Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 116: Chương 116: Bạch Vô Thường thần sứ, Bạch Hổ thần sứ, Giáp hộ pháp




Tú Anh phú bà biết Chính Nam là muốn nói tới Hoàng Tuyền Thổ, cô đành nhún vai nói: “Nói như vậy cũng không sai a.

Mọi người, tiếp tục cố gắng thêm nha!

Nói cho mọi người một bí mật, Không thần sứ thật sự rất, rất, rất giàu có, chỉ cần làm anh ấy vui lòng, trên trời dưới đất không có gì là anh ấy không làm ra được á.”

Chính Nam hai mắt đen thui, Tú Anh phú bà đây là muốn hố chết hắn. Hắn phải lên tiếng thanh minh: “Khụ… khụ..., mọi người đừng nghe Hắc Vô Thường thần sứ nói bậy, tôi cũng trên răng dưới dép mà thôi a.”

Mọi người lật cái khinh thường, trên răng dưới dép lại một ngày có thể bỏ ra 2,000 thượng phẩm linh thạch nuôi một con phế Long, phi hành đạo cụ chưa từng xuất hiện cũng hào phóng mỗi người một cái.

Quỷ mới tin a!

Nghèo như vậy tôi cũng xin nghèo một lần cho biết!

Chính Nam đổi giọng nghiêm túc nói: “Được rồi, mặc dù có người đã biết, cũng có người chưa biết, nhưng hôm nay tôi vẫn là có một quyết định nữa muốn nói với mọi người.”

Mọi người ngưng cười đùa, nghe Chính Nam thông báo.

“Danh tính của chúng ta đối với bên ngoài vẫn là cần phải giữ kín, bởi vì chúng ta chưa đủ mạnh để chính diện đối kháng với mọi thứ, nhưng đối với những người đang có mặt ở đây, tôi luôn coi mọi người là người trong nhà. Cho nên…”

Chính Nam đưa tay tháo xuống mặt nạ, mỉm cười nói: “Cho nên quyết định dùng gương mặt thật của mình gặp tất cả mọi người một lần.”

Lam Phụng, Vũ Vân, Vũ Tuyết những người chưa từng nhìn thấy khuôn mặt Chính Nam đều mộng bức.

Không có râu ria, không có ngăm đen hay màu vàng bản địa, cũng không có vuông vức uy nghiêm.

Trước mặt mọi người là gương mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, làn da mịn màng nõn nà không tì vết, cái mũi càng là xinh xắn không chịu nổi.

Vũ Vân, Vũ Tuyết gương mặt đều có chút hồng, Lam Phụng còn khoa trương hơn, giống như là chảy máu mũi rồi.

Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân nhìn nhau thở dài: “Lại có thêm đối thủ!”

Chính Nam vẫy tay Gia Nguyệt phú bà tới ngồi trong lòng mình, nói: “Gia Nguyệt, có muốn một bộ đồ với mặt nạ và cánh như anh không?”

Chính Nam bật ra [ Lục Dực ] khoe khoang với Gia Nguyệt phú bà làm cô bé hai mắt sáng long lanh, gật đầu lia lịa: “Có! Có! Muốn a.”

Chính Nam xoa đầu cô nói: “Không tới Nguyên Anh Kỳ không cho gia nhập. Lại nói, tổ chức này là tổ chức khủng bố, lộ danh tính ra ngoài sẽ bị người đuổi giết, em có sợ hay không?”

Gia Nguyệt phú bà lắc đầu nói: “Không sợ. Em không nói ra sẽ không ai biết em là ai a, tại sao phải sợ.”

Chính Nam cười haha nói: “Vậy chừng nào đột phá tới Nguyên Anh Kỳ anh sẽ suy nghĩ cho Gia Nguyệt gia nhập nhé.”

Chính Nam quay qua Ngọc Ngân phú bà nói: “Sau này nên gọi hai người là Hắc và Bạch đi cho tiện. Bạch, em đưa Gia Nguyệt về Lý gia, chúng ta mang em ấy đi lâu như vậy Lý gia chủ có thể phải lo lắng lắm.”

