Chỉ thấy mặt đất nơi kết giới vừa tản đi đã bị cày này không còn nơi nào lành lặn, hố to hố nhỏ san sát nhau. Đặc biệt ngay trung tâm mặt đất giống như bị thứ gì đó dùng cường lực đánh lún cả xuống thành một cái lòng chảo khổng lồ.
Nhưng như vậy chưa phải là kinh khủng nhất, bởi vì mọi người thấy được từ dưới lòng hảo kia bốn người của Akatsuki chậm rãi bay lên, toàn thân... không một vết thương, liền quần áo cũng không nhăn, không dính bụi.
Chẳng lẽ nói... Akatsuki không tốn một giọt mồ hôi liền giải quyết quái vật kia?
Mà, quái vật kia đâu rồi, đừng nói một con quái vật lớn như vậy lại bị đánh tan thành tro bụi nhé, còn lâu mới có người tin!
“Các...các vị thần sứ, xin hỏi... quái vật kia... thế nào rồi?” - Lý Anh Tuấn ấp úng.
Làm tâm phúc của mọi người, luôn phải đứng ra làm đầu nha.
Chính Nam liếc mắt Lý Anh Tuấn và đám người Hà thành, mở miệng giải thích: “Đó không phải là... quái vật gì cả. Chúng tôi rất tiếc phải nói ra chuyện này, nhưng tàn phá Hà thành, giết chết Ngô gia hai vị đương nhiệm và tiền nhiệm thành chủ chính là... con trai họ, Ngô Đức Văn.”
Nói, hắn thả người nãy giờ vẫn kẹp bên nách xuống cho mọi người nhìn, chính là sau khi đã bị phong ấn Ngô Đức Văn.
“Cái gì!? Không thể nào, ma bệnh kia làm sao có thể mạnh như vậy, lớn như vậy a!?”
“Không thần sứ, ngài có phải... đoán sai rồi không?”
...
Đám đông mỗi người một câu nhưng hiển nhiên là không tin chuyện quá vô căn cứ như thế.
Lý Anh Tuấn chắp tay nói: “Không thần sứ, tôi là Lý Anh Tuấn, xin mạn phép hỏi ngài... có bằng chứng gì để nói quái vật đó là... Ngô Đức Văn biến thành hay không?
Không phải tôi nghi ngờ ngài, chỉ là hôm nay đã có rất nhiều người thân, bạn bè, họ hàng thân thích của chúng tôi chết trong tay quái vật, chúng tôi cần một lời giải thích thỏa đáng cho những người đang ở nhà chờ họ trở về... hơn là nói với họ “Quái vật đó là Ngô Đức Văn biến thành“.
Xin ngài hiểu cho.”
Lý Anh Tuấn coi như chọc đúng tâm sự của đám đông, họ đều chờ Chính Nam cho một lời giải thích thực sự đích đáng.
“Cũng được, mọi người lùi ra xa một chút đi.”
Biết được Chính Nam sắp thực hiện giải phong, Akatsuki mọi người liền hình thành vòng vây quanh hắn, để đám đông chỉ có thể đứng xa quan sát.
Chính Nam tới trước mặt Ngô Đức Văn, quỳ một chân xuống cạnh hắn rồi nắm ngón tay lại thành hình Hổ trảo.
“Ngũ Hành Giải Ấn”
Năm dấu phẩy bao bên ngoài Tứ Tượng Ấn trên bụng Ngô Đức Văn bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ rồi lần lượt biến mất, cứ mỗi lần một dấu hoàn toàn biến mất thì Ngô Đức Văn lại la lên lớn hơn.
Khi dấu phẩy thứ năm hoàn toàn biến mất thì tiếng la kia đã lại trở thành tiếng thét the thé chói tai, đồng thời làn da hắn lại có dấu hiệu hắc hóa.
Chính Nam nhanh chóng thực hiện lại Ngũ Hành Phong Ấn để trớ chú không thể thành hình rồi công kích Tứ Tượng Ấn, hai phong ấn này phải xuất hiện cùng nhau mới đủ sức giữ trớ chú ổn định.
“Mọi người đều thấy rồi đấy. Ngô công tử không may bị trúng một loại nguyền rủa, chính nguyền rủa kia đã biến cậu ấy thành quái vật tàn phá Hà thành ngày hôm nay.
Tôi biết mọi người có người thân, người yêu, bạn bè đã chết trong trận chiến nhưng hi vọng mọi người đừng ghi hận Ngô công tử, cậu ấy cũng chỉ là người bị hại chứ không phải thật tâm muốn làm như vậy với mọi người.
