Tiểu Anh Đào

Chương 24: Chương 24: Chương 23




cavien6666

Năm nay mừng năm mới rất sớm, còn chưa tới tháng hai đã chuẩn bị giao thừa.

Lạc Anh ngồi trên sofa gọi điện thoại cho ông ngoại, Thẩm Chi Châu rót cho cô cốc nước.

"Vâng, cháu đã biết. Không có vé đường sắt...cháu đã mua xong vé máy bay, ngày mai liền xuất phát, đại khái giữa trưa sẽ đến."

Ông ngoại ho khan hai tiếng, giọng hòa ái hỏi: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Về nhà muốn ăn cái gì? Ông mua đồ ngon, làm cho cháu."

"Cái gì cũng được." Lạc Anh uống một ngụm nước, tiếp tục nói, "Cháu không kén chọn, ông cũng đừng làm nhiều, bằng không giống như trước kia ăn không hết. Đúng rồi, ông gần đây có đi bệnh viện đo huyết áp không?"

"Đo qua, Đo qua. Cháu so mẹ cháu còn dài dòng..."

Không biết là từ nào động điểm đau của Lạc Anh, cô im lặng vài giây, mới hỏi: "... Bà ấy thường xuyên gọi điện về sao?"

Có tiếng thở dài ở đầu bên kia điện thoại, nói thật: "Đúng vậy, mẹ cháu... Giống như chuẩn bị về nước."

"Về nước?" Lạc Anh cười nhạo, " Tại sao phải về nước? Ở nước ngoài cuộc sống không tốt sao?"

"Nói đến chuyện này, cháu trở về ông lại nói rõ với cháu."

Lạc Anh suy nghĩ một lúc,rồi hỏi lại trước khi cúp máy: "Kia... tết âm lịch, bà ấy sẽ về nhà sao?"

"Sẽ không." Ông nói, " Nó nói phải sắp xếp việc ở đó, bàn giao tốt công tác mới trở về."

Tâm Lạc Anh trống rỗng, cảm xúc có chút sa sút, nhỏ giọng "A" một tiếng, cười hì hì nói: "Không trở lại thì tốt, miễn cho thấy cháu sinh chán ghét!"

"Cháu đứa nhỏ này..." Ông thở dài lắc lắc đầu, không nói cái gì nữa.

Lạc Anh dặn dò ông ngoại nhớ uống thuốc cao huyết áp, nghỉ ngơi cho tốt, mới cúp máy.

Thẩm Chi Châu ngồi bên cạnh cô, gần như lắng nghe toàn bộ quá trình, anh không biết rõ chuyện nhà Lạc Anh, nhưng là có biết một hai.

Biết mẹ cô ở nước Mỹ có một công ty thị trường rất lớn, đặc biệt giàu có, năm đó ông ngoại Lạc Anh ra nước ngoài, Thẩm Chi Châu ra đón, cũng có gặp qua người phụ nữ thành đạt, kiêu ngạo này.

Nhưng là chỉ gặp mặt một lần, phương diện khác gì đó, anh cũng không biết, cũng không có ý định xem xét chuyện nhà người khác.

" Sắp xếp xong hành lý chưa?" Thẩm Chi Châu hạ mắt, thuận miệng hỏi.

Lạc Anh: " Xong rồi. Anh thật sự muốn cùng em cùng nhau trở về sao?"

"Ừ."

Lạc Anh nghĩ nghĩ, nói: "Em còn tưởng anh sẽ không quay lại thành phố B trong tết nguyên đán, dù sao, em ở kia lâu như vậy, cũng không thấy anh trở về. Giống như mỗi lần đều là ông Thẩm một người ở nhà qua năm mới."

Nghe thế, Thẩm Chi Châu chớp mắt, giống như là có chút áy náy nói: "Anh có về, nhưng cũng là chuyện bốn năm trước."

"Ồ " Lạc Anh nhớ lại, " Bốn năm này, anh không có trở về, là vì ở nước ngoài du học sao?"

"Ừ."

"Vì sao anh và mẹ em đều thích chạy ra nước ngoài?" Lạc Anh bĩu môi, có chút u sầu hỏi, " Không phải chỉ là một cái vé đi trong và ngoài nước sao? Trở về một chuyến, thật sự khó như vậy sao?"

"Có lẽ... Là muốn trốn tránh chuyện gì đó đi."

Trốn tránh chuyện gì đó...

Lạc Anh không nghĩ nhiều như vậy, ngày mai sẽ về, lôi kéo Thẩm Chi Châu buổi tối đi ra ngoài đi dạo quanh hàng quán gần đó, dự định mua một cái gì đó cho ông ngoại.

