Bùm bùm bùm!
Diệp Niệm Ninh cũng không biết sau đó mình đã nói gì với Thời Yến An, nhưng cúp điện thoại một hồi lâu tâm trạng cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Đệt, thính thế này con mẹ nó ai mà chịu nổi!”
Sáng sớm hôm sau, những bông tuyết trắng xóa vẫn rơi ngoài trời, Diệp Niệm Ninh đang trong giấc nồng bỗng bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Cậu vươn tay ra khỏi ổ chăn rồi mò loạn khắp nơi, đến khi mò thấy điện thoại thì cầm lên, híp mắt xem tên, là Thẩm Ý Phong gọi tới.
“Alo, gì đó?”
Diệp Niệm Ninh nhận máy rồi bật loa ngoài, sau đó ném điện thoại sang bên cạnh, rút lại tay về trong ổ chăn.
Thẩm Ý Phong ngáp một cái thật lớn, rồi sau đó hỏi: “Rời giường chưa?”
“Chưa.”
“Cậu đổi vé máy bay rồi à?”
“Ừm, đổi sang ngày mai.”
“Vậy được rồi, lát nữa cậu gửi vị trí khách sạn của cậu cho tôi, tôi tới tìm cậu.”
“Ok.”
Sau khi cúp điện thoại Diệp Niệm Ninh chìm vào trong mộng đẹp, tới khi mở mắt ra lần nữa đã là 3 giờ chiều.
“Ồ, tỉnh rồi?” Tống Tử Khiêm đặt cơm hộp trong tay lên bàn, cười nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, nhìn hoa hồng trên bàn như nghĩ gì đó, “Cất hoa này vào đi, tôi dị ứng.”
“Hửm? Hôm qua tôi thấy lúc cậu nhận hoa trông không giống bị dị ứng...” Tống Tử Khiêm khó hiểu liếc nhìn Diệp Niệm Ninh một cái, cầm bình hoa đặt ở trên sàn ban công.
“Hôm qua tôi hắt xì suốt, anh không phát hiện sao?” Diệp Niệm Ninh rửa mặt xong bước tới trước bàn ăn, vừa ăn cơm hộp vừa trả lời.
“Không phải! Chắc có thể là do hôm qua bận quá, nên mới không để ý.” Tống Tử Khiêm nhún vai, ngồi xuống cạnh cậu bắt đầu ăn.
“Ngư Nhi đâu rồi?”
“Đã về thủ đô. Nhà em ấy tạm thời có việc.”
“Vậy hở. Lát nữa anh đi uống rượu với tôi không?”
Diệp Niệm Ninh nhướng mày nhìn về phía Tống Tử Khiêm.
“Không đi.”
Tống Tử Khiêm nghe những lời này thì từ chối không chút do dự.
“Tại sao?”
“Anh cậu không cho.”
Diệp Niệm Ninh bỗng mỉm cười, không còn lời gì để nói. Quả nhiên, ân ái trong im lặng là chí mạng nhất.
“À đúng rồi, cậu và Thời Yến An lên hot search.”
Tống Tử Khiêm lấy điện thoại mở giao diện hot search trên Weibo cho Diệp Niệm Ninh xem, Diệp Niệm Ninh liếc mắt một cái, top 2 hot search, có tên là “Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An đón giao thừa cùng nhau“.
“Để tôi xem.”
Diệp Niệm Ninh đẩy điện thoại Tống Tử Khiêm về trước mặt Tống Tử Khiêm, sau đó lôi điện thoại của mình rồi đăng nhập vào Weibo, click mở bài đăng xem kỹ hơn, ảnh chụp hơi mờ, nhưng vẫn có thể tạm thời thấy rõ cậu đứng trên cầu nói chuyện với Thời Yến An.
“Cậu muốn giải thích thế nào?” Tống Tử Khiêm tùy tiện hỏi.
“Không biết nữa, để tôi hỏi Yến An chút.”
Ngay lúc cậu đang chuẩn bị gửi WeChat cho Thời Yến An, thì Thời Yến An đã gửi WeChat qua trước, cậu thoáng sững sờ, cái này còn rất ăn ý à nha.
( Yến An): Rời giường chưa?
( Niệm Niệm): Dậy rồi, bây giờ đang ăn cơm, anh thì sao?
( Yến An): Mới vừa ăn xong.
( Yến An): Anh nhìn thấy em và anh cùng lên hot search, em muốn giải thích chứ?