Huống hồ, mọi người đau một nhưng Ngô công tử, khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ đau tới mười a. Dù sao, cậu ấy tự tay... giết cha và ông nội mình, đúng không?
Lại nói, người chết không thể sống lại, còn người sống vẫn cần phải tiến lên. Hà thành ngày hôm nay bị tàn phá như vậy, Ngô thành chủ cũng không may hi sinh rồi, việc cần làm bây giờ là bầu lên một Thành chủ mới, chỉ huy công cuộc tái xây dựng, phát triển và bảo vệ những gì người thân các bạn hi sinh để bảo vệ mới là quan trọng, chứ truy cứu trách nhiệm về ai cũng còn tác dụng gì đâu.”
Lời Chính Nam nói như giọt nước làm tràn ly, để không khí trở nên trầm hẳn xuống.
Nãy giờ mọi người căng cứng tinh thần, siết chặt nắm đấm cùng quái vật chiến đấu, không ai quan tâm những chuyện phía sau thế nào. Bây giờ quái vật bị hạ gục rồi, người sống an toàn rồi mới là lúc hậu quả nó gây ra tràn về.
Nhiều người khóc, có người ngồi phịch xuống đất thờ dài, có người lao vào đống đổ nát hi vọng tìm người thân của mình, thậm chí có người khi chiến đấu thì rất dũng mãnh, nhưng bây giờ la lớn tên người thân, người yêu không nghe được câu trả lời liền ngất đi.
Mất mát... mãi mãi là đáng sợ như vậy!
Chính Nam xách lên Ngô Đức Văn, cùng Akatsuki mọi người bay lên trời rồi biến mất trong tầng mây. Bước thứ nhất của kế hoạch xong rồi, việc tiếp theo cần làm là bước thứ hai và thứ ba, còn tân nhiệm thành chủ là ai, đã có Tú Anh phú bà và Luyện Dược Sư công hội thúc đẩy, không cần hắn tới quan tâm nữa.
...
Tại một ngôi nhà nhỏ cách Hà thành không xa lắm, Chính Nam hạ xuống, đặt Ngô Đức Văn ngồi lên ghế rồi nói: “Tạm thời đã khống chế được bệnh tình của Ngô công tử nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị một phương án triệt để hơn. Trong thời gian này hai người chịu khó ở đây tạm, đừng để lộ tung tích, trong thành đám người kia còn đang đau thương lắm.”
Ngô Đức Chung và Ngô Đức Hoàng chẳng quan tâm Chính Nam nói gì mà cùng chạy lại kiểm tra Ngô Đức Văn.
Ngô Đức Chung rơm rớm nước mắt: “Văn a! Khổ thân con.”
Không giống Ngô Đức Chung rất mau nước mắt, Ngô Đức Hoàng cau mày nói: “Không thần sứ, Văn tại sao không tỉnh lại, chẳng lẽ nó cứ hôn mê như vậy hoài?”
“Tạm thời chỉ có thể như vậy, bệnh tình của cậu ấy đã ăn mòn thức hải và tâm mạch, ngắn hạn là không thể nào chữa khỏi được. Tôi đã phong ấn hơn một nửa nguồn bệnh lại một nơi nhưng phần còn lại vẫn chưa được loại trừ, cần thời gian.”
“Thời gian... là bao lâu?” - Ngô Đức Chung ngẩng đầu hỏi.
“Ba ngày, tôi cần ba ngày để chuẩn bị phương án chữa trị tiếp theo, sau khi hoàn thành có thể để cậu ấy tỉnh lại. Nhưng như tôi đã nói, thức hải Ngô công tử đã bị ăn mòn, cho dù tỉnh lại cũng chỉ là người thực vật mà thôi, muốn khỏi hắn, ít nhất phải... ba năm sau.”
“Ba năm!? Akatsuki không phải có Y Hoàng sao, cần tới ba năm!?”
Ngô Đức Chung la lên nhưng Ngô Đức Hoàng bình tĩnh hơn ngắn hắn lại, trầm giọng hỏi: “Ba năm có phải quá dài hay không? Lại nói, người thực vật là trạng thái gì?”
“Người thực vật là để nói những người sống nhưng ngoài hít thở ra thì cái gì cũng không thể tự làm, cần người tới chăm sóc như cây cối vậy.
Còn ba năm đã là rất ngắn, bởi vì ngoài Akatsuki chúng tôi ra ai “dám” chữa loại bệnh này. Hai người không tin có thể hỏi chính “tiểu Võ Thần“. Tin rằng với bản lĩnh và danh tiếng của hắn cũng đã thử hỏi khắp nơi nhưng kết quả thế nào ai cũng thấy rồi a.”
