Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 20: Chương 20: Cấp 2 hoàn mỹ đan dược




“Không có ý gì cả.” - Chính Nam lắc đầu: “Tôi chỉ là tự hỏi…”

“Nếu như Mộc Hương được thêm vào trước khi Bà La Tử hoàn toàn bị luyện hóa thì tác dụng trung hòa hỏa tính của nó có phải là tốt hơn không, lượng tinh hoa bị tiêu hao có phải là được giảm bớt hay không, có phải là sẽ giúp tăng số lượng thành đan hay không?”

“Hoặc là, Phòng Phong nên được thêm vào giữa quá trình dung đan, khi đó tác dụng điều hòa và bồi dưỡng kinh mạch sẽ được giữ lại nguyên vẹn, đồng nghĩa với phẩm chất đan dược sẽ tăng lên chứ?”

...

“Nói bậy…” - Diệp Liên Hoa cao giọng muốn quát Chính Nam, thế nhưng là con nhà nòi của một gia tộc luyện đan hàng đầu, cô lập tức cảm thấy lời Chính Nam vừa nói… dường như là không sai.

Diệp Liên Hoa kìm nén cảm giác rạo rực trong lòng muốn lập tức mở lò thử nghiệm những gì Chính Nam vừa nói, lạnh giọng hỏi: “Cậu biết mình vừa mới nói gì không?”

“Tất nhiên là biết.” - Chính Nam nhún vai: “Không phải là Chân Khí Đan sao!?”

“Cậu đã biết Chân Khí Đan vậy hẳn là phải biết nó là cấp 3 đan dược.” - Diệp Liên Hoa ánh mắt lạnh lùng: “Một tên tân tấn cấp 1 Luyện Dược Sư như cậu…”

“Diệp tiểu thư, tôi rất thất vọng.” - Chính Nam lắc đầu thở dài: “Tôi cứ nghĩ rằng cô là con nhà nòi, tầm mắt sẽ khác chứ. Không ngờ cô cũng như những kẻ tầm thường ngoài kia, nhìn vào chút hư danh và một tấm huy hiệu để phán xét người khác.”

Diệp Liên Hoa há hốc mồm, mặt đầy mộng bức!

Diệp gia thiên kim, ông nội là Dược Tông, cha là Dược Vương, bản thân lại là có tiếng thiên tài vậy mà ở nơi này bị Chính Nam mắng thành loại người “kém sang” như vậy.

Thế nhưng mà… thế nhưng mà…

Tại sao cô lại không ghét cảm giác bị người khác “răn dạy” như vậy chứ?

“Dựa… dựa vào cái gì… dựa vào cái gì mà cậu nói tôi… như vậy?” - Diệp Liên Hoa gằn giọng.

“Không phải rành rành trước mắt sao?” - Chính Nam liếc mắt Diệp Liên Hoa, giọng đầy tính gia trưởng: “Cô cảm thấy mình tu vi mạnh hơn, đẳng cấp luyện dược cao hơn, xuất thân hiển hách hơn thì mặc định là tôi phải nghe lời, phục tùng cô sao?”

Diệp Liên Hoa không nói gì mà chỉ đứng im tại chỗ, bởi vì đơn giản cô đúng là cảm thấy như thế.

“Sai, đều sai.” - Chính Nam lắc đầu: “Cô sinh ra, lớn lên ở một độ cao hơn người thật, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ tới đích trước người khác, cũng không đồng nghĩa với việc những người đang ở phía sau cô đều phải lấy cô làm mục tiêu.”

“Cô tự cho mình cái quyền nhìn người từ trên xuống quá lâu rồi!”

Chính Nam mặc kệ vẻ mặt đã tím đen vì tức giận của Diệp Liên Hoa mà tự mình đi tới lò luyện đan mà cô mới sử dụng, nghĩ: “Quả nhiên, đại gia tộc thiên kim thứ gì cũng có, chỉ thiếu người dám mắng thẳng vào mặt họ. Mắng mấy câu đã tăng được 2 điểm thiện cảm, hắc hắc.”

“Trang, tỏa định Diệp Liên Hoa.”

“Tích… tiêu hao 1 điểm mị lực tỏa định phú bà Diệp Liên Hoa thành công.”

Diệp Liên Hoa đang muốn mở miệng phản bác, bỗng nhiên trái tim nhảy một cái. Cô nghiêng đầu suy nghĩ lại về những gì Chính Nam vừa nói: “Giống như… không sai.”

