Trong căn nhà gỗ chật chội, tối tăm, bốn người gia đình Kyle đang ôm chặt lấy nhau, người mẹ ôm hai con, người chồng ôm vợ. Tiếng gậy gộc, tiếng than khóc ngoài cửa đan xe, cảm giác như mỗi tiếng gậy đập xuống, người nghe, người bị đánh đều cảm thấy hãi hùng, đau đớn.
"Liệu Bá tước tiểu Tinh linh có quay lại cứu chúng ta không?". Bé gái nhỏ giọng hỏi anh trai mình.
"Ngài ấy sẽ quay lại, hai vị Tinh linh đại nhân sẽ không bỏ chúng ta, Blumer còn chưa bị trừng phạt...".
"Im lặng!". Người cha lo lắng đám ác bá ngoài cửa có thể nghe thấy âm thanh trong phòng nên lo lắng quát: "Đừng nói lung tung!".
Căn phòng trở lại yên tĩnh, tiếng đánh đập cùng tiếng khóc lóc ngoài cửa càng thêm chói tai. Tiếng quát của Blumer truyền vào tai mọi người: "Ngày hôm qua, lúc ta suýt bị chặt tay, không phải là ngươi kêu "Bá tước anh minh" lớn lắm sao? Sao bây giờ lại không kêu được rồi hả? Tiếp tục kêu lên cho ta!". Hắn vừa dứt lời, âm thanh đập gậy nặng nề, kèm theo là tiếng la hét chói tai, khiến gia đình bốn người trong nhà càng thêm sợ hãi, co cụm lại càng chặt hơn.
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Không phải tôi nói! Ngài Blumer, ông nghe nhầm rồi, không phải tôi nói!". Người đàn ông trung niên vội vàng cầu xin.
"Ồ?Không phải ngươi thì là ai?". Blumer cười âm hiểm: "Ngươi nói ra hai tên còn lại, ta sẽ tha cho ngươi".
Một khoảng im lặng.
"Nói! Câm rồi sao?!". Lại một tiếng gậy đập xuống.
"Ta nói! Ta nói! Xin cho ta nhớ lại đã...". Người đàn ông trung niên đã bị đánh đến gần chết, hắn không muốn liên lụy đến những người khác, nhưng từ khi hắn bị đánh, trong làng im ắng, các nhà khác đều đóng chặt cửa, không ai dám ra can ngăn, điều này làm ông ta thực sự tuyệt vọng. Nếu lại bị đánh tiếp, ông ta có thể bị tàn phế, thậm chí bị đánh chết, nói ra tên hai người là có thể làm Blumer nguôi giận, như vậy ông ta mới có thể cứu về một mạng.
Ông ta hạ quyết tâm, nhìn xung quanh với đôi mắt sưng húp, gần nhất là hai căn nhà gỗ nhỏ, hắn liền báo ra chủ nhân của hai nhà này: "Charlie... và Kyle".
Tiếng nói vừa dứt, cả gia đình bốn người trong ngôi nhà gỗ lập tức tái mặt.
"Kyle!". Người vợ không kìm được nước mắt.
"Ba!". Hai anh em hoảng sợ ôm chầm lấy người cha.
Kyle bất lực nhìn vợ và các con của mình.
"Rầm!". Cửa nhà bị đá văng, đàn em của Brumer cầm gậy bước vào cửa!
"Ba! Ba!". Giữa tiếng la hét kinh hãi của hai đứa con và người vợ, Kyle bị mấy người kéo ra khỏi cửa.
Người đàn ông trung niên bị đánh gần chết được thả ra, đang nhanh chóng lăn bò về nhà. Kyle và người hàng xóm Charlie trở thành mục tiêu mới, bị trói vào cọc gỗ bên ngoài chuồng bò.
"Các ngươi đang làm gì vậy?". Tiếng quát sắc bén của thanh niên đột nhiên vang lên từ xa. Đám ác bá dừng tay, quay lại nhìn thì thấy Tinh linh tóc trắng tên DiCarlo đang hùng hổ xông tới.
