Tiểu Anh Đào

Chương 34: Chương 34: Chương 33




cavien6666

Thẩm Chi Châu hôn thật sự chậm thật nghiêm túc, mặc dù đây là lần đầu tiên hôn môi, nhưng đàn ông đối thứ này vốn là vô sự tự thông, tự nhiên hiểu rõ.

Anh phủ lên môi cô, hầu kết lăn một vòng, đầu lưỡi cường thế xâm nhập, nhúng chàm lời lẽ của cô, tiến quân thần tốc triền miên ở cùng nhau, hơi thở nóng bỏng lại nóng rực.

Giống như mang theo dòng điện lưu, chạm nhẹ một cái, liền lủi tiến vào lòng cô, đánh trúng trái tim của cô, một trận tê dại chảy dọc thân thể.

Không biết hôn bao lâu ——

Cô bé bị hôn kém chút không thở nổi, thân mình co lại, muốn trốn thoát.

Cuối cùng phát hiện không có kết quả...

Cô rõ ràng học động tác của anh, tại lúc Thẩm Chi Châu sắp khống chế không được, dùng hàm răng mềm nhẹ cắn cắn môi dưới của anh, để trả thù.

Người đàn ông ăn đau, nhưng không nói cái gì, tươi cười hoàn toàn là sủng nịch.

Đưa tay xoa xoa mái tóc dài hỗn độn, giống như bị nghiện, đột nhiên nghiêng người, nghiêng đầu sang, môi mỏng hôn lên vành tai mỏng manh trắng nõn, hơi thở như có như không dâng lên ở bên tai cô.

Lạc Anh mềm nhũn vô lực, như lông chim phất qua, không còn giống bản thân nữa.

Rồi sau đó, qua vài giây, mới nghe thấy anh ở bên tai cô, ôn nhu nói nhỏ ——

"Sao em lại ngọt như vậy?"

"Bạn gái nhỏ."

•••••

Đêm dài phảng phất ở giờ khắc này đạt tới cao trào.

Lạc Anh vẫn không quá thích ứng, hơn nữa cô giờ này khắc này vẫn mơ hồ, ngay cả vừa mới tỉnh dậy cũng là bị hôn tỉnh, theo bản năng lấy tay xoa xoa khóe miệng, đẩy anh ra, bất mãn ngẩng đầu lên, cùng anh phân cao thấp: "Nào có người như vậy?"

Anh ngồi dậy, nhìn cô sửa sang lại quần áo, thản nhiên nói: "Anh như thế nào? Làm gì ủy khuất như vậy?"

"Đã nói là, anh thắng trận đấu, có thể hôn em." Lạc Anh nói đầy lý lẽ, "Nhưng anh cũng không thể đánh lén a? Em ngủ, đang ngủ ngon giấc... Đột nhiên liền..."

"Ngượng ngùng, không nhịn được." Thẩm Chi Châu ngả người ra sau, nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, có lệ xin lỗi, "Này đúng là anh sai, anh nhận."

"..." Lạc Anh liếc anh một cái, tiếp tục nói, "Còn có!"

"Nói."

"Em nói có thể hôn, nhưng là chưa nói chỗ nào cũng có thể hôn, cũng chưa nói có thể... Cái kia... Cái kia..." Lạc Anh đỏ mặt, không thể nói tiếp vài lời phía sau, ấp úng vài giây.

Thẩm Chi Châu rõ ràng thay cô nói: "Hôn đầu lưỡi?"

Lạc Anh: "..."

Cô bên tai nóng lên: "Đúng."

"Không phải nó có nghĩa là mặc định sao, em cũng không nói rõ?" Anh nhàm chán biện luận cùng cô.

"Ai nói?" Lạc Anh nói thầm, "Anh đây là ngụy biện!"

