Sáng sớm tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy trời.
Diệp Niệm Ninh đứng trước lớp C, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa bước vào.
Các thực tập sinh đang luyện tập, thấy vậy thì vội vàng dừng động tác, Diệp Niệm Ninh nhìn lướt qua một lượt: “Bây giờ nghỉ ngơi mười phút, sau mười phút sẽ bắt đầu tiết thanh nhạc.”
Nhóm thực tập sinh nghe xong lập tức ngồi xuống, ai uống nước thì uống, ai đi WC thì đi, nhất thời không ai nói câu nào.
Luyện tập sinh của lớp C chỉ có 15 người, là một trong những lớp ít người nhất.
Diệp Niệm Ninh ngồi trên ghế thoáng liếc qua, bỗng thấy Lâm Mục đang ngồi dựa tường, từ góc độ của cậu vừa vặn có thể nhìn rõ sườn mặt tuấn tú của Lâm Mục.
Nói thật, tuy rằng Lâm Mục không đẹp như Thời Yến An, nhưng cũng là một mỹ nam đủ tiêu chuẩn.
( Yến An): Chiều nay tôi về thủ đô sẽ đến thăm ban em.
( Yến An): Em đang lên lớp à?
Âm thanh nhắc nhở từ điện thoại đánh gãy dòng suy nghĩ miên man của Diệp Niệm Ninh, cậu mở di động xem Wechat, sau đó nhắn lại cho Thời Yến An một câu: Sắp phải lên lớp. Chừng nào anh đến thì gọi Tử Khiêm trước nha, điện thoại tôi phải tắt âm.
( Yến An): Được.
Thăm ban à?
Chẳng lẽ đây là trời cũng giúp mình sao?
Giây trước cậu còn đang rối rắm, không biết phải làm sao để gọi Thời Yến An đến, giây sau anh đã tự mình chạy tới rồi.
Nhưng phải làm sao mới khiến anh ấy ghen đây?
Diệp Niệm Ninh hơi cau mày, đột nhiên linh quang lóe lên nhìn về phía Lâm Mục đang uống nước.
Lâm Mục cảm nhận được ánh mắt của Diệp Niệm Ninh thì nghiêng đầu nhìn, khiến ánh mắt hai người chạm nhau, hắn dời mắt đi trước, tim bất chợt lỡ mất một nhịp.
“OK, đông đủ rồi thì bắt đầu học thôi. Trong đây có ai hát hoàn chỉnh ca khúc chủ đề của chương trình không? Ai hát được thì giơ tay.” Diệp Niệm Ninh đứng lên bước ra cửa, âm thầm hé cửa một chút để Thời Yến An có thể nhìn được chuyện bên trong.
Trong tay cậu cầm thước giáo viên, nhàn nhạt hỏi nhóm thực tập sinh trước mặt.
Mọi người nghe thấy lời này đều theo quán tính nhìn những người khác, có lẽ không được tự tin lắm.
Đợi vài phút cuối cùng cũng có một nam sinh giơ tay, Diệp Niệm Ninh bất ngờ, nam sinh đó vậy mà lại là Lâm Mục.
Diệp Niệm Ninh nhướng mày, “Lâm Mục, cậu bước lên phía trước. Tôi đệm nhạc, cậu hát lại hoàn chỉnh ca khúc một lần.”
Lâm Mục gật đầu tách khỏi đội ngũ.
Diệp Niệm Ninh đặt cây thước lên bàn rồi ngồi vào trước cây dương cầm, ngẩng đầu hơi mỉm cười với hắn, ngón tay bắt đầu di chuyển trên phím đàn cực kỳ trôi chảy.
Nghe theo tiếng đàn, tiếng hát trong trẻo, êm ái của Lâm Mục cũng cất lên.
Vừa nghe thấy giọng hát của Lâm Mục, tiểu nhân trong lòng Diệp Niệm Ninh thoáng ngạc nhiên. Quen biết Lâm Mục nhiều năm, tới giờ cậu cũng không biết giọng hát của Lâm Mục lại êm tai đến vậy.