Nhưng mà, đi dạo thật lâu, thế nào cũng không tìm được đồ ưng ý.

Ông ngoại khẳng định sẽ không thích những thứ quá xa xỉ, nếu quá rẻ, lại không biết chất lượng có tốt không.

Lạc Anh cầm trà sữa, đi bộ với Thẩm Chi Châu.

Từ sau lần câu lạc bộ NG thanh minh, cô cùng Thẩm Chi Châu đi ở trên đường cái, không cần cẩn thận kiêng dè ánh mắt người khác.

Mọi người đều cho rằng, Lạc Anh chỉ là em gái không quan hệ huyết thống của Thẩm Chi Châu.

Trên mạng bình luận đều nói --

[ Này không phù hợp với hình mẫu lý tưởng trước đây của P thần, cho nên khẳng định không phải là bạn gái. ]

[P thần cũng không phải người nhát gan sợ phiền, nếu thật sự là bạn gái, làm gì nói là em gái chứ? ]

...

Lạc Anh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, kinh ngạc hỏi Thẩm Chi Châu một câu: "Cho nên, anh 18 tuổi năm ấy, thật sự đánh xong trận đấu, lấy được quán quân trên phỏng vấn nói, bản thân thích là dáng người tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, chân dài, dịu dàng, đáng yêu, thành thục sao?"

"..."

Người đàn ông đút tay vào túi quần, rũ mắt ho khan, gật gật đầu.

Hoàn toàn không nghĩ tới, cô vậy mà xem video phỏng vấn của anh.

Thật ra, tình hình lúc đó là như thế này --

Pluto là nhà vô địch thế giới đầu tiên trong lịch sử thể thao điện tử Trung Quốc, bởi vì vẻ ngoài lười biếng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng xuất chúng, đặc biệt là cảm giác sạch sẽ và sảng khoái của tuổi trẻ, trực tiếp đánh vỡ tưởng tượng trạch nam làn da gồ ghề.

Tức thời hút một nhóm lớn bạn gái,Pluto 18 tuổi tuổi trẻ khí thịnh, một lòng chỉ nghĩ đến lấy quán quân, đối tất cả những thứ này, càng là cảm thấy có chút... Phiền toái.

Vì thế, ở phỏng vấn sau trận đấu, người dẫn chương trình đã hỏi: " Tôi đại diện fan nữ hỏi một câu, xin hỏi Pluto có yêu mến cô gái hoặc là hình mẫu lý tưởng nào không?"

Vào năm 18 tuổi, Thẩm Chi Châu buột miệng nói ra.

"..." Lạc Anh hút trà sữa, nhìn anh không nói nên lời, " Anh không biết tính khí của mình có bao nhiêu tốt sao? Tìm cái bạn gái, còn soi mói như vậy."

Người đàn ông nhíu mày, cũng không giải thích, hỏi lại câu: "Em quan tâm như vậy làm gì?"

Lạc Anh bị nghẹn một lúc, đầu nhanh chóng vận chuyển, tức khắc phản bác: "Ông ngoại yêu cầu em gọi anh là anh trai, vậy anh chính là nửa anh trai. Anh gần 30, làm em gái,không thể quan tâm đại sự cả đời của anh sao?"

Thẩm Chi Châu nghe kém chút tức điên, đột nhiên đưa tay túm lỗ tai cô,nhéo nhéo, xúc cảm mềm mại: "Em nói ai mau 30?"

"Không phải sao? Anh đều nhanh 25 tuổi, 25 tuổi bốn bỏ năm lên một chút chính là 30." Lạc Anh muốn kéo tay anh xuống, lại yếu hơn anh không làm gì được, tức giận đến nhảy lên nhảy xuống, cũng muốn túm lỗ tai anh.

Sau đó, Thẩm Chi Châu hạ tay xuống, khom lưng, đem tầm mắt đặt cùng độ cao với cô, nhìn thẳng cô.

Cũng thuận tiện Lạc Anh đi túm lỗ tai anh, cố tình người ta đưa lên làm cho cô túm, cô lại không dám.

Lui về sau một bước, ấp úng nói: "Anh muốn làm gì!?"

Nhìn khuôn mặt của Thẩm Chi Châu ở khoảng cách gần, thật sự rất xuất sắc, chọn không ra tí xíu khuyết điểm, mặc dù có một chút thờ ơ, nhưng giờ phút này mặt mày nhiễm cười, cho anh thêm vài phần dịu dàng.

Ánh mắt nhìn thẳng, lại không hiểu mang theo ý tứ chêu chọc.

