Tiểu Anh Đào

Chương 52: Chương 52: Chương 51




cavien6666

Hôm sau.

Lạc Anh từ trên giường tỉnh lại, vòng eo bủn rủn, khắp nơi đều đau.

Thẩm Chi Châu tuy rằng một lòng nghĩ đối với cô ôn nhu chút, nhưng sau này, bản thân cũng thiếu chút nữa khống chế không được. Dù sao cũng là lần đầu tiên, động tác ngây ngô lại lỗ mãng, ép buộc Lạc Anh khó chịu đến nửa đêm.

Kỳ thực, cô là bị chuông điện thoại đánh thức.

Cô vươn tay từ trong chăn, ở bên gối sờ sờ, đụng đến di động lạnh lẽo, cầm lấy vừa thấy, thì ra là của Thẩm Chi Châu.

"Điện thoại của anh."

Người đàn ông ôm vai cô, một tay cầm lấy di động, nguyên bản nghĩ thuận tay cúp máy, nhưng người gọi điện thoại thật sự là rất kỳ quái, là cuộc gọi đường dài từ thành phố B Trung Quốc.

Nếu không đoán sai, chắc là ông anh -- Thẩm Kinh Thành.

Thẩm Kinh Thành chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh, này mười mấy năm qua, vẫn là lần đầu tiên.

Thẩm Chi Châu nhận điện thoại, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Thẩm Kinh Thành tốc độ nói rất nhanh, phảng phất gặp chuyện khó giải quyết, ngữ khí hơi có chút kích động: "Tiểu Anh, Tiểu Anh có ở gần cháu không? Hoặc là cháu có số của Tiểu Anh không?"

"Chuyện gì ạ?" Người đàn ông ngữ khí trước sau như một trầm thấp, anh đương nhiên sẽ không nói Lạc Anh ở trong lòng anh, do dự hỏi.

"Con bé có bên cạnh cháu không? Nếu cháu nhìn thấy con bé, nhất định phải nói cho con bé, nhanh chút trở về, ông ngoại con bé giống như... Giống như sắp không được."

Thẩm Chi Châu nhăn lại mày, nhìn Lạc Anh mệt mỏi khép chặt mắt, nỗ lực dùng ngữ khí bình tĩnh đáp: "Vâng, cháu đã biết."

Nói xong, anh trực tiếp treo điện thoại.

Nhanh chóng xuống giường, mặc quần vào, trước gọi điện thoại cho người Thẩm gia, dùng bất cứ thủ đoạn gì có được hai vé máy bay về nước, hơn nữa là đi thẳng đến thành phố B, sau đó cúi lưng, đơn giản thu thập một chút hành lý.

Chống lại ánh mắt mơ hồ của cô gái, giọng nói rõ ràng: "Rời giường đi, chúng ta đi trở về."

"Trở về?" Lạc Anh nhất thời không rõ chuyện gì, cả đầu đều là dấu chấm hỏi, ánh mắt sững sờ, "Không phải nói hôm nay đi California sao? Thế nào đột nhiên liền đi trở về?"

"Có chút việc, cần phải trở về. California chúng ta về sau có rảnh lại đến, được không?"

"Vì sao?" Lạc Anh vẫn không hiểu, ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, "Cuối cùng rốt cuộc là chuyện gì, cần phải trở về? Anh đã đồng ý, nói muốn mang em đi."

"Anh sẽ dẫn em đi, nhưng hiện tại không phải lúc, chúng ta có chuyện trọng yếu, cần phải đi về xử lý một chút." Thẩm Chi Châu không thỏa hiệp, tìm bộ quần áo đi lại, ôm cô, giúp cô mặc vào, "Em ngoan một chút, về sau anh nhất định sẽ mang em đi. Đi trước rửa mặt đánh răng, mười phút sau chúng ta xuất phát."

Lạc Anh không nói nên lời, nội tâm không quá tình nguyện, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, vào phòng tắm một lúc, ngay cả thời gian trang điểm cũng không có, đã bị Thẩm Chi Châu mang ra cửa.

Bên ngoài khách sạn có một chiếc Rolls-Royce Gus giá trị đang chờ cô, bên trong xe ngồi một vị tây trang giày da lái xe.

Lạc Anh nhìn đến xe, càng không hiểu nổi, Thẩm Chi Châu ở San Francisco không dùng qua xe của Thẩm gia, ngay cả trong nước cũng không.