Ngọc Ngân phú bà đi rồi Chính Nam mới đeo lên mặt nạ, nói: “Ất, em tới báo cáo tình hình Thanh Vân Tông cho anh.”

Lam Phụng giật mình nói: “A… À, Thanh Vân Tông tình huống không tốt lắm. Bởi vì mới trải qua nhiều chuyện không may nên danh tiếng xuống dốc không phanh, hiện tại có muốn thu cũng không thu được đệ tử a.” - Nói tới người cha đã mất của mình, Lam Phụng giọng có chút buồn bã.

Chính Nam gật đầu nói: “Danh tiếng a, đánh ra danh tiếng là được rồi. Lần trước không phải là bị Liệt Hoả Môn và Hắc Lang Trại liên hợp lại khi dễ sao, dùng bọn họ làm bàn đạp kiếm lại danh tiếng thôi.”

Nguyệt Vịnh hai mắt tỏa ngôi sao.

Bản thân là cái ma nữ, cô thích nhất là phong cách hành sự bá đạo này của Chính Nam a. Lại nói, cô cũng lâu rồi chưa có đánh nhau, đi đá tông hẳn là đủ giãn cơ bắp chứ.

Mà lại, vừa rồi Chính Nam nói chỉ cần đủ cố gắng là có thể lên cấp, dù không biết cụ thể bao nhiêu là “đủ” nhưng cô nhất định sẽ tận dụng mọi cơ hội: “Em muốn tham gia hành động này.”

Tú Anh phú bà cũng không lạc hậu: “Em cũng muốn tham gia.”

Vũ Vân và Vũ Tuyết nhìn nhau rồi đồng thanh: “Tụi em cũng tham gia.”

Chính Nam bất đắc dĩ nói: “Này, đi giết người, đốt nhà chứ không phải đi dạo phố, mọi người có thể đừng tỏ ra hào hứng như vậy được không? Anh sợ hãi a!”

Mọi người cùng nhau bật cười, không khí hòa thuận như cái đại gia đình.

Chính Nam hài lòng nói: “Như vậy hành động lần này định tại ba ngày sau, tất cả mọi người đều tham gia. Lam đại trưởng lão, trong vòng ba ngày này tôi sẽ giúp ông tăng lên ít nhất một cảnh giới, thù của con trai ông phải tự mình tới trả đúng không?”

Lam Chiến khom người nói: “Đúng vậy, Không thần sứ. Thuộc hạ sẽ cố hết sức không làm ngài thất vọng.”

Tan họp, Chính Nam gặp riêng Vũ gia hai chị em để đưa đồng phục Akatsuki cho hai người.

Vũ Vân là Mị Linh hình tu luyện giả, chủ yếu là hệ thủy - mộc thuộc tính, lại gần gũi với thiên nhiên nên Chính Nam tặng cho cô phi hành khí có tên là [ Bích Đình ], bản thể là một con chuồn chuồn khổng lồ, lắp nó vào sau lưng thì khi bay nhìn từ xa không khác gì một con chuồn chuồn lớn. Hắn cũng cho cô mặt nạ Giáp hộ pháp.

Còn Vũ Tuyết, bản thân là Pháp Sư hình tu luyện giả, cô có độ thân hòa cao với Hỏa, Thủy, Thổ linh khí nên Chính Nam ưu tiên cho cô loại phi hành khí có khả năng chịu được nhiệt độ cao và nhỏ gọn.

Sau một hồi lựa chọn, hắn quyết định tặng cho cô một thanh nửa băng, nửa hỏa phi kiếm tên [ Cửu Luyện ], cực kỳ thích hợp với Vũ Tuyết.

Riêng danh hiệu và mặt nạ, Chính Nam không chút do dự dành cho cô danh hiệu Bạch Hổ, bởi vì khi bị trớ chú ăn mòn, trên trán cô đã xuất hiện ấn ký giống như trên trán con Hổ vậy, mặc dù Thiên Nhãn cho Chính Nam thấy Vũ Tuyết không hề có huyết mạch đặc thù.

Lại tìm từng người cho họ đan dược tu luyện, Chính Nam một mình trở về Lý gia, hắn còn nhiệm vụ quan trọng trong ngày chưa có cùng Ngọc Ngân phú bà hoàn thành đây, hắc hắc.

