Tiểu Anh Đào

Chương 37: Chương 37: Chương 36




cavien6666

Cái gì mưu sát chồng?

Lạc Anh không còn gì để nói, tay nhỏ bé để trước ngực anh, đẩy ra một chút khoảng cách.

Dừng một chút, giải thích nói: "... Là cái giường này quá nhỏ. Huống hồ, anh cao to như vậy, cả người cứng rắn nhét vào, tùy tiện động đậy đều có thể ngã xuống, không ngã mới là lạ đâu."

Lạc Anh chớp mắt, trong lời nói tràn đầy oán trách đối với anh, thanh âm mềm nhũn, còn thở dài nói, "Anh nói xem? Thật sự không trách được em..."

Thẩm Chi Châu nghiêng người, lòng bàn tay đỡ quai hàm, nằm trên thảm, bình tĩnh mà chuyên chú nhìn cô, cúi đầu nở nụ cười: "Nghe khẩu khí này, anh thế nào cảm thấy em đã sớm đối cái giường này thật bất mãn?"

"..."

Lạc Anh muốn cho hắn một lạy.

Ngài thật đúng là thần cơ diệu toán.

Từ ngày đầu tiên đến chỗ này, cô đã ở trên chiếc giường này rơi xuống "Tám trăm hồi", tốt sao!

Cho nên, đâu chỉ là bất mãn!!! Hẳn là siêu cấp bất mãn!!!!

Người đàn ông giống như có thuật đọc tâm, ngừng vài giây, lại hỏi: "Trước kia đã bị ngã?"

"Đã ngã." Lạc Anh nói thành thật.

Anh cúi mắt, suy tư một chút, không vài giây, trong đầu lập tức liền nghĩ tới hai loại phương án: "Hiện tại có hai biện pháp, có thể giải quyết vấn đề này."

"Cái gì vậy?" Lạc Anh không hiểu anh kế tiếp muốn nói gì, kéo tay áo anh, mượn chút lực, ngồi dậy, ngoan ngoãn nghe.

"Cái thứ nhất là... Về sau ngủ ở phòng anh..."

Lạc Anh:???

Người đàn ông xoa xoa đầu cô, bên môi câu ra một tia nghiền ngẫm: "Yên tâm. Không tới bước kia, anh sẽ không chạm vào em."

"..."

Lạc Anh hơi nhếch môi, nở nụ cười khổ.

Nhưng ít ra, quá trình sẽ được đẩy nhanh đi? Thực sự coi cô là tên ngốc?

"Không được, biện pháp này không được." Cô quyết đoán cự tuyệt.

"Vậy chỉ có thể đi đổi giường khác."

••••••

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Chi Châu tận lực rời giường sớm hơn bình thường một giờ, trước xuống lầu thể dục một chút, sau đó, đi qua tiệm ăn sáng, mua món yêu thích của Lạc Anh, cầm về cho cô.

Cô bé tối hôm qua ngủ mơ mơ màng màng, ban đêm gió mát, ngoài cửa sổ có nhè nhẹ gió lạnh tiến vào. Cô vô thức duỗi chân, liền đem chăn đá xuống giường, sau đó quá lười phải xuống giường nhặt lên.

Cứ như vậy, cô cuộn mình ở mép giường, nằm một đêm.

Lạc Anh chậm rì rì rời giường, rút khăn giấy, lau lau nước mũi, ho khan hai tiếng, chân trần, như u hồn, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Cô cầm lấy kem đánh răng, đưa tay bóp một chút, bóp ra một ít, đang chuẩn bị đặt bàn chải lên đánh răng, sau gáy đột nhiên phát lạnh...

Thẩm Chi Châu đứng sau lưng cô, bàn tay to đặt ở sau gáy cô, đầu ngón tay lạnh lẽo trên da thịt nhẵn nhụi thong thả vuốt ve.

Lạc Anh rụt lui cổ, không chú ý, kem đánh răng màu trắng ngà vừa lấy lập tức theo bàn chải đánh răng rớt xuống, dính vào bồn rửa tay, giống như ốc sên, chậm rãi, chậm rãi chảy xuống.

"..."

Cô quay đầu,vẫn chưa tỉnh ngủ, mê man nhìn anh một cái: "Anh làm gì vậy? Dọa em sợ, kem đánh răng đều rơi rồi."

