- Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua
- Phúc lộc đưa nhau đến từng nhà
- Vài lời cung chúc tân niên mới
- Vạn sự an khang vạn sự lành
- Năm mới chúc nhau sức khỏe nhiều
- Bạc tiền rủng rỉnh thoải mái tiêu
- Gia đình hạnh phúc bè bạn quý
- Thanh thản vui chơi mọi buổi chiều
- Đầu xuân năm mới chúc BÌNH AN
- Chúc luôn TUỔI TRẺ chúc AN KHANG
- Chúc sang năm mới nhiều TÀI LỘC
- Công thành danh toại chúc VINH QUANG
CHÚC MỪNG Năm MỚI CẢ NHÀ.
Hôm nay chúng ta tiếp tục công việc còn đang dang dở thôi nhỉ?. Năm mới ta cũng không biết nói gì hay làm gì nhiều cho mọi người. Nhưng ta nghĩ anh em chúng ta, những người chưa quen, sắp quen và đã quen cũng hiểu được cho sự bất tiện của nhau phải không ạ. Nói ít làm nhiều, dưới đây là chap tiếp theo. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ta như năm trước.
§§§ ĐinhChiểu §§§
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Hừm... Cuối cùng cũng tới.
Thiên Tà lúc này đứng trước một cửa hang động, lẩm bẩm nói. Một ngày trước hắn không chịu được khả năng lải nhải luôn mồm của Nam Cung Tình nữa, nên đã quăng nàng lại phía sau, đi trước một bước tiến vào sâu bên trong Yêu Thú Sơn Mạch. Hơn một giờ trước hắn cảm thấy có thứ gì đó khiến tim hắn đập hơi nhanh một chút, trong nhẫn chứa đồ Tầm Bảo Thử cũng chút chít kêu dữ dội. Hơn một giờ tìm kiếm cuối cùng cũng tới được đây, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, thứ gì mà lại có thể làm cho hắn có chút kích động như vậy.
Không chút chần chừ, thân ảnh Thiên Tà lóe lên, lao vút vào bên trong. Bên trong hang động này khá kỳ lạ, càng vào bên trong càng sáng, sát khí cũng càng thêm mạnh, không có một chút nào giống với những hang động bình thường. Mỗi một bước tiến vào đều có cạm bẫy, cơ quan nguy hiểm ầm ầm xuất hiện.
Đi được vài trăm mét, Thiên Tà cũng cảm nhận được gần tới nơi thứ làm mình kích động. Nhưng lúc này một cánh cửa Ngọc cản trở đường đi của hắn, hắn quan sát cánh cửa một chút, cảm nhận được sát khí kinh khủng từ mặt sau cửa Ngọc tràn ra, đồng thời còn cảm nhận được vài cỗ khí tức mạnh mẽ khác.
Ầm
Thiên Tà dò xét kỹ hơn một chút, không thấy cửa Ngọc có bất kỳ một loại trận pháp, cấm chế nào, hắn quyết định một chưởng oanh mở.
Cửa Ngọc không chịu nổi một chưởng của hắn, vỡ nát ra , hóa thành bột mịn bay lượn trong không khí. Nhưng chỉ vài giây sau, bột mịn này cũng tán đi.
Thiên Tà đi vào bên trong, động này vô cùng rộng rãi, diện tích phải vài trăm mét. Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo khắp hang động, cuối cùng dừng lại ở phía trung tâm hang động. Trước mắt hắn là năm cây cột đá, năm cây cột đá này được điêu khắc vô cùng tinh xảo, mỗi cây cao đến vài chục mét. Điều thu hút hắn cũng không phải những trụ đá này, mà là ở trung tâm của năm trụ đá, một thân ảnh đang lơ lửng trong không trung, nhìn kỹ một chút thì thấy thân ảnh này đang bị những sợi xích sắt quấn chặt lấy người. Chân, tay, cổ, mỗi nơi lại có một sợi xích sắt trói buộc, những sợi xích này là từ thân trụ đá mọc ra. Mà ở bên dưới thân ảnh, có một ngọn lửa màu trắng đang bùng cháy dữ dội, nhưng Thiên Tà cảm thấy xung quanh không khí không có một chút khí nóng nào tràn ra.
- Liệt Hỏa sao? Hắc Hắc.... Không nghĩ tới lại thấy ngươi ở đây.