Cùng Lý Anh Tuấn nói phét là hắn và Ngọc Ngân “vô tình” cứu được Gia Nguyệt phú bà. Mặc dù biết chắc chắn là Lý Anh Tuấn không tin nhưng thì sao chứ, có những chuyện làm cấp dưới như Lý Anh Tuấn hẳn phải biết là lúc nào nên hỏi, lúc nào không.

Chính Nam trở về phòng mình, lát sau Ngọc Ngân cũng tới. Cô mặc một bộ váy dài màu trắng muốt, thanh thoát như cái tiên nữ khiến Chính Nam nhìn không chớp mắt.

Nuốt ngụm nước miếng, Chính Nam hắng giọng nói: “Ngân, tới đây, đổi lại cho em mặt nạ và áo. Chiếc nhẫn Bạch Vô Thường này có khả năng truyền âm cự ly gần, sau này chúng ta làm việc sẽ dễ dàng hơn.” - Nói, hắn đeo chiếc nhẫn Bạch Vô Thường vào ngón út tay phải cho Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân cười ngọt ngào nói: “Không đại nhân, sau này nô tỳ dù thịt nát xương tan cũng không làm xấu hổ chiếc nhẫn và danh hiệu này~”

Chính Nam gõ nhẹ vào đầu cô, cười nói: “Nói cái gì ngốc a, nhẫn mất có thể làm lại, người mất rồi anh biết đi đâu mà tìm.”

Ngọc Ngân tựa đầu vào ngực hắn mỉm cười, cho dù Chính Nam có nói thế nào đi nữa thì cô nhất định sẽ không làm xấu hổ chiếc nhẫn mà hắn tự mình trao cho cô.

Chính Nam thấy không khí có chút vi diệu, hắn liền tìm đề tài nói chuyện: “Thân thể em… đã tốt chưa?”

Ngọc Ngân mặt có chút hồng nói: “Tốt… tốt hơn nhiều rồi.”

Trong phòng lại lâm vào vi diệu tình trạng, Chính Nam có chút khó mở lời. Não bộ hắn xoay chuyển mấy trăm ý nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định dùng một cách thường thức nhất để mở đầu: “Hôm nay mệt mỏi a, anh nghĩ là nên đi ngủ sớm.” - Hắc hắc, tắt đèn đi thì cái gì cũng không cần nói, chỉ cần làm là được.

Ngọc Ngân ừm một tiếng rồi chạy lên giường trùm chăn kín đầu, cô cảm thấy làm như vậy Chính Nam sẽ không thấy mình.

Chính Nam vung tay đóng cửa và tắt đèn, sau đó như hổ đói vồ mồi nhào lên giường, chui vào với cái gối ôm 37 độ của hắn.

Trong phòng lại bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ quái, như là la hét, lại như là rên rỉ, khi là cười đùa, lúc là thở dốc.

...

Không biết qua bao lâu, Ngọc Ngân e ấp vẽ vòng tròn trên ngực Chính Nam hỏi: “Anh nói, làm chuyện này thì nữ thoải mái hơn, hay nam sẽ thoải mái hơn?”

Chính Nam cười nói: “Giống như em bị ngứa lỗ tai đi, vậy em đưa tay lên ngoáy tai thì tai thoải mái hay tay thoải mái?”

Ngọc Ngân đấm nhẹ vào ngực hắn nói: “Vậy tại sao đàn ông luôn thích thú như vậy a? Cả ngày đều nghĩ tới?”

Chính Nam đáp: Bởi vì không thể chờ phụ nữ chủ động a, chứ thật ra đâu phải là phụ nữ không muốn hay không cần. Lại nói, dưới con mắt của đàn ông, làm cho người phụ nữ họ yêu thương vui vẻ, hạnh phúc là họ đã cảm thấy thoải mái rồi. Có câu “Phụ nữ hưởng quá trình, đàn ông thụ kết quả”, chính là như thế.”

Phận làm trai 12 bến nước a! (Các đồng dâm... à không, các đồng đạo có nghĩ thế không?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.