Nói xong, cô cúi đầu đánh cái hắt xì.

Người đàn ông nhăn lại mày, vẫn không nhúc nhích đem dép lê trên đất đá cho cô, đưa tay lau sạch kem trên bồn rửa tay, một bên rửa tay, một bên chậm rãi nói: "Đi dép vào."

"A." Lạc Anh mắt nhìn dưới chân, quả nhiên thấy một đôi dép lê, cô ngoan ngoãn đặt chân lên,xỏ vào, ý đồ đuổi người, "Anh còn có việc sao?"

"Em không thấy sao? Rửa tay..."

Thẩm Chi Châu ngón tay lành lạnh, bọt nước trong suốt chạy trên bàn tay khớp xương rõ ràng, mang theo mùi nước rửa tay, phiêu đãng bay vào chóp mũi Lạc Anh.

Sau đó, anh rút khăn giấy, lau sạch vết kem còn trên bồn rửa tay.

Lạc Anh theo dõi toàn bộ quá trình, không chút để ý gật gật đầu: "Thấy được, em là hỏi anh rửa xong tay, còn có việc sao? Em muốn đánh răng, anh đi ra ngoài trước."

Thẩm Chi Châu đem khăn giấy ném xuống, vẫn cứ đứng ở tại chỗ bất động, không có ý tứ rời đi.

Lạc Anh "Hả? Hả ——?" Hai tiếng, còn không thấy anh đi, hơi nhíu mày, nhắc nhở nói: "Em muốn rửa mặt!"

"Anh biết." Thẩm Chi Châu nhìn cô, cũng không biết là có cái gì không ổn, chỉ là đánh răng thôi mà, cũng không phải tắm rửa.

Lạc Anh bôi kem đánh răng, bất đắc dĩ nói: "Em đánh răng thật xấu, em sợ anh xem xong, hình tượng của em trong lòng anh lập tức sụp đổ."

Kỳ thực là cô ngượng ngùng làm ra hình ảnh xấu trước mặt người trong lòng.

Thẩm Chi Châu nhẹ nhàng cười: "Anh không trông cậy em làm việc này có bao nhiêu đẹp mắt."

"..." Lạc Anh bả vai suy sụp, thần sắc giống như sư tử con giận dữ, trừng anh một cái, "Anh có đi hay không? Không đi, phải không?"

Thực sự cho là cô không có cách, phải không?

Cô đưa bàn chải đánh răng vào miệng, đi đến bồn cầu ngồi xuống, làm cái động tác chuẩn bị cởi quần, hàm hàm hồ hồ nói: "Em thích một bên đi toilet, một bên đánh răng."

"..."

Thẩm Chi Châu ngẩn người, lắc lắc đầu, trong mắt mang theo điểm bất đắc dĩ: "Xảo quyệt."

Còn thuận miệng đánh giá một câu: "Người bình thường không làm được chuyện này."

Rồi sau đó, nhẹ nhàng xoay người, rời khỏi phòng tắm, tri kỷ đóng cửa cho cô.

Lạc Anh từ trên bồn cầu đứng lên, đánh răng,gò má trắng nõn đột nhiên trèo lên một chút đỏ ửng, dần dần lan tràn đến bên tai, mắt trợn tròn.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chiêu vừa rồi không quá thông minh.

Còn không bằng trực tiếp ở trước mặt anh xấu xí đánh răng đâu... TAT

•••••

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Chi Châu vào phòng lấy một cái áo khoác mỏng cho cô, cầm bằng cả hai tay, duỗi ra, cường ngạnh mở miệng: "Đưa tay, mặc vào."

"Em cảm giác bên ngoài không lạnh lắm?" Lạc Anh cố gắng vùng vẫy, chỉ chỉ mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, cười hì hì nói, "Anh xem, mùa hè sắp tới."

"Vừa rời giường, tay chân của em đều lạnh." Thẩm Chi Châu ngữ khí không cho phép từ chối, "Em đừng cho là anh không biết, em buổi sáng tổng cộng đánh bao nhiêu cái hắt xì."

"... Anh đều biết đến?" Lạc Anh liếc anh một cái, không dám phản kháng, lúng túng cúi người, nâng lên cánh tay, đi theo áo khoác, mặc vào, nghĩ nghĩ, thuận miệng vừa hỏi, "Chúng ta hôm nay thật sự muốn đi mua giường à? Anh không cần đi câu lạc bộ sao?"

