Hắc Giác Sư thân hình giống như một tia chớp đen vậy, mạnh mẽ xuyên qua thân thể hai người Ngọc Nhi và Vi Nhi. Nhưng thân thể hai người bị đâm xuyên nhanh chóng tan biến mất.
Ở trăm mét phía xa, Ngọc Nhi và Vi Nhi đồng thời xuất hiện. Hai người bây giờ thân pháp cũng khá tốt, Hắc Giác Sư muốn dựa vào tốc độ để đánh giết hai người gần như là điều không thể. Như vừa rồi nó cũng chỉ xuyên qua hai đạo tàn ảnh.
Hắc Giác Sư cũng không dễ bỏ qua như vậy, nó lần thứ hai ầm ầm lao về phía hai người. Ngọc Nhi và Vi Nhi thấy Hắc Giác Sư đánh tới, hai nàng cũng nhanh chóng vận chuyển thân pháp.
Thiên Tà nhìn lên bầu trời, thấy cảnh kẻ đuổi người chạy tấp nập, hắn có chút nghi ngờ suy nghĩ. Lẽ ra Hắc Giác Sư cuồng hoá thì phải mạnh hơn hai nàng mới đúng, nhưng không ngờ bây giờ vẫn đánh cái ra không phân cao thấp.
Hắn còn định để Mộ Khuynh Thành xuất thủ nếu hai người rơi xuống thế hạ phong. Xem ra hắn đã coi thường hai nàng và đánh giá cao Hắc Giác Sư.
Một thú hai người đuổi nhau rất lâu mà không có phân định kết quả. Hắc Giác Sư cuối cùng dừng bước, trong mắt nó hiện lên cuồng bạo sát ý. Sau lưng nó hiện lên một hư ảnh Hắc Giác Sư khác khổng lồ bằng linh lực, theo Hắc Giác Sư hư ảnh bằng linh lực dần hình thành, xung quanh cây cối bị xô đổ rạp trên mặt đất.
Ở phía đối diện Ngọc Nhi cùng Vi Nhi cũng cảm thấy được sự khủng bố của hư ảnh.p Có lẽ đây cũng là đòn sát thủ cuối cùng của Hắc Giác Sư.
- Tuyệt chiêu rồi sao. Ngọc Nhi để ta tới.
Vi Nhi cười nhẹ nói. Giọng nói có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng chiến ý của nàng cũng đã bắt đầu tăng lên. Bàn tay hơi động, một thanh kiếm sắc xuất hiện trong tay nàng, cả người linh lực hội tụ về thân kiếm. Màu bạc thanh kiếm chấn động nhẹ, toả ra đỏ rực quang mang, linh lực hùng hồn mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh.
Một đạo kiếm khí to lớn gần trăm mét xuất hiện phía sau lưng nàng.
- Liệt Viêm Kiếm Pháp - Phá Sơn Nhất Kiếm.
Kiếm khí khổng lồ xẹt qua chân trời, xé rách không khí. Mang theo một loại khí tức hủy diệt hướng về phía Hắc Giác Sư bổ xuống.
Hắc Giác Sư cũng nhìn thấy được chiêu kiếm này uy lực vô cùng. Nó há miệng đỏ ngầu hướng về phía Vi Nhi gầm lên một tiếng, phía sau lưng ảnh ngửa cổ lên trời thét dài, sau đó hoá thành một tia chớp màu đen hướng về phía Kiếm khí khổng lồ của Vi Nhi mà vồ tới. Đồng thời sức mạnh hủy diệt cũng từ trên người hư ảnh Hắc Giác bộc phát ra.
Cả một vùng của Yêu thú cốc đều run rẩy, trên mặt đất những vết nứt vừa lớn vừa sâu bắt đầu hình thành. Không ít yêu thú không kịp bỏ chạy rơi xuống khe nứt, từng trận hét thảm lại hiện lên.
- Ầm
Hư ảnh Hắc Giác cùng khổng lồ hư ảnh kiếm khí gặp nhau, một tiếng nổ mạnh rung trời xuất hiện, linh lực như cuồng phong gào thét mà tràn ra bốn phương tám hướng.
Vốn dĩ một bên nhàn nhã ăn thịt nướng Thiên Tà cùng Mộ Khuynh Thành cũng không khỏi có chút giật mình. Mộ Khuynh Thành nhanh chóng phất tay tạo thành một kết giới, ngăn cản những đợt sóng lớn linh lực quét qua.