"Thằng nhãi tai nhọn lại đến rồi". Một tên ác bá nhỏ giọng oán giận.
"Đại ca, có nên cho hắn một bài học không?"
"Hắn ta là quý tộc được Hoàng đế Odon phái tới thị sát, coi trừng hắn ta quay về sẽ cáo trạng..."
Nghe vậy, Blumer sắc mặt trầm xuống, thấp giọng mắng: "Đồ ngu, hắn không có binh lính bảo hộ bên cạnh, dễ dàng làm hắn không thể trở về Hoàng thành, như vậy chẳng phải sẽ không có phiền phức hay sao?"
Đám ác bá hạ quyết tâm, chuẩn bị hợp lực bắt tên Tinh linh tộc kia, trói đến nơi khác giết người diệt khẩu.
"Các ngươi lại ức hiếp dân làng! Lần này xem các ngươi làm sao chối tội". DiCarlo bước tới trước mặt Blumer, đắc ý tuyên bố: "Tất cả không được nhúc nhích, chờ bằng hữu của ta trở về, để cậu ta nhìn thấy ta đã thu đủ tang chứng, vật chứng".
Blumer vẻ mặt giễu cợt, cười lạnh một tiếng: "Ta e rằng chúng ta không thể chờ đợi được nữa, thưa ngài Bá tước". Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu với đàn em xung quanh. Đám ác bá ngay lập tức tràn lên, bao vây DiCarlo. DiCarlo nhìn quanh một vòng, ngạc nhiên nói: "Sao nào, các ngươi muốn động thủ? Hậu quả còn nghiêm trọng hơn chặt tay đó, nên phải cân nhắc kỹ càng".
Xung quanh phát ra một trận cười vang, đám ác bá sôi nổi giơ vũ khí lên.
"Chờ một chút!". DiCarlo giơ tay ngăn cản: "Ta là chiến sĩ Tinh linh tộc, theo nguyên tắc chiến đấu của chúng ta, nhất định phải giữ khoảng cách ít nhất ba mươi trượng* (*khoảng 100m) với đối thủ. Các ngươi hãy lui trước".
"Ha ha ha ha......". Đám ác bà đều bị tên Tinh linh tộc ngớ ngẩn này chọc cười. Có kẻ chế nhạo nói: "Bây giờ muốn trốn đi cũng muộn rồi, nhưng cũng không sao, chúng ta bảo đảm, sẽ chôn xác ngươi ở một bãi đất hoang cách cái làng này ít nhất ba mươi trượng!".
Lại một trận cười vang.
DiCarlo cau mày: "Không ai nói cho các ngươi biết nguyên tắc chiến đấu của Tinh linh tộc sao? Ta sẽ không trốn, nhưng mà đánh nhau ở cự ly gần sẽ tổn hại danh tiếng của ta. Ta phải giữ khoảng cách với các ngươi ít nhất ba mươi trượng!".
"Đừng nhiều lời cùng tên súc sinh tai nhọn này!". Blumer ra lệnh: "Băm hắn cho ta!". Đám ác bá hùng hổ giơ vũ khí, xông về phía Tinh linh tóc bạc ở trung tâm!
Tinh linh co chân bật nhảy, lộn một vòng, giẫm lên vai tên ác bá đầu tiên đi tới, dùng sức giẫm mạnh một cái, nhảy ra xa hai trượng* (*khoảng 7m), hai chân nhẹ nhàng chạm đất, sau đó lập tức chạy như bay, chớp mắt đã cách xa hơn ba mươi trượng. Cậu ta nhanh nhẹn, lưu loát cài cung tên, nhắm ngay đám ác bá đang sững sờ tại chỗ, lớn tiếng quát: "Ta đã nói, muốn động thủ thì phải tuân theo quy củ, nếu không phối hợp, ta chỉ có thể tự mình giữ khoảng cách! Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, những người sẵn sàng thú nhận tội lỗi của mình và chấp thuận chặt tay, đi sang một bên xếp hàng, còn không...". Khóe miệng DiCarlo giương lên ngạo mạn: "thì qua đây đi".