Thẩm Chi Châu vô cùng tự nhiên cúi người xuống, giúp cô sửa sang lại cổ áo, tiếp đến đưa tay xuống, nắm khóa kéo, hướng lên trên lôi kéo...

Lạc Anh hạ mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chuyên chú, ngón tay thon dài mà rõ ràng, cô nhìn nhiều vài lần, nghiêm túc nghĩ ——

Dường như chỉ cần ở bên cô, anh sẽ tự động chăm sóc cô.

Mặc kệ là cái gì, chỉ cần anh có thể làm, anh sẽ làm tất cả, hơn nữa bắt tay làm đều không có vẻ hèn mọn, ngược lại lộ ra một cỗ bình tĩnh ôn nhu gợi cảm.

Sửa sang thật tốt, Thẩm Chi Châu ngước mắt lên, nhàn nhạt trả lời: "Buổi sáng cùng em đi xem có cái nào thích hợp không, buổi chiều mới đi huấn luyện."

Lạc Anh gật gật đầu,"Ồ" giọng điệu kéo dài.

Kỳ thực cô rất muốn nói, cô ngủ trên giường kia lâu như vậy, cũng đã thành thói quen, không đổi cũng không phải vấn đề gì lớn.

Lạc Anh do dự một hồi lâu, vẫn là nói ra suy nghĩ của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Thẩm Chi Châu cố ý kéo cô đi thay giày ở lối vào, giữ cô, ra cửa.

"Không thiếu chút tiền ấy."

"..."

Được rồi.

Lạc Anh vui vẻ kéo cổ tay anh, nhìn chằm chằm vào sườn mặt tuấn mỹ của anh, gãi cằm hỏi: "Hôm nay mặt trời rất chói chang, chúng ta muốn đi thế nào?"

"Đi taxi." Thẩm Chi Châu liếc nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động ra, định vị tốt, kêu xe taxi đến.

Địa điểm lên xe là cổng phía đông của tiểu khu.

Lạc Anh một bên cúi đầu chơi di động, một bên chậm rì rì đi qua, khi cách cổng không đến một trăm mét, người đàn ông chợt dừng bước, cố định tại chỗ.

"Làm gì vậy? Thế nào không đi?" Lạc Anh tò mò ngước mắt nhìn anh, thấy anh bình tĩnh nhìn phía trước, kỳ kỳ quái quái, cũng theo tầm mắt của anh nhìn sang.

Thật trùng hợp, cư nhiên thấy vài ngày không gặp Đổng Đồng.

Bà đi giày cao gót, mặc một thân váy thời thượng mỏng manh, từ bên ngoài tiểu khu nhanh chóng bước ra khỏi đám đông.

Mắt lạnh lùng trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Anh, bước chân chậm lại.

Lạc Anh sinh lý tính chán ghét nhăn lại mày, theo bản năng lui về sau một bước nhỏ.

Ai ngờ, một giây sau, thắt lưng bị người đàn ông đưa tay nắm lấy, cả người bị bắt tiến về phía trước, có cảm giác rằng anh đang ôm cô vào trong ngực.

Cúi đầu tiếng nói ôn nhu từ đỉnh đầu rơi xuống, cho Lạc Anh một viên thuốc an thần.

"Đừng sợ."

Cô mím mím môi, tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía Đổng Đồng, bĩu môi nói: "Em căn bản không sợ bà ta, chính là lười nói với bà ta."

Khi Đổng Đồng đi đến cách bọn họ hai mét, dừng bước, bất khả tư nghị nhìn thoáng qua Thẩm Chi Châu, lại nhìn nhìn Lạc Anh.

Qua nửa ngày, vẫn không thể từ trong khiếp sợ tỉnh lại

Nhìn Lạc Anh nũng nịu, bị Thẩm Chi Châu ôm vào trong ngực, hộ ở bên cạnh, hai người giống như là người yêu ở chung thật lâu, căn bản không giống vừa mới nhận thức vài ngày.

Đổng Đồng hòa hoãn thần, đi về phía trước hai bước, hắng giọng, do dự mở miệng hỏi: "Chi Châu, cháu cùng Tiểu Anh..."

"Cô, chúng ta trước một bước nói chuyện."

