Tiểu Ác Ma Vương Giành Bánh Quy Nhỏ Của Ta

Chương 7: Chương 7: Ấu Long ngụy trang




“Thần linh? Hắn là một Tinh Linh, nhất định là tà thuật thao túng!“. Blumer đột nhiên rống lên, nhưng khóe mắt run rẩy tố cáo hắn đang chột dạ và hoảng loạn.

Ở thị trấn nhỏ nằm ở cực bắc của bang Vagru này, hiếm khi thấy sinh linh ngoại tộc, dân làng cũng không biết Tinh Linh có kỹ năng gì. Theo họ nhìn thấy, một người có thể sử dụng đất đá nhất định là có được thần lực, không ai tin lời vu khống của Blumer, tất cả đều nhìn Tinh Linh tóc vàng một cách cung kính.

“Xin hãy tha thứ cho tôi! Thần linh!“. Một tên ác bá đột nhiên bước ra khỏi chỗ trốn, quỳ trên mặt đất hướng về phía Shino, khóc lóc kể lể nói: “Tôi bị Blumer kề liềm vào cổ, ép phải nhập bọn với chúng. Tôi không muốn ức hiếp dân làng, nhưng trong thôn, ai trẻ tuổi khỏe mạnh đều sẽ bị uy hiếp như vậy, phản kháng đều bị cắt chân cắt tay, thậm chí đánh chết“.

“Ta cũng vậy! Blumer ép ta, hắn ép buộc ta!“. Vài đàn em của Blumer lao ra từ đống cỏ khô, quỳ lạy trên mặt đất, cầu xin Shino tha thứ.

Thấy tình hình không ổn, Blumer quay người chạy vào chuồng ngựa, cởi trói cho một con ngựa nâu, nhảy lên yên, cầm roi thúc ngựa bỏ chạy về hướng nam ngôi làng. Trong làng đều loạn rồi, nếu Blumer trốn thoát, nhất định sẽ tập hợp một nhóm ác nhân khác, khi các Tinh Linh đều đi, hắn ta sẽ quay lại làng để trả thù.

“Đừng để hắn ta chạy mất!“. Một số dân làng nhanh chóng chạy vào chuồng ngựa nhà mình, kéo ngựa của họ ra, nhưng đúng lúc nghe thấy một tiếng “vèo”, một mũi tên bay ra từ dây cung của DiCarlo... Dân làng quay đầu liền nhìn thấy bóng lưng của Blumer ở đằng xa rung chuyển, người nghiêng ngả, ngã xuống từ lưng ngựa.

“Trên đời không có con ngựa nào nhanh hơn mũi tên của ta“. DiCarlo cầm cung tên trong tay, toa nhã thực hiện hành động cúi chào với tiểu Tinh Linh tóc vàng bên cạnh: “Thật vinh hạnh!“.

Shino kinh ngạc, những Tinh Linh mà y biết trước đây đều coi năng lực dị thường của y là điềm xấu, nhưng DiCarlo lại bình tĩnh đón nhận những gì cậu ta vừa thấy. Còn cả dân làng này, họ đang reo hò vui mừng, tìm dây thừng trói chặt đám ác bá, đưa đến cho Shino xin phán quyết.

Dưới ánh mắt mong đợi của dân làng, Shino tự hỏi nếu những Tinh Linh khác gặp tình huống tương tự, họ sẽ làm gì. Rất nhanh, đã có đáp án. Y cúi đầu hỏi đám ác bá đang quỳ trên mặt đất một cách trịnh trọng và ôn hòa: “Các ngươi biết tội của mình chưa?“. Đám ác bá ngay lập tức khóc lóc, thú nhận lỗi lầm, thề ăn năn hối cải, một số còn hứa sẽ vì dân làng làm trâu làm ngựa để chuộc tội.

DiCarlo lo lắng nhìn Shino, nhỏ giọng hỏi: “Bắt được bọn tội phạm này tốn nhiều công sức như vậy, ngươi sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy chứ?“.

Shino bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên bọn họ cần phải chứng minh thật lòng biết lỗi, chúng ta không thể dung túng...”