Chung tâm cuộc chiến, Kiếm khí hư ảnh nhanh chóng vỡ nát, từng chút từng chút rải rác trên không trung. Trong khi đó hư ảnh Hắc Giác chỉ nứt ra, cũng mờ nhạt đi một chút nhưng không có tan biến.
Hắc Giác Sư hư ảnh không tan biến mà lần nữa bộc phát ra chói mắt quang mang, lần thứ hai hướng về phía Vi Nhi nhào tới.
Phía đối diện Vi Nhi dường như cũng không có ngạc nhiên, cánh tay vung lên, phía sau lưng nàng lại xuất hiện một đạo hư ảnh kiếm khí. Hư ảnh kiếm khí nhanh chóng to lớn, ít nhất phải gấp rưỡi hư ảnh lần đầu mới dừng lại. Bốn phía đất trời linh khí cũng trở nên cuồng bạo.
- Liệt Viêm Kiếm Pháp - Phá Thiên Kiếm.
Vi Nhi lạnh giọng quát lên, trên thân da thịt trắng hồng, mịn màng cũng chậm rãi xuất hiện những vết nứt, máu đỏ chậm rãi chảy ra. Xem ra nàng đang cưỡng ép bản thân để xuất ra chiêu thức này. Có lẽ nàng chưa đủ khả năng để gánh chịu tiêu hao cần để thi triển.
- Ầm
Hư ảnh kiếm khí mang theo uy thế ngập trời hướng về phía Hắc Giác hư ảnh lần thứ hai chém xuống. Không giống lần trước, lần này kiếm khí nhẹ nhàng chém nát hư ảnh Hắc Giác. Uy lực không chút giảm bớt mà tiếp tục chém vào Hắc Giác Sư.
- Ầm... Ầm....
Hắc Giác Sư không kịp tránh né, đỡ trọn vẹn Hư ảnh Kiếm khí. Toàn thân nó lớp giáp toàn bộ vỡ nát, máu tươi không ngừng tràn ra, thân thể khổng lồ cũng là bị đánh chìm xuống dưới mặt đất, tạo thành một hố sâu khổng lồ.
Toàn bộ đất trời bắt đầu trở nên yên tĩnh lại. Ngoại trừ cảnh vật đổ nát bốn phía thì gần như nơi này chưa có chuyện gì xảy ra.
Vi Nhi từ trên không trung nhìn xuống hố đen sâu hoắm, miệng nhẹ nói:
- Chết rồi sao?
- Vù.... Vù...
Ngay khi vừa dứt lời, một bóng đen từ trong hố lao nhanh ra, hướng về phía nàng lao tới.
- Kenggg....
Vi Nhi mặc dù có chút bất ngờ, nhưng nàng cũng nhanh chóng chém ra một kiếm về phía bóng đen.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, bóng đen bởi vì đón đỡ một kiếm của Vi Nhi mà thân hình khựng lại một chút. Nhân cơ hội này Vi Nhi nhanh chóng khởi động thân pháp tránh sang xa xa bóng đen.
Bóng đen này chính là Hắc Giác Sư, lúc này toàn thân nó vảy giáp đã bị bóc ra hơn một nửa, máu me đang không ngừng trào ra, chảy xuống mặt đất. Trên đỉnh đầu nó hai cái sừng cũng đã bị chém đứt một cái. Mặc dù dùng sức mạnh thân thể chống đỡ được nhưng bộ dáng nó lúc này đã vô cùng thê thảm.
Mặc dù như vậy nhưng yêu khí trên người Hắc Giác Sư cũng không có suy yếu quá nhiều như Vi Nhi. Vi Nhi lúc này gần như đã kiệt sức, mặc dù nàng đã liên tục nuốt đan dược.
- Vi Nhi, sử dụng Thanh Phong Ấn của Thanh Phong Vương.
Một bên quan chiến Ngọc Nhi thấy tình trạng của Vi Nhi, lớn giọng quát lên.
Vi Nhi nghe xong cũng đã nhớ ra, lúc trước đạt được Thanh Phong Vương truyền thừa cũng nhận được Thanh Phong Ấn, một tuyệt học của Thanh Phong Vương. Thanh Phong Ấn lợi dụng linh Khí trong trời đất để thi triển, mặc dù Vi Nhi đã kiệt lực nhưng thi triển ra Thanh Phong Ấn nàng cũng không phải chịu thêm bất cứ hao tổn gì.
Vi Nhi hướng về phía Ngọc Nhi gật đầu cảm kích, sau đó hai tay không ngừng kết ấn, chuẩn bị cho Hắc Giác Sư đòn kết liễu.
