Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 95: Chương 95: Âm mưu liên hoàn




“Đồ đen hoa văn đỏ?” - Tú Anh phú bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp, giương đông kích tây, trang phục như vậy, là gần đây mới nổi tổ chức Akatsuki sao?”

Ngô Đức Chung gấp: “Dẫn người tới Phúc Đạt cứu hỏa trước. Trần tiểu thư, chúng ta đi xem thử, nếu phát hiện thủ phạm, không nên để hắn chạy thoát.” - Hắn là bị dọa teo rồi.

Nếu như hôm nay không bắt được thủ phạm, vị “Tu La” này giận cá chém thớt Ngô gia hắn vậy thì quả thật là tai nạn.

Tú Anh phú bà gật đầu rồi xông ra trước, Ngô Đức Chung dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc cũng chạy theo.

Đáng nói là thân hình 200 cân thịt mỡ kia của hắn lại có thể chạy không chậm hơn Tú Anh phú bà chút nào!

Chạy trước Ngô Đức Chung mấy bước chân, Tú Anh phú bà khóe miệng cong lên nụ cười truyền âm: “Bước thứ 1, hoàn thành!”

Chính Nam vừa nhận được tin tức lập tức truyền âm lại cho Gia Như phú bà: “Bắc Đẩu, tới lượt em rồi.”

Gia Như phú bà gật đầu, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một tờ phù triện màu vàng dán vào đan điền.

Cấp 4 hạ phẩm Bạo Linh Phù, trong vòng một phút cung cấp cho người dử dụng lượng nguyên khí tương đương tổng sản lượng của một Nguyên Anh sơ kỳ.

Không phải Chính Nam không muốn sử dụng loại phù cao cấp hơn, mà là Gia Như phú bà cũng chỉ là Nguyên Anh Kỳ tầng 1 Vu Sư, dùng phù vượt giai sẽ khiến kinh mạch cô chịu tổn thương.

“Vu Thuật - Hắc Vu Chú”

“Vu Thuật - Địa Linh Dẫn Chú”

Từ dưới mặt đất phía sau phủ thành chủ, một người khổng lồ bằng đất đá cao tới hơn 10 mét đứng thẳng dậy, bóng của nó đổ xuống che tối một vùng. Khác với những lần cùng Chính Nam đối luyện, lần này người khổng lồ được Gia Như phú bà triệu hồi sử dụng tới cả đất, đá và mọi thứ dưới mặt đất chứ không chỉ là cát.

Ầm!

Người khổng lồ đấm xuống một quyền rồi tản đi, nhưng chỉ một quyền này cũng đủ khiến cả Hà thành rung chuyển, riêng đứng mũi chịu sào phủ thành chủ...

Tan hoang một mảng lớn!

Đấy là Chính Nam còn chủ trương không hại người vô tội nên chọn địa điểm tận ngoài xa nhất, nhưng cũng đủ để Ngô gia uống một bình.

“Yêu nghiệt từ đâu đến, dám ngang ngược khiêu khích Ngô gia ta!”

Một tiếng gầm thét mãnh liệt, kèm theo đó là một bóng đen từ dưới đống đổ nát vọt lên.

“Hừ, quả nhiên là hắn chưa chết, đúng là lão bất tử!”

Người vừa thoát ra kia không phải ai khác mà chính là cha của Ngô Đức Chung, tiền nhiệm Hà thành Thành chủ Ngô Đức Hoàng.

Mặc dù phủ thành chủ 20 năm trước đã phát đại tang, thông báo lão thành chủ Ngô Đức Hoàng thọ nguyên đã cạn, nhắm mắt xuôi tay nhưng Chính Nam chỉ đơn giản một câu: “Có cái... quỷ mà anh tin ý!”

Gia Như phú bà tung cánh bay lên bầu trời, trước đi khi còn cố ý lượn vòng tìm vài kiến trúc không quan trọng ném mấy trái “lựu đạn” do Chính Nam chế tạo rồi mới quay đầu chạy. Cô truyền âm: “Bước thứ hai, hoàn thành.”