“Đừng nói với ta những điều vô nghĩa!“. Nhận thấy Tinh Linh tóc vàng này cùng tộc nhân của cậu có cùng quy tắc hành sự, DiCarlo ngay lập tức thô lỗ ngắt lời, hai tay chống nạnh, biểu cảm giận giữ đi đi lại lại trước mặt Shino: “Ngươi có thể hỏi những tên tội phạm này xem họ có sẵn lòng hối cải không, nhưng luật là luật, hối cải không thể thay thế cho sự trừng phạt!“.

Shino luôn nghĩ rằng mình là một trong những Tinh Linh nóng nảy nhất trên đời, nhưng đồng tộc tóc bạc trước mặt này làm y phải mở rộng tầm mắt rồi. Chẳng lẽ, những tộc nhân năm trăm năm trước đều không hiền lành bao dung như con cháu sau này?

Không.

Shino chợt nhớ ra, DiCarlo là một Tinh Linh bị trục xuất.

Quả nhiên, những Tinh Linh có tính tình tương tự như y đều là những Tinh Linh không hợp chuẩn. Nhưng Shino sớm đã tự thay đổi rồi, y phải khoan dung, tốt bụng, nên...

“Vậy thì hình phạt của những tên tội phạm này sẽ do ngài DiCarlo quyết định“. Shino bình tĩnh tuyên bố. Làm như vậy có thể trừng trị kẻ ác mà không trở thành Tinh Linh không hợp chuẩn, thật là một quyết định thông minh.

Di Carlo cho rằng tiểu Tinh Linh tóc vàng sẽ tranh luận với cậu ta đến cùng như những người trong gia tộc, nhưng cậu ta không ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy, khiến cậu ta câm nín một hồi, phải mất một lúc lâu sau cậu ta mới gật đầu, tiếp nhận mệnh lệnh vừa rồi.

Kết quả là, đám ác bá đã bị DiCarlo kết án và trừng phạt tùy theo các cáo trạng của dân làng. Shino ở bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, không hề cản trở việc xét xử của DiCarlo. Đây nhất định là ngày hạnh phúc nhất của DiCarlo trong mấy năm gần đây, mọi tội lỗi đã bị trừng phạt thích đáng.

“Ngươi thực sự không phải Tinh Linh bị trục xuất khỏi Hắc Lâm sao?“. DiCarlo mơ hồ cảm thấy khí chất của hai người giống nhau. Sự lạnh lùng của lý trí không thể nhìn thấy ở bất kỳ Tinh Linh nào khác.

“Đương nhiên là không phải“. Shino tốt bụng đáp lại: “Ta chỉ cảm thấy kinh nghiệm của mình không đủ để xử lý một chuyện phức tạp như vậy, nên ta mới giao cho ngươi“.

DiCarlo “tâm ý tương thông”*, không hỏi thêm nữa.

(*Tác giả sử dụng: 心有灵犀, tâm hữu linh tê, ý chỉ song phương tâm ý tương thông, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.)

Giải quyết xong công việc, đã là vào ngày thứ hai. Dân làng đều coi hai Tinh Linh là ân nhân, cùng nhau lấy ra những món đồ quý giá nhất của mình tặng cho họ. Shino không thể từ chối, vì vậy y đã nhận một số đồ trang trí và đồ ăn khô như bánh quy, thịt xông khói, có một bà cụ còn cho cậu vài hũ sữa dê tươi. Ngược lại, DiCarlo nhận hết, thậm chí còn đề nghị bổ sung năm mươi mũi tên kèm theo cả túi đựng.

Tiệc mừng kết thúc, DiCarlo và Shino thay quần áo, mang theo đồ được tặng, chuẩn bị rời đi, tiếp tục chinh phục lục địa Doris. Tuy nhiên, Shino phải ở lại trong làng để tiếp tục truy tìm tung tích của Ilsa.

Trước khi đi, DiCarlo hỏi: “Ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi được không?“.

“Ta tên là Shino“.

DiCarlo vẫn chờ y nói ra dòng họ: “Gia tộc nào?“.

Shino trả lời: “Gọi ta Shino là được rồi“. Y không muốn nói ra tên gia tộc của chú Barton.