Cuối cùng rốt cuộc là chuyện gì làm cho anh gấp gáp như vậy?

Gấp đến mức độ này.

Lên xe.

Lạc Anh tầm mắt thẳng tắp nhìn thẳng anh, càng không ngừng hỏi: "Anh có thể nói với em, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông nắm giữ tay cô, anh biết rõ ông ngoại có ý nghĩa thế nào đối với cô.

Lạc Anh từng nói qua, ông ngoại giống như cha mẹ, khi cha mẹ không muốn cô, là ông ngoại luôn luôn chăm sóc cô, cùng cô lớn lên.

Thẩm Chi Châu cũng biết giấu giếm không được, đến sân bay, cô nhìn đến vé máy bay đi thành phố B, sớm hay muộn cũng đoán được, vừa mới chuẩn bị mở miệng, đem tình hình thực tế nói cho cô.

Lạc Anh túi chấn động, di động vang.

Cuộc gọi biểu hiện: Mẹ.

Lạc Anh không có lưu số Đổng Đồng, này điện thoại phỏng chừng là lúc đó bị Đổng Đồng giam lỏng, bà vụng trộm thêm vào.

Lạc Anh sợ run vài giây, không kiên nhẫn tiếp: "Này..."

"Tiểu Anh, Tiểu Anh con đang ở đâu?" Đổng Đồng tựa hồ thực vội, khi nói chuyện,thở hổn hển, "Mẹ đến căn hộ tìm con, phát hiện thang máy hỏng rồi, đi lên đi ấn chuông cửa, không có ai nghe, con đang ở đâu? Con có phải cùng Chi Châu đi San Francisco?"

Lạc Anh không nói bản thân hiện tại ở chỗ nào, không đáp hỏi lại: "Bà tìm tôi có chuyện gì?"

"Tiểu Anh, con đừng nói chuyện như vậy với mẹ, mẹ đã suy nghĩ hơn một tháng, mẹ biết sai lầm rồi, cũng không can thiệp vào cuộc sống của con, con không thể tha thứ cho mẹ sao?" Đổng Đồng ngữ khí thấp vài phần, chậm rãi nói.

Lạc Anh không có hứng thú nghe bà nói: "Bà đối với tôi tốt hay không tốt, tôi có mắt nhìn, không phải là một hai câu có thể tha thứ. Bà không có chuyện gì, tôi cúp."

"Ai ai ai..." Đổng Đồng lập tức nghiêm túc lên, dừng vài giây, nói với cô, "Ông Ngoại gần đây thân thể luôn luôn không tốt, ngày hôm qua đột nhiên té xỉu, vào bệnh viện,ông ngoại nói muốn gặp con."

"Té xỉu? Vào bệnh viện?" Lạc Anh tay cầm di động dần dần bắt đầu run run lên, ánh mắt dần dần hoảng, nỗ lực bình phục cảm xúc, hỏi, "Tôi thế nào không biết? Bệnh gì a?"

"Đột quỵ não."

"..."

Đột quỵ não là một loại bệnh mạch máu não do nhiều nguyên nhân khác nhau, cơ bản phát sinh ở người trung niên và cao tuổi bị tăng huyết áp.

Lạc Bình Sinh luôn luôn có vấn đề cao huyết áp, này Lạc Anh là biết đến, nhưng mà nhiều người bị cao huyết áp, thế nào cố tình ông lại bị đột quỵ.

Lạc Anh nước mắt dừng không được chảy ra ngoài, một giây trước còn phụng phịu, một giây sau nước mắt liền theo hốc mắt phiếm hồng lả tả rơi xuống, nện xuống màn hình di động đã treo máy.

Thẩm Chi Châu ôm lấy cô, không rên một tiếng, cái gì cũng chưa nói, liền yên lặng dùng ngón tay lau nước mắt trên má cô...

Đến sân bay, người đàn ông ngựa quen đường cũ dẫn cô đến lối vip, nhanh chóng qua kiểm tra an ninh, chờ đăng ký.

Lạc Anh im lặng ngồi chờ trên ghế ở sân bay, đầu nhỏ cúi xuống, giống mèo nhỏ uể oải, đột nhiên vô hồn, nhìn chằm chằm sàn, một bên khụt khịt một bên lấy khăn giấy lau sạch sẽ nước mắt nơi khóe mắt.