“Cô nhìn kỹ những gì tôi chuẩn bị làm, bởi vì nếu bỏ qua lần này khả năng sẽ không có lần sau đâu.” - Chính Nam khoanh chân ngồi trước lò luyện đan rồi lấy ra dược liệu hắn đã chuẩn bị sẵn, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy ngay việc cô nhìn người qua một cái miệng giếng là sai như thế nào.”

Dứt lời Chính Nam bắt đầu luyện đan, một loại đan dược hắn đã tự tay luyện qua hàng trăm lần, Thối Thể Đan.

“Thối Thể Đan, cấp 1 đan dược?” - Diệp Liên Hoa trong lòng nhịn không được nhếch mép khinh thường, thế nhưng rất nhanh ánh mắt cô bị thủ pháp của Chính Nam hấp dẫn: “Hả!? Không đúng, thủ pháp này… thời cơ… thứ tự…”

Chính Nam vừa luyện vừa giảng giải.

“Thối Thể Đan chỉ là cấp 1 đan dược, được luyện chế từ 3 loại chủ tài và 4 loại phụ tài khác nhau, là một trong những loại đan dược tu luyện cơ bản nhất. Để phát huy được tối đa tác dụng của Thối Thể Đan thì dễ, nhưng, Thối Thể Đan là dùng để thối thể, tức là tác dụng trực tiếp lên thân thể yếu ớt của một người bình thường mới bước vào con đường tu hành, dược lực mạnh mẽ có thể đưa tới tác dụng thối thể nhanh hơn đồng nghĩa với tàn phá thân thể mạnh hơn.”

“Vậy thì điểm khác nhau lớn nhất giữa cực phẩm Thối Thể Đan, đại diện cho việc đơn thuần phát huy 100% dược lực và hoàn mỹ Thối Thể Đan là cái sau còn kèm theo khả năng hồi phục và bồi bổ thân thể. Mang trong mình đạo lý “phá rồi lại lập”, đó là lý do vì sao hoàn mỹ Thối Thể Đan có thể đột phá dược tính của dược liệu thành phần, đạt tới 150% tác dụng.”

“Lên.” - Chính Nam quát một tiếng rồi đập vào thân lò luyện, nắp lò bắn ra để lộ ra bên trong 10 viên đan dược tròn trịa, đen mà không tối, thơm mà không gắt, quanh thân còn lượn lờ từng đợt vô hình linh khí.

“H-hoàn mỹ… hoàn mỹ Thối Thể Đan!” - Đại gia tộc thiên kim như Diệp Liên Hoa cũng không nhịn được lắp bắp: “K-không… không thể nào… không thể nào…”

Tự mình cầm trong tay 10 viên hoàn mỹ Thối Thể Đan nhưng Diệp Liên Hoa vẫn có chút cảm giác không thật, cô liên tục nói không thể nào bởi vì chính ông nội của cô từng nói, luyện chế hoàn mỹ đan dược cần phải tìm ra được đúng “đạo” của đan dược, tức là nếu như chưa từng trải qua thiên kiếp, lôi phạt là gần như không thể làm được.

“Cậu… anh làm sao làm được?” - Diệp Liên Hoa quay sang nhìn Chính Nam, giọng cũng đổi thành nói chuyện ngang hàng, thậm chí có chút thấp hơn Chính Nam nửa cái đầu: “Anh làm sao có thể luyện chế được hoàn mỹ đan dược khi mà thậm chí còn chưa tu luyện ra được khí chứ?”

“Ồ, lại tăng 3 điểm thiện cảm!?” - Chính Nam trong lòng cười nở hoa, ngoài mặt cao lãnh, thần bí: “Luyện đan cũng như tu luyện, là quá trình tìm hiểu “Đạo”. Đi theo lối mòn của cổ nhân có thể giúp bản thân tiến được nhanh hơn nhưng cũng vì vậy mà tự giới hạn độ cao của mình. Nói cho tôi biết, cô có bao giờ nghĩ sẽ vượt qua ông nội của mình, trở thành Dược Hoàng, Dược Tôn, thậm chí… Dược Thánh hay không?”

“Vượt qua… ông nội!” - Diệp Liên Hoa ngẩn người, hai mắt không có tiêu cự, lời nói vô thức: “Tôi… luôn xem ông nội là mục tiêu. Chưa từng nghĩ…”

“Vậy thì đúng rồi.” - Chính Nam lắc đầu thở dài: “Nếu cô không thể bước ra khỏi cái bóng quá lớn của ông nội mình, xin chia buồn với cô, đời này cô đừng mong trở thành Dược Tông như ông ấy.”