Lạc Anh khẩn trương nắm chặt đầu ngón tay, vừa mới chuẩn bị lại lui về phía sau một bước nhỏ, đã bị anh nắm bả vai, kéo lên phía trước, hơi thở nóng rực, kém chút nữa đụng phải mặt anh.

Lạc Anh hô hấp bị kiềm hãm, gần như nhắm mắt lại.

Anh buồn cười nói: "Sợ cái gì? Anh trai cũng sẽ không ăn em."

"..."

"Anh trai chỉ là muốn nhìn một chút,tai anh đào nhà chúng ta có đỏ hay không?"

"..."

Bệnh thần kinh! Xem thì xem, làm thành như vậy là làm gì!!!

Lạc Anh đều nhanh bị hù chết.

Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cười khẽ một tiếng, đứng thẳng thắt lưng, nhéo nhéo khuôn mặt cô, nói: "Không biết có phải độc thân lâu, ngay cả xem trẻ nhỏ đều cảm thấy đẹp đẽ như vậy..."

"..."

••••••

Cuối cùng, Lạc Anh mua cho ông ngoại một đôi giày, về căn hộ.

Sáng sớm hôm sau, hai người sớm rời giường, bắt taxi ra sân bay.

Lạc Anh trên vai đeo một cái túi nhỏ, cầm một chiếc bánh lớn bằng cả hai tay, không ngừng ăn, Thẩm Chi Châu kéo hai cái vali đi trước cô, tiến hành đăng ký.

Đi đến phòng chờ, còn có nửa giờ mới bắt đầu kiểm phiếu.

Lạc Anh ngồi trên băng ghế ợ lên no nê, hạ mí mắt, như là chưa tỉnh ngủ, nói: "Em no rồi."

"..."

Thẩm Chi Châu buồn cười nhìn cô, lại mang theo điểm bất đắc dĩ: "Vậy ngủ một lát, đợi lát nữa kiểm phiếu anh lại đánh thức em."

Lạc Anh liếm liếm môi, lấy khăn giấy xoa xoa khóe miệng, nghiêng đầu ra sau ghế một cách ngoan ngoãn, nhắm mắt lại.

Có thể là thật lâu không về nhà, Lạc Anh tối hôm qua quá mức phấn khích, gần một đêm không ngủ, lúc này thật sự là buồn ngủ.

Ngay khi lên máy bay, cô nằm co ro trên ghế, lấy áo khoác che lại bản thân,rất nhanh liền ngủ.

Máy bay bay hai giờ.

Cô đã có một giấc mơ rất dài rất dài.

Mơ bản thân còn nhỏ, ba ba ôm cô, mẹ đi theo phía sau ba ba, người một nhà vui vẻ đi chơi.

Nhìn thấy cánh gà nướng và mực mà cô thích ăn nhất, mặc kệ thời tiết như thế nào, ba ba đều sẽ thỏa mãn cô.

Sau đó, mẹ sẽ ở một bên lải nhải, nói: Lần sau không được chiều như thế.

Vào năm mới, bọn họ đón ông ngoại đến nhà, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, cả nhà đều vui vẻ,hạnh phúc.

Mẹ làm đồ ăn rất ngon, cho tới bây giờ đều sẽ không bởi vì chuyện công ty, mà để cô một người ở nhà cô đơn không ai trông.

Đến giờ sang năm mới, mẹ sẽ cầm bao lì xì lớn, đi vào phòng cô nói với cô: sang năm mới, anh đào nhà chúng ta hay ăn chóng lớn.

Tỉnh mộng.

Lạc Anh chậm rãi mở mắt ra, ngồi im lặng không nói một lời.

Thẩm Chi Châu nhận thấy cô tỉnh lại, kéo áo khoác che lại đầu xuống, ngoài ý muốn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lại vô cùng ủy khuất.

Lạc Anh cảm thấy mất mặt, quay đầu sang bên cửa sổ, lẳng lặng khóc.

Thẩm Chi Châu không lên tiếng, dùng đầu ngón tay trắng nõn, lau khóe mắt cô, chậm rãi chờ đợi cô phát tiết, đem cảm xúc không vui thoát ra ngoài.

Lạc Anh càng khóc càng hăng, đôi mắt phiếm đỏ hàm chứa nước mắt, lông mi dài đều bị nó làm ướt, mềm yếu hạ xuống.

Cô cắn môi dưới, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh.

Dường như sau một thời gian dài, máy bay bắt đầu thông báo: "Máy bay chuẩn bị hạ cánh, mời các hành khách..."

Lạc Anh cuối cùng cũng ngừng khóc, hơi thở dần dần bình tĩnh, cũng không khụt khịt.

Thẩm Chi Châu rút tờ khăn giấy cho cô.

