Tiểu Anh Đào

Chương 61: Chương 61: Thẩm Chi Châu × Lạc Anh




cavien6666

Sinh nhật hai mươi tuổi của Lạc Anh, vừa khéo cũng là hai năm hai người quen biết nhau, nhân sinh có thể có bao nhiêu cái hai năm, Lạc Anh cảm thấy bản thân hai năm qua làm rất nhiều chuyện,quen biết rất nhiều người, đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Người nào đó như hổ rình mồi từ khi cô trưởng thành, rốt cục ở một ngày này lộ ra bộ mặt thật.

Thay vì nói là lộ ra bộ mặt thật, nên nói là mục đích của anh rõ ràng từ đầu đến cuối, vào ban đêm mây mưa thất thường, ghé vào bên tai cô, một lần lại một lần không mệt mỏi gọi cô là vợ.

Ngay từ đầu, Lạc Anh rất kháng cự, kháng cự nguyên nhân hơn phân nửa là thẹn thùng.

Nhưng thói hư tật xấu trong xương của người đàn ông, khiến anh càng ngày càng thích ở phương diện này trêu chọc cô, thích nhìn cô đỏ mặt, xụi lơ dưới thân anh, kiều diễm ướt át, thủy quang liễm diễm.

Gọi nhiều lắm, Lạc Anh cũng lười sửa lại.

Liền như vậy hô hai năm, dần dần cũng thành thói quen.

Nhưng đêm nay, Thẩm Chi Châu rõ ràng cùng dĩ vãng không quá giống nhau, đại tổng tài thời gian làm việc chuyện gì cũng không làm, cứ thế bỏ việc, ở bên ngoài lôi kéo cô đi xem phim, dạo phố, ăn cơm... Cơm nước xong, Lạc Anh liền mệt nhọc.

Về nhà trọ, thoáng chốc không có khí lực, ngồi phịch ở sofa thế nào cũng không muốn đứng lên.

Thẩm Chi Châu ôm lấy thắt lưng cô, đỡ bả vai, muốn đem cô ôm lên, lại bị cô gái nhỏ đẩy đẩy ồn ào, thế nào đều không tình nguyện, rầm rì lắc lắc đầu, nói: "Đừng làm phiền em, em muốn đi ngủ, em buồn ngủ quá, đã đi bộ cả ngày."

"Heo lười." Người đàn ông đáy mắt toàn là sủng nịch, ngữ khí hung dữ, lại che dấu sự dịu dàng vô tận, "Em không tắm rửa? Ngày đầu tiên 20 tuổi không tắm rửa?"

"Nhưng em thật sự buồn ngủ, em không muốn dậy..." cô cực lực phản kháng, nhắm mắt lại, dùng chăn nhỏ trên sofa che lại bản thân, bịt mắt, " Anh tắm trước đi?"

"Được."

Thẩm Chi Châu kéo lại chăn cho cô, che lại bụng cô để tránh cảm lạnh, vào phòng ngủ tùy tùy tiện tiện tìm bộ quần áo, đi tắm rửa.

Phòng tắm tiếng nước rào rào truyền đến ——

Thẩm Chi Châu tắm xong đi ra, Lạc Anh còn chưa dậy, khuôn mặt hồng hồng, giương cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng thở ra, đôi môi mềm mại, dịu dàng và đỏ ửng, vô cùng dễ thương.

Người đàn ông ngồi xổm bên người cô, nhìn cô nửa ngày, cánh tay dài vòng qua sau gáy cùng thắt lưng, đem cô ôm ngang lên, tính ôm đến giường trong phòng ngủ, để cho cô tiếp tục ngủ.

Lạc Anh giấc ngủ vốn nông, lần này, trực tiếp đã bị anh đánh thức,dụi mắt nhịn không được rầm rì một tiếng, giống mèo nhỏ, ôm lấy cổ anh,thân mình mềm mại ở trên người anh thoải mái mà cọ a cọ.

Chọc Thẩm Chi Châu thân mình cương lên,lửa nóng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đột nhiên đổ vào một nơi, mắt tối sầm lại, nơi nào đó nhiệt liệt đứng lên.