Những người trốn trong nhà lần lượt mở cửa sổ lén xem cuộc chiến. Tất cả đều đang cầu nguyện cho Bá tước Tinh linh. Một số dân làng đang cầm trên tay ngôi sao bảy cánh, biểu tượng của Aowei, giơ nó ra khỏi cửa sổ, hướng về phía mặt trời và cầu xin các vị thần ban sức mạnh cho Bá tước Tinh linh.
"Lên hết cho ta!". Theo sau mệnh lệnh của Blumer, đám ác bá vung vẩy vũ khí, lao về phía Tinh linh tóc bạc.
"Vèo, vèo, vèo!". Tiếng xé gió bay qua, năm tên ác bá đi đầu kêu thảm một tiếng, gục xuống đất, ôm chặt mũi tên đang cắm chặt vào đùi, suýt nữa làm đồng bọn phía sau vấp ngã.
Trong cơn hoảng loạn, đám côn đồ loạng choạng điều chỉnh đội hình, tiếp tục lao về phía Tinh linh kia. Tuy nhiên, tốc độ chạy của chúng không thể theo kịp tốc độ rút tên bắn của Tinh linh tóc bạc, cậu ta đang vừa bắn tên vừa lui về sau duy trì khoảng cách.
Thấy tình hình không ổn, bọn ác bá đồng loạt dừng lại, chạy tán loạn tìm chỗ nấp. Blumer đang theo dõi trận chiến, thấy vậy vội vàng quát lớn: "Các ngươi trốn cái gì! Mũi tên của hắn sắp hết rồi! Đi lên hết cho ta!".
Tinh linh tóc bạc lớn tiếng đe dọa: "Tiếp đây ta không khách khí nữa, ai còn ngoan cố, sẽ bị ta bắn thủng đầu. Đây là cơ hội cuối cùng, ai nhận tội đi sang một bên, những người chống lại sẽ bị bắn chết tại chỗ!".
Một kẻ côn đồ hét lên: "Nhìn kìa! Hắn ta chỉ còn ba mũi tên!". Vừa nói xong, "xuy" một tiếng, một mũi tên từ mi tâm xuyên qua sau gáy của tên vừa hô, miệng hắn còn mở, nhưng mắt đã mất đi tiêu cự, cơ thể thẳng tắp ngã về sau. Trong phút chốc, cả ngôi làng chìm trong sự im lặng quỷ dị.
Không còn ai dám làm bừa.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tinh linh tóc bạc với cách cư xử lập dị, ăn nói khoa trương này là một kẻ thích khoe khoang, nhưng không ai nghĩ rằng những gì cậu ta nói mấy ngày nay không hề khoe khoang chút nào. Chiến thần DiCarlo, Xạ thần, Chiến sĩ mạnh nhất Tinh linh tộc. Tất cả đều là sự thật.
Nhưng vào lúc này, sau lưng vị chiến sĩ Tinh linh kia chỉ còn một mũi tên, mũi tên còn lại đang nằm trong tay cậu ta, bất kể thế nào cũng không thể đối phó với hơn hai mươi tên đối thủ còn lại.
Blumer muốn đàn em xông lên để tiêu hao hai mũi tên, sau đó có thể đuổi theo con súc sinh tai nhọn mà không cần lo lắng nữa. Nhưng thuộc hạ của hắn không phải kẻ ngốc, ai cũng thấy Tinh linh kia bắn tên bách phát bách trúng*, nào dám đi lên chịu chết?
