Từ sau hôm cùng nhau ăn khuya, lúc ngồi trong xe Quý Cường, hai người bắt đầu cùng nhau nói chuyện phiếm. Tùy ý tán gẫu đôi chút, trò chuyện về tin tức gần đây trong nước, cũng không nói gì nhiều. Một hôm nào đó, hai người phát hiện ra bọn họ bằng tuổi nhau, đề tài trò chuyện bỗng trở nên phong phú trên trời dưới đất, từ nói chuyện phiếm ngắn gọn bỗng chuyển sang trò chuyện huyên thuyên cho tới khi về đến tận cổng chung cư.
Tài xế taxi ngày nào cũng chạy ngoài đường, tin tức gì cũng nghe được, nhiều lúc Trương Tự Minh cảm thấy Quý Cường tựa như một nửa cái radio, đề tài gì cũng chọt vào được mấy câu.
Trương Tự Minh nghe, Quý Cường nói. Dần dần, hai người phát hiện ra bọn họ có rất nhiều tiếng nói chung. Có lẽ chính bởi cơ duyên bằng tuổi, không có khoảng cách gì, chuyện hắn đã trải qua thì y cũng đã từng trải qua, sở thích cũng tương tự nhau.
Về sau trò chuyện lại phát hiện, thì ra bọn họ đã từng xem qua những bộ phim giống nhau, cùng thích phong cách nhạc đang lưu hành, từng như nhau đọc qua những tựa sách quen thuộc, lúc nhỏ cũng từng chơi những trò chơi tương tự.
Cộng hưởng gia tăng khiến cho mức độ thân thiết không ngừng tăng lên.
Trong lòng Trương Tự Minh dần dần chẳng còn ác ý với khuôn mặt đầy râu ria lộn xộn của người đàn ông kia nữa, thậm chí có thời điểm hắn đang nghỉ ngơi trong ngày bỗng dưng lại nhớ tới y, nghĩ xem hiện giờ y đang làm gì, hẳn là đang lái xe trên đường chính.
Không thể gọi điện thoại, bởi vì – y đang lái xe mà.
“Anh có ngày nghỉ không?”
Hôm nay, Trương Tự Minh lại ngồi xe Quý Cường để về nhà.
“Có, mỗi tuần nghỉ một ngày.”
Có muốn cùng tôi đi xem phim không? Lời mời đã chạy đến bên môi nhưng lại bị Trương Tự Minh nuốt vào. Quá mất tự nhiên! Một người đàn ông hẹn một người đàn ông khác trong ngày nghỉ. Nếu như y từ chối, nếu như y không phải là “đồng chí”, vậy thì…
Vẫn còn cẩn thận như thế làm gì, bởi vì đã có hảo cảm đối với y, bởi vì đã có sự tín nhiệm, cho nên không muốn bị y ghét bỏ.
Sắp tới có chiếu một bộ phim mà Trương Tự Minh rất thích, hắn muốn đi xem, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới để rủ đi cùng lại là Quý Cường. Quý Cường cũng thích bộ phim này. Lời mời của Trương Tự Minh cứ lăn lộn trong lồng ngực của hắn suốt hai ngày, hắn không muốn mời người khác, không phải bởi vì không thể mời đồng nghiệp hay bạn bè của hắn, mà bởi vì, bọn họ không phải là Quý Cường.
Tìm cái cớ bị công ty bắt làm việc đến tám giờ, Trương Tự Minh gọi điện thoại cho Quý Cường.
“Anh…”
Ngồi trên xe, nhìn bóng lưng của người tài xế, Trương Tự Minh rốt cục không nhịn được nữa.
‘Gì thế?”
“À, nghe nói có bộ phim…”
Không đợi Trương Tự Minh nói xong, Quý Cường đã tiếp lời, “Là XXX, tôi biết, đang chiếu đó.”
“Ừ, phải.”
Trọng tâm câu chuyện đến đây chấm dứt, Quý Cường không nói thêm gì nữa, cũng không hề đón lời nói tiếp về đạo diễn, diễn viên hay là nội dung phim, Trương Tự Minh tựa như mèo cào lên ngực.