"Mọi chuyện đã xảy ra rồi, hôn cũng hôn xong rồi, kia hiện tại..." Thẩm Chi Châu nhìn cô, cúi xuống một chút, nói một cách uể oải, "Làm sao bây giờ a?"

"..."

"Em làm sao mà biết?"

"Vậy cho em hôn lại?"

Người đàn ông cười khẽ, giọng nói thanh lãnh gợi cảm xuyên qua bầu trời đêm, hạ xuống quanh quẩn bên tai cô.

Anh vuốt ve vành tai cô, rũ mắt, nhìn vào đôi môi phấn nộn, mắt thấy vừa muốn hôn xuống.

Lạc Anh phản ứng cực nhanh đưa tay, che miệng anh lại, không chút do dự đẩy khuôn mặt tuấn tú ra, cả giận: "Anh nghĩ thật đẹp. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy?"

Hôn không đến, Thẩm Chi Châu cũng không thèm để ý.

Ngược lại đưa tay ôm lấy cô, ôm cô thật chặt, như là đứa trẻ không có cảm giác an toàn, cằm để ở đầu vai mượt mà của thiếu nữ, vòng lấy vòng eo thon thả, nhỏ giọng nỉ non: "Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát."

Lạc Anh cảm nhận được anh cảm xúc biến hóa, thu hồi tay để trước ngực anh.

Đột nhiên nhớ tới hai người bọn họ tựa hồ là thật lâu không gặp, đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện, thế cho nên cô đều đã quên hỏi anh, gần đây trải qua thế nào?

"Thẩm Chi Châu, anh phát hiện em mất tích khi nào?"

"Ngày thứ hai đến đế đô."

Lạc Anh hít một ngụm khí lạnh, mím môi: "Thực xin lỗi. Em có ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của anh không?"

Sau khi vô thức nói ra những lời này, Lạc Anh cảm thấy bản thân có chút tự mình đa tình.

Nhưng người đàn ông rất nhanh mở miệng: "Có chút."

"Thực xin lỗi, em thật sự không phải cố ý."

"Anh biết."

"..."

"Lạc Anh."

Người đàn ông im lặng vài giây, khẽ thở dài, mềm giọng, "Về sau đừng rời khỏi anh, được không?"

Lạc Anh không nói chuyện, nhưng cả người mềm nhũn, dựa vào trong lòng anh, giống như con mèo sữa nhỏ bé ngoan ngoãn, duỗi bàn chân mềm mại, ôm lấy anh.

Mặt mày buông xuống, thấy không rõ cảm xúc, chậm rãi gật gật đầu.

Đồng ý.

Thẩm Chi Châu cảm nhận được động tác ôn nhu lại mềm mại của cô, tâm hóa rối tinh rối mù, khóe môi vô ý thức gợi lên, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Kia..."

"Làm gì?"

"Anh đào, chúng ta ở bên nhau đi, được không?"

Ở bên nhau?

Lạc Anh trong chớp mắt sợ run.

Ngắn ngủn một câu nói, giống như pháo hoa, ở trong đầu Lạc Anh ầm ầm nổ tung, tim đập gia tốc, thình thịch thình thịch, như là ngay sau đó sẽ nhảy ra khỏi thân thể.

Cô trầm mặc vài giây, cảm thấy bản thân nên nói cái gì đó, ít nhất cũng muốn đáp lại một chút, hạ mắt, suy tư thật lâu.

Lòng bàn tay Thẩm Chi Châu nhanh chóng toát ra mồ hôi.

Cô hồi phục lại tinh thần, chậm rãi hỏi: "Anh thật sự thích em sao?"

"Thích."

"Là loại tình yêu nam nữ? Không trộn lẫn những thứ khác sao?"

Thẩm Chi Châu không biết Lạc Anh hỏi những lời này là có ý tứ gì, nhưng anh rất rõ ràng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Anh, ánh mắt anh liền dán chặt trên người cô, không thể rời mắt được.

Cho nên, anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Là loại tình yêu nam nữ."