“Tại sao?” - Diệp Liên Hoa giống như tỉnh giấc mơ, có chút điên cuồng hỏi Chính Nam: “Tại sao không thể? Tôi có thiên phú, có hậu trường, có lòng tin, anh dựa vào cái gì nói tôi không thể trở thành Dược Tông chứ?”

“Tâm tính là vấn đề thứ nhất.” - Chính Nam lạnh nhạt: “Cô suốt ngày chỉ nghĩ làm sao để giống ông nội, làm sao để bằng ông nội, suy nghĩ như vậy tức là thụt lùi rồi.”

“Tâm tính có thể thay đổi cùng với quá trình trưởng thành, không sai.” - Chính Nam tiếp tục nói: “Chờ tâm tính của cô thành thục, lúc này vấn đề thứ hai xuất hiện. Cô thử đặt tay lên trán suy nghĩ, liệu thiên phú của cô có cao bằng ông nội cô không? Cứ cho là cao hơn đi, vậy cô phải làm gì để vượt qua được ông ấy khi nửa đời của cô đã dùng để đuổi theo một cái đích đến có giới hạn rồi?”

Diệp Liên Hoa cau mày suy nghĩ, đối với lời của Chính Nam cô chỗ hiểu chỗ không, khiến cho nó cứ lơ lửng quanh tai cô nhưng không thể vào đầu được.

“Quả nhiên là chưa trưởng thành, tâm trí không đủ a.” - Chính Nam thở dài, nói: “Tới, để tôi làm cho cô xem thêm 1 lần. Cho tôi Mộc Hương, Hoắc Hương,... ”

Diệp Liên Hoa không biết Chính Nam muốn làm gì nhưng nghe hắn nói liền lấy dược liệu ra cho hắn, bản thân cô cũng không ý thức được tại sao mình lại nghe lời người thanh niên này, hẳn là do… hắn giỏi hơn cô đi.

Chính Nam lại ngồi khoanh chân trước lò luyện đan, nghiêm giọng nói: “Nhìn cho kỹ, luyện đan không phải là giải toán, công thức không nhất định phải áp dụng một cách máy móc cho từng thời điểm. Một cái đích có thể có nhiều con đường, chọn cho mình một con đường phù hợp chứ đừng đi theo con đường của người khác.”

Dứt lời, Chính Nam bắt đầu luyện đan, không để ý tới Diệp Liên Hoa nữa.

“Tự chọn con đường...sao?” - Diệp Liên Hoa lẩm bẩm rồi dần đắm chìm vào quá trình luyện đan của Chính Nam.



Sau một tiếng, Chính Nam lại quát lớn rồi đánh bay nắp lò luyện đan, lại là 10 viên hoàn mỹ đan dược.

“Đây là đan dược gì?” - Diệp Liên Hoa nghĩ không ra là Chính Nam luyện đan dược gì, thậm chí đan dược cấp mấy cũng không đoán được.

“Xích Huyết Đan, cấp 2 đan dược.” - Chính Nam cầm lên một viên đan dược đỏ tươi, khẽ ngửi. Mùi máu thoang thoảng, linh khí xung quanh nó cũng bị nhuộm đỏ: “Mùi của sức mạnh vượt qua giới hạn a.”

“Cấp 2… hoàn mỹ đan dược… anh…” - Diệp Liên Hoa đã không còn lời nào để nói.

Diệp Liên Hoa có thể cưỡng ép giải thích rằng Thối Thể Đan là đan dược phổ thông, được truyền tay qua hàng ngàn, hàng vạn năm, Chính Nam dựa vào thiên phú nghịch thiên của mình “vô tình” mò được “Đạo” của nó thì cũng thôi đi.

Nhưng “Xích Huyết Đan” này là cấp 2 đan dược a, mà lại cô còn chưa từng nghe tên loại đan dược này, vậy mà hắn có thể luyện nó tới hoàn mỹ… cái này làm sao bắt cô tin tưởng được đây.

“X-xích Huyết Đan này, tác dụng là gì?”

“Tác dụng tương tự như thiêu đốt tinh huyết á.” - Chính Nam mỉm cười nhìn Diệp Liên Hòa: “Trong vòng 15 phút sẽ gia tăng 2 thành chiến lực. Nghe kỹ, là chiến lực, tức là bao gồm sức mạnh, tốc độ, khả năng chịu đựng, khả năng khôi phục,...”

Diệp Liên Hoa cau mày: “Tà Đan!? Loại đan dược này mang theo tác dụng phụ…”

“Không có tác dụng phụ.” - Chính Nam ngắt lời: “Cô vẫn chưa hiểu được bản chất của hoàn mỹ đan dược sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.