Tại sao y không nói tiếp vậy?! Không phải bình thường y đều mở rộng đề tài hay sao?!
“Anh có rảnh để đi xem không?” Trương Tự Minh nín hết nửa ngày, mắt thấy sắp về đến nhà, rốt cục cũng hỏi ra. Lời vừa ra khỏi miệng mặt đã nóng hổi, thầm nghĩ may là hiện giờ đang tối thui, đối phương không thể nhìn thấy.
“Tôi hả, muốn đi chứ.” Quý Cường đỉnh đạc trả lời.
“… Cùng nhau đi?”
“Được.”
Đối phương sảng khoái đáp ứng ngược lại khiến cho Trương Tự Minh có cảm giác không thật. Ủa, y cứ vậy mà đồng ý sao? Y không cảm thấy kì quái à? Y không thấy vô cùng kinh ngạc khi nhận được lời mời của một người đàn ông sao?
“Ngày nào đi?” Quý Cường hỏi.
Trương Tự Minh nhớ thật nhanh trong đầu ngày chiếu phim, “Chín giờ tối thứ năm.”
“Ừ.”
Về đến nhà, Trương Tự Minh ngồi trên ghế salon suy nghĩ hết nửa ngày. Tên kia rốt cuộc có ý gì đây, y hiểu hay không vậy? Suy đi nghĩ lại vẫn chẳng có kết luận.
Tối thứ năm, Trương Tự Minh hẹn Quý Cường ở trước cổng rạp phim. Đằng xa xa thấy một bóng hình quen thuộc đi đến, Trương Tự Minh không khỏi âm thầm nhíu mày. Tên đàn ông kia vẫn không chịu thay đổi tính tình bừa bộn, không kể lúc lái xe y ra làm sao, ngay cả lúc đi ra ngoài cũng chẳng hề sửa soạn chút nào.
Đây có được coi là hẹn hò không? Trương Tự Minh thầm hỏi, sau đó quăng vấn đề này ra sau đầu.
Hai người cùng đi vào rạp chiếu phim.
Quả nhiên, hai người rất hợp ý cùng thích bộ phim này, ý kiến đồng nhất. Lúc bước ra khỏi rạp phim, Trương Tự Minh rút ra được kết luận này. Hắn cảm thấy rất đáng giá! May mà hắn hẹn Quý Cường, chứ nếu rủ người khác đi xem hoặc đi xem một mình chắc chắn sẽ không có được cảm giác “thoải mái” như thế.
Sau cảm thấy trò chuyện vẫn chưa đủ, Trương Tự Minh đề nghị: “Chúng ta cùng đi ăn khuya đi.”
“Được.”
Bữa ăn khuya này tốn gần hai giờ đồng hồ. Hai người ngồi ở quán trà bên cạnh nhà hàng trò chuyện vô cùng vui vẻ, thoải mái nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng, đồng thời cảm thấy tìm được một đồng minh thật tốt vô cùng!
Càng trò chuyện càng đi sâu, rốt cục nói đến chuyện trọng tâm – cảm nhận về đối phương.
“Hồi trước, làm sao anh biết người đợi anh ở dưới lầu chính là tôi, lỡ như đó là người khác thì sao?” Trương Tự Minh hỏi, hắn vẫn chưa nhớ ra cảm giác đâm lao thì phải theo lao khi lần đầu tiên nhìn vào của sổ xe của Quý Cường.
Quý Cường suy nghĩ một chút, “Không biết, khi đến đó thấy ở đằng xa có người đang đứng đợi, tôi cũng đoán hẳn đó là anh.”
“Lỡ như chở lầm người thì anh biết làm sao hả, hơn nữa anh còn không thèm hỏi địa chỉ nhà tôi là gì.”
“Trước đó có người đã nói cho tôi biết rồi.”
“Anh khẳng định chắc chắn thế à?” Trương Tự Minh hỏi.
Quý Cường cười ha ha, rốt cuộc cũng chịu trả lời.