Cô xấu hổ cầm lấy, chà xát nước mũi, cuốn lại, ném vào trong túi rác.

Thẩm Chi Châu lại rút tờ khăn giấy khác, nhẹ nhàng đưa qua, giúp cô lau mặt.

Lạc Anh đặt nó sang một bên, lấy khăn giấy trong tay, tự lau, một bên lấy lại bình tĩnh, một bên dụi mắt nhỏ giọng nói thầm câu: "Lúc người ta khóc, anh xem làm gì....."

"..."

"Anh xấu như vậy, làm hại em càng muốn khóc."

"..."

Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ lại sủng nịnh nhìn cô, thu thập đồ đạc, đưa cô ra khỏi máy bay.

Mặc dù vài năm không trở về, Thẩm Chi Châu vẫn nhớ đường, đầu tiên rời sân bay, bắt taxi, để tài xế chạy đến cổng thôn Quỳ, sau đó xuống xe, chậm rãi đi với Lạc Anh.

Nhà cách đó xa, đi 10 phút có thể thấy ngôi nhà hai tầng của Lạc Anh.

Cô mỉm cười hạnh phúc, khóe môi vô ý thức nâng lên, nhanh chóng chạy vào trong nhà, tìm ông ngoại.

"Ông ơi, ông ơi?"

"..."

"Ông đâu rồi? Cháu đã về rồi!"

"..."

Lạc Anh kêu mấy lần đều không có người đáp.

Một lúc sau, Lạc Bình Sinh cầm nồi phụng phịu đi ra, oán câu: "Vừa trở về đã kêu kêu kêu, kêu lớn tiếng như vậy, sợ ông không nghe thấy hả?"

"A? Ông, thì ra ông ở chỗ này!" Lạc Anh vội đi qua, ôm Lạc Bình Sinh, trên mặt còn lộ ra tươi cười không cách nào che giấu, làm nũng nói, "Người ta không phải là nhớ ông sao? Kêu một chút cũng không được, nào có ai như vậy?"

"... Được được được. Trở về là tốt rồi, thế nào đều được."

Thẩm Chi Châu đặt hành lý của Lạc Anh vào nhà, Lạc Bình Sinh thế này mới nhìn thấy hắn, "Ô" một tiếng: "Nhóc con, đã về rồi?"

"Vâng thưa ông." Thẩm Chi Châu đem hành lý để xuống, đưa tay lên cổ, gãi gãi, trả lời ông.

Lạc Bình Sinh cảm khái vài giây, vui mừng gật gật đầu: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Ông cháu mỗi ngày ở trong sân xem chim xem chó, một lát đi dạo nơi này, một lát đi dạo chỗ kia, nhàm chán không được, có người cùng hắn a, khẳng định vui vẻ."

Lạc Anh cao hứng nhéo nhéo móng vuốt đại cẩu, liếc nhìn Thẩm Chi Châu một cái: "Nếu không anh đi về trước đi? Cho ông Thẩm bất ngờ, em tới tìm anh sau."

Nhà Thẩm Chi Châu ở đằng sau nhà Lạc Anh, Lạc Anh từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, có thể thấy ở cửa nhà Thẩm Chi Châu có một con chó săn.

Thẩm Chi Châu không do dự, cùng Lạc Bình Sinh nói tạm biệt, liền hướng cửa nhà mà đi.

•••••

Một tuần sau.

Giao thừa đúng hẹn tới.

Thôn Quỳ thuộc loại nhà cũ trong thành phố, nơi này không có cấm đốt pháo.

Chạng vạng sáu bảy giờ, trời đã tối một nửa, vài vệt nắng chiều hạ xuống cũng là lúc bữa cơm đoàn viên bắt đầu, trời dần dần tối xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, trẻ con cầm cây pháo bông cười toe toét.

Dựa theo lệ thường, Lạc Bình Sinh ăn cơm tất niên đều thích cùng Thẩm Kinh Thành kết nhóm, một bàn tròn vây quanh bốn người.

Lạc Anh liếc nhìn Thẩm Chi Châu bên cạnh, thấy tóc anh cắt ngắn, lộ ra mày đẹp mắt sáng cùng trán đầy đặn, hàm dưới rõ ràng, hầu kết bởi vì uống một ngụm bia mà lăn lộn vài cái.

Thẩm Kinh Thành nhìn nhìn Lạc Anh, cười hỏi: "Tiểu Anh, uống được rượu không? Trưởng thành, ở đại học bên kia uống qua rượu không? Đêm nay mừng năm mới, nếu muốn uống, ở nhà uống một chút không sao."