( Niệm Niệm): Tôi vừa định hỏi anh luôn này. Anh muốn giải thích không?
( Yến An): Anh muốn nói cho bọn họ biết.
( Niệm Niệm): 【 Cầu vồng chấm hỏi.jpg】
( Yến An): Anh muốn nói với bọn họ rằng anh thích em, nhưng anh lại sợ chuyện này sẽ gây rắc rối cho em.
( Niệm Niệm): À cái này...
( Yến An): Được không?
( Niệm Niệm): Đây là chuyện của anh, anh không cần thiết phải hỏi tôi.
Diệp Niệm Ninh gửi xong câu này lại cảm thấy không đúng lắm, câu này sao cứ giống như đang phủi sạch quan hệ vậy nè.
( Yến An): Ừm, chuyện anh thích em, đúng là không liên quan gì đến em. Em chỉ cần được anh thích là được rồi.
“Khụ khụ!”
Diệp Niệm Ninh cũng không biết Thời Yến An sẽ gửi tới một câu như này, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình hơi giống tra nam.
“Cậu làm sao vậy?” Tống Tử Khiêm đứng dậy uống nước, thuận tiện hỏi.
“Không sao cả. Tiếp theo anh định đi đâu không?”
Diệp Niệm Ninh tỉnh bơ tắt điện thoại, rồi ném điện thoại sang một bên.
“Ở trong phòng thôi! Đúng rồi, lúc cậu muốn đi uống rượu thì nhớ gửi vị trí qua cho tôi đó, chờ khi tới giờ tôi sẽ đi đón cậu.”
“Tới giờ? Tới mấy giờ á?”
“Khoảng 11 giờ, anh cậu nói vậy.”
“Anh thật đúng là nghe lời anh tôi ghê.”
“Nói cho cùng tôi cũng là chị dâu cậu mà!” Tống Tử Khiêm chớp chớp mắt với Diệp Niệm Ninh, cầm khăn giấy lên lau miệng sau đó đi ra khỏi phòng.
Diệp Niệm Ninh tiếp tục ăn chậm như rùa, âm thanh thông báo của điện thoại vẫn luôn không ngừng vang lên, tạm thời cậu không muốn quan tâm, vì cậu có dự cảm, đoán chừng là Thời Yến An đã đăng Weibo rồi.
Tới khi cậu cơm nước xong xuôi thu dọn đồ đạc đầy đủ, cậu mới lấy điện thoại ra xem tin tức, quả nhiên, Thời Yến An đã đăng Weibo, tuyên bố anh ấy thích cậu.
Thời Yến An V: Tôi đang theo đuổi em ấy, chớ quấy rầy. @Bố Ninh rất buồn phiền V
“Đù má??? CP tui chèo lại có thể biến thành sự thật!”
“Đột nhiên hy vọng anh có thể mau mau cưa được Niệm Niệm! Ha ha ha ha ha ha!”
“Bố Ninh ơi mau lên xem nè, có người đang thổ lộ với bố đó nha!”
“Tui dám khẳng định, có lẽ Niệm Niệm cũng thích Thời Yến An. Nếu không Niệm Niệm sẽ không đi Bán Miên Đảo và Thâm Sơn Nguyệt cùng Thời Yến An đâu.”
“Mau cưa được nhé! Chờ tin vui của hai anh!”
“Cảm giác hai người thật sự rất xứng đôi đấy nha!”
“CP An Bình thẳng tiến!”
Cả khu bình luận là một mảnh hài hòa, phần lớn mọi người đều tương đối hy vọng Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An ở bên nhau, dù có duy nhất một bộ phận nhỏ phản đối, nhưng ý kiến của bọn họ đã bị nhấn chìm trong đông đảo bình luận từ fans CP, không ai quan tâm.
Diệp Thanh Lâm V share Weibo của Thời Yến An V, và kèm dòng caption: Ông đây xem cậu là anh em, cậu lại một lòng chỉ muốn đè em trai tôi? Cúttt!
“Ha ha ha ha ha ha! Diệp tổng cáu kỉnh online!” . ngôn tình hoàn
“Tui nghe bảo hình như cả bốn năm đại học Diệp tổng và Thời Yến An đều là bạn cùng phòng đó!”