Hôm nay là một ngày lành cho sinh nhật 20 tuổi, anh vốn không muốn buông tha cô, nhưng xem cô chơi cả một ngày thật sự rất mệt mỏi, lo lắng cô mệt chết, bỗng chốc mềm lòng buông tha cô.

Nhưng ở giờ khắc này, tất cả mềm lòng lập tức sụp đổ, anh thật sự là nhịn không được...

Thẩm Chi Châu cúi người, nhéo chóp mũi cô, khẽ hỏi: "Tắm rửa sao?"

"Muốn tắm..." Tiếng nói mềm yếu, lộ ra một tia lười nhác, "Nhưng không muốn động."

"Muốn anh giúp em?"

"..."

Lạc Anh nháy mắt đỏ mặt, muốn nói, nhưng không dám nói, thính tai nhiễm lên vài tia đỏ ửng, còn chưa có mở miệng nói chuyện, đã bị người đàn ông ôm vào phòng tắm.

Anh cúi đầu, hôn lên cánh môi cô, chậm rãi đi xuống, nâng lên cằm cô, chạy quanh xương quai xanh...

Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Lạc Anh có chút xấu hổ, tim đập gia tốc, cũng có chút sợ hãi, cô không biết phản ứng thế nào với anh.

Chỉ là cứng ngắc ôm lấy cổ anh, ngừng thở, thuận theo nhận nụ hôn cùng sự an ủi của anh.

Từng trận tê dại.

Ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Bóng đêm sâu thẳng, mặt trăng treo cao, chiếu sáng mặt đất.

Sau, Thẩm Chi Châu lau sạch thân mình của Lạc Anh, ôm lên giường,khẽ hỏi: "Có mệt hay không?"

"Mệt."

"Mệt còn quấn quýt lấy anh?"

"Ai quấn quýt lấy anh." Người đàn ông nằm bên cạnh cô, cô gái nhỏ không kiêng nể gì duỗi chân đá anh, "Anh đừng nói lung tung, rõ ràng là anh quấn quýt lấy em."

"Ồ, ai vừa mới nói không đủ?"

"Anh." Cô gái nhỏ ủ rũ phản bác.

Ánh trăng sáng tràn vào, làm nổi bật khuôn mặt như tuyết trắng của cô, người đàn ông giống như trừng phạt nắm chóp mũi cô, Lạc Anh thở hổn hển, tức giận, hất tay anh ra.

Bĩu môi, ác nhân cáo trạng trước: "Xem đi, bắt đầu chơi xấu, còn bịt mũi không cho em hô hấp, anh là muốn nghẹn chết em a!! Nghẹn đi nghẹn đi, sau đó anh sẽ không có bạn gái."

"Nói chuyện có lực như vậy, xem ra em vẫn còn khí lực?" Người đàn ông trở mình, bắt lấy tay lộn xộn của cô, chân dài trong chăn ngăn chặn bắp đùi cô gái nhỏ, không để cô nhúc nhích.

Lạc Anh mắt thấy tình thế không ổn, lập tức nhận sai, tước vũ khí đầu hàng: "Không cần! Em mệt mỏi, em thật sự mệt mỏi, em không nghĩ lại đến."

Giọng điệu khóc lóc, vô cùng ủy khuất, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không có dấu vết nhận sai.

Thẩm Chi Châu không quan tâm, cúi người, hôn hôn vành tai mềm mại, cúi đầu khàn khàn, nghiêm túc nói: "Anh Đào, chúng ta kết hôn đi."

Kết hôn?

Thẩm Chi Châu đối với chuyện kết hôn đặc biệt chấp nhất, Lạc Anh luôn luôn biết rõ, nhưng lúc trước cô không đến hai mươi tuổi, không đến tuổi pháp định kết hôn.

Mỗi lần anh nhắc tới, liền cười cười cho qua.

Nhưng lần này không giống, cô đã hai mươi tuổi, có thể thật sự kết hôn, lĩnh chứng.

Lạc Anh ngẩn người, chậm chạp không có mở miệng, dường như đang lo lắng và do dự, miệng mở ra nhiều lần, nhưng không nói gì.

Không khí như bị rắc chất keo tụ, yên tĩnh đến khó chịu.

Mỗi một phút đồng hồ chờ đợi, đều như lăng trì cùng dày vò đối với Thẩm Chi Châu, nhưng anh một chút cũng không gấp, ánh mắt ôn nhu, hàm chứa tình cảm.

