Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 2: Chương 2: Hệ thống 88




Diệp Niệm Ninh ngâm nga một bài hát lái xe về nhà họ Diệp trong trí nhớ, kiếp trước cậu vì theo đuổi Lâm Mục lại không tiếc chấm dứt quan hệ với người nhà mình, sợ là đầu cậu bị chập dây thần kinh nào rồi, sao có thể làm ra được loại chuyện như vậy?

“Gâu gâu gâu!”

Diệp Niệm Ninh tiến vào cửa nhà, chó cưng Kẹo Sữa của cậu liền hưng phấn xoay quanh cậu vài vòng, cậu bế Kẹo Sữa lên một phen, có chút vui vẻ đồng thời lại có chút bi thương.

Kẹo Sữa là một con Labrador, ở bên cậu mấy năm, kiếp trước lại vì ăn phải thịt viên có độc trong tiểu khu mà chết, những thịt viên tẩm độc đó đều do những kẻ sợ chó vô lý trong tiểu khu thả xuống, cũng không biết có bao nhiêu chó trong tiểu khu bởi vì cách làm này mà ra đi.

Cậu thở dài, đời này cậu nhất định sẽ bảo vệ Kẹo Sữa thật tốt!

“Niệm Niệm, con đứng ngốc ở cửa làm gì vậy?” Thím hai Dương Thục Dĩnh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn chú hai thím hai và anh trai của cậu đang ngồi trên sô pha, không hiểu sao có hơi muốn khóc, nhưng sau cùng vẫn nở nụ cười thật tươi ôm Kẹo Sữa đi tới trước mặt ba người bọn họ, “Con xem xem Kẹo Sữa có béo lên hay không, đã lâu rồi con không quay về.”

“Con cũng tự biết bản thân đã lâu không trở về! Rõ ràng là ở cùng một thành phố nhưng vẫn cứ không chịu về, bận đến mức ngay cả thời gian cũng không có?” Chú hai Diệp Hoài cầm quyển sách làm bộ làm tịch ngồi xem, nhưng mắt vẫn luôn cứ trộm ngó nhìn Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh thả Kẹo Sữa vào lòng anh trai Diệp Thanh Lâm, sau đó ngồi bên cạnh Diệp Hoài, ôm cánh tay Diệp Hoài lắc lắc, mềm giọng nói: “Chú hai~ người ta không phải đã trở về thăm các ngài rồi sao ~”

Diệp Hoài đẩy đầu Diệp Niệm Ninh ra xa một chút, xụ mặt nhìn Diệp Niệm Ninh, “Một đứa con trai lớn rồi mà còn õng à õng ẹo ra thể thống gì!”

Diệp Niệm Ninh bĩu môi, mặt ủy khuất nhìn Diệp Hoài, tựa như giây tiếp theo sẽ khóc lên cho ông xem.

Diệp Thanh Lâm ngồi bên cạnh nhìn không nổi nữa, véo véo mặt Diệp Niệm Ninh, “Vừa rồi không phải còn đánh người ta ở quán bar hử? Sao khi về nhà đã từ một tiểu bá vương nhỏ biến thành nhóc bám người rồi?”

Diệp Niệm Ninh chụp được tay Diệp Thanh Lâm đang véo mặt mình, sau đó xoa xoa mặt, hợp tình hợp lý nói: “Hừ, tên Lưu Cường kia là người ngoài, hoặc nói là người ngoài muốn giở trò lưu manh với em, em đánh ông ta thì sao nào? Nhưng mọi người là người thân của em, em làm nũng thì lại làm sao? Anh không thích em làm nũng ư?”

Diệp Thanh Lâm búng nhẹ lên trán Diệp Niệm Ninh một cái, “Anh nào dám có ý gì! Em chính là tiểu bá vương, anh sợ ngày nào đó em cũng muốn đánh anh luôn!”

Diệp Niệm Ninh còn muốn phản bác, Dương Thục Dĩnh đã lên tiếng trước, “Hai anh em các con đủ rồi, hai đứa tắm rửa rồi đi ngủ đi, đã 11 giờ rồi!”

“Vậy con liền đi ngủ trước nhé, chú hai thím hai cả anh trai nữa, mọi người cũng đi ngủ sớm một chút ha! Ngủ ngon!” Diệp Niệm Ninh bế Kẹo Sữa lên rồi bước lên lầu, ba người trên sô pha mặt đầy cưng chiều nhìn bóng lưng cậu rời đi.

“Thanh Lâm, người đại diện kia của Niệm Niệm làm sao vậy? Loại người như vậy mà cũng dám đưa Niệm Niệm của chúng ta đi gặp?” Dương Thục Dĩnh lột một quả quý đưa cho Diệp Hoài và Diệp Thanh Lâm mỗi người một nửa, sau đó cầm điện thoại lướt lên Weibo để xem mọi chuyện đang đi theo hướng nào.