“Diệp tổng cưng chiều Niệm Niệm nhiều năm như vậy rồi, nếu Niệm Niệm thật sự gả ra ngoài, vậy không phải Diệp tổng sẽ vô cùng tiếc nuối sao?”
“Lầu trên, nói rõ ràng chút! Cái gì mà gả ra ngoài hả? Bố Ninh của tui cũng có thể là công mà?”
“Thứ cho tui nói thẳng, với tướng mạo của Niệm Niệm thì chính là thụ nha.”
Thấy cái bình luận này Diệp Niệm Ninh tức tới nỗi quăng điện thoại qua một bên, “Má nó chứ! Lại dám nói mình là thụ! Mắt mù hết rồi đúng không? Rõ ràng ông đây rất là công!”
Lúc chạng vạng 6 giờ tối, Thẩm Ý Phong gọi điện thoại cho Diệp Niệm Ninh, nói là đã tới đại sảnh khách sạn rồi, bảo cậu xuống dưới đây nhanh lên.
Diệp Niệm Ninh vội vội vàng vàng thay quần áo sau đó vào thang máy đi xuống đại sảnh, vốn dĩ lòng cậu còn ấp ủ chờ mong tốt đẹp, nghĩ rằng khi nhìn thấy Thẩm Ý Phong thì nên ôm trước hay trêu chọc trước.
Thế nhưng, lý tưởng và hiện thực luôn có sự khác biệt, hơn nữa còn là khác biệt rất lớn.
“Cậu ăn mặc thế này mà muốn đi uống rượu với tôi?” Vẻ mặt Diệp Niệm Ninh ghét bỏ nhìn Thẩm Ý Phong.
Chỉ thấy Thẩm Ý Phong mặc một chiếc áo ngủ caro giữ ấm, mang dép lê, trên đầu còn đội một cái mũ con khỉ, tổng thể phối hợp thì y như ở nhà, khiến Diệp Niệm Ninh nhìn mà cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ như này, tôi sợ mình không nhịn được rồi đánh cậu mất! Hơn nữa ông đây đi uống rượu với cậu chớ có đi uống với em gái đâu, mắc gì phải trưng diện!” Thẩm Ý Phong dẫn Diệp Niệm Ninh đi đến trước con xe của mình, chờ Diệp Niệm Ninh ngồi vào ghế phụ rồi cậu ta mới lên xe.
“Đi uống rượu với tôi mà không cần trưng diện hở? Lần này tôi còn cố ý đắp một miếng mặt nạ vì cậu đó!”
Diệp Niệm Ninh vươn tay véo mặt mình, rất không hài lòng với câu trả lời của Thẩm Ý Phong.
Thẩm Ý Phong liếc nhìn cậu, thờ ơ ờ một tiếng.
Rồi sau đó đổi chủ đề, “Chuyện giữa cậu và Thời Yến An là gì vậy? Không ngày có nào không lên hot search, nhà hai người mua hot search à?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa, ảnh đang theo đuổi tôi đó!” Diệp Niệm Ninh nhún vai, nhìn phong cảnh ngoài cửa bất đắc dĩ nói.
“Chậc chậc chậc, tôi còn tưởng rằng hai người đã bên nhau rồi chứ.”
“Cậu nghĩ gì vậy? Tôi và ảnh...” Diệp Niệm Ninh nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Ý Phong bật cười một tiếng, nói tiếp: “Cậu và anh ta thế nào? Đừng có nói với tôi là cậu không thích anh ấy.”
Diệp Niệm Ninh mím môi, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Cậu vẫn nên mau đồng ý anh ấy đi, anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn thích cậu như vậy, nếu cậu bỏ lỡ thì chỉ có thể đợi tới kiếp sau.”
“Đợi một chút nữa thôi, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
“Cậu nghĩ nhiều thiệt. Bây giờ chưa phải lúc vậy cậu nói xem khi nào mới phải đây? Mấy chuyện tình cảm như này, cậu đừng đợi quá lâu, lỡ như ngày nào đó đợi rồi, đợi người chạy mất thì sao?”
Lúc Thẩm Ý Phong nói câu này có cảm giác như là một người từng trải, khiến Diệp Niệm Ninh suýt chút nữa không nhịn được cười.
“Thẩm Ý Phong, cậu mau nói thật đê, có phải Lý Tê Vũ chạy rồi phải không?” Diệp Niệm Ninh trêu chọc hỏi.
“Anh ta chạy cái gì hả? Hiện tại người chạy là tôi!”