“Thời gian đầu, tôi cũng không quá muốn nói chuyện với anh.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì thoạt nhìn biểu cảm của anh rất nghiêm túc.” Quý Cường thẳng thắn nói, “Anh đó, đứng ở chỗ ấy, mặc áo vest mang giày da, sống lưng thẳng tắp, tay mang túi đựng công văn, vô cùng ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là người lịch sự, làm việc cực kì nghiêm túc. Trong lòng tôi nghĩ, những đề tài mà anh nói ra chắc chắn tôi sẽ không muốn nghe. Không ngờ về sau lại phát hiện, thì ra chuyện gì anh cũng nói được, ha ha.”
Quý Cường nói không sai, Trương Tự Minh chính xác là loại người như vậy. Áo sơ mi lúc nào cũng phải buộc đủ hàng nút không thiếu một hạt, áo vest không được có một nếp nhăn, văn kiện trên bàn luôn luôn phải được sắp xếp thật chỉnh tề, ký tên lúc nào cũng ký ở một chỗ cố định.
Trương Tự Minh cười cười, “Anh biết tôi có cảm nhận như thế nào về anh không?”
“Nói nghe thử.”
“Rối tinh rối mù, lung tung lộn xộn.”
Nghe xong tám chữ đánh giá này, Quý Cường cười ha hả, Trương Tự Minh không biết đây coi như là y cam chịu không thể phản bác, ngược lại lại thấy y đang thắng thế.
“Muốn nghe nữa không?”
Quý Cường gật đầu, “Nói tiếp đi.”
“Khoan nói những chuyện khác, trước tiên nói một tí về xe của anh đi, vải bọc ghế ngồi phía sau cho đến bây giờ vẫn chưa được chỉnh trang gọn gàng, anh nếu cũng ngồi thì phải sửa sang nó một chút chứ, cửa hàng bán đầy cả ra, động tay một chút là xong rồi, vậy mà anh cũng không chịu làm. Còn nữa, đống đồ anh chất ở phía sau xe, nào là hộp khăn giấy, bình nước uống, báo cũ, còn xài hay không vậy, không xài thì chất ở đó cho ai nhìn; tạp chí trên xe cũng bẩn đến vậy, anh cảm thấy có ai muốn đọc không? Đổi sang cuốn mới hơn không được à?”
Một lèo nói hết những suy nghĩ trong lòng bấy lâu, Trương Tự Minh cảm thấy rất thoải mái, thấy Quý Cường sờ gáy cười cười, Trương Tự Minh lập tức hiểu ra. Quý Cường biết rõ những điều này, y không phải lười, mà đây đã trở thành thói quen, cá tính y như vậy, trong mắt y không nhìn thấy đống hỗn độn này, không chú ý thì cũng chẳng bao giờ sửa sang lại.
“Tìm thời gian rảnh dọn dẹp chút đi!”
“Hầy.”
Nghe Trương Tự Minh ra lệnh như vậy, trong lòng Quý Cường vậy mà lại không hề cảm thấy tức giận, một chút khó chịu cũng không có, ngược lại cảm thấy Trương Tự Minh có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với y chứng tỏ tình cảm của hai người đã trở nên thân cận.
Tự Minh cũng không coi là người ngoài mà. Quý Cường nghĩ như vậy.
Mấy ngày sau, lúc Trương Tự Minh lên xe phát hiện ra Quý Cường đã dọn dẹp xe taxi. Hộp khăn giấy vẫn còn đó nhưng đã đổi sang hộp mới, chai rỗng hay tạp chí cũ đều đã được vất đi, túi vỏ mì ăn liền cũng đã biến mất không còn dấu vết, bên trong xe được quét dọn gọn gàng, có điều cái bọc ghế vẫn chưa được trải chỉnh tề.
Trên đường xe đưa Trương Tự Minh về đến nhà, Trương Tự Minh tự mình chỉnh lại vải bọc ghế, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy eo của Trương Tự Minh di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, Quý Cường nói: “Anh để đó đi, tôi thấy rồi, để đấy tôi tự làm.”
Trương Tự Minh quở trách: “Anh thấy được sao lại không bọc cho tốt hả!”
