Tiểu Anh Đào

Chương 21: Chương 21: Chương 20




cavien6666

Thêm một tháng, Phó Y Đồng đã thành công ở nước ngoài.

Tin đồn về cô trong lớp vẫn rất nóng. Một số người nói rằng Phó Y Đồng muốn tự tử vì cô bị hãm hiếp. Những người khác nói rằng Phó Y Đồng đã tự tử vì cô không thể dùng ma túy.

Khi mọi người nhắc đến cô, trong lời nói đều tràn ngập khinh miệt cùng hèn mọn.

"Trông như vậy, còn luôn nghĩ mình đẹp. Tôi nghe nói trước đây cô ta bất hòa trong phòng ngủ. Phó Y Đồng và Lạc Anh luôn đánh nhau. Chắc chắn là vì người ta xinh hơn cô ta. Sau đó, ghen tị, khắp nơi khó dễ."

"Tôi nhớ ai đó đã nói với tôi, quên là khi nào. Cô ta đã tỏ tình với Đoạn Thần Hiên, nhưng đã bị người ta từ chối. Hahahahahah"

"Tỏ tình với Đoạn Thần Hiên? Cô ta mấy cân mấy lượng? Không ngại người cười chết."

"..."

Thậm chí, còn có người lớn mật đến hỏi Lạc Anh: "Cậu có vui không? Phó Y Đồng đi rồi, không có người nào chướng mắt."

Lạc Anh không thể trả lời, không phải vì cô không muốn trả lời, mà vì cô không muốn thảo luận về đúng sai của người khác với họ, ngay cả khi người đó đã làm rất nhiều điều sai trái.

Thi cuối kỳ sắp đến.

Lạc Anh đã bước vào trạng thái chuẩn bị cho kỳ thi, hiếm khi lên Weibo. Cô lắng nghe bài học mỗi ngày một cách cẩn thận, tỉ mỉ ghi lại trọng điểm giáo viên nhắc đến. Buổi tối ngoan ngoãn trong phòng đọc sách, ôn tập.

Cô cũng đã đề ra một loạt các kế hoạch ôn tập cuối kỳ cho bản thân mình,mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán.

Lâm Duyệt cũng giảm tần suất chơi điện thoại di động trong lớp và chơi game trong phòng ngủ, bắt đầu vùi đầu ôn tập, cố gắng qua kỳ thi cuối kỳ.

Đêm càng tối.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Lạc Anh vội vã trở về phòng,ngồi lên bàn để ôn tập.

Thẩm Chi Châu cảm thấy nghi ngờ. Đi qua cánh cửa liếc một cái vào trong, phát hiện cô bé không hề ở trạng thái ôn tập. Không còn gì luyến tiếc nằm trên bàn, chớp mắt nhìn anh, cánh môi đỏ bừng khép mở, không nghe thấy âm thanh, giống như mặc niệm cái gì.

Chắc là đang học thuộc...

"..." Khóe miệng của Thẩm Chi Châu khẽ giật giật.

Bộ dạng ủy khuất học bài như vậy,anh đúng là lần đầu gặp.

Anh thở dài, đi đến tủ lạnh, lấy một ly sạch, rót một ly sữa vào phòng của Lạc Anh và đặt nó lên bàn của cô.

Một nửa má của cô bị ép vào bàn, cả người không xương nằm úp sấp, miệng thần bí lẩm nhẩm Marx, tư thế không thanh lịch lắm.

Thẩm Chi Châu hứng thú đứng sang một bên, cúi xuống xem cô, muốn xem cô có thể kiên trì tới khi nào.

"Kiên trì hết thảy theo thực tiễn xuất phát, kết hợp lý thuyết với thực tiễn, tìm kiếm sự thật từ thực tiễn, kiểm tra sự thật và phát triển sự thật trong thực tiễn là những phẩm chất lý thuyết quan trọng nhất của chủ nghĩa Mác."

"..."

"Đầu tiên, phẩm chất này là bản chất lý luận của chủ nghĩa Mác... bản chất..."

"..."

Mười phút sau, người đàn ông không định rời đi.