(*Chỗ này tác giả sử dụng thành ngữ: Giản vô hư phát, là thành ngữ mô tả kỹ năng bắn cung. Ý nghĩa: mũi tên nào bắn ra cũng đều trúng đích. Bách phát bách trúng cũng là thành ngữ Trung Quốc và cũng mang ý nghĩa tương tự câu trên (tham khảo Baidu.com). Tuy nhiên, Việt Nam mình, mọi người quen thuộc hơn với câu sau nên editor đã sử dụng câu này).
Thực ra lúc này DiCarlo cũng có chút lo lắng, mũi tên của cậu không đủ để tiêu diệt hết lũ ác bá, hai mũi tên còn lại hắn phải giữ trong tay để uy hiếp đám người này.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân chậm rãi. DiCarlo ngay lập tức cảnh giác nhìn ra sau. Tinh linh tóc vàng đã trở lại! DiCarlo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có đồng đội.
"Này! Tiểu tử thúi, sang chợ bên cạnh mượn cho ta một ít mũi tên". DiCarlo thì thầm với Tinh linh tóc vàng phía sau.
Shino nhìn đám người đang ôm chân kêu rên trước mặt, rồi nhìn về phía DiCarlo: "Ngươi muốn giết những người này?".
"Là bọn chúng muốn giết ta trước!". DiCarlo sốt ruột giải thích: "Vừa rồi những đám ác ôn này ức hiếp dân làng. Ta muốn đợi ngươi trở lại, cho ngươi xem hành vi xấu xa của chúng, nhưng bọn chúng bảo chờ không được, cùng nhau tấn công ta, ta đành phải chiều theo bọn chúng thôi".
Shino nhỏ giọng nhắc nhở: "Hiện tại, ngươi chạy cõ lẽ còn kịp".
"Tại sao phải chạy? Ngươi giúp ta đi mượn mũi tên, ta còn có thể đánh!"
"Ta sẽ không giúp ngươi".
"Đây đều là những tên đã làm hại dân làng!". DiCarlo vội nói: "Theo luật của Aowei, chúng phải chịu tội chặt tay. Nếu cứ vậy thả ra, dân làng sẽ bị chúng trả thù. Bảo hộ bảy chủng tộc là nhiệm vụ của ta".
Shino bình tĩnh trả lời: "Nếu không mặc quần áo của ta, ngươi đã không có được dân làng tin tưởng. Ngươi không nên để ý chuyện này nữa, ta không làm gì được, mau rời khỏi đây đi".
DiCarlo lo lắng nói: "Khi ta đến, những kẻ này đang làm hại những dân làng vô tội. Ngươi xem chuồng bò bên kia!". Shino quay đầu nhìn về phía chuồng bò, hai dân làng đang bị trói vào cột gỗ, một trong số đó là người trong gia đình đã giúp y.
Shino nắm chặt tay. Đại tư tế Lam Dạ đã nhắc nhở, quay về năm trăm năm trước phải cố gắng không xen vào chuyện của người khác, cho dù chỉ là thiện ý thì cũng có thể mang lại hậu quả khó lường cho tương lai. "Ngươi tự đi mà mượn tên". Shino cau mày nói. "Ta không giúp được ngươi".
"Cái đồ tiểu tử thúi, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?". DiCarlo tức giận. s"Một nửa mũi tên trên người ta đều là mượn ở chợ, tiền còn chưa đưa, giờ ta có thể lại mượn ở đâu? Ngươi phải giúp ta!".
"Ta đã nói, ta không thể giúp được". Shino muốn né tránh, nhưng nơi khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, từ phía sau đám người đang gào khóc chạy tới, chạy về phía chuồng bò. Shino cau mày, nhận ra đó là bé gái nhỏ đã đưa cho y bánh quy vào buổi sáng. Có lẽ nhận thấy đám ác bá đều đang nhìn DiCarlo, cô bé trượt ra khỏi căn nhà gỗ trong khi mẹ và anh trai không chú ý, chạy đến chuồng bò, cố gắng giúp cha cô tháo dây thừng.