Năm chín tuổi, Shino mơ hồ cảm thấy rằng chú Barton đã thề với thần linh sẽ giữ cậu ở bên mẹ và nói dối rằng Shino là con của mình. Nếu Shino thường xuyên nói ra gia tộc của chú Barton, sẽ nhắc nhở các vị thần rằng chú Barton đã nói dối và mang đến cho chú ấy sự trừng phạt.

“Được rồi, Shino“. DiCarlo giơ tay phải chào tạm biệt tiểu Tinh Linh bí ẩn: “Sau này sẽ có ngày gặp lại“.

Khi bước ra khỏi ngôi nhà gỗ, dân làng còn đang say sưa ăn mừng, có người nhìn thấy DiCarlo xách hành lý, liền tươi cười, hỏi cậu muốn dọn đến nhà nào.

“Ta phải tiếp tục con đường của mình, các bị bằng hữu, sau này còn gặp lại“. DiCarlo mỉm cười chào tạm biệt.

“Ngài muốn rời khỏi thị trấn sao?“. Nụ cười trên mặt dân làng trở nên mờ mịt: “Ngài Hobson còn chưa đến“.

DiCarlo hỏi: “Hobson là ai?“.

“Hobson là mực sư cai quản thị trấn của chúng tôi“. Một người dân làng giải thích: “Thưa Bá tước, ngài có thể thông báo cho Hobson đại nhân về hình phạt dành cho Blumer và đồng bọn trước khi rời đi không? Lãnh chúa Hobson rất đa nghi, ông ấy có thể nghi ngờ rằng chúng tôi đã sát hại Blumer cùng thủ hạ của hắn“.

“Mục sư cai quản trấn?“. DiCarlo khó hiểu hỏi. “Thị trấn nhỏ này có Mục sư bảo hộ? Tại sao Mục sư Hobson đó không giúp các ngươi đối phó với những kẻ ác bá này sớm hơn?“.

Dân làng nhìn nhau.

Một người trong đó táo bạo thú nhận với Di Carlo: “Hobson đại nhân là Mục sư của chúng tôi, nhưng ông ấy không bảo hộ chúng tôi, ông ấy chỉ che chở Blumer, vì Blumer có thể cướp tiền của dân làng, một nửa trong đó để dâng lên Hobson đại nhân“.

“Cái gì?“. DiCarlo kinh ngạc nói: “Đã không bảo hộ người dân, ngược lại còn trở thành kẻ chống lưng cho đám ác bá đó? Tại sao các ngươi không đến Kinh thành báo lên Tư tế?“.

Dân làng ngơ ngác nhìn DiCarlo. “Mọi chuyện luôn là như vậy. Hobson đã cai trị bán đảo này hơn 300 năm. Trước Blumer, đã có những tổ tiên khác làm theo lệnh của Mục sư đại nhân, chỉ là họ không hung ác như Blumer“.

“Các ngươi cứ vậy cho phép Mục sư áp bức, ức hiếp suốt ba trăm năm?“.

Dân làng cảm thấy kỳ lạ về nghi vấn của DiCarlo, có người hỏi: “Hiếu kính Mục sư đại nhân không phải điều đương nhiên sao? Chúng ta chỉ hy vọng rằng sứ giả mới của Mục sư đại nhân sẽ không tàn bạo như Blumer. May mắn các ngài đã phụng mệnh đến kiểm tra thị trấn, ngài có thể yêu cầu Mục sư đại nhân thay đổi thành một sứ giả tốt bụng để cai quản thị trấn“.

DiCarlo ném hành lý xuống đất nghe “bùm” một tiếng, cau mày tuyên bố: “Điều ta muốn không chỉ là thay đổi sứ giả, còn phải thay cả Mục sư của các ngươi nữa. Hắn ta đang ở đâu? Ta đi tìm hắn!“.

Dân làng rất ngạc nhiên trước lời nói của Bá tước DiCarlo, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mục sư đại nhân cai quản hơn mười thị trấn nhỏ ở bán đảo Dorsey, ngài ấy sống ở thung lũng trung tâm của bán đảo“. Một người dân làng khác nói thêm: “Ta nghĩ Mục sư có lẽ đang trên đường đến thị trấn, trên người Blumer có in dấu chú văn của Mục sư đại nhân. Sau khi Blumer chết, Mục sư đại nhân ắt sẽ nhanh chóng đến thị trấn để điều tra tình hình!“.