Người đàn ông mua bữa sáng trở lại, làm cho cô ăn chút, lót dạ.

Lạc Anh không có khẩu vị gì, một cái bánh mì chỉ ăn mấy miếng liền ăn không vô.

Thanh âm dinh dính ngấy, kéo lấy ống tay áo người đàn ông, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi anh: "Thẩm Chi Châu, em hỏi anh một vấn đề. Anh nghiêm túc cẩn thận trả lời em, không thể lừa em."

"Ừ." Nam nhân duỗi tay tới, cọ đi vụn bánh mì nơi khóe miệng cô, thanh âm nhàn nhạt, "Vấn đề gì?"

"Đột quỵ..." Cô bé nhăn lại mày, như thể hỏi câu cô đã bối rối trong thời gian dài, "Có thể trị khỏi sao?"

Người đàn ông nhất thời ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.

Đối mặt vành mắt đỏ bừng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, có chút dở khóc dở cười, hai tay kẹp nách cô, đem cô ôm đến trên đùi, rũ mắt nói: "Có thể."

Người đàn ông ngữ khí kiên định, không hiểu hơn vài phần an lòng.

Mắt cô bé trong nháy mắt liền sáng, nước mắt vào lúc này ngừng, tay vòng lên cổ anh, chống lại ánh mắt anh, không thể tin được hỏi: "Thật sao?"

"Ừ." Người đàn ông né tránh tầm mắt cô, quay đầu đi, cằm trực tiếp tựa vào của gáy cô, thở ra một hơi, khóe miệng cong cong tự giễu nở nụ cười, không biết cười cái gì.

Nhưng anh biết, bản thân nói dối.

•••••••

Đột quỵ phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của bệnh, bệnh nhẹ đúng thật là chữa khỏi, nhưng thông thường người cao tuổi, đã xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng, cơ bản là không thể chữa khỏi.

Nếu chữa được, cũng sẽ xuất hiện các triệu chứng khuyết tật, cuộc sống không thể tự gánh vác.

Ở trên máy bay vượt qua một ngày, rốt cục hạ cánh an toàn xuống thành phố B.

Thẩm Chi Châu dẫn Lạc Anh đến taxi sân bay, thẳng đến bệnh viện Thẩm Kinh Thành nói.

••••

Lạc Bình Sinh ba ngày trước được đưa đến bệnh viện. Lúc đó hắn ngôn ngữ nói chuyện không rõ, tứ chi vô lực, đột nhiên không có thần trí té trên mặt đất, bị đi lại quỵt cơm Thẩm Kinh Thành phát hiện, lập tức kêu xe cứu thương.

May mắn phát hiện kịp, não thiếu oxi trong một thời gian, làm sáu bảy giờ phẫu thuật, kéo về từ quỷ môn quan.

Nhưng từ đó về sau, chi dưới liền tê liệt, không cử động được nữa, còn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt của ICU.

Chỉ trong vài ngày, Lạc Bình Sinh lại không hiểu già đi vài tuổi, tóc trắng rụng từng cái một, bị buộc ở trên giường bệnh, trên người cắm đầy các loại ống truyền dịch.

Dựa theo quy định, bệnh viện không cho phép người nhà tùy ý thăm hỏi, nhưng lo lắng đến bệnh nhân thời gian không nhiều lắm, cháu gái có lẽ là tâm nguyện duy nhất của ông, liền để Lạc Anh mặc áo cách ly, đưa cô vào trong.

Lạc Anh cắn môi, nỗ lực khống chế nước mắt mình, trải qua hai ngày bôn ba, rốt cục ở giờ khắc này, gặp được Lạc Bình Sinh.

Lạc Bình Sinh nhắm chặt hai mắt, căn bản không biết Lạc Anh đến đây, khuôn mặt phủ kín nếp nhăn như thể đau đớn, nhưng nhìn qua lại ngủ thật sự an tường yên tĩnh.

Lạc Anh không đành lòng đánh thức ông, ở đằng kia im lặng đợi một lát.

Ông chậm rãi mở mắt ra, muốn cười nhưng không cười nổi, cả người không thể động đậy.

Lạc Anh sờ sờ tay ông, hỏi:

"Ông ơi, ông thấy được cháu sao?"

Ông già gật gật đầu, hốc mắt đã ẩm, mơ hồ không rõ mở miệng, hộc ra hai chữ: "Con... Gái..."