Lựu đạn kia chính là bùa nổ được Chính Nam nén vào trong các khối kim loại mỏng, chỉ cần va chạm mạnh lập tức phát nổ. (P/s: Tri ân ý tưởng ném bom của bạn #FrostxCloud.)

Nhận được truyền âm của Gia Như phú bà, Chính Nam nhìn sang bên cạnh hắn Lam Chiến và Ngọc Ngân, nói: “Tới chúng ta rồi, cẩn thận một chút.”

Hai người gật đầu rồi theo kế hoạch hành động.

Cùng lúc đó, bên phía Phúc Đạt đã loạn thành một đoàn.

Cả nhân viên lẫn khách hàng, cả người dân lẫn binh lính đang chung tay dập lửa và sơ tán thì bỗng nhiên mặt đất lại rung chuyển dữ dội, rồi tiếng nổ lớn liên tiếp vang cả một góc trời, khói bụi mù mịt.

Một người nào đó nói: “Bên kia... không phải là phủ thành chủ chứ?”

Một người khác nói: “Hướng đó đúng là phủ thành chủ a. Mọi người nhìn, bên kia cũng cháy rồi.”

Ngô Đức Chung phát ra một tiếng heo kêu rồi chạy như bay về nhà, nhìn thân hình 200 kg kia chạy như bay xen qua đám đông, quả thật... mở rộng tầm mắt.

Tú Anh phú bà cười lạnh truyền âm: “Hắn trở về rồi, chúng ta tập trung lại thôi.”

Phía bên Hồ Tây, Lam Chiến cũng bắt đầu phát động công kích điên cuồng vào mặt hồ và xung quanh, nếu có bất kỳ trận pháp gì ở đây, hẳn là những công kích này sẽ khiến nó lộ ra manh mối.

Và đúng như dự kiến, công kích của hắn chỉ đập vào một màn sáng vô hình rồi biến mất.

Đến đây kế hoạch của Akatsuki đã lộ ra gần hết.

Đầu tiên là Tú Anh phú bà giả vờ là mình bị mời tới phủ thành chủ làm khách, rồi Phúc Đạt bị tập kích. Bước này tạo cho cô chứng cứ ngoại phạm, đồng thời cũng không để cô bị Ngô gia nghi ngờ.

Cái hay ở đây là Chính Nam chưa muốn Tú Anh phú bà lộ danh tính, cho nên hắn nói với mọi người rằng nhiệm vụ tập kích Phúc Đạt sẽ do Hắc Vô Thường chịu trách nhiệm, nhưng thực tế người cho nổ “lựu đạn” bên trong Phúc Đạt là Lê Nhân Doanh, lúc này đang mặt đầy dấu chấm hỏi: “Vì sao tiểu thư lại muốn cho nổ nhà của mình?”

Bước thứ hai là Gia Như phú bà tập kích phủ thành chủ, hành động này mang theo hai mục đích.

Một là để kéo mỏng đội hộ vệ của Ngô gia, hai là hắn lo lắng bên trong Ngô gia còn có cường giả, nếu có thì một kích này nên dẫn hắn ra đi a. Chính Nam cũng cường điệu rất nhiều lần với Gia Như phú bà chỉ cần tấn công một đòn duy nhất, sau đó gây hỗn loạn xong là phải rút đi ngay, chạy thẳng về Lý gia rồi trở lại danh tính Lý Gia Như, cùng với Lý Anh Tuấn tham gia xem náo nhiệt là được.

Bước thứ ba, Chính Nam tự mình cùng với Lam Chiến tranh thủ thời gian tiến hành phá trận, hoặc ít nhất là cố gắng tạo ra một lỗ hổng để Ngọc Ngân có thể lẻn xuống đáy hồ thám thính tình hình.

“Liên hoàn trận pháp gồm ảo trận, khốn trận, sát trận a, rất có tính tham khảo.” - Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười.

Lam Chiến không tiếc nguyên khí điên cuồng công kích cuối cùng cũng khiến trận pháp lộ ra manh mối, lúc này Chính Nam lập tức hành động.