“Ngày mai con sẽ tới công ty đổi đoàn đội cho Niệm Niệm.” Đối với chuyện xảy ra lần này Diệp Thanh Lâm cũng rất khiếp sợ và phẫn nộ, nếu Diệp Niệm Ninh thật bị lão lưu manh kia kéo lên giường, anh nhất định sẽ hối hận chết mất.

“Trước tiên con hãy hỏi Niệm Niệm có ý gì không, đoàn đội này cũng đã theo nó mấy năm rồi, vẫn còn chút cảm tình, con không nói một tiếng đã đổi hết người cho nó, đến lúc đó nó không thích lại chạy tới nháo lên với con.” Diệp Hoài buông sách ra vừa ăn quýt vừa nghiêng người đến gần xem Weibo cùng Dương Thục Dĩnh.

“Được, vậy chú dì hai người cũng đi ngủ sớm một chút đi, con về phòng trước.” Diệp Thanh Lâm nhìn chú thím anh chụm đầu lại một chỗ, trong lòng không hiểu sao có cảm giác đang ăn cẩu lương.

“Ừm, ngủ đi!” Diệp Hoài cũng không ngẩng đầu lên phất phất tay.

Sau khi Diệp Niệm Ninh trở về phòng liền thả Kẹo Sữa lên giường còn mình thì chạy tới phòng tắm tắm rửa, cậu nằm trên thành bồn lướt Weibo, quả nhiên, cả ba top hot search trên Weibo đều có liên quan đến cậu.

“Hot! Tiểu bá vương trên livestream đánh vị đạo diễn nào đó trong giới!”

“Suýt chút nữa Diệp Niệm Ninh đã bị bắt quy tắc ngầm!”

“Diệp Niệm Ninh thật mạnh!”

Cậu tùy ý nhấp vào một bài đăng rồi xem, không khuếch đại sự thật, khá tốt. Nhìn nhìn bình luận, hầu hết cũng đều là khen cậu, cũng khá tốt. Quay lại trang chủ rồi nhìn số fans của mình, từ 3000 vạn vọt lên 3500 vạn, ồ, quá tuyệt!

Cậu duỗi chân ra khỏi bồn tắm, tùy hứng chụp hai tấm ảnh, sau đó chỉnh sửa rồi đăng lên Weibo.

Bố Ninh Online dỗi V: Cảm ơn các bạn đã xem livestream, cũng cảm ơn quà tặng của các bạn, bố Ninh không thiếu tiền, mọi người giữ tiền mua đường* cho mình đi, đừng tặng quà cho tôi nữa.<

*Fans của Diệp Niệm Ninh gọi là bánh mật, nên mua đường có lẽ là mua đồ ăn đó

Về chuyện vừa xảy ra, tôi chỉ muốn nói một câu, đánh lưu manh thật sự quá sảng khoái! Ha ha ha ha ha! <Hành động nguy hiểm, xin đừng bắt chước!>

Được rồi, tắm một cái rồi đi ngủ nhé! Ngủ ngon, nhóm các cô gái đập ngỗng! Ngủ ngon, nhóm người xa lạ!

【Hình minh hoạ】【Hình minh hoạ】

Bài viết mới vừa đăng lên Weibo liền có không ít người like, bình luận và share, Diệp Niệm Ninh tùy ý liếc vài lần rồi đem điện thoại đặt trên cái kệ kế bên, sau đó ngâm toàn thân mình xuống nước, nín thở 30 giây cậu liền không kiên trì nổi nữa.

“Haiz, phải lên lịch để tập bơi mới được!”

Cậu lấy khăn lông xoa xoa mặt, nhắm mắt bắt đầu nhớ lại đủ loại hồi ức kiếp trước, cậu phát hiện kiếp trước ngoại trừ việc cậu gặp được Lâm Mục thì mãi về sau vẫn luôn không được thuận lợi, trước kia thật đúng là rất suôn sẻ, muốn gì có đó, muốn làm gì thì liền làm cái đó, những người trong giới giải trí đó, chỉ cần cậu muốn, cậu muốn bắt nạt ai thì bắt nạt người đó, muốn phong sát ai liền phong sát kẻ đó.

Ai bảo anh trai cậu là ông chủ công ty giải trí chứ! Ai bảo chú hai cậu lại làm bất động sản! Ai bảo thím hai cậu là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng cơ!

Nhưng cậu không muốn, cậu cũng không thích giở trò ỷ thế ức hiếp người khác, chỉ cần người ta không chọc cậu, cậu cũng chả quan tâm, nhưng nếu người ta đã chọc cậu, thì cậu đã không phải Diệp Niệm Ninh cũng không quay về để làm gì.