Lạc Anh gật gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Làm sao ông... Sinh bệnh cũng không nói một tiếng với cháu? Ông nói với cháu, cháu nhất định sẽ trở về cùng ông. Không đúng, mặc kệ thế nào, cháu nên trở về cùng ông, thực xin lỗi... Thực xin lỗi ông ngoại, cháu sai rồi, cháu không nên chạy loạn khắp nơi, nghỉ phép cũng không về nhà, cháu không chạy loạn khắp nơi nữa, về sau nghỉ phép, cháu nhất định về nhà."

"Ông nhanh khỏi, được không?"

"Không bị bệnh nữa, chúng ta cùng nhau về nhà, cùng nhau xem tivi, cháu ở nhà với ông trong suốt kỳ nghỉ hè."

Lạc Bình Sinh gật gật đầu, rất muốn nói không sao, nhưng một cỗ cảm giác vô lực đột nhiên dâng lên, hắn biết bản thân khẳng định không tốt lên được, nhìn cô bé, muốn nắm lại tay cô, há miệng thở dốc, nói ra lời nói tựa như nói ra khí, không để sát vào căn bản nghe không rõ ràng.

" Ông muốn nói gì?"

Lạc Anh đi qua, nghiêm túc cẩn thận nghe ông nói.

Ông nói thật thong thả, gằn từng tiếng: "Con gái,ông ngoại vất vả nửa đời người, hạnh phúc nhất chính là lúc mẹ con còn trẻ, cùng cùng với người kia."

Lạc Anh cắn môi, đầu lưỡi run lên, đã không biết cảm giác đau là gì.

Ông già nói chuyện tựa hồ thật khó khăn, nhưng như trước kiên trì nói xong, " Ông ngoại không ở, đường về sau,phải tự con đi rồi. Lúc trước, bởi vì chuyện mẹ con, con cùng ông ngoại ầm ĩ một trận,ông ngoại cũng nghĩ thông suốt, con trưởng thành, có ý nghĩ của chính mình, con không tha thứ chuyện này, người khác không thể ngăn cản. Nhưng là, ông ngoại muốn nói cho con, gia đình thủy chung là gia đình, con thật tốt nói chuyện với nó, nó sẽ hiểu con..."

"Nghe nói, con cùng đứa nhỏ Chi Châu ở cùng nhau."

Lạc Anh gật đầu, rơi nước mắt, nhìn ông với khuôn mặt buồn bã.

"Rất tốt, đều rất tốt, hắn sẽ đối xử tốt với con."

"Con gái, đừng sợ..."

Từ ICU đi ra, Lạc Anh thất hồn lạc phách ngồi ở ghế bên ngoài phòng bệnh, mặt vùi vào đầu gối, cả người lui thành một đoàn, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn mặt đất ngẩn người.

Thẩm Chi Châu mua cơm cho cô, nhìn cô ăn xong, lại ở bệnh viện cùng với cô một lát, mới đưa cô trở về nhà.

Đổng Đồng cũng ở nhà làm cơm chờ cô trở về, bản thân luôn luôn chưa ăn.

Thấy con gái đi vào nhà, đứng dậy, tiếp đón câu: "Chưa ăn cơm đi? Mẹ làm cơm, mau tới ăn một chút, đói bụng không tốt."

Lạc Anh hai mắt vô thần quét mắt nhìn một bàn đồ ăn phong phú, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Đổng Đồng xấu hổ cười cười: "Hôm nay mẹ đặc biệt trở về sớm một chút chuẩn bị, ông ngoại sinh bệnh, con cũng phải ăn cơm, thân thể cũng phải nạp. Sợ con không thích, cho nên làm nhiều một chút."

Lạc Anh châm chọc nở nụ cười, xoay người đi về phòng: "Tôi ăn rồi."

Giọng nói rơi xuống, cũng không nhìn lại Đổng Đồng, trực tiếp bước đi vào phòng.

Buổi tối, màn đêm tối đen, chân trời tô điểm vài ngôi sao sáng lấp lánh, ánh trăng mỏng manh đè nặng, có vẻ hơi trống rỗng.

Thẩm Chi Châu lo cho cô, gọi video, nói chuyện rất nhiều.

Vì bù lại lúc trước nói muốn mang cô đi California, Thẩm Chi Châu nhẫn nại nói rất nhiều chuyện thú vị trước kia ở trường cho cô nghe.