Thiên Tà cười nói. Hắn cũng không nghĩ tới lần này mình gặp được Liệt Hỏa - Một trong mười loại Hỏa Diễm mạnh nhất. Nếu lần này cho Ma Hỏa hấp thu nó, như vậy chắc chắn Ma Hỏa sẽ tiến bộ thần tốc, Thiên Vẫn Thiết bị nung chảy cũng không còn là việc gì khó.
- Chủ nhân.... Ta muốn nó.... Nhanh thả ta ra.
Ma Hỏa lúc này đã mãnh liệt bùng phát bên trong nhẫn chứa đồ của hắn, có thể nhận biết qua âm thanh cũng thấy Ma Hỏa lúc này kích động như thế nào.
- Bình tĩnh đi. Sớm muộn gì nó cũng là của ngươi.
Thiên Tà bình tĩnh nói, hắn cũng không phải không muốn nhanh chóng cho Ma Hỏa hấp thu, mà là lúc này hắn đã cảm thấy có hai luồng sát khí tập trung vào thân thể hắn.
- Ra đi. Bản Công tử biết các người ẩn núp ở đây mà.
Thiên Tà cười cười nhìn về một góc bên cạnh năm cây trụ đá.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai thân ảnh chậm rãi hiện ra trong không khí.
- Ngươi là ai?
Một người mở miệng nói, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Thiên Tà. Mà Thiên Tà cũng tương tự quan sát hai người.
Hai người này đều là nữ nhân, nhìn qua thấy tuổi tác cũng không lớn lắm, tầm hai mươi tuổi ( móa, hai ẻm này vài ngàn tuổi ấy chứ hai mươi gì.). Người vừa mở miệng hỏi hắn là một cô gái trẻ rất xinh xắn, một thân trang phục đỏ sẫm, nhưng thu hút hắn không phải là những thứ này, mà là trước ngực nàng một đôi khổng lồ vú lớn. Bộ ngực này lớn vô cùng, ngay cả Tiết Tiên Tiên và Tuyết Cầm cũng không có cửa để so sánh.
Mà ở bên cạnh nàng, một cô gái khác mặc một bộ quần áo trắng tinh, xinh đẹp thì chắc chắn cũng không cần phải nói, da thịt trắng hồng, như quần áo của nàng vậy, điển hình là một Bạch Y Tiên Nữ.
- Hai vị mỹ nữ, bản Công tử giờ rất bận, không rảnh rỗi trò chuyện, chém gió, với hai nàng. Tránh qua một bên đi.
Thiên Tà lúc này quả thật không có hứng thú quan sát hay làm bất cứ thứ gì với hai nàng. Tâm trạng của hắn đã khóa chặt vào Liệt Hỏa. Vừa rồi thấy nơi sát khí nhằm vào hắn là hai người này, hắn cũng đã không có một chút nào để ý đến hai nàng nữa. Nếu như lúc này ngăn cản hắn lấy Liệt Hỏa, biện pháp nhẹ không được thì giết. Đúng vậy, là giết. Mặc dù hắn yêu thích mỹ nữ, nhưng không có nghĩa là sẽ không giết mỹ nữ.
- Ngươi.... Muốn chết.
Cô gái áo đỏ sẫm hét lên một tiếng, sau đó trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm màu xanh. Thanh kiếm này linh quang mờ mịt, nhìn qua cũng thấy không phải loại binh khí tầm thường. Cô gái mặc đồ đỏ không một chút do dự nào chém xuống một kiếm về phía Thiên Tà.
Thiên Tà nhảy qua một bên tránh lé, nói:
- Đi qua một bên, ngươi đánh không lại ta. Bản Công tử có việc cần xử lý, không muốn dây dưa với nàng.
- Có chút bản lĩnh. Ngươi nghĩ tránh được một kiếm của ta là có thể lên mặt sao.
Cô gái áo đỏ một kiếm thất bại, nàng nổi giận lại chém thêm một kiếm. Một kiếm này uy lực cũng không phải bình thường, Đại Thừa cảnh bình thường nếu trực tiếp đón nhận thì hậu quả sẽ không thể nào lường trước được.