Lạc Anh không thể chịu đựng được, thổi thổi tóc mái trên trán, ngẩng đầu lên và nhìn lại với đôi mắt cá chết: "Anh đang làm gì vậy? Ảnh hưởng đến em ôn tập!"

Mí mắt của Thẩm Chi Châu nhảy lên: "Có người ôn tập như vậy?"

Lạc Anh không hiểu: "Bình thường mà, em ôn như vậy hiệu suất cao,nghỉ ngơi và ôn tập đi đôi với nhau, công việc và nghỉ ngơi kết hợp. Anh biết cái gì!"

"..." Thẩm Chi Châu hạ mắt xuống,nhìn vào cái đầu đen nhỏ bé thích lý lẽ tranh luận trước mặt anh,nghiêng nghiêng đầu, nhếch mép, nói một cách lười biếng, "Vậy tại sao em không nằm trên giường?"

"..." Lạc Anh không thể trả lời câu hỏi, bởi vì nằm trên giường,nghỉ ngơi quá nhiều, cô có thể ngủ như một con lợn trong vài phút.

Cô bé dường như không nói lại anh,bắt đầu nghiến răng. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, chỉ thốt lên: "Ai cần anh lo."

Thẩm Chi Châu không tranh cãi với cô, gõ bàn, giọng nói rõ ràng nhắc nhở: "Uống sữa đi."

"Ồ." Lạc Anh cầm lấy sữa, nhấp một ngụm và liếm môi.

Không khí quá yên tĩnh, ngay cả khi không quá gần,anh cũng có thể nghe thấy tiếng nuốt sữa và tiếng nấc nhẹ sau khi uống.

Thời gian dường như dừng lại chỗ hai người.

Lạc Anh có chút không quen, vừa muốn nói chuyện.

Thẩm Chi Châu đột nhiên giơ tay lên, đưa tay lên trán đầy đặn, những ngón tay dài chạm vào tóc mái mỏng của cô,vuốt vuốt.

Lạc Anh ngước mắt lên, không biết anh muốn làm gì.

Giây tiếp theo, một cái chạm ấm áp phủ lên trán cô, như bị điện giật, mang theo chuỗi điện truyền sang.

Lạc Anh nheo mắt.

Nhìn thấy người đàn ông chạm vào một nốt ruồi rõ ràng trên trán cô, đầu ngón tay ở phía trên vuốt ve, như bị yểm bùa, chọc hai người đầu quả tim run lên.

Anh rút tay lại, hạ mắt xuống,chống lại tầm mắt cực kỳ bối rối của cô, giải thích hành vi quá ái muội: "Tóc mái của em quá dài, không vướng hả?"

Cô cúi đầu "a " một tiếng, vô thức liếc lên trên. Quả nhiên, tóc mái chạm vào lông mi và mắt, chọc hơi đau, khiến cô sinh ra phản ứng lập tức nhắm mắt lại.

Không đau lắm, đến khi mở mắt ra, người đàn ông đã rời khỏi phòng và biến mất trong tầm nhìn của cô.

"... không thể giải thích được."

Lạc Anh hoàn thành nhiệm vụ ôn tập ngày hôm nay, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa, nhân tiện gội đầu.

Sau đó, cô đứng trước gương trong phòng tắm, bật máy sấy tóc, quơ quơ thổi tóc.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như ngọc bích trong gương, cùng với tóc đen ướt sũng bay loạn, nhìn chăm chú vài lần.

Tóc mái thực sự là có chút dài...

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định đặt máy sấy tóc xuống, chạy vào phòng, lấy kéo ra, suy nghĩ một lúc lâu trước gương, ước tính nơi cần cắt.

Sau khi cô xác định--

Bấm vào, một số lượng lớn biến mất.

Lạc Anh cảm thấy hơi bối rối. Cô dùng tay lắc nó và lấy máy sấy tóc để tiếp tục sấy tóc. Tóc càng khô thì tóc mái càng ngắn,vểnh lên trên, lên xuống cũng không đồng đều.

Tâm Lạc Anh đã lạnh một nửa.

Nhanh chóng khắc phục bằng kéo, thậm chí còn xấu hơn trước!!!!

Cuối cùng!!! Sao lại thế này!!!!!