Lời chưa dứt, một tiếng hét lo lắng đột nhiên vang lên từ hướng cổng vào làng: “Mục sư đại nhân đến! Đoàn ngựa đã đi qua cầu treo ở trấn Nhạc Xuyên rồi!”

“Tới đúng lúc lắm!“. DiCarlo trở vào nhà giải thích ngắn gọn tình hình cho Shino, cả hai cùng nhau đi ra ngoài, chuẩn bị “diện kiến” tên Mục sư tham lam.

Dân làng vây quanh hai Tinh Linh, có người đề nghị với DiCarlo: “Tốt hơn hết ngài nên mang cung tên bên người, để tránh Mục sư đại nhân nghĩ nhầm ngài muốn dùng vũ lực“.

“Đây không phải là hiểu lầm“. DiCarlo siết chặt cung tên trong tay: “Mục sư của các ngươi cũng nên chịu trách nhiệm về tội ác của hắn trong suốt ba trăm năm qua. Ta sẽ bắt sống hắn“.

“Ngài muốn xét xử Mục sư đại nhân?! Nhưng chúng tôi nghe nói rằng chỉ có Tư tế đại nhân mới có quyền bổ nhiệm hoặc cách chức các Mục sư!”

DiCarlo cười nhẹ: “Không chỉ có Tư tế đại nhân, còn có cung tên trong tay của ta“.

Dân làng hoảng sợ: “Có lẽ ngài nên báo tội ác của Blumer và đồng bọn cho Mục sư. Nếu muốn bắt Mục sư, phải đến Hoàng thành báo cáo với Tư tế đại nhân trước đã!“.

“Quá phiền phức“.

“Còn phiền phức hơn nếu không làm như vậy!“. Một dân làng lớn tuổi run rẩy bước qua đám đông, bước đến chỗ hai anh hùng Tinh Linh, ngẩng đầu lên và nhìn DiCarlo với đôi mắt vẩn đục đầy lo lắng: “Chỉ dựa vào cung tiễn của ngài, hoàn toàn không thể đối phó với đội hộ vệ của Mục sư đại nhân!“.

“Đội hộ vệ?“. Shino, người đã im lặng từ nãy, trở nên cảnh giác.

“Đó là những chiến sĩ Cự Ma tộc do Mục sư đại nhân chỉ huy!“.

Shino và DiCarlo đồng thời dừng lại.

“Họ có bao nhiêu chiến sĩ Cự Ma tộc?“. Shino hỏi một cách bình tĩnh.

“Có bốn người!“.

Shino sầu não nhắm mắt lại.

DiCarlo lại nói với vẻ tự tin: “Bốn chiến sĩ Cự Ma tộc, không tính là nhiều, Shino, sử dụng nguyên tố lá chắn của ngươi để yểm hộ ta, ta có thể đánh bại chúng!“.

“Bốn Cự Ma tộc cộng với một Mục sư Vu tộc“. Shino trầm giọng đáp: “Chúng ta không thể là đối thủ của họ, ta đã nói ta sẽ không tham gia vào cuộc chiến, nếu chuyện này tiếp tục nháo loạn, ta sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, tất cả đã kết thúc, DiCarlo, lấy hành lý của ngươi, chạy khỏi thị trấn từ phía nam“.

“Còn dân làng thì sao?“. DiCarlo vẫn cứng đầu.

Shino nói với dân làng xung quanh: “Hãy nói với Mục sư đại nhân, Blumer và đồng bọn của hắn đã bị xử tử tại chỗ bởi hai người tuần tra do Hoàng đế Odon cử đến để chấn chỉnh luật pháp. Nếu Mục sư có ý kiến phản đối, hãy đến Hoàng cung để tìm chúng tôi đối chất“.

Cụ già vừa nãy khó hiểu hỏi: “Mục sư đại nhân sẽ không làm khó sứ giả từ trong cung phái tới, hai vị Bá tước có thể chứng minh thân phận của mình cho Mục sư đại nhân được không?“.