Lạc Anh vẫn có chút không xác định, lại hỏi một lần: "Thật sự?"

"Thật sự." Thẩm Chi Châu nới lỏng cô ra, nâng gương mặt cô, làm cho cô nhìn mình.

Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên người anh, phủ lên một tầng bóng.

Thẩm Chi Châu nhăn lại mày, nhìn gương mặt nhỏ bé ngốc nghếch của cô: "Em đang lo lắng cái gì?"

Lạc Anh do dự nói: "Em sợ... Sợ anh chỉ coi em là em gái...là loại này thích..."

"......"

Thẩm Chi Châu sững lại một lúc, không nghĩ tới lại nghe được đáp án như vậy, đột nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Lạc Anh khẩn trương cúi đầu, xiết chặt ngón tay, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

Thời gian dường như ngừng lại.

Lạc Anh cho rằng Thẩm Chi Châu không nói chuyện, là đang suy xét, có lẽ chờ anh suy nghĩ cẩn thận, sửa sang lại cảm xúc của mình, sẽ không thích cô nữa.

Nhận thức này khiến cô rất mẫn cảm, trong vô thức đôi mắt cô đã ướt đẫm, những giọt nước mắt lớn lăn xuống, rơi trên mu bàn tay trắng nõn của cô.

Ủy ủy khuất khuất khóc, còn nghẹn ngào một chút.

Phòng ngủ yên tĩnh.

Thẩm Chi Châu nghe thấy âm thanh hít mũi rất nhẹ thật nhỏ, mỏng manh.

Anh nâng tay, nắm cằm cô, làm cho cô ngẩng đầu, một tay ôm người vào trong ngực, xoa xoa đầu cô, cúi đầu thở dài một tiếng: "Khóc cái gì? Còn khóc nữa! Đồ mít ướt, thật sự là hết cách với em."

"Ai mít ướt?" Lạc Anh không phục nhìn anh.

"Em." Thẩm Chi Châu vô tình vạch trần, đưa tay, thay cô lau nước mắt, đầu ngón tay ướt sũng, "Nghe này, lời nói kế tiếp anh chỉ nói một lần."

Lạc Anh ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu, đỏ mắt, cắn răng, nhìn anh vô hồn.

Thẩm Chi Châu tiếng nói rất nhẹ, cúi đầu khàn khàn nói: " Anh bước vào vòng tròn thể thao điện tử năm 18 tuổi, đần độn lăn lộn ba năm, sau đó chán nản, đi du học ở nước ngoài tiếp tục học đại học, lại một lần nữa về nước. Em còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt sao?"

Lạc Anh nỗ lực nhớ lại một chút, gật gật đầu: "Nhớ được."

"Ở góc cửa toilet, anh đứng ở chỗ đó hút thuốc, không cẩn thận làm em bỏng." Thẩm Chi Châu đầu hồi tưởng lại lúc ấy, đôi mắt sâu thẳm, tiếp tục nói, "Lúc ấy tâm tình có chút không tốt. Nhiều năm như vậy, anh làm cái gì đều mang theo một loại tự tin nhất định, đầu tư rất nhiều thời gian vào nó, thậm chí có rất ít thời gian ngủ và nghỉ ngơi. Anh không có hứng thú với chiếu cố em gái..."

"..."

"Nếu không phải là em, anh ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Chẳng lẽ em không nhận ra?"

"Hả? Cái gì?" Lạc Anh không hiểu.

Người đàn ông bất đắc dĩ mở miệng: "Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh liền muốn theo đuổi em."

"..."

Thẩm Chi Châu nói rất chậm, giọng anh trầm và khẽ, chỉ vì chiếu cố cảm xúc của cô bé trước mặt.