Để tránh bị Thẩm Chi Châu nhìn thấy, trước tiên cô đóng cửa phòng tắm và lặng lẽ mày mò bên trong, suy nghĩ về cách khắc phục nó, ít nhất là không khó coi như bây giờ aaaaaaaaa!!!!!

Sau hai phút.

Loảng xoảng loảng xoảng

Cánh cửa phòng tắm bị gõ, tiếng gõ cửa giòn giã làm cô sợ hãi.

Lạc Anh mím chặt môi, giả vờ không nghe thấy.

Sau một vài phút, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lạc Anh thận trọng hỏi, "Làm gì?"

"Em tắm xong chưa?" Thẩm Chi Châu một tay đút túi, đứng ngoài cửa. Giọng nói trầm thấp phát ra từ bên ngoài qua tấm cửa, hơi yếu đi:"Anh muốn đi toilet."

"Anh đợi một lát, em còn chưa xong."

Lạc Anh làm thật lâu, nhưng vẫn cảm thấy tóc mái của mình xấu, rất xấu,siêu cấp vô địch xấu!!!

Cô không biết phải làm gì cả.

Thẩm Chi Châu vẫn đứng ngoài cửa, bây giờ mà ra chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

Lạc Anh bĩu môi, đôi mắt sáng lên, nói với bên ngoài cánh cửa: "Đừng đứng ở cửa, em áp lực."

Thẩm Chi Châu: "?"

Lạc Anh suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra yêu cầu, thêm một câu: "Anh về phòng đi, được không?"

Người đàn ông dường như cười, thay đổi tư thế và tiếp tục đứng ngoài cửa, tò mò hỏi: "Tại sao?"

Lạc Anh không thể nghĩ ra lý do, nắm lấy tóc cô một cách lo lắng và im lặng trong năm giây, rồi đột nhiên đưa ra một câu: "Em bị chứng vọng tưởng bị hại."

"Cái gì... cái gì?"

"Liền, chính là..." Lạc Anh không biết giải thích thế nào. Nghĩ nghĩ, cô chỉ có thể nói, "Anh đứng ngoài, em luôn cảm thấy anh đang nhìn em tắm."

Thẩm Chi Châu:???

Sau khi Lạc Anh nói xong, cô cảm thấy giải thích như vậy rất được, nhưng vẫn khẽ cầu xin, "Vì vậy, anh có thể đừng nhìn..."

Thẩm Chi Châu im lặng, đôi vai run rẩy, một tiếng cười nhỏ phát ra từ cổ họng, dường như bị cô chọc cười, thì thầm, "ngụy biện cái gì?"

Nhưng vẫn như cô muốn, chân dài di chuyển,trở về phòng.

Đôi tai của Lạc Anh dán vào cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng bước chân di chuyển, từ từ nhẹ nhõm.

Cô cố tình mở một khe cửa và liếc ra ngoài,không có ai ở bên ngoài, Thẩm Chi Châu an phận ở trong phòng.

Bây giờ, thời cơ vừa vặn.

Lạc Anh không do dự chút nào, cầm kéo,chạy nhanh.

Phòng tắm chỉ cách phòng của cô ba mét, có thể trở về chưa đầy 5 giây.

Nhưng khi cô mới bắt đầu, Thẩm Chi Châu đã đứng dậy,bước ra như có thần giao cách cảm.

Khi cô chạy đến cách phòng ngủ chưa đầy 1 mét, giữa chừng thành công bị chặn, kéo cổ tay, đem cô túm trở lại.

Lạc Anh không ngờ rằng phản ứng của Thẩm Chi Châu lại quá nhanh. Chỉ đi được vài bước, cô bước ra,liền bị bắt.

Bị anh tóm, Lạc Anh đang chạy phía trước vì quán tính, bước chân rối loạn.

Chưa đầy hai giây, cô không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nghiến răng, dang hai tay ôm eo anh, cái đầu nhỏ bé vùi vào trong lòng anh, chôn gắt gao.

Cô giống như một con mèo con dính chặt, hai tay ôm eo và úp mặt vào ngực, thế nào cũng không muốn buông tay.

