ sờ nàng!”
Nghe lý do đơn giản của hắn, lại nhìn bộ dáng trịnh trọng khác thường
của hắn, Diệp Nha nhịn không được nở nụ cười, buồn cười, một cái ý niệm
trong đầu bỗng dâng lên. Hắn trong mắt nhìn không thấy nữ nhân khác, là
vì hắn nhớ kỹ lời nói của Tiết Bách, chỉ có thể chạm vào nương tử của
hắn. Như vậy hắn tốt với nàng, là vì thích nàng, hay chỉ đơn thuần là vì nàng là nương tử của hắn? Đổi cách nói khác, có phải chỉ cần hắn lấy ai làm vợ, hắn đều sẽ tốt với người đó?
”A Thụ, tại sao chàng lại tốt với ta như vậy?” Nàng nhìn hắn, nhẹ
giọng hỏi. Khó được có người tốt với nàng, nàng hy vọng đối phương là
thích con người nàng, mà không phải là thân phận nương tử của nàng,
chẳng sợ, bản thân nàng còn chưa có trả giá cái gì.
”Bởi vì nàng là nương tử của ta!” Tiết Thụ cười đáp, mắt phượng cong cong, đơn thuần tựa như đứa nhỏ.
Ngực Diệp Nha đột nhiên có chút khó chịu, “Vậy nếu ta không phải nương tử của chàng, chàng còn có thể tốt với ta như vậy sao?”
Tiết Thụ trên mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, nương tử chính là nương tử, làm sao có thể không phải?
”Nàng là nương tử của ta!” Như muốn chứng minh cái gì, hắn la lớn,
giọng nói to lớn làm Đại Hoàng nằm bên cạnh cả kinh ngẩng đầu lên, nhìn
trái nhìn phải, nghi hoặc nhìn bọn họ, không rõ mới vừa rồi hai người
còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sao bây giờ lại đột nhiên ầm ỹ vậy.
Diệp Nha rũ mắt xuống, Tiết Thụ căn bản không có trả lời vấn đề của nàng...
Có lẽ là hắn không hiểu khác biệt trong đó?
Ngẩng đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm nam nhân của mình, nàng áp chế
chua sót không hiểu trong lòng, cười cười với hắn: “Đúng vậy, ta là
nương tử của chàng. Được rồi, mau mặc quần áo vào đi, chúng ta về nhà!”
Nàng thật sự là hy vọng xa vời, sao có thể trông cậy vào một tên cái ngốc biết nói chuyện yêu đương chứ?
Mặc kệ Tiết Thụ hiểu hay không, hắn bằng lòng đối đãi tốt với nàng,
cũng đã rất khó được. Con người sống trên đời này, nên thấy đủ, nếu
không cũng chỉ có thể đổi lấy thêm phiền não.
Nhưng là, vì sao trong lòng vẫn có chút mất mát?
Có phải bọn họ tốt với nàng, đều là vì thân phận con dâu của nàng hay không?
*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--* ai, tiểu nữ nhân cảm thấy mất mát a...
Tình yêu không có khả năng một lần là có thể tiếp nhận, ta muốn viết
chính là tình cảm từ từ thấu hiểu lẫn nhau, tiến độ có thể hơi chuyện,
hy vọng mọi người vẫn đồng hành cùng ta.