Nghe được cô gái nhỏ bị mê hoặc, thường thường đánh gãy anh, hỏi ra vài câu linh tinh kỳ quái.

Ngẫu nhiên nghe được buồn cười, còn có thể khanh khách bật cười.

Đến đêm khuya, Lạc Anh nghiêng đầu, một thoáng chốc liền ngủ say.

Cô có một giấc mơ.

Ở trong mơ, cô quên hết chuyện không vui, như thể mọi thứ trở về cùng một chỗ.

Ông ngoại công không có chuyện gì, như trước khỏe mạnh cường tráng, xương cốt vững vàng, sáng sủa thật sự.

Lúc ấy cô còn nhỏ, ông ngoại đều nấu ăn cho cô sau khi tan học.

Lạc Anh đang ăn uống vui vẻ, còn lo lắng bài kiểm tra hôm nay làm không được tốt, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xưng tử thần, nói muốn mang ông ngoại đi.

Lạc Anh tức thời hoảng hốt, lôi kéo tay ông ngoại, cầu hắn không cần đi, không cần rời khỏi cô.

Tử thần thiết diện vô tư.

Ông ngoại kéo tay Lạc Anh nói: "Con gái, nhìn theo cách khác, không cần khổ sở, có lẽ là ông ngoại đến tuổi, không thể đi cùng con..."

Lạc Anh một thân mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại.

Mỗi ngày đều đi bệnh viện thăm ông, bác sĩ vì trị liệu tốt, cũng không cho phép người nhà tiến vào phòng bệnh, nhưng có thể nhìn qua cửa sổ cách ly.

Nhưng bình thường, Lạc Anh cũng không dám xem, bởi vì ông ngoại trị liệu bên trong rất thống khổ, cuồn cuộn không ngừng dược thủy cùng kim tiêm đâm vào làn da ông, mặt ông càng tiều tụy, cả người không thể động đậy.

Ngẫu nhiên mở hai mắt, có thể thấy cũng bất quá là trần nhà màu trắng mà thôi.

Vài ngày sau.

Lạc Anh chạy tới chỗ bác sĩ chủ trì muốn hỏi một chút ông ngoại gần nhất thế nào, có chuyển biến tốt, đột nhiên bệnh tình ông chuyển biến xấu, tức khắc từ phòng bệnh ICU chuyển đến phòng phẫu thuật.

Phẫu thuật liên tục tiến hành một buổi tối, bác sĩ đầy người mệt mỏi đi ra, tháo xuống khẩu trang, thật dài thở hắt ra, ai thán một tiếng, an ủi nói: "Đừng quá khổ sở, ông lão bị bệnh, còn sống kỳ thực cũng rất khó chịu, xem như đến tuổi, chuẩn bị hậu sự đi..."

Lại là đến tuổi!

Ngày đó Lạc Anh đi gặp Lạc Bình Sinh lần cuối, ngơ ngác ngồi xổm ở góc bệnh viện không chịu đi, giống như đứa trẻ cô đơn bị bỏ rơi, đột nhiên không báo trước, khóc khóc không thành tiếng.

Gạt người.

Lễ hội pháo hoa tại bến tàu của ngư dân, cô rõ ràng ước nguyện, mong thiên thần phù hộ người yêu cô hoặc người cô yêu thân thể khỏe mạnh.

Thế này mới qua bao lâu, ông ngoại liền mất.

Lạc Anh đột nhiên nhớ tới, bản thân còn tham lam ước một nguyện vọng, nếu là không có nguyện vọng kia, mọi chuyện sẽ khác chứ?

Đều do cô tham lam.

Tuy rằng ý tưởng rất ngây thơ, nhưng cô khóc càng ngày càng hăng...

Thẩm Chi Châu đứng cách năm mươi mét, dựa bên cửa sổ lẳng lặng nhìn cô.

Anh chân dài đứng đó, quanh thân tràn ngập nồng đậm áp suất thấp, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ánh sáng đỏ đang cháy, biểu hiện ra anh giờ phút này rất khó chịu.

Hậu sự Lạc Bình Sinh, Đổng Đồng an bày hơn nữa xử lý thỏa đáng.

Thẩm Chi Châu ở bên Lạc Anh gần nửa tháng ở thành phố B, gặp cô tâm tình chuyển biến tốt, mới hỏi cô có muốn rời đi không.