Quý Cường cười một tiếng, lát sau y nói: “Anh nghiêm khắc quá nhỉ…”
Trương Tự Minh không hề khách khí mà rằng: “Cái gì mà ‘anh nghiêm khắc quá’ hả! Anh dọn dẹp sạch sẽ thì người ngồi trên xe của anh cũng sẽ cảm thấy thoải mái, nhiều khi có ấn tượng tốt với anh. Không được khinh thường tiểu tiết! Sao hả, anh cho anh chỉ là một cá thể thôi ư? Sai! Anh là đại biểu cho hình tượng của những chiếc xe taxi! Nếu như du khách từ nơi khác đến hoặc nhân viên đến đây công tác, nhìn thấy xe anh như thế này, họ sẽ cho rằng xe taxi nào cũng như thế này, lộn xộn bừa bãi, sinh ra hiểu lầm, anh vậy mà lại gây họa bôi nhọ đến cả đồng nghiệp của mình.”
Quý Cường nghe đến đây, nghiêng người lệch mặt.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Phải!”
“Chậc, anh nói hệt như sếp luôn.” Quý Cường nhịn không được chậc lưỡi.
Trương Tự Minh liếc y một cái, hắn biết Quý Cường biết rõ hắn chỉ là một viên chức tầm thường, hắn nghiêm mặt nói: “Sao, tôi nói sai rồi?”
“Không, không. Anh đúng, anh nói hoàn toàn đúng.”
“Sau này phải chú ý!”
“Dạ biết.”
Sau khi đưa Trương Tự Minh về đến nhà, Quý Cường ngồi trong xe suy nghĩ, không biết từ lúc nào, y đã bắt đầu đối với những lời của Trương Tự Minh nói gì nghe nấy, đây là tại sao chứ? Bởi vì hắn nói có lý sao? Thật ra cũng không hoàn toàn là vì lý do này đi.
Quý Cường vốn lười biếng, bắt đầu có cảm giác bị người ta khống chế, dĩ nhiên, đây không phải là cảm giác xấu. Không muốn phản ứng, lúc bị Trương Tự Minh quở trách, y còn có chút cảm giác mỹ mãn.
Đây là vì sao vậy!?
Vài ngày sau Trương Tự Minh gọi điện thoại cho Quý Cường, cũng không phải là để gọi xe mà là dặn Quý Cường nếu có lái xe ngang qua công ty của hắn thì gọi cho hắn một tiếng, hắn có chuyện cần gặp y.
Quý Cường cho rằng hắn có chuyện gì quan trọng, một mạch chạy tới. Trương Tự Minh chạy từ trên lầu xuống, giao cho Quý Cường một túi lớn.
“Đây là cái gì vậy?” Quý Cường nhận lấy cái túi nặng trịch, hỏi.
“Mua đệm cho anh.”
“Đệm?”
Trương Tự Minh mua cho Quý Cường một bộ đệm dành cho xe ô tô, chuyên dùng để đặt ở chỗ ngồi phía sau xe. Hai mùa đông – hạ có thể dùng hai mặt gối, mùa hạ dùng mặt trúc, mát lạnh như sợi đay vậy, còn mùa đông thì dùng mặt nhung.
Biết rõ đây là thứ gì, Quý Cường nói: “Không phải tôi cũng có mua rồi sao?”
“Mùa hè nóng muốn chết, ngồi đệm trúc thoải mái hơn chứ, mùa đông cũng thế.”
“Giá cả thì sao?” Quý Cường thốt lên, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của Trương Tự Minh, y rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
“Tiểu tiết sẽ quyết định thành bại!”
Quý Cường yên lặng, trong lòng ầm thầm gào thét: Tôi là tài xế lái xe taxi, không phải làm CEO, sao cứ phải nghiêm trọng như vậy. Bất quá y không dám nói ra.
Trương Tự Minh nhìn biểu cảm tủi hờn trên khuôn mặt Quý Cường, trong lòng cảm thấy rất thú vị, tâm tình tốt vô cùng. Người này nhìn vừa tục tằng vừa thô lỗ, tưởng như là một người không để chọc vào, nhưng thật ra thì… rất dễ ăn hiếp mà.