Thẩm Chi Châu buộc phải lùi một bước nhỏ, miệng khẽ co giật. Không nghĩ là cảnh này, anh từ từ lùi lại vài bước.

Cô cũng ôm chầm lấy anh, theo bước chân anh, tiến về phía trước một chút, không muốn buông tay.

Thẩm Chi Châu im lặng trong vài giây, đơn giản quay lại trong phòng khách. Cô cũng đi theo anh, giữ tốc độ, khuôn mặt cô cứ dán vào ngực anh, như trẻ sinh đôi dính liền, anh đi chỗ nào cô liền đi theo.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, bầu không khí xung quanh ngày càng mơ hồ, hơi thở dần nóng lên.

Thẩm Chi Châu ho hai lần, không thể không nói, "Buông ra."

"Không buông!"

"Thích ôm anh như vậy?" Thẩm Chi Châu liếm môi, thêm mắm thêm muối, nói, "Bé con, hóa ra... em chủ động như vậy?"

Cô gái nhỏ bí mật bĩu môi, đối mặt với những lời không biết xấu hổ của anh, cắn chết không thừa nhận: "Chẳng qua là kế tạm thích ứng thôi."

Nói xong, cô véo phần thịt mềm quanh eo để trả thù.

Thẩm Chi Châu đau đớn, mím chặt môi, nói một cách bất lực: "Anh muốn đi toilet. Em ôm thế anh đi thế nào, hả?"

Lạc Anh không quan tâm, như thể đang suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này một cách nghiêm túc, vẫn chưa nói.

Anh còn nói: "Hay là, em thay đổi vị trí, ôm anh phía sau, chúng ta đi vào cùng nhau, thế nào?"

Lạc Anh tức giận nói: "Anh có biết xấu hổ không?"

"Giờ ai là người không biết xấu hổ hả?" Thẩm Chi Châu nheo mắt, "Đậu phụ của anh đều bị em ăn hết."

"Ai muốn ăn đậu phụ của anh." Mặt Lạc Anh đỏ ửng, thương lượng với anh. "Chúng ta thương lượng một chuyện, chúng ta nói xong rồi, em buông tay, bất kể anh nhìn thấy gì, cũng không được cười em. "

"Tại sao?" Thẩm Chi Châu nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cái đầu bông xù trong tay, mỉm cười lặng lẽ.

Lạc Anh cau mày: "Anh hỏi nhiều vậy? Dù sao, anh chỉ cần đồng ý, nếu không... nếu không..."

"..."

"Anh đừng nghĩ đi toilet."

"..."

"Nếu muốn đi vệ sinh, anh đồng ý đi? Sau khi đồng ý, ai cười, người đó là con chó con."

Lạc Anh cảm thấy uy hiếp này, dùng được.

Ít nhất Thẩm Chi Châu không còn nói nữa. Nếu anh không nói, điều đó có nghĩa là anh đang suy nghĩ. Giây sau, chắc chắn anh sẽ gật đầu đồng ý.

Suy nghĩ của Lạc Anh đặc biệt hoàn hảo, cô cảm thấy Thẩm Chi Châu không có lý do gì để không đồng ý. Dù sao, người có ba cái gấp, không ai có thể nhịn được.

Chỉ là cô xem nhẹ người đàn ông "Cái gì cũng dám làm".

Khi cô lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của người đàn ông, nghĩ rằng mọi thứ sắp thành công.

Đột nhiên, hai bàn tay to chạm vào nách cô. Cô sững sờ một lúc, trước khi cô có thể phản ứng, cả người được nhấc lên, hai chân cô lơ lửng trong không trung.

Đôi mắt của Lạc Anh mở to, suýt chút nữa kêu lên, thậm chí quên cả vụ tóc mái.

Phát hiện cơ thể đang treo lên một cách an toàn, khuôn mặt tái nhợt vì giận dữ, lỗ tai theo thời gian trôi qua đỏ lên một cách bất thường.

Ngay khi cô bình tĩnh lại, cô nghe thấy giọng từ tính trầm thấp của người đàn ông, dán vào tai cô, thì thầm:

"Lâu như vậy, em có chán không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.