Shino liếc mắt nhìn DiCarlo, vị Bá tước giả mạo này đã gây ra một nùi rắc rối, buộc y phải tham gia vào cuộc chiến trừng trị cái ác, y không thể tiếp tục làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

DiCarlo ra hiệu cho Shino, bước ra khỏi đám đông và thảo luận riêng với y.

“Bộ quần áo ngươi đang mặc trông như lễ phục từ Hoàng cung vậy“. DiCarlo nhìn Shino: “Ngươi có phải làm quan không? Có cầm đồ vật nào của quý tộc không? Lấy ra để hù dọa Mục sư kia và đội hộ vệ của hắn?“.

Shino trả lời dứt khoát: “Không có“.

DiCarlo hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh gật đầu: “Vậy thì đi đi, việc còn lại cứ giao cho ta“.

Mặc dù lý trí khuyên Shino không nên tiếp tục lo chuyện bao đồng, nhưng y vẫn bình tĩnh nhìn DiCarlo: “Ngươi muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Một mình đối phó với bốn tên Cự Ma tộc cùng với một Mục sư Vu tộc sao?”

“Ta có cách của riêng mình“. DiCarlo vẫn tự tin.

Shino im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói: “Đi với ta, Mục sư không thể dùng bạo lực với dân thường dưới trướng của mình, trên người họ có bùa chú của Tư tế. Mục sư không thể trực tiếp ra lệnh làm hại người dân trong làng, vì vậy, hàng trăm năm nay hắn mới hình thành một sự hiểu ngầm với đám ác bá trong làng mà gián tiếp bóc lột dân làng. Bây giờ đám tay sai Blumer của hắn đã chết, không ai có thể trở thành tay sai mới của hắn, tin ta đi, hãy ra khỏi đây, đến Hoàng cung để báo tin cho Tư tế về những gì Mục sư ở đây đã làm“.

“Ta hiểu“. DiCarlo trả lời: “Ta chỉ định thu hút sự chú ý của tên Mục sư, để hắn đuổi theo ta cùng với đám Cự Ma tộc đó, như vậy hắn ta sẽ không trút giận lên dân làng“.

“Hèn gì ngươi bị gia tộc trục xuất“. Shino lắc đầu ngán ngẩm với tên kiêu ngạo này. DiCarlo nhướng mày, nhún vai, không được tộc nhân thấu hiểu đối với cậu ta là điều quá bình thường.

“Ta sẽ yểm hộ ngươi“. Shino bình tĩnh tuyên bố. DiCarlo kinh ngạc nhìn tiểu Tinh Linh tóc vàng này, càng ngày càng nghi ngờ tên này giống mình.

Hai người liền làm theo những gì đã bàn bạc, sau khi tìm một lý do nói với dân làng, họ nhanh chóng rời khỏi, mai phục trên đường đi của Mục sư.

Quá trình chờ đợi khiến Shino rất lo lắng, y chưa bao giờ thử buông bỏ hoàn toàn dã thú ẩn trong cơ thể mình. Y không biết liệu nguyên tố lá chắn có thể sử dụng suôn sẻ hay không.

Khoảnh khắc Mục sư cùng bốn tên hộ vệ Cự Ma tộc xuất hiện trong tầm nhìn, mũi tên của DiCarlo xoay tròn, bay về phía cổ họng của tên Mục sư, nằm trong dự kiến, nó đã bị chặn lại bởi chiến sĩ Cự Ma tộc. Mục sư và bốn tên Cự Ma tộc lập tức xác định được vị trí của DiCarlo và Shino. Ngay khi chúng chuẩn bị tung đòn phản công, đất cát xung quanh đột nhiên cuộn lên như sóng biển, nhấn chìm năm người trong tích tắc.

“Đi thôi!“. DiCarlo gầm lên, kéo Shino cùng lên ngựa, dùng roi tăng tốc chạy.

“Ầm” một tiếng, bốn tên hộ vệ Cự Ma tộc tay không phá tan bình phong đất, một cuộc truy đuổi chết người bắt đầu.