Cô gái nhỏ sờ sờ cằm anh, ấp úng, thương lượng nói: " Em còn chưa tốt nghiệp, Thẩm Chi Châu."

"Tốt nghiệp cùng kết hôn có xung đột sao?"

" Nhưng em còn là sinh viên, hiện tại kết hôn, có phải hay không... Có phải hay không có chút... bất ngờ? Dù sao, trong đại học không có nhiều người chưa tốt nghiệp đã kết hôn." Lạc Anh bình tĩnh trình bày nguyên nhân cùng quan điểm của bản thân đối với vẫn đề không muốn kết hôn, tận lực dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể đi trấn an anh, nhưng càng nói lại càng không đành lòng, bổ sung câu, "Anh đừng hiểu lầm, em không phải không muốn cùng anh kết hôn, em chỉ là cảm thấy, hiện tại kết hôn quá sớm, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

"Em không cần chuẩn bị cái gì." Người đàn ông mắt nhìn chằm chằm, xoa mái tóc dài mềm mại của cô, "Chỉ là hơn một tầng quan hệ, hơn cái thân phận mà thôi. Sau khi kết hôn, em như nào vẫn như thế."

"Anh sẽ không ép em muốn đứa nhỏ?" Lạc Anh bĩu môi, nói.

Người đàn ông nhếch mép: "Anh khi nào thì ép em đi làm chuyện không muốn?"

"Quả thật là không có." Lạc Anh càng nói càng nhỏ, càng ngày càng không lo lắng.

Thẩm Chi Châu là ngay cả ép cô làm chuyện gì cũng không có, làm sao có thể ép cô muốn đứa nhỏ đâu.

"Đứa nhỏ đối với anh mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao. Ở trong mắt anh, em vẫn là một đứa trẻ, anh làm sao nhẫn tâm để em sớm như vậy liền làm mẹ, chăm sóc người khác, hả?"

"Ừm, có đạo lý."

Nghĩ đến đứa nhỏ, Lạc Anh mặt đỏ lên, nếu không phải là tuổi còn nhỏ, cô thật đúng rất chờ mong đứa nhỏ của cô cùng Thẩm Chi Châu lớn lên trông thế nào.

Nếu con trai, khẳng định sẽ đẹp trai cao lớn giống ba, mũi cao thẳng, cằm kiên nghị, hoàn hảo không tỳ vết.

Lạc Anh nghĩ nghĩ, càng cảm thấy cô cùng Thẩm Chi Châu đối thoại như là đang nói về hàng hóa, cò kè mặc cả.

Cô phốc một tiếng nở nụ cười.

Người đàn ông không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô: "Cười cái gì?"

"Anh đoán?"

"Không đoán."

"Thật keo kiệt."

"?"

"Em không đáp ứng anh cầu hôn, anh liền đối với em như vậy. Trước kia em nói cái gì, anh đều sẽ phụ họa theo em."

"Bị từ chối, anh tức giận một lát còn không cho?"

Lạc Anh: "..."

Lạc Anh vừa cười, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra vừa hoạt bát vừa đáng yêu, vươn chân trắng nõn đá đá anh.

"Ai! Em không đồng ý rất bình thường được chứ? Anh xem anh, nào có người như vậy? Cầu hôn ở trên giường? Bị từ chối liền hung em."

"Anh nào có hung em?" Người đàn ông không sức lực từ trên người cô rút xuống, nằm ở một bên, cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm vào lòng, "Không đồng ý thì thôi, ngủ."

Lạc Anh ngoan ngoãn ghé vào ngực anh, nghẹn một hơi, tận lực để cho mình không cười ra tiếng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, tiếng cười như chuông bạc nở rộ trong đêm đen.

"Thẩm Chi Châu, anh đáng yêu quá."

Người đàn ông không để ý cô, rõ ràng không đồng ý với cô.

"Ừ, thật đáng yêu, cũng rất hư." Cô tức giận liền cắn cằm anh bỏ đi oán khí, giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng nói, "Em lại chưa nói không kết hôn."

"..." Ôm lấy cô rõ ràng cứng đờ một lúc, người đàn ông mở mắt.