Thiên Tà cũng đã nổi giận, hổ không phát uy người khác lại coi là chó nhà, hắn cũng nhìn ra cô nàng này là Đại Thừa cảnh tu vi, ở đại lục này cũng được coi là đỉnh cấp cao thủ. Nhưng ở trước mặt hắn Đại Thừa cảnh con kiến cũng không bằng. Thân hình hắn lóe lên, lao về phía cô gái, nắm đấm mang theo uy lực kinh thiên động địa hướng về phía bộ ngực khổng lồ của nàng oanh tới.
- Muội muội, cẩn thận.
Lúc này ở một bên khác, cô gái áo trắng hét lên, nàng cũng cảm nhận được uy lực nắm đấm này.
Cô gái áo đỏ lúc này gần như đã đứng chôn chân, nàng bị uy thế cực lớn ép cho ngây người.
Thiên Tà một quyền tới gần bộ ngực của cô gái áo đỏ, bất ngờ bàn tay duỗi ra, biến thành một trảo, bắt lấy bộ ngực lớn của nàng nhẹ nhàng xoa xoa. Uy lực một quyền vừa rồi cũng vô tung vô ảnh biến mất.
- Thật lớn.... Thật mềm... Bản Công tử lần đầu gặp loại cực phẩm như vậy.
Thiên Tà vừa xoa bóp vừa nói, tay hắn cầm không nổi một nửa bộ ngực của nàng, quả thật là lớn đến mức không tưởng.
- Ngươi.... Dâm tặc... Ta... Ta giết ngươi....
Cô gái áo đỏ nhanh chóng tỉnh táo lại, cảm nhận được một bàn tay to lớn đang không ngừng xoa bóp bộ ngực lớn của mình, nàng nổi giận vung kiếm ý định chặt đứt cánh tay của hắn.
Thiên Tà vội vàng nhảy về phía sau, đưa tay lên mũi ngửi một chút, sau đó vẻ mặt say mê, nói:
- Thật thơm... Mỹ nữ, nàng dùng nước hoa gì vậy?
- Ngươi.... Dâm tặc.... Ta giết ngươi...
Cô gái mặc đồ đỏ nhìn thấy vẻ mặt dâm tiện của hắn, nàng đã sớm nổi giận nay càng thêm giận hơn, ngực nàng chưa từng có một người khác giới nào chạm vào qua, không nghĩ tới lần này lại bị xoa bóp, vuốt ve như vậy.
- Đi chết đi.
Cô gái áo đỏ hung ác, sát khí đằng đằng hướng về phía Thiên Tà lao tới, không chém hắn thành vài mảnh thì khó có thể hóa giải sự tức giận trong lòng nàng. Nhưng lúc này, cô gái áo trắng vẫn đứng yên lúc này cũng lao về phía Thiên Tà.
KENG
- Bối Ngọc Nhi tỷ, tỷ làm gì.
Cô gái áo đỏ nhìn một kiếm của mình bị chặn lại, sau đó kinh ngạc nhìn người chặn kiếm của mình.
- Bối Vi Nhi, muội không thể giết hắn.
Cô gái áo trắng tên là Bối Ngọc Nhi nhìn cô gái áo đỏ Bối Vi Nhi nói.
- Ngọc Nhi tỷ, muội tại sao không được giết hắn? Tên Dâm Tặc này vừa rồi làm gì không lẽ tỷ không biết?
Bối Vi Nhi nghi ngờ hỏi, nàng lúc này đã vô cùng, vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại hỏi tỷ tỷ mình.
Thiên Tà lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới cô gái áo trắng này lại bảo vệ hắn, mà dường như hai người này còn là chị em.
- Hắc Hắc... Vi Nhi mỹ nữ, không phải bản Công tử chỉ sờ một chút thôi sao? Làm gì mà nàng hung dữ vậy. Thật ra cũng không thể trách bản Công tử, ai bảo chỗ đó nàng lớn như vậy, bản Công tử không kiềm chế được cũng là bình thường.
Bối Vi Nhi đang cố gắng kìm nén lại sự tức giận của mình, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, nàng kìm không nổi nữa, khí tức toàn thân ầm ầm bộc phát.
- Dâm Tặc.... Ngươi nói lỗi do ta sao? Ta... Ta... Giết ngươi.....
- Vi Nhi, muội không thể giết hắn.