Anh đau lòng sờ sờ gò má gầy của cô, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi du lịch đi?"

Cô gái nhỏ dường như có hứng thú ngước mắt: "Đi đâu vậy?"

Anh nhướn mày: "Em thích."

"Chúng ta đi Thái Lan đi, nghe nói mùa hè đi Thái Lan rất tuyệt, có rất nhiều trái cây ăn."

"Được."

Hai ngày sau.

Hai người ngồi trên máy bay đi Thái Lan, Lạc Anh tận lực để cho mình quên đi chuyện không vui, lên máy bay liền lôi kéo Thẩm Chi Châu nói này nói kia.

"Chúng ta cũng không có kế hoạch gì, nhìn xem muốn đi đâu chơi?"

Cô lôi ra tấm áp phích du lịch không biết từ nơi nào lấy ra, cắn ngón tay, chăm chú nhìn, phát hiện Thái Lan có rất nhiều cung điện tráng lệ đẹp đẽ, có chợ nước cùng quầy hàng trái cây, còn có người. Yêu...

Chỉ nhìn vài lần, Lạc Anh liền mệt nhọc, tựa vào bả vai Thẩm Chi Châu, chậm rãi ngủ.

Ai biết, Thẩm Chi Châu sớm an bài xong hết thảy, vừa xuống máy bay liền mang cô đi một số nơi cô gái nhỏ thích, không hề phiền chụp ảnh cho cô.

Một bên cầm ô, một bên nắm tay cô, đi dưới ánh mặt trời.

Đến buổi tối, cô mệt mỏi, cõng cô trên lưng, bước trên ánh trăng lạnh lẽo trên mặt đất, một cái dấu chân một cái dấu chân đi trở về.

Chuẩn bị đến khách sạn, cô ghé trên vai anh, lông mi rủ xuống, mệt mỏi khiến cô hơi buồn ngủ.

Khi gần như ngủ, giọng nói trong trẻo tao nhã của người đàn ông vang lên, theo gió đêm nhẹ bổng truyền tới.

Anh gọi cô một tiếng: "Anh đào..."

"Hả?" Lạc Anh ngước mắt lên, dùng khí âm nhẹ nhàng mà hỏi, "Có chuyện gì?"

"Không có việc gì." Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, nhếch môi, lẩm bẩm nói, "Chỉ là muốn nói cho em biết, mặc kệ thế nào, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên em, cùng em."

Em sẽ không cô đơn.

Cũng không phải là đứa nhỏ không có chỗ dựa, ít nhất, em còn có anh.

Cô bé khóe miệng thong thả cong lên, trên mặt lộ ra một tia cười, cằm đặt đầu vai anh nặng nề mà điểm điểm, sợ anh không cảm nhận được, nói nhỏ: "Em biết."

"Thẩm Chi Châu, thực xin lỗi. Ông ngoại sinh bệnh qua đời, em quá khổ sở, không thể quan tâm tới cảm xúc của anh."

Cô nhớ lại một khoảng thời gian khó chịu kia, Thẩm Chi Châu luôn luôn ở bên người cô, thường xuyên ở bên cô cả một ngày, chẳng sợ một câu nói cũng không nói, đều cam tâm tình nguyện, càng nghĩ càng cảm thấy băn khoăn, cảm xúc bỗng chốc thấp xuống, cắn môi, kiên định nói, "Về sau mặc kệ phát sinh cái gì, em cũng sẽ đi cùng anh."

Hai người đi vào một con hẻm không người, đèn đường mờ nhạt, hạ xuống một vầng sáng vàng nhạt ấm áp, xung quanh vô cùng yên tĩnh, như là đi vào một thế giới khác.

Lạc Anh ôm cổ anh, như là hạ một cái quyết tâm, lần đầu tiên nghiêm túc thông báo cho anh.

"Thẩm Chi Châu, làm sao anh tốt như vậy."

"Tốt đến mức em không biết trả lại thế nào."

"Nhưng mà, anh đào thích anh."

Thật thích thật thích, đến mức nảy sinh tình yêu, muốn vĩnh viễn ở cùng nhau:)

♡♡♡♡♡

Tác giả có chuyện muốn nói: bệnh nhân ICU đúng thật là cột vào trên giường bệnh, giáo viên đã nói _(:3" ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.