Ngô Đức Chung lại khóc rống lên, còn Ngô Đức Hoàng lắc đầu thở dài. Hắn chắp tay với Chính Nam, hơi khom người: “Không thần sứ, Ngô gia chúng tôi và Akatsuki của ngài từng có va chạm, tranh đấu qua, nhưng ngày hôm nay Ngô gia chỉ còn lại một... người thực vật và hai lão già này, cũng chẳng còn gì có thể gây hại cho ngài.
Nếu ngài cần hai cái mạng già này làm gì đó để đổi lại cơ hội chữa trị cho Văn, xin ngài cứ mở miệng, chúng tôi muôn chết không từ. Làm ơn!”
“Làm ơn!” - Ngô Đức Chung cũng cúi người.
Chính Nam thở dài, ngày hôm qua còn là thành chủ quát tháo Hà thành, hôm nay cũng chỉ là hai lão đầu vì con, vì cháu của mình mà cúi đầu cầu người.
Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ a!
“Yên tâm, lời tôi đã hứa chắc chắn sẽ làm.”
Lời Chính Nam vang vọng trong không khí, còn thân hình hắn đã biến mất trong làn mây.
...
Tầng 3 Phúc Đạt.
“Đại công cáo thành!”
Chính Nam vừa xuất hiện liền bị bảy cô gái đồng thanh chúc mừng làm hắn giật cả mình.
“Haha, đại công cáo thành.”
Chính Nam bế Gia Nguyệt phú bà bằng một tay, một tay xoa đầu cô bé: “Hôm nay Gia Nguyệt lần đầu ra chiến trường, mặc dù không trực tiếp chiến đấu nhưng biểu hiện rất tốt nha, tiếp tục cố gắng.”
Gia Nguyệt phú bà cười híp cả mắt: “Em biết rồi, lần sau có nhiệm vụ không được quên em đấy!”
“Được rồi, mọi người vào bàn họp đi. Chờ mọi chuyện chân chính hoàn thành rồi ăn mừng sau.”
Thấy Chính Nam đổi giọng mọi người cũng nghiêm túc lại, ai vào đúng vị trí nấy bắt đầu cuộc họp.
...
Cuộc họp diễn ra trong gần ba giờ đồng hồ mới kết thúc, thành quả rất khả quan.
“Thiệt hại vật chất trong tầm kiểm soát, hi sinh về người cũng không ngoài dự kiến, rất tốt.
Tiếp theo là những bước xây dựng uy tín, vận động tranh cử để Lý gia chính thức lên nắm quyền. Quá trình có thể tốn chút thời gian nhưng Lý gia đủ sức vượt qua, chỉ là nếu ai đó muốn thừa nước đục thả câu hoặc cố ý chống đối, cứ thẳng tay cho họ đi cùng những người đã hi sinh đi. Chuyện này anh giao lại cho Hắc - Bạch Vô Thường, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề!” - Hai người đồng thanh.
“Bạch Hổ, Giáp, Ất tiếp tục điều hành Thanh Vân Tông phát triển, nếu có thể thì nghiền ép các đệ tử thêm chút ít để tăng tốc hơn nhưng không nên ảnh hưởng tới sức khỏe và tâm lý các cô ấy.”
“Hiểu rõ!”
“Bính, em trở về Tà Nguyệt Tông đi. Trong thời gian này cố gắng ra ngoài đả kích Cửu Dương Các càng nhiều càng tốt, nếu có thể nhổ được tai mắt và một vài chi nhánh của họ là tuyệt nhất. Chú ý an toàn.”
“Em... biết rồi.” - Nguyệt Vịnh rất không nguyện ý nhưng chỉ có thể gật đầu.
Chính Nam bật cười đưa cho Nguyệt Vịnh một chiếc nhẫn chứa đồ, cười nói: “Cái này cho em và Nguyệt gia mọi người xem như quà về nhà ngoại đi. Ủ rũ cái gì, có ai như em không, về thăm mẹ mà làm như đến nơi khủng khiếp nào không bằng.”
Nguyệt Vịnh hai mắt tỏa sáng cất nhẫn chứa đồ vào, từ buồn thành vui chỉ trong 0,25s, quả nhiên là phụ nữ.
Những người còn lại đều bĩu môi, Nguyệt Vịnh chiêu nũng nịu vô hình này hiệu quả a, nên học tập!
“Tạm thời anh sẽ ở Hà thành theo dõi thêm tình hình. Nếu không có câu hỏi gì nữa thì giải tán, mọi người trở lại vị trí của mình đi.”