Bối Ngọc Nhi lại một lần nữa ngăn cản, nói:
- Muội còn nhớ lúc trước ta đã thề sao? Nếu có nam nhân nào sờ được ngực muội, ta sẽ sống chết bảo vệ hắn, không cho muội giết hắn.
- Muội không cần biết, Tỷ mau tránh ra, hôm nay muội nhất định phải giết hắn.
Bối Vi Nhi nhớ tới lời thề lúc trước của tỷ tỷ, nhưng nghĩ tới vừa rồi bị hắn xoa xoa, vuốt ve bộ ngực, nàng không cam lòng bỏ qua như vậy. Nàng cũng biết nếu như tỷ tỷ kiên quyết bảo vệ hắn, nàng hôm nay không có khả năng giết hắn.
- Vi Nhi bỏ qua cho hắn đi, tỷ thiếu muội một món nợ được không? Ân...
Bối Ngọc Nhi nhìn Bối Vi Nhi nói. Nhưng chưa nói xong nàng đã cảm thấy trước ngực mình bị một thứ gì đó lớn xoa bóp. Nàng cúi xuống thì thấy một đôi tay đang không ngừng bóp ngực mình qua quần áo.
- A.... Ngươi... Muốn chết....
Một tiếng thét lớn trong miệng Bối Ngọc Nhi phát ra, trong cơ thể nàng sát khí cũng ầm ầm bộc phát. Thiên Tà thấy tình hình không ổn, hắn lập tức nhảy sang một bên, xoa xoa bàn tay, miệng dâm tiện, nói:
- Ngọc Nhi sao, mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng xúc cảm không tệ.
Bối Ngọc Nhi mặc dù là tỷ tỷ của Bối Vi Nhi, nhưng bộ ngực lại không lớn bằng một phần ba của Bối Vi Nhi. Chị ngực nhỏ, em ngực to, thật là kỳ lạ.
- Tỷ tỷ, Tỷ cũng không thể giết hắn. Lúc trước muội cũng đã thề giống tỷ.
Bối Vi Nhi lúc này lại là người nhảy ra ngăn cản Bối Ngọc Nhi.
- Vi Nhi... Tránh ra.... Hôm nay tỷ nhất định phải giết hắn... Ai cũng không ngăn cản được. Nếu muội không tránh, đừng trách tỷ không nể tình.
Bối Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào Bối Vi Nhi, nói.
- Tỷ tỷ không được giết hắn.
Bối Vi Nhi lúc này sự tức giận lúc trước không biết biến đâu mất, nàng cực kỳ kiên quyết chắn trước mắt Thiên Tà.
- Vậy thì đừng trách tỷ. Đánh đi, hôm nay hắn nhất định phải chết.
- Đánh thì đánh, muội cũng không sợ tỷ.
Thiên Tà nhìn hai nữ nhân đang đại chiến trước mắt, hắn cũng không còn gì để nói. Hai người này thay đổi cũng quá nhanh đi. Vừa rồi người thì muốn giết hắn, người thì bảo vệ hắn, bây giờ người muốn giết hắn lại đổi thành người bảo vệ hắn, người bảo vệ hắn lại thành người muốn giết hắn.
Thiên Tà nhìn hai thân ảnh xinh đẹp đang đại chiến trong không trung, hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Liệt Hỏa. Nếu như bình thường hắn cũng vô cùng hứng thú muốn nhìn xem mỹ nữ đánh nhau một chút, nhưng bây giờ hắn không có một chút hứng thú nào. Bước chân chậm rãi di đi tới trước mặt năm cột đá, hơi vận dụng một vài thủ đoạn, thân hình lập tức xuyên qua được kết giới xung quanh cột đá.
Quan sát một chút, thì thấy phía trên ngọn lửa có một thân ảnh thon thả, yểu điệu bị xích sắt quấn chặt lấy. Mà phía dưới Liệt Hỏa dường như đang bị thân ảnh này áp chế. Nghĩ nghĩ một chút, hắn hiểu ra đây là dùng chính bản thân mình phong ấn thứ khác, nhưng loại phong ấn này là một loại hy sinh chính mình để phong ấn. Một khi dùng loại phong ấn này, người thực hiện sẽ bị trói chặt với vật bị phong ấn đến chết. Nhiều năm trước hắn cũng đã từng bị loại người dùng loại phong ấn này để phong ấn hắn, cuối cùng hắn phải dùng toàn bộ sức lực, thân chịu nội thương mới thoát ra khỏi được.