Đổng Đồng trong chớp mắt sợ run, không cự tuyệt: "Được."

Lạc Anh:?

Lạc Anh ngẩng đầu liếc anh một cái, không hiểu: "Hai người muốn nói gì? Em không thể nghe sao?"

"Ngoan." Thẩm Chi Châu cúi người nhéo nhéo mặt cô, mỉm cười, "Đi đến cổng nhìn xem xe taxi đến chưa, anh rất nhanh sẽ trở lại."

••••

Thẩm Chi Châu cùng Đổng Đồng không đi xa, tìm một chỗ yên tĩnh trong tiểu khu, thoáng nghiêng đầu, có thể thấy Lạc Anh nâng má ngồi xổm ngoài tiểu khu chờ xe taxi.

Thẩm Chi Châu đan tay nhét vào túi, cơ thể dựa nhẹ vào vách tường, nhéo nhéo mũi, môi mỏng nở nụ cười nói: "Cô, người vừa mới cũng thấy được, cháu cùng với Lạc Anh."

"Các ngươi..." Đổng Đồng trong lòng luôn luôn có ý niệm, luôn cảm thấy ngày đó ở dưới lầu tiểu khu người đàn ông ôm Lạc Anh là hắn, nhưng lại không dám khẳng định, chỉ có thể thử thăm dò hỏi, "Các ngươi đã sớm nhận thức?"

"Đúng." Người đàn ông không phủ nhận, kiêu ngạo nói, "Chúng tôi ở chung nửa năm."

"..." Đổng Đồng trừng to mắt, quả nhiên cùng nội tâm nghĩ tới không mưu mà hợp, "Ở chung nửa năm? Có nghĩa là, hai tuần trước, ta ở dưới lầu thấy một người đàn ông cùng Tiểu Anh ôm ôm ấp ấp, người đàn ông kia là cháu?"

"Đúng."

Đổng Đồng kích động đứng lên: "Chi Châu, làm sao cháu không sớm nói cho cô? Cháu sớm một chút nói cho cô, liền sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy đâu."

Thẩm Chi Châu dừng một chút, đuôi lông mày hơi hơi nhếch, khóe miệng xả ra độ cong châm chọc, ý tứ hàm xúc thâm trầm hỏi: "Thế nào nói cho...? Trước khi về nước, cô quan tâm đến em ấy sao?"

"..."

Một câu nói, đem Đổng Đồng nói đến xấu hổ vô cùng, bà xiết chặt đầu ngón tay, vô lực thở dài.

Thẩm Chi Châu tiếp tục nói: " Cô có biết em ấy hiện tại vì sao lại chán ghét cô sao? Bởi vì cô rất vô tình, cô căn bản là không coi em ấy là con gái của mình."

"..."

"Cô mệt nhọc em ấy hai tuần lễ, em ấy khẳng định từng nói với cô bản thân có người trong lòng đi? Nhưng là, cô đâu, cho tới bây giờ không hỏi rõ ngọn nguồn đến cùng, còn mang em ấy đi xem mắt?"

"..."

Khuôn mặt của người đàn ông thờ ơ lạnh lùng, nhàn nhạt liếc đi qua một cái, ngắm đến cô bé ngoan ngoãn ngồi xổm bên ngoài tiểu khu, cùng chơi đùa với vài con mèo đi lạc không biết ở đâu.

Sắc mặt của anh dịu đi vài phần, nhưng như trước lạnh như băng dọa người.

Đối với vấn đề này, Thẩm Chi Châu để ý thật lâu, hắn không nói, không có nghĩa là không quan tâm, càng không có nghĩa là chuyện này liền như vậy cho qua.

Vạn nhất tràng ô long kia nhân vật chính không phải là hắn, mà đổi thành người khác.

Nếu mặt sau phát sinh rất nhiều sự tình không thể đoán trước, hại hắn đến tận đây bỏ lỡ cô...

Hắn cả đời này sẽ hối tiếc.

Có người nói, người ngã đầu tiên thường thường là tự ti.

Tại giây phút gặp được Lạc Anh, đã định sẵn anh vĩnh viễn là kẻ thua cuộc trước mặt cô.

Nhưng Thẩm Chi Châu cảm thấy,

Chỉ cần là cô, hắn có thể thất bại thảm hại, hoặc là đem tâm lấy ra dâng lên cho cô đều có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.