Kiếp trước cậu từng muốn nghe hắn ta hát, nhưng lần nào cũng bị từ chối, hơn nữa Lâm Mục đi theo con đường diễn viên nên cậu tưởng hắn không biết hát. Bây giờ xem ra không phải không biết mà là không muốn hát cho cậu nghe.
Hát xong ca khúc, Diệp Niệm Ninh đoán Thời Yến An chắc cũng tới, nên đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Mục, cười với hắn: “Cậu hát rất hay, chỉ cần chú ý thêm chút kỹ xảo là được.”
“Vâng.”
“Mai mốt khi hát nhớ thả lỏng ra, ban nãy cậu hơi căng thẳng đó. Đúng rồi, trước đây cậu có từng học thanh nhạc chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy sao? Nếu vậy thì biểu hiện lần này rất đáng ngạc nhiên. Tôi chưa từng học vũ đạo nên cũng không biết góp ý gì cho cậu, nhưng ở phương diện ca hát nếu có vấn đề gì cứ đến hỏi, tôi rất thích cậu. Thêm Wechat không?”
Diệp Niệm Ninh nói hết lời kịch đã được soạn sẵn, đối với yêu cầu này, Lâm Mục không có lý do gì để từ chối, nên hai người trao đổi Wechat với nhau.
“Tinh... Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng ký chủ.”
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống Diệp Niệm Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cậu còn sợ lúc Thời Yến An tới không kịp nhìn thấy cảnh này.
“Anh, anh nói xem có phải Niệm Niệm thích Lâm Mục không? Hai ngày trước lúc bình xét cấp bậc, cậu ấy còn hỏi hắn ta sao không tiếp tục làm phục vụ quán bar, giờ lại chủ động hỏi Wechat...” Thời Ngọc Duy đứng ngoài cửa nhìn trộm Diệp Niệm Ninh và Lâm Mục đang cười cười nói nói bên trong.
Phục vụ quán bar?
Thời Yến An nhíu mày, nhớ đến lời Thẩm Ý Phong mấy ngày trước, cậu ta nói có một thời gian Diệp Niệm Ninh cứ một mực muốn tìm một phục vụ của quán bar nhưng không tìm được...
Nghĩ tới khả năng nào đó, Thời Yến An thả lỏng bàn tay nãy giờ vẫn đang nắm chặt, trực tiếp gõ cửa bước vào.
“Ai da, Yến An anh đến rồi à!” Diệp Niệm Ninh cảm nhận được khí lạnh Thời Yến An tỏa ra, cố giả vờ như trấn định chào hỏi với anh.
“Ừ, em ra đây với tôi một lát.” Thời Yến An liếc mắt đánh giá Lâm Mục từ trên xuống dưới một lượt, lạnh lùng nói.
“Ah Ah.” Diệp Niệm Ninh giữ vững nụ cười nói với các thực tập sinh: “Mọi người tiếp tục luyện tập đi, lát nữa bọn tôi quay lại.”
Vừa dứt lời cổ tay của cậu đã bị Thời Yến An nắm chặt kéo ra ngoài.
“Ơ anh tính đưa Niệm Niệm đi đâu vậy?” Thời Ngọc Duy nhìn bóng lưng Thời Yến An, với Diệp Niệm Ninh hét lớn.
Tuy hiện tại trong lòng Diệp Niệm Ninh thấp thỏm bất an, nhưng cũng không quên nói với Thời Ngọc Duy: “Mau về lớp tập luyện! Đừng đi lung tung.”
Thời Yến An dẫn Diệp Niệm Ninh đến một căn phòng trống, nhìn xung quanh không thấy camera mới khóa trái cửa lại.
“Yến An, anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?”
Còn có thể làm gì nữa chứ?
Chắc chắc là muốn đánh mình một trận rồi!