- Người trẻ tuổi... Cậu chỉ cần thả ta ra, ta sẽ nhận cậu làm chủ.
Một thanh âm trầm thấp vang lên, Thiên Tà nhìn về hướng phát ra thanh âm thì thấy ở khu vực trung tâm hỏa diễm, một bóng người từ từ được hình thành.
- Hắc... Thả ngươi. Sao bản Công tử lại phải thả ngươi.
Thiên Tà nhìn đám hỏa diễm đang từ từ ngưng tụ thành hình, nói.
- Người trẻ tuổi, cậu biết ta là ai sao? Liệt Hỏa, một trong những Hỏa Diễm mạnh nhất, không lẽ cậu không muốn có được ta, chỉ cần cậu thả ta ra, ta sẽ nhận cậu làm chủ. Đến lúc đó cậu sẽ có lợi ích thật lớn, chỉ cần có ta, cậu sẽ được xưng bá thiên hạ.
Liệt Hỏa thanh âm cực kỳ dụ hoặc vang lên, đối với miếng mồi ngon như vậy, hắn tin tưởng không ai có thể từ chối.
- Xưng bá thiên hạ, bằng ngươi. Không nói đến ngươi có khả năng hay không, dù cho ngươi có thì bản Công tử cũng không có hứng thú. Ah đúng rồi, bản Công tử chắc chắn sẽ giải thoát cho ngươi khỏi trói buộc.
Thiên Tà nhìn vào trung tâm ngọn lửa, nói. Hắn muốn xưng bá thiên hạ thì cũng không cần ai trợ giúp, bằng vào khả năng của hắn, cho dù tàn sát toàn bộ thế giới này cũng không ai có thể ngăn cản hắn.
Lúc này bên ngoài kết giới, Bối Ngọc Nhi và Bối Vi Nhi cũng đã dừng chiến, cả hai hốt hoảng lao tới bên ngoài kết giới, Bối Vi Nhi hét lên:
- Dâm Tặc... Ngươi làm sao lại vào đó. Mau ra ngoài, trong đó rất nguy hiểm.
Bối Ngọc Nhi cũng cực kỳ kinh hãi, kết giới này là do một vị Độ Kiếp kỳ cùng gần mười người Đại Thừa cảnh hợp lực bố trí, uy lực như thế nào thì không cần phải nói cũng biết. Vậy mà người này vô thanh vô tức tiến vào bên trong, không một chút nào làm ảnh hưởng đến kết giới, tu vi người này kinh khủng đến mức nào mới có thể làm được.
Thiên Tà không một chút nào để ý đến hai người, hắn chậm rãi bước tới gần Liệt Hỏa.
- Ngươi... Ngươi làm gì. Mau đứng lại, ngươi muốn phá phong ấn sao, như vậy sẽ làm Liệt Hỏa thoát ra gây họa đại lục. Ngươi không được.... KENG... KENG.... KENG....
Bối Ngọc Nhi hét lên, để phong ấn Liệt Hỏa, Tiểu thư của nàng đã phải hy sinh thân mình, lấy thân phong ấn, nàng không thể để cho người khác phá hoại phong ấn, cứu Liệt Hỏa ra. Nàng bắt đầu điên cuồng công kích kết giới. Ý đồ muốn phá vỡ kết giới vào bên trong ngăn cản hắn. Bối Vi Nhi thấy vậy cũng không dám do dự chút nào, hợp lực cùng tỷ tỷ mình phá bỏ kết giới. Nhưng kết giới này đâu phải hai người có thể phá bỏ. Trải qua bao nhiêu công kích, kết giới vẫn nguyên vẹn không một vết sứt.
Mà lúc này ở bên trong, Liệt Hỏa cũng đã cảm thấy sự nguy hiểm, nó cảm thấy Hỏa Diễm của mình đang không ngừng bị cắn nuốt.
- Ngươi.... Ngươi đang thôn phệ hỏa diễm của ta... Không.... Không thể nào, ngươi làm sao có thể.
Liệt Hỏa càng thêm bùng phát dữ dội, nó cũng không tin người trước mắt này thật sự có thể thôn phệ hắn.