Lạc Anh nhớ tới lần trước uống bia, không mấy tốt đẹp, lắc lắc đầu.

Thẩm Chi Châu buông cái cốc, nói: "Em ấy dị ứng cồn."

"Cái gì... Cái gì?" Lạc Bình Sinh một mặt khiếp sợ, nhìn về phía Lạc Anh, "Dị ứng cồn?"

"Đúng vậy. Cháu ở trường học uống qua một hồi, sau đó..." Lạc Anh bĩu môi, "Uống vào bệnh viện."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Thẩm Kinh Thành rộng rãi cười to, trêu ghẹo nói, "Không có việc gì, không có việc gì. Con gái không uống rượu không sao, không uống rượu rất tốt, vậy không uống đi. Dị ứng, về sau đừng uống."

Lạc Bình Sinh dừng một chút, nói: "Ta nói khó trách, Tiểu Anh lúc nhỏ có một lần ăn nửa bánh sôcôla, ăn xong trên cổ tất cả đều là điểm đỏ, không nghiêm trọng, cũng không đi bệnh viện. Kia nhân bánh sôcôla là rượu, thì ra là dị ứng cồn..."

Thẩm Kinh Thành: "Ông về sau nấu cơm phải cẩn thận, đừng thêm cái gì rượu a này đó, dấm chua cũng ít thêm đi."

"Tôi chưa bao giờ thêm rượu." Lạc Bình Sinh liếc hắn một cái.

Ăn xong cơm tất niên, Lạc Bình Sinh cùng Thẩm Kinh Thành ngồi ở trong phòng khách xem chương trình xuân, Lạc Anh đem Thẩm Chi Châu kéo lên tầng cao nhất.

Xung quanh có pháo hoa, "Đùng" một tiếng, ở không trung chợt nở rộ, tỏa ra đầy trời tia sáng, giống như thiên đường đổ xuống thác nước.

Đèn đuốc rực rỡ, vẽ lên bức tranh phong cảnh xinh đẹp.

Lạc Anh cũng lấy ra pháo bông, châm quơ quơ, ca sát một tiếng, lập tức có vô số ánh lửa toát ra, muôn hồng nghìn tía, nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô.

Thẩm Chi Châu khóe miệng gợi lên nhàn nhạt cười, hầu kết lăn lộn, lấy ra di động, nhắm ngay sườn mặt trắng nõn, chụp một cái.

Lạc Anh như phát hiện, cười nhìn lại.

Vừa vặn bị Thẩm Chi Châu bắt giữ, mi dài cong cong, con ngươi vừa nhấc, lúm đồng tiền nhợt nhạt, rõ ràng không trang điểm, ngũ quan lại tinh xảo giống như phác thảo trên trời.

Tựa như tiểu yêu tuyệt mỹ giáng lạc phàm gian, tươi cười thuần khiết, trong mắt cất giấu tinh quang.

Lạc Anh ngẩn người: "Anh chụp em làm gì?"

Thẩm Chi Châu đặt di động xuống, hạ mắt nhìn nhìn, chậm rãi nói: "Đợi lát nữa gửi cho em."

Một câu nói trực tiếp làm Lạc Anh không thể phản bác.

Cô cũng không so đo, chơi không sai biệt lắm, còn có không đến 10 phút sẽ sang năm mới.

Lạc Anh đoán chắc thời gian, bắt đầu đếm ngược --

"Mười... Chín... Tám.. Bảy..."

"Sáu... Năm... Bốn..."

"Ba."

Thẩm Chi Châu đang im lặng, đột nhiên hô một tiếng: "Lạc Anh."

Lạc Anh nhăn lại mày, không chịu anh quấy nhiễu, tiếp tục đếm: "Hai."

Thẩm Chi Châu nhìn cô cười.

"Một."

Trong nháy mắt, xung quanh nở rộ,tiếng pháo nổ theo tiếng pháo hoa,rộn rã vui sướng.

Lạc Anh bị dọa đến bịt lỗ tai, cuối cùng, vẫn là bị Thẩm Chi Châu gọi lại

Anh đứng trước mặt cô, gằn từng tiếng, rõ ràng vô cùng, ôn nhu lại lưu luyến nói:

"Năm mới vui vẻ, Lạc Anh."

Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, tiếng pháo dần dần biến mất.

Thời gian phảng phất như chậm lại.

Lạc Anh mím môi, mỉm cười với anh: "Năm mới vui vẻ."

Sau đó.

Cô nhìn thấy anh chớp mắt với hàng mi dài, rất chậm.

Trong mắt có vài phần ý cười.

Nó đặc biệt nhỏ.

Còn mang theo dịu dàng cô chưa thấy bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.