Lạc Anh cười tiếp tục nói: "Em có từ chối anh sao? Em chỉ hỏi có thể muộn một chút hay không, thương lượng với anh mà thôi, anh khen ngược, trực tiếp cấp sắc mặt cho em xem."

"Lặp lại lần nữa." Người đàn ông nắm cằm cô, hô hấp nóng rực mở miệng.

"Nói cái gì?" Cô gái nhỏ cười toe toét, không nói.

"Nói muốn kết hôn với anh."

"Kết hôn?" Lạc Anh hôn môi anh, cắn môi dưới lạnh lẽo, gằn từng tiếng nói, "Ngày mai liền kết."

Sau hai mươi tuổi, em chỉ thuộc về anh.

••••••

Chuyện Thẩm Chi Châu và Lạc Anh muốn kết hôn, vô tình lan truyền trong vòng bạn bè.

Hoàng mao kéo một cái nhóm, bên trong có Đản Đản, Thú Thú, Thỏ xám, lão Lí cùng Thư Bội.

Tất cả mọi người phát hồng bao tỏ vẻ chúc mừng ——

Hoàng mao: [ lão đại không dễ dàng a!!! Đợi lâu như vậy, rốt cục có thể lĩnh chứng, anh em chúc mừng trước. ]

Đản đản: [ Chị dâu vẫn là chị dâu ha ha ha ha ha ha ha ha ha, nhưng mà chúng ta vẫn là độc thân??? ]

Thú thú: [ Nhưng mà lão đại cũng quá không phúc hậu, con gái người ta vừa mới đến hai mươi tuổi, liền muốn thu vào hộ khẩu, một ngày đều chờ không được??? ]

Bụi thỏ: [ đồng ý 1, rất cầm thú, thế mà một ngày đều nhẫn không được. Nếu P thần khi dễ Anh Đào, tôi nhất định là người thứ nhất không tha. ]

Thư Bội: [ thêm tôi nữa, tôi cũng cảm thấy cầm thú. ]

Lạc Anh quét trò chuyện trong nhóm, khanh khách cười, dù sao Thẩm Chi Châu cũng không thường chơi di động, cô đánh bạo, ở bên trong thêm một câu: [ cảm thấy cầm thú 1 ]

Thú thú: [ Chị dâu 666666, chính chủ nói chuyện, chứng tỏ lão đại thật sự... emmmm... ]

Ngày thứ hai sau sinh nhật, Lạc Anh còn chưa có khai giảng, nhưng Thẩm Chi Châu phải đi làm, anh rửa mặt sửa sang lại, bước vào ôm cô gái nhỏ, ôm thắt lưng cô, cằm để ở đầu vai cô, giọng khàn khàn nói: "Công ty có chút việc muốn xử lí, đừng chơi di động, tối hôm qua ngủ trễ, em lại ngủ thêm một lát. Khoảng mười giờ, sẽ có lái xe đến dưới lầu đón em, trực tiếp đi công ty tìm anh, chúng ta kết hôn."

Lạc Anh tắt màn hình di động, giấu nó, tỉnh tỉnh ngẩng đầu nhìn anh: "Trực tiếp đi công ty tìm anh?"

"Đúng."

"Tập Đoàn Thịnh Kinh... em còn chưa có đến... em sợ..."

"Sợ cái gì? Em đã quên? Cha anh đã sớm về hưu, qua hôm nay, em chính là nữ chủ nhân Thịnh Kinh."

Lạc Anh hít một ngụm khí lạnh, cô không thể mang một danh hiệu lớn như vậy trên người, cô sẽ không chịu nổi.

"Em không muốn làm nữ chủ nhân Thịnh Kinh, em chỉ muốn cùng với anh."

"Anh biết." Thẩm Chi Châu gằn từng tiếng, nói cực kỳ nghiêm túc, "Nhưng đây là thứ anh có thể đưa cho em, em muốn hay không là chuyện của em, anh cho hay không cũng là chuyện của anh. Hiện tại em còn nhỏ, về sau chúng ta bàn lại."

Lạc Anh bị anh xoay chóng mặt, đẩy anh: "Anh mau đi làm đi, em đi tìm anh sau."

"Ngoan."

Anh đặt một nụ hôn lên môi cô, xoay người rời đi.

Mười phút sau.