Thiên Tà thấy vậy, hắn cười cười, nói:
- Ma Hỏa, bản Công tử dẫn ngươi tới đây, việc còn lại ngươi tự xử lý, đừng quên chút nữa phải nung chảy Thiên Vẫn Thiết làm đao cho bản Công tử.
- Chủ nhân yên tâm. Ta chắc chắn sẽ nung chảy đám Thiên Vẫn Thiết đó.
Ma Hỏa từ bên trong nhẫn chứa đồ của Thiên Tà bay ra, lúc trước nó cũng đã thử nung nấu Thiên Vẫn Thiết nhưng không thành. Lần này chỉ cần thôn phệ thành công Liệt Hỏa, nó chắc chắn sẽ thành công nung nấu Thiên Vẫn Thiết.
- Ma.... Hỏa, Dị Hỏa Bảng đứng đầu Ma Hỏa.
Liệt Hỏa thanh âm run rẩy nói. Ma Hỏa, vua của tất cả các loại Hỏa, điều này nó cũng không phải là không biết.
- Liệt Hỏa, đã biết ta là Ma Hỏa, còn không mau từ bỏ chống cự, ta có thể cho ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách ta để ngươi hoàn toàn biến mất.
- Ma Hỏa, muốn cắn nuốt Hỏa Diễm của ta thì cứ tới. Liệt Hỏa ta dù biến mất cũng không cho ngươi sống dễ dàng.
Liệt Hỏa mặc dù biết không chơi lại Ma Hỏa, nhưng nó không cam lòng, nó tồn tại nhiều năm như vậy, làm sao có thể cam lòng để người khác cắn nuốt.
- Hừ.... Ngu xuẩn.... Đã ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.
Ma Hỏa lơ lửng giữa không trung, hỏa diễm bùng phát, không ngừng thôn phệ lấy Liệt Hỏa.
Liệt Hỏa hỏa diễm bùng cháy dữ dội, kịch liệt chống lại Ma Hỏa.
- Ma Hỏa, ngươi đường đường là dị hỏa đứng đầu thế giới, ngươi cam lòng thuần phục với tên nhân loại kia sao.
- Ồ
Thiên Tà đang đi tới phía người bị xích sắt quấn chặt, hắn nghe thấy câu nói của Liệt Hỏa, bước chân hơi chậm lại một chút. Hắn đang đợi, đợi câu trả lời của Ma Hỏa, chỉ cần Ma Hỏa lộ ra một chút gì đó khác thường, hắn lập tức sẽ hủy diệt nó. Đời hắn ghét những kẻ phản bội, nếu như có bất cứ thứ gì khác thường, hắn không chút do dự phán quyết tội chết. Một ý niệm lóe lên, bước chân của hắn lại bình thường trở lại, hắn hiểu ra ý của Liệt Hỏa.
Ma Hỏa nghe Liệt Hỏa nói vậy, nó lập tức lớn tiếng nói:
- Hắc Hắc.... Liệt Hỏa, chết đến nơi rồi còn muốn kích bác ly gián. Ta mặc dù thần phục với chủ nhân, nhưng như vậy thì như thế nào.
Ma Hỏa cũng không phải là loại ngu ngốc, nó biết Liệt Hỏa nói vậy là muốn ly gián nó và Thiên Tà. Từ lúc nó đi theo Thiên Tà, lợi ích đạt được phải nói là vô cùng to lớn, hơn nữa nó cũng không có ý định muốn phản bội Thiên Tà. Coi như không bị khế ước ràng buộc, nó cũng không có một chút ý định muốn đối địch. Từ lần đầu gặp mặt, nó đã cảm nhận được Thiên Tà không phải là loại người nó có thể đánh lại được. Coi như là khi nó phát triển đến mức mạnh nhất, nó cũng không có một chút tin tưởng nào, loại cảm giác khủng bố lúc đầu gặp mặt lại hiện ra, Ma Hỏa không khỏi hơi run lên một chút.
- Ma Hỏa, đừng lằng nhằng rồi. Cần bản Công tử giúp ngươi một tay không?
Thanh âm của Thiên Tà vang lên, nếu không phải muốn Ma Hỏa tự rèn luyện mình, hắn đã nhanh chóng áp chế Liệt Hỏa, để Ma Hỏa dễ dàng hấp thu.