Lạc Anh cắn môi, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cứ nói thẳng ra như thế, làm cho cô có chút không chịu nổi, còn chưa có mở miệng nói chuyện ——

Thẩm Chi Châu đột nhiên cúi đầu, lại gần, môi mỏng ấm áp in sâu vào hàng mi dài của cô, từ từ hôn đến những giọt nước mắt còn lại.

Ngón tay khớp xương rõ ràng vén mái tóc rối bù sau tai cô, duỗi tay kẹp nách cô,ôm cô lên đùi.

Giống như dỗ trẻ nhỏ, nhất cử nhất động đều lộ ra ôn nhu.

"Thế nào? Nghĩ ra chưa? Nghĩ ra rồi thì nói với anh." Người đàn ông thấp giọng dụ dỗ.

Cô ngượng ngùng ôm lấy anh, chậm chạp gật gật đầu.

Ngầm đồng ý.

Thẩm Chi Châu nhìn cô giằng co một ngày, xương cốt đều mệt mỏi rã rời, không biết xấu hổ nắm cằm cô, lại hôn một lần, mới buông tha cô.

••••••

Hôm sau.

Lạc Anh một lần nữa trở lại trường, Lâm Duyệt nhìn thấy cô lo lắng không thôi, tiết học vừa hết, vội vàng hỏi: "Cậu mấy ngày nay đi chỗ nào?"

Lạc Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu diếm, cứ việc nói thẳng, đem chuyện mấy ngày nay phát sinh, đơn giản thuật lại cho cô ấy nghe.

Lâm Duyệt nghe xong thổn thức không thôi, nhịn không được cảm thán: " Mặc dù điểm xuất phát của dì là tốt, nhưng dì không hiểu cách hòa hợp với con gái, làm việc quá cực đoan."

"Mặc kệ bà ấy." Lạc Anh thờ ơ vòng vo chuyển bút, mở ra sách giáo khoa, "Dù sao lần này tôi thông minh hơn, tuyệt đối sẽ không bị bà bắt được."

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Lâm Duyệt cười nói, "Cậu hai tuần không có tới trường học, di động cũng không gọi được, tôi gần như nghĩ cậu bị bắt cóc, kết quả giáo viên nói cậu nghỉ phép."

Lạc Anh cười nhạo: " Cậu có ngốc không?"

"..."

Hôm nay sẽ học chuyên ngành hoạt hình, giáo sư mang theo sách giáo khoa, đi giày cao gót, bước lên bục giảng.

Lâm Duyệt lập tức không lên tiếng, im lặng cúi đầu chơi điện thoại.

Lạc Anh ngoan ngoãn nghe giảng bài, thuận tiện lật sách giáo khoa của Lâm Duyệt, nhanh chóng ghi chép lại những ghi chú.

Năm giờ chiều.

Lạc Anh tan học, đeo túi sách trên lưng, mượn hai cuốn sách giáo khoa của Lâm Duyệt để về ghi lại, còn thuận tiện hỏi cô ấy một câu: "Uống trà sữa không? Tôi mời cậu."

"Trà sữa?" Lâm Duyệt thu xong đồ đạc, bước lên, gật gật đầu, "Được, cùng đi."

Ai biết, Lạc Anh vừa đến cổng trường, nhìn thấy chàng trai mặc quần áo dài thuần đen, đi xe đạp, đội mũ lưỡi trai, dừng lại trước cổng trường.

Bên dưới mũ lưỡi trai là mái tóc đen sẫm, mày rậm, mũi cao, ngồi trên chiếc xe đạp, chân dài thẳng tắp, chống đỡ mặt đất.

Khóe môi hơi cong, hạ mắt nhìn di động, tùy tiện gõ vài cái, liền ngẩng đầu ——

Chậm rãi chống lại đôi mắt nai thuần khiết của cô gái.

Điện thoại trên tay Lạc Anh lúc này vang lên.

Giọng nói trong điện thoại gợi cảm khàn khàn, rõ ràng hàm chứa ý cười, mỗi lần một từ:

"Bé con, lại đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.