Tuy nhiên, mới chạy được nửa đường, bé gái bất ngờ bị một người duỗi tay từ sau đống cỏ khô túm lại, kéo về phía mình. Đó là đồng bọn của Blumer đang ẩn nấp. Hắn nâng cô bé lên làm lá chắn, muốn tiếp cận DiCarlo.
"Fiona!". Mẹ của cô gái xé lòng hét lên, rồi bất chấp lao ra ngoài.
"Buông cô bé ra!". DiCarlo ngay lập tức nhắm mũi tên vào kẻ kia, nhưng bé gái đang bị mang làm lá chắn, cậu ta hoàn toàn không thể bắn mũi tên.
"Xin đừng làm tổn thương con bé!". Người mẹ xông tới trước mặt tên ác bá, "bịch" một cái quỳ trên mặt đất, nắm lấy ống quần của hắn mà gào khóc: "Cầu xin ngươi!".
"Cút ngay!". Tên ác bá chỉ muốn có một tấm khiên, nhấc chân đá mạnh vào người mẹ.
"Thả cô bé ra!". Mũi tên của DiCarlo đã ở trên dây, nhưng cậu không dám bắn thật.
Blumer thấy DiCarlo quan tâm đến đứa bé, không dám bắn tên, liền sực nhớ ra nên dùng con tin để uy hiếp, liền túm lấy Kyle đang bị trói vào cột gỗ, chặn trước mặt, từng bước tiến lại gần DiCarlo.
DiCarlo sửng sốt trong giây lát, mũi tên hướng bên trái, rồi lại hướng bên phải, hiếm khi lộ ra thái độ hoảng sợ, lạnh giọng mắng: "Đám vô sỉ!".
"Làm ơn thả con gái tôi đi!". Người mẹ vẫn đang gào khóc.
"Cút đi! Ngươi có nghe thấy không?". Tên ác bá bị mẹ của bé gái quấn lấy, bực mình, hắn giơ tay phải cầm rìu lên, chém xuống người phụ nữ đang cầu xin dưới chân...
"Dừng tay!". Shino vội vàng lấy Thần Thạch từ trong lồng ngực, nhắm vào cánh tay cầm rìu ở đằng xa.
Không kịp rồi, y còn chưa hoàn thành câu thần chú. Hình ảnh mẹ và em gái nằm trên vũng máu đột nhiên lóe lên trước mắt y, thanh kiếm dài trong ảo ảnh chồng lên chiếc rìu sắt, vung xuống một cách tàn nhẫn...
"Dừng lại!!!!". Shino gào lên một cách điên cuồng, cuối thanh âm phát ra một tiếng rít chói tai như cơn cuồng phong sắc nhọn đang gào thét! Sau một tiếng "xuy" trầm đục, chiếc rìu đang bổ xuống người mẹ bị một tường đất thình lình xuất hiện đánh bay lên không trung. Kẻ cầm rìu cũng bị tường đất đột nhiên xuất hiện đụng lăn sang một bên. Tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn tường đất bỗng nhiên dựng lên trước mặt mẹ bé gái. Đối với những người Mễ tộc mà nói, điều này chỉ có thần linh giáng thế mới có thể làm được. Tường đất như có sức sống, đất cát không ngừng sồi sụp, từ từ nuốt trọn chiếc rìu cắm trên đỉnh vào bụng.
"Dừng lại...". Giọng nói khàn khàn của Tinh linh tóc vàng gọi lại sự chú ý của mọi người. Tất cả cùng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tinh linh tóc vàng sắc mặt ảm đạm, trong mắt hiện lên kim quang, cứng ngắc giơ tay trái về phía tường đất. Tường đất vừa nhô lên này hẳn là xuất hiện nhờ vào sức mạnh của cánh tay xanh xao kia.
DiCarlo, người đang cầm cung tên bên cạnh cũng choáng váng. Một Tinh linh làm sao có năng lực tạo ra nguyên tố lá chắn?