Hình như thực sự có cảm giác lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nhưng không còn cách nào khác, bố Ninh chính là một người chịu không nổi ủy khuất.

“Vậy Lâm Mục thì sao?” Thanh âm máy móc lạnh lẽo vang lên trong não, thân thể Diệp Ninh chấn động, run giọng hỏi: “Mày là ai?”

“Hệ thống 88.” 88 trả lời.

“Baba*? Mày muốn chiếm tiện nghi của anh sao? Anh là bố Ninh có biết không?”

*八八 (Bát Bát – 88): khi phát âm là Bābā – chắc tác giả muốn chiếm tiện nghi của mấy độc giả Trung đây mà =)))

Lúc này Diệp Niệm Ninh cũng không cảm thấy sợ hãi, suy cho cùng hệ thống trọng sinh gì đó, cậu thường xuyên nhìn thấy trong tiểu thuyết, bây giờ bạn không thể gọi là thanh niên thời đại mới khi không mang một năng lượng xuyên không và tìm một hệ thống.

“...... Bố Ninh là có ý gì? Nếu cậu thích mã số của tôi thì tôi có thể cho cậu.” Có thể 88 đã nghe thấy tiếng lòng của Diệp Niệm Ninh nên đã quỷ dị trầm mặc một lúc, sau đó nói.

“Ai muốn mã số của mày, bố Ninh chính là biệt hiệu của anh đây, về sau mày gọi anh là bố đi, anh sẽ miễn cưỡng gọi mày là con!” Diệp Niệm Ninh vui vẻ rạo rực nghĩ, Ha! Lại nhận được một đứa con trai!

“Ký chủ, lời này nếu bị cha tôi nghe được sẽ đánh cậu đấy.”

“... Một cái hệ thống như cậu còn có cha?

“Cha cậu là ai?” Không hiểu sao Diệp Niệm Ninh cảm thấy có hơi chua xót, cậu còn không có cha, sao đến cả người máy cũng có cha rồi! Đây cũng quá bất công!

“Chủ thần chính là cha tôi, ký chủ, cậu đừng quá buồn, cha cậu đang ở trên trời nhìn cậu đó.” 88 không để tâm lên tiếng an ủi.

Diệp Niệm Ninh nghe xong lời này theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, “Cậu đừng nói như vậy, tôi cảm thấy có hơi sợ đấy, hơn nữa Chủ thần kia của cậu không chừng có không ít con trai con gái đâu nhỉ!”

“Ừm.” 88 đáp lại xong liền không nói.

“Cậu không giới thiệu mình một chút sao?” Diệp Niệm Ninh cười cứng ngắc hỏi.

“Tôi giới thiệu xong rồi, tôi là 88.” 88 cảm thấy có chút không rõ nguyên do.

“... Cậu không nói cậu tới đây làm gì? Nhiệm vụ của cậu là gì? Tại sao cậu đến nơi này?” Diệp Niệm Ninh đối với việc 88 không theo lẽ thường tỏ vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.

“Oh, quên mất.”

“Haha.”

Nụ cười của Diệp Niệm Ninh xuất hiện một vết nứt.

“Không gian mà tôi đang ở đã bị nổ, Chủ thần dưới tình hình cấp bách đã nhét tôi tới nơi này, tôi du đãng nửa ngày ở thế giới này mới tìm được người trọng sinh là cậu.” 88 dừng một chút lại nói, “Nhiệm vụ của tôi chính là tìm kiếm năng lượng, chờ tìm đủ năng lượng tôi sẽ trở lại nơi của Chủ thần. Bởi vì ký chủ cậu tạm thời được trói định với tôi, cho nên yêu cầu là cậu giúp tôi tìm kiếm năng lượng. Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ cung cấp cho cậu về đối tượng nhiệm vụ mang năng lượng, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ tôi đều sẽ cho cậu phần thưởng tương xứng.”

“Ồh... Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

“Giảm tuổi thọ. Nếu ký chủ cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ chờ sau khi cậu chết tôi sẽ tìm ký chủ mới, tiếp tục làm nhiệm vụ cho tôi.” 88 vẫn rất lạnh lùng, trong giọng nói không mang theo chút gợn sóng nào, khiến Diệp Niệm Ninh cảm thấy hình như nó không uy hiếp cậu.

“Vậy có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Thế cậu tìm đủ năng lượng thì có thể ở lại thế giới này không?” Diệp Niệm Ninh nghĩ, nếu 88 ở lại thế giới này cùng mình thì vui còn gì bằng, quá tuyệt vời!

“Xin lỗi, không thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.