Thẩm Chi Châu ở trên nhóm.

Pluto: [... ]

Pluto: [ Vợ yêu, cất nhắc. ]

Rồi sau đó trực tiếp nhắn riêng cho cô: [ buổi tối, còn có càng cầm thú. ]

Lạc Anh mở ra khung đối thoại, tức giận đánh chữ: [ Sau khi kết hôn, nghe em. Tối hôm qua anh đã đồng ý với em ]

Thẩm Chi Châu: [ có sao? ]

Lạc Anh: [ thế nào không có? Trước khi ngủ, anh đã nói. ]

Thẩm Chi Châu: [ anh thế nào không nhớ rõ? ]

Lạc Anh: [... ]

Lạc Anh không muốn nói chuyện với anh, tức giận nằm xuống giường, lại ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy lần nữa, là bị điện thoại của Thẩm Chi Châu đánh thức, cô mơ mơ màng màng lấy di động bên gối, nghe tiếng trầm thấp của người đàn ông, ừ ừ a a vài câu.

"Em biết."

"Lái xe ngay dưới lầu, em cứ từ từ, sửa sang lại tốt rồi đi xuống, không vội."

Nói xong, Lạc Anh liền treo điện thoại.

Cô nhanh chóng rời giường, rửa mặt, tìm ra đồ trang điểm tám trăm năm không dùng qua, chuẩn bị trang điểm nhẹ.

Lạc Anh trong ngày thường yêu nhất dùng là son môi màu hồng, màu nhạt mà tự nhiên, nhưng lần này, vì để ăn ảnh hơn, son môi dùng màu đỏ tươi, môi hồng răng trắng, lộ ra vài phần quyến rũ.

Giày cao gót màu trắng sữa, váy màu đen cùng áo sơmi trắng, cả người được tân trang vô cùng tốt, tóc đen dài xõa sau đầu, tùy tiện mang theo một cái túi liền ra cửa.

Tới đón Lạc Anh là tài xế của Thẩm Chi Châu, lái xe thấy Lạc Anh đi xuống, thức thời đi xuống mở cửa sau, còn cung kính hô câu: "Phu nhân."

Lạc Anh:????

Lạc Anh rất muốn từ chối danh hiệu hơi cổ hủ này, nhưng cô nghĩ đến ở Thẩm gia vốn là quy củ rõ ràng, dù sao sớm hay muộn đều phải thích ứng, còn không bằng trước tiên thích ứng một chút đâu.

Vì không để không khí xấu hổ, Lạc Anh cười mở miệng hỏi: "Tập Đoàn Thịnh Kinh cách nơi này có xa không?"

Lái xe dừng một chút, không biết có nên trả lời hay không: " Tập Đoàn Thịnh Kinh ở phía đông, từ nơi này đi qua thường mất gần một giờ."

"Một giờ?" Lạc Anh nhăn mày lại.

Phía đông, không phải là hướng ngược lại với trường học của cô sao?

Một năm trước, Thẩm Chi Châu nói muốn đưa đón cô đi học, cô không không biết xấu hổ, hỏi anh tiện đường không, anh không hề nghĩ ngợi, đã nói tiện đường.

Lạc Anh thế này mới yên tâm thoải mái tiếp nhận anh giúp đỡ, không nghĩ đến, đúng là hoàn toàn không tiện đường.

Lạc Anh hỏi: "Thiếu gia của anh, bình thường ở công ty thế nào?"

"Thiếu gia? Trời sinh quản lý, làm việc hiệu suất cao, làm việc đều nghiêm túc hơn bất kỳ ai, mọi người đều thật phục anh ấy."

"Kia... anh ấy ở trong công ty chắc là rất được hoan nghênh đi?" Lạc Anh cười hỏi.

"Phu nhân đang lo lắng cái gì?" Lái xe từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó cũng đi theo nở nụ cười, "Thiếu gia không vào công ty, cũng được một ngàn vạn người thích, ngài đã lựa chọn cô, tự nhiên sẽ sắp xếp tất cả."

Lạc Anh ai than một tiếng: " Anh thực hiểu rõ anh ấy."

"Không phải là hiểu rõ." Lái xe nói khẽ, "Là nhìn ra được, thiếu gia là thật sự muốn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.