“Ngựa của chúng chạy nhanh quá!“. Shino lo lắng nói: “Với tốc độ như vậy sẽ sớm đuổi kịp chúng ta!“.

“Đừng lo! Đi theo ta!“. DiCarlo bình tĩnh đi trước dẫn đường, rẽ vào một khu rừng giống như mê cung.

Shino lo lắng nói: “Ngựa bọn chúng dùng đều là chiến mã đã được huấn luyện kỹ càng, ở loại địa hình này chỉ đuổi kịp chúng ta nhanh hơn mà thôi!“.

“Ngươi có tin ta không?“. DiCarlo tự tin hỏi.

“Ta không tin“. Shino đáp không chút do dự.

Cuối cùng, đúng như dự đoán của Shino, đoàn hộ vệ kia đuổi theo dấu vết do vó ngựa để lại, trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã đuổi kịp ngựa của Shino và DiCarlo. Nhưng bọn chúng chỉ đuổi kịp ngựa, hai người trên lưng ngựa đều đã biến mất.

“Trúng kề rồi“. Một chiến sĩ Cự Ma tộc trầm giọng mở miệng. Mục sư u ám nhìn khu rừng trải dài bốn phía, im lặng một lúc rồi hét lên: “Chia ra tìm“.

Nửa giờ chạy như điên đối với hai Tinh Linh mà nói cũng không phải quá sức. Hai con ngựa đã dẫn kẻ địch chạy cách đó ít nhất ba mươi dặm (khoảng 50km). Bước chân của Tinh Linh rất nhẹ, không thể lần ra được dấu chân. Hai người tạm thời đã an toàn.

“Khi trời tối, bọn họ sẽ không đuổi theo nữa“. DiCarlo thúc giục: “Hiện tại chưa thể nới lỏng cảnh giác, phải chạy nhanh hơn“.

Shino gật đầu, tăng tốc độ chạy của mình.

“Thể lực của nhóc khá tốt đó“. DiCarlo vốn đã có thể lực tốt nhất trong tộc, nhưng không ngờ rằng Tinh Linh nhỏ hơn cậu ba tuổi này lại có thể dễ dàng theo kịp tốc độ của mình.

“Lẽ ra lời này nên là ta nói mới phải“. Shino tự tin trả lời: “Ta đang chạy chậm lại để ngươi theo kịp“.

DiCarlo chợt cảm thấy vui mừng trước nay chưa từng có, giống như một người đã cô đơn trong nửa đời người bỗng gặp được một người có thể hiểu mình. Cậu ta chắc chắn rằng tiểu Tinh Linh tóc vàng này chính là đồng loại của mình.

Hai Tinh Linh cứ ăn ý như vậy mà chạy qua khu rừng.

Khi đi ngang qua một cái cây lớn, tầm nhìn của Shino đột nhiên bị thu hút bởi một quả cầu máu tím hoa tử đằng phía gốc cây bên kia.

“Có chuyện gì vậy?“. DiCarlo dừng lại, quay đầu nhìn Shino: “Mệt rồi sao?“.

Shino giơ ngón trỏ ra hiệu im lặng, sau đó không tiếng động lùi lại, dừng dưới gốc cây cao chót vót, nhìn vật tròn màu tím dưới gốc cây. Đó là một hốc cây nhỏ, nó vừa đủ để chứa một Ấu Long...

Đúng vậy, Ấu Long giống như một cầu chắn, nó nhét mình ở lối vào của hốc cây, quay lưng lại với bên ngoài, giả vờ là một bộ phận của cái cây. Nhìn hô hấp đều đặn của Ấu Long, hẳn là nó đã ngủ.

Thật trùng hợp!

Shino xắn tay áo, muốn bắt lấy Ấu Long. DiCarlo không biết y định làm gì, cũng rón rén đi đến gốc cây lớn để quan sát.

“Tại sao quả trứng này lại lớn như vậy?“. DiCarlo sững sờ trước vật thể tròn trịa màu tím nhạt hơi phát sáng, đang chắn lối vào của hốc cây: “Màu tím? Trứng của loài chim hay quái thú nào có màu tím?“.