Phá trận thì không thể, nhưng “phá” trận thì hoàn toàn có thể!

Vừa vạch ra lỗ hổng trên trận pháp, Chính Nam vừa nói: “Giáp, em có 15 phút để làm tất cả những gì em cần làm, anh ở trên này sẽ cố gắng phá trận trước. Nhớ là chỉ có 15 phút.”

“Được rồi, em vào đi.”

Màn sáng vô hình bị Chính Nam vạch ra khe hở đủ một người lẻn qua, Ngọc Ngân vọt vào rồi rất nhanh biến mất trước mắt Chính Nam.

“Không nên có sai sót a!”

...

Ngọc Ngân vào được bên trong trận pháp, những gì hiện ra trước mắt cô khiến cô sững sờ.

Mặt đất đầy những hoa văn khó hiểu được vẽ bằng thứ gì đó giống như là máu, tất cả đều lấy mặt hồ là trung tâm. Cô thì thầm: “Đây giống như… tế đàn a, bọn họ muốn huyết tế con Giao Long này chứ không phải là lấy máu nó.” - Một đường chạy thẳng từ bên ngoài trận pháp tới Hồ Tây, bởi vì trận pháp chưa có bị phá hoàn toàn nên Ngọc Ngân cũng tốn không ít thời gian.

Còn hơn 10 phút, Ngọc Ngân biết cơ hội lần này chế tạo ra không dễ, nếu bây giờ cô rút lui an toàn, Ngô gia chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ nơi này, như vậy lần sau muốn lọt vào nữa sẽ cực kỳ khó khăn.

“Chủ nhân, em xin lỗi vì đã cãi lời anh!” - Cắn răng, Ngọc Ngân nhảy xuống nước, lặn thẳng xuống đáy hồ.

...

Dưới đáy hồ, hoa văn của tế đàn không biết dùng cách gì mà được vẽ tới tận dưới này. Kỳ lạ là những hoa văn này bằng cách nào đó không cần ánh sáng vẫn có thể nhìn rất rõ dưới mắt nước.

Ngọc Ngân dọc theo một nhánh hoa văn càng lặn càng sâu, may mắn “Lưu Quang sáo trang” của Chính Nam chuẩn bị cho cô có khả năng tích trữ nguyên khí, nếu không cô không thể đảm bảo lát nữa mình có đủ sức nổi lên hay không.

Bên dưới càng lúc càng tối, Ngọc Ngân tính toán hơi thở và nguyên khí: “Đã đủ rồi, nếu cố nữa tin tức sẽ không về được.”

Đang lúc ngọc Ngân quay đầu lên phía trên thì biến cố phát sinh.

Dưới đáy hồ bắt đầu nổi lên lượng lớn bọt khí, giống như có cái gì đó đang thở ra.

Ngọc Ngân bị đám bọt khí này thổi choáng váng, đợi ổn định lại thân hình thì trước mặt cô là một con mắt cực lớn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Ngọc Ngân sợ hãi!

Con Giao Long kia thức tỉnh rồi!

Mặc dù nó không có nội đan nhưng chỉ cần nó dùng thân thể quấn lấy cô thì cô nhất định phải chết a.

Ngọc Ngân quay đầu liền chạy, à không, là bơi. Cô phải trở lên bờ, không biết Giao Long vì sao có thể tỉnh lại nhưng tin tức này nhất định phải được truyền trở về cho Chính Nam.

Đáng tiếc cô còn chưa đủ nhanh, Giao Long tuy chưa phải là Long nhưng chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi, trên đầu nó đã nhú ra hai cái sừng, trên thân cũng đã có long trảo và đặc tính bò sát của nó là rất mạnh trong nước.

Giao Long vươn ra “cánh tay” trông có vẻ yếu ớt nhưng như vậy đã đủ để bắt được “con cá nhỏ” đang muốn bơi đi trước mặt nó.

Ngọc Ngân bị tóm trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.