Người ta đã thổ lộ rồi, cậu không giữ khoảng cách thì thôi còn đi hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, xấu xa quá đi được!
Nhìn bên ngoài Diệp Niệm Ninh giả ngu vậy thôi, chứ thật ra trong lòng cũng đang tự khinh bỉ hành vi này của bản thân.
“Người ban nãy là ai vậy?” Thời Yến An kìm nén sự tức giận hỏi.
“Là Lâm Mục! Sao vậy?”
“Cậu ta chính là tên phục vụ quán bar mà lúc trước em muốn tìm đúng không?”
“À...hả?” Diệp Niệm Ninh suy nghĩ một đống vấn đề Thời Yến An có thể hỏi, nhưng lại không nghĩ tới chuyện này, cậu đang tính phủ nhận thì Thời Yến An nói trước: “Diệp Niệm Ninh, đừng gạt tôi.”
Diệp Niệm Ninh há miệng, không phản bác mà khẽ gật đầu.
Thời Yến An ấn Diệp Niệm Ninh ngồi xuống sofa, cúi người gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, “Tìm làm gì? Cậu ta là ai? Là tên phụ bạc lúc trước em nói đấy à?”
“Cậu ấy... Yến An, tôi cũng không biết phải giải thích với anh thế nào, bây giờ chưa được, để sau này... sau này tôi sẽ nói được không?” Diệp Niệm Ninh chân thành tha thiết nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cậu, “Được. Em có lừa tôi cũng không sao đâu.”
Diệp Niệm Ninh nghiêng đầu nhìn Thời Yến An, bất đắc dĩ thở dài. Đều tại nhiệm vụ này, nếu không vì nó cậu tuyệt đối sẽ không thêm Wechat của Lâm Mục!
“Em thích cậu ta?”
Lệ khí chợt lóe lên trong mắt của Thời Yến An, trong đầu đã nghĩ ra trăm nghìn phương pháp khiến Lâm Mục biến mất.
“Không thích không thích.” Diệp Niệm Ninh vội lắc đầu phủ nhận.
“Vậy tại sao em muốn thêm Wechat của cậu ta?”
“Cậu ấy hát rất hay! Tôi khá thích những người có tài nên muốn chỉ bảo thêm một chút vậy thôi.”
“Vậy thôi?” Thời Yến An khẽ cười, vươn tay nói tiếp: “Đưa điện thoại của em đây.”
“Hả.”
Diệp Niệm Ninh đã đoán được Thời Yến An muốn làm gì nhưng hiện giờ cậu không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn giao nộp điện thoại.
Quả nhiên, việc đầu tiên Thời Yến An làm sau khi giải khóa điện thoại là xóa kết bạn với Lâm Mục.
“Đây.”
Thời Yến An trả điện thoại di động cho Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh mấp máy môi nhận lấy điện thoại, đứng lên đi ra cửa, “À thì, không phải anh muốn về thủ đô à? Mau đi đi, tôi phải lên lớp đây.”
“Em giận à?” Thời Yến An đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Không có. Anh tránh ra chút đi, tôi phải ra ngoài.”
Thời Yến An hỏi vậy, mà lại khiến Diệp Niệm Ninh thấy hơi tủi thân, nhừn chính cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại tủi thân.
Thời Yến An nhìn bộ dạng này của Diệp Niệm Ninh, lòng như được nhét đầy bông gòn.
Anh thua rồi, thua triệt để.
Rõ ràng người tức giận phải là mình, người không vui là mình, vậy mà chỉ cần Diệp Niệm Ninh tức giận, anh lại cảm thấy tâm tình của mình chẳng là gì cả.
Anh không thể nói nặng lời với Diệp Niệm Ninh, cũng không có tư cách gì để can thiệp vào chuyện xã giao của cậu.
Đúng vậy, anh không có tư cách, cũng không có thân phận.
Thời Yến An giang tay ôm eo Diệp Niệm Ninh, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Xin lỗi em, tôi quá phận rồi.”