“Không phải trứng“. Shino nhỏ giọng đáp, “Nó giấu đuôi dưới mông“. Kỹ năng ngụy trang của Ấu Long không hề được cải thiện chút nào.

“Cái đuôi?”

“Suỵt! Đừng đánh thức nó“. Shino nhón chân đến bên hốc cây, từ từ ngồi xổm xuống, vươn đôi tay tội ác của mình ra... Ngay lúc chuẩn bị bắt được Ấu Long, đầu ngón tay của y như chạm phải một tia sét, ánh điện màu tím cắt ra một vết nứt nhỏ trên không trung, phát ra âm thanh xèo xèo. Shino suýt ngất đi vì đau, ôm ngón tay nhe răng trợn mắt một hồi, nhìn xuống thì thấy đầu ngón tay giữa giống như bị sét đánh, giữa ngón tay có một vết nứt!

“Trời ạ...“. DiCarlo ở bên cạnh sửng sốt, ngồi xổm xuống nhìn kỹ quả trứng béo tròn màu tím: “Đây là cái quái gì? Nó còn phóng được sấm sét sao?“. Nói xong liền duỗi tay muốn chạm vào.

“Đừng chạm vào nó!“. Shino ôm tay nhỏ giọng nhắc nhở: “Khi ngủ, không khí xung quanh nó sẽ biến thành một tầng điện bảo vệ, rất nguy hiểm“.

Đại tư tế Lam Dạ đã nói với Shino như vậy, khi Ilsa ngủ say, sẽ có những luồng điện di chuyển xung quanh, đó là một loại bản năng tự bảo vệ. Shino cho rằng vị Quỷ thần này sẽ phải đến ít nhất mười tuổi mới có thể thức tỉnh sức mạnh như vậy, nhưng không ngờ tên này còn nhỏ mà đã mạnh đến vậy. Đúng là khó giải quyết. Ấu Ác Long Ilsa ngủ ngay trước mắt mà Shino thậm chí không thể đưa nó ra khỏi hốc cây.

“Chúng ta phải tiếp tục lên đường“. DiCarlo nhắc nhở: “Đừng chậm trễ, trời còn lâu mới tối, đội hộ vệ của Mục sư rất có thể sẽ đuổi kịp chúng ta“.

“Ngươi đi trước đi, ta phải nghĩ cách...“. Shino bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Ấu Long.

“Ngươi muốn quả trứng này để làm gì?“. DiCarlo không thể hiểu được.

“Ta đã nói, nó không phải trứng, ta tới thị trấn này chính là để tìm nó!“.

“Nhưng thứ này không thể đụng vào“. DiCarlo nhìn xuống đầu ngón tay đang bốc khói của Shino.

“Vậy thì đánh thức nó“. Shino hạ quyết tâm. Ngay sau đó, hai Tinh Linh bắt đầu điên cuồng rung cây. Sau một hồi lăn lộn, Ấu Long trong hốc cây không chút lay chuyển, vẫn ngủ ngon lành, còn hai Tinh Linh thì gục đầu, thở hổn hển bên gốc cây.

“Đi thôi, Shino, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa“.

Shino không trả lời, như chợt nhớ ra điều gì đó, y nhanh chóng cởi bỏ hành lý sau lưng, lôi ra một vại sữa dê, mở nắp, đặt bên cạnh hốc cây, dùng tay quạt quạt miệng bình, cố gắng đem mùi sữa vào trong.

“Ngươi đang làm gì vậy?“. DiCarlo tỏ vẻ khó hiểu.

Không đợi Shino trả lời, Ấu Long mắc trong hốc cây đột nhiên phát ra tiếng khịt mũi, bóng lưng mượt mà cũng theo đó rung lên một cái...

Lời Tác giả:

Chỉ có mùi sữa và mùi bánh quy mới có thể đánh thức Tà ác Ma vương!

Ma vương: Hừ, ngụy trang hoàn hảo, không ai có thể nhìn ra.

Cung thần Tinh Linh tộc: Ta hiểu đạo lý này, nhưng tại sao quả trứng này lại lớn như vậy?

Ma vương:?

Cung thần bước đi một cách bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.