Hắc Giác Sư cũng không có cho nàng quá nhiều thời gian, lần nữa đánh tới.
Vi Nhi một bên trốn chạy, một bên không ngừng kết ấn. Thanh Phong Ấn dần dần thành hình, một loại khí tức nguy hiểm tràn ra khiến đang đuổi đánh phía sau Hắc Giác Sư cũng cảm thấy được.
Cảm nhận được nguy hiểm, Hắc Giác Sư tốc độ tăng vọt, quyết tâm nhanh chóng đánh giết nàng. Vừa rồi nó còn bảo lưu một chút, phòng khi đánh giết xong Vi Nhi nếu bị nguy hiểm sẽ bỏ chạy. Nhưng cảm giác bất an lúc này không cho phép nó bảo lưu, cơn giận dữ với Vi Nhi cũng không cho phép nó chạy chốn.
- Thanh Phong Ấn.
Vi Nhi vội vàng né tránh, sau đó quát lạnh một tiếng. Thanh Phong Ấn đã ngưng tụ thành công, lợi dụng lúc Hắc Giác Sư lao qua mà đập xuống đầu nó.
- Ầm...
Hắc Giác Sư thân hình to lớn rớt xuống mặt đất, gây nên một hồi rung chuyển. Hắc Giác sư nằm bất động trên mặt đất, đã bị Thanh Phong Ấn của Vi Nhi đánh chết.
Vi Nhi thấy Hắc Giác Sư cuối cùng cũng đã chết, nàng thở ra một hơi. Nhưng tình hình của nàng bây giờ cũng không tốt cho lắm, ít nhất một, hai tháng sau mới có thể bình phục trở lại.
Mặc dù đánh chết một con Yêu thú cấp năm, nhưng chính bản thân nàng cũng rõ ràng, lấy thực lực của mình bây giờ muốn đánh chết một người Đại Thừa cảnh ngang cấp rất khó, không nói gì đến vượt cấp chiến đấu.
Nếu như là một nhân loại Đại Thừa cảnh khẳng định lá bài tẩy có rất nhiều. Hơn nữa sự thông minh, nhanh trí, thủ đoạn không phải là một con Yêu thú có thể so sánh.
Thiên Tà, Mộ Khuynh Thành, Ngọc Nhi thấy trận chiến kết thúc cũng nhanh chóng đi tới chỗ Vi Nhi.
Thiên Tà nhìn khuôn mặt nàng da thịt lúc này đã có những vết nứt nhỏ, quần áo nhuốm nhem đầy máu, hắn đưa tay nhẹ xoa mặt nàng, nói:
- Đồ ngốc, để mình thảm như vậy.
Vi Nhi đang định phản bác lại, thì nàng cảm thấy một luồng linh lực chứa đầy sinh cơ tràn vào cơ thể mình, chữa trị những vết thương.
Thiên Tà thấy Vi Nhi thảm hại như vậy, hắn cũng không nhẫn tâm nên đã dùng chút thủ đoạn nhỏ để trị thương giúp nàng. Các vết nứt nẻ trên da thịt Vi Nhi lấy tốc độ bằng mắt nhìn được mà nhanh chóng khép lại, vài phút đồng hồ sau thì hoàn hảo như bình thường.
Ngọc Nhi thấy Thiên Tà điều trị cho Vi Nhi, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Thiên Tà.
Không đợi Thiên Tà nói gì, bên cạnh hắn Mộ Khuynh Thành đã nhanh chóng cười nói
- Ngọc Nhi muội cảm ơn cái gì. Chúng ta không phải “ người một nhà “ sao?
- Đúng vậy, Đúng vậy, người một nhà....
Vi Nhi ngây ngô nói. Xem ra nàng chỉ muốn cảm ơn Thiên Tà ở trong lòng mà không muốn chính miệng nói ra.
Thiên Tà thấy Mộ Khuynh Thành nhìn mình nháy mắt, hắn cũng chỉ đành cười cười. Hắn làm sao không nhìn ra Mộ Khuynh Thành nói “ người một nhà “ là ý gì. Hắn cũng đâu ngốc như Ngọc Nhi và Vi Nhi.Đa tạ các vị đã chịu khó theo dõi truyện ta viết, lại còn khen ngợi nữa chứ. Ta vui * . Mong mọi người tiếp tục theo dõi nha. Bởi vì ta cũng hơi bận rộn ý. Nên nào rảnh mới viết được. Viết một chap tận hai, ba tiếng mới hoàn thành, mà còn cần yên tĩnh nữa. Mong mọi người thông cảm nha.ĐinhChiểu