Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 108: Chương 108: Hạ Thanh Thanh




Ngay lúc Thiên Tà muốn mình, Ngọc Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận, thì Thiên Tà đột nhiên dừng lại, buông nàng ra rồi ngồi dậy.

Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ra sao.

- Khuynh Thành các nàng trở về.

Thiên Tà cưỡng chế chấn áp dục hoả trong lòng, nói.

Ngọc Nhi lập tức nhảy dựng dậy, luống cuống sửa sang lại quần áo. Sau đó lại nhìn Thiên Tà, bĩu môi nói:

- Khó chịu a, khó chịu thì chúng ta tiếp tục. Đừng nói là ngươi sợ tiểu thư nha.

Thiên Tà hơi dại ra một chút, hắn có chút suy nghĩ không kịp. Nhưng sau đó lập tức nhận ra đối phương đang trêu đùa chính mình, hắn lập tức làm bộ không kiềm chế được b nhào tới ôm lấy Ngọc Nhi, nói:

- Hắc hắc, Ngọc Nhi đã không sợ vậy ta có gì để sợ a. Đến, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, không đúng ba ngàn hiệp.

Nói xong hai tay cũng không chút khách khí nào mà đặt lên ngực nàng, cách lớp quần áo nhẹ xoa bóp.

Ngọc Nhi thân thể hơi run lên, sau đó cố sức đẩy hắn ra. Nàng vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa hắn một chút, nào ngờ tên này lại muốn làm thật.

- Sắc lang, mau buông tay. Bọn họ nhanh về tới.

- Không buông, không phải Ngọc Nhi nói tiếp tục sao? Hơn nữa cùng lắm thì bản công tử cố sức một chút, một long tam phượng a.

Thiên Tà đùa dai hơn, không có chút ý tứ muốn buông nàng ra. Dám trêu đùa bản công tử, xem nàng lần sau còn dám không.

Ngọc Nhi cảm thấy khí tức của Mộ Khuynh Thành cùng Vi Nhi ngày một gần hơn, nàng gấp gáp, đôi mắt đẹp trừng lấy hắn, nói:

- Mau buông, cùng lắm thì lần sau chúng ta.... Ngọc Nhi cho ngươi.

Thiên Tà nhận được hứa hẹn cũng buông nàng ra. Một phần là vì hắn muốn chọc nàng một chút, hơn nữa hắn cũng biết bây giờ chưa thích hợp để ăn nàng.

- Phanh

Thiên Tà vừa buông Ngọc Nhi ra thì cửa phòng phanh một tiếng mở ra. Vi Nhi và Mộ Khuynh Thành nhanh chóng đi vào. Hai người có vẻ rất vội lên cũng không có chú ý đến vẻ mặt khác thường của Ngọc Nhi. Mộ Khuynh Thành thấy Thiên Tà cùng Ngọc Nhi đều ở trong phòng, nàng vội nói:

- Ngọc Nhi, mau chuẩn bị, chúng ta có việc gấp cần giải quyết.

- Thiên Tà, ta có việc gấp, cần rời đi chàng một quãng thời gian.

- Khuynh Thành...

Thiên Tà chưa kịp nói hết thì Mộ Khuynh Thành đã nhào tới ôm lấy hắn, dâng lên nụ hôn thật sâu.

Sau khi hai người buông ra, Mộ Khuynh Thành lập tức lắc mình biến mất, Ngọc Nhi cùng Vi Nhi cũng nhanh chóng đuổi theo. Trong phòng còn lại một mình Thiên Tà đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Hơi lắc đầu một cái, Thiên Tà cũng không nghĩ gì nhiều. Vừa rồi khi hai người ôm hôn, hắn đã lưu lại một luồng thần thức trên người nàng, bất cứ khi nào nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng thì hắn sẽ lập tức biết.

- Tiểu huynh đệ, chỉ khổ ngươi a.

Hắn nhìn xuống phía dưới thấy Cự long đang chống quần, nói nhỏ một tiếng. Vừa rồi dục hoả của hắn liên tiếp bị Ngọc Nhi cùng Mộ Khuynh Thành kích phát, bây giờ bùng cháy khiến hắn có chút dập không nổi.

Không dập được thì dứt khoát tìm người phát tiết đi. Hắn lập tức buông ra thần thức bao phủ lấy cả toà thành, mục đích chỉ có một đó là tìm kiếm mỹ nữ.

- Ukm?

Dường như tìm được mục tiêu, thân hình hắn loé lên rồi biến mất khỏi phòng.

Thiên Tà xuất hiện lần nữa cũng đã là rất xa tửu điếm. Hắn ngước mắt nhìn về phía cửa một toà phủ đệ xa hoa, khoé miệng nhếch lên một tia cười tà sau đó vô thanh vô tức tiến vào bên trong. Vừa đi vào bên trong hắn đã thấy những tiếng mắng chửi giận dữ vang lên.

- Hạ Thanh Thanh ngươi nghe cho rõ. Ta Bạch Quân hôm nay hưu ngươi ( kiểu kiểu bỏ vợ ý). Năm năm, không chỉ cần ba năm, ba năm sau ta sẽ đánh bại ngươi, cho ngươi biết ai mới không được, ai mới là phế vật.

- Thú vị....

Thiên Tà nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó đưa mắt nhìn về phía phát ra thanh âm. Chỉ thấy trong sân lúc này có gần mười người đứng cãi vã nhau. Trong đó có vài người trung niên nhân và một đôi thiếu nam thiếu nữ.

Thiếu nữ mặc một bộ váy màu trắng nhìn qua có vẻ vô cùng thanh thuần. Nàng lúc này dường như đang vô cùng tức giận, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía tên thiếu niên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, mũi phì phò thở dốc, bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng lên xuống.

Còn thiếu niên kia thoạt nhìn khá tuấn tú, tay hắn giơ lên một tờ giấy về phía nàng, bất chấp bàn tay đang chảy máu. Sắc mặt hắn có tức giận, có phẫn nộ...

- Hừ...

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Hai, ba tên trung niên nhân cũng theo sát phía sau lưng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.