Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 187: Chương 187: Đàm phán




Người hầu kia không hề biết rằng hắn vừa đóng cửa thì Ngô Đức Chung lại ngồi phịch xuống ghế, một mặt sinh không thể luyến nói: “Được rồi, các người muốn gì thì nói đi.”

Nếu người hầu kia còn ở chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng Ngô thành chủ điên rồi, thế nhưng hắn không ở, và Ngô Đức Chung cũng không điên, bởi vì từ trong không khí bỗng nhiên hiện ra một người áo đen, mây đỏ, mặt nạ chữ Bạch, chính là Bạch Vô Thường thần sứ, Ngọc Ngân phú bà.

“Ngô thành chủ, ngài bộ dạng này... không giống một vị gia chủ, một vị thành chủ nên có đâu.” - Ngọc Ngân phú bà không nói chính sự mà mở miệng châm chọc.

“Không phải đều do các người ban cho sao!? Con trai tôi đâu?”

Ngô Đức Chung hỏi thẳng, hắn có cơ sở để tin rằng thủ phạm bắt cóc Ngô Đức Văn chính là Akatsuki.

“Con trai ngài ở đâu tại sao lại hỏi tôi? Tôi không phải mẹ hắn, cũng không phải vợ hắn, hắn đi đâu, làm gì sao tôi biết được.”

“Vô thanh vô tức giữa tầng tầng lớp lớp hộ vệ bắt được Văn ra ngoài, Hà thành này chỉ có Akatsuki các người làm được. Các người làm gì nó rồi?” - Ngô Đức Chung gầm lên, nhưng cũng không làm gì quá khích, hắn vẫn còn lo cho tính mạng con trai mình.

“Thật không thú vị.” - Ngọc Ngân phú bà bĩu môi, ném cho Ngô Đức Chung hai thứ gì đó rồi tan biến vào không khí, nhưng giọng cô vẫn vang vọng trong tai hắn: “Xem cho kỹ rồi thực hiện đúng những gì Không thần sứ cần. Đừng có gắng làm điều gì dại dột, ngài biết hậu quả sẽ ra sao mà, đúng không Ngô thành chủ!?”

Ngô Đức Chung cầm trong tay một viên cầu thủy tinh và một miếng ngọc truyền tin, sau chốc lát lưỡng lự, hắn truyền nguyên khí vào quả cầu thủy tinh trước, một đoạn hình ảnh được chiếu ra trước mặt hắn.

Hình ảnh cho thấy Không thần sứ đang đứng cùng một người mặc trang phục Akatsuki khác, trên mặt đeo măt nạ chữ Nam, trước mặt hai người là Ngô Đức Văn đang bị trói gô trên giường.

“Văn a!” - Ngô Đức Chung gào khóc nhìn chằm chằm hình ảnh kia, mặc dù vị này làm cha không ra sao nhưng hắn thật sự là yêu thương con của mình.

Hình ảnh tiếp tục khi Không thần sứ ra hiệu cho người còn lại chiếu một tia sáng vào người Ngô Đức Văn. Đang nằm im như chết rồi Ngô Đức Văn lập tức co giật, lăn lộn, gào thét có vẻ rất đau đớn. Ánh sáng chiếu tới đâu, chỗ ấy liền bốc lên cuồn cuộn khói đen như miếng thịt bị nướng khét.

Vị Nam thần sứ kia ngừng chiếu cũng là lúc hình ảnh biến mất, Ngô Đức Văn cũng ngừng co giật, lại nằm im như chết rồi.

“Aaaaa... Lũ Akatsuki khốn nạn! Aaaaa...” - Ngô Đức Chung nhịn không được gào thét, đập phá đồ đạc trong phòng. Nào là bàn ghế, bình gốm, sách vở, bút thước... cái gì đập được hắn đều đập.

Đập đến lúc một nửa phòng đều đã thành bãi rác, Ngô Đức Chung lúc này mới nằm lăn ra nhà, vừa thở hổn hển vừa áp miếng ngọc truyền tin vào trán mình, xem Akatsuki cần gì ở hắn.

“Ngô thành chủ, nếu ngài chưa xem Lưu Ảnh Thạch kia thì ngài hãy xem trước đi, sau đó hãy quay trở lại với Truyền Tin Ngọc này. Còn nếu ngài đã xem rồi, xem như tôi chưa nói gì đi.

Như ngài đã thấy trong Lưu Ảnh Thạch thì Ngô công tử đã được chúng tôi mời về căn cứ uống trà một lát, và không biết ngài có tin không chứ khi chúng tôi ngỏ lời mời thì Ngô công tử đã rất vui vẻ hợp tác đấy, không có chuyện chúng tôi cưỡng ép cậu ấy đi đâu, haha.

Trong thời gian ở đây với chúng tôi, Ngô công tử có tâm sự là cậu ấy bị một chứng bệnh nan y, đã nghe ngóng khắp nơi và đều nhận được đáp án là “không chữa được, chỉ có thể chờ chết thôi“.

May mắn thay, trong số chúng tôi có một người đã là Y Hoàng và hắn luôn quan niệm rằng “không có bệnh không thể chữa, chỉ là chưa tìm được đúng cách mà thôi“.

Thế là chúng tôi dẫn theo Ngô công tử đến tìm vị Y Hoàng kia thử và đáp án của hắn là “có thể chữa được“. Chỉ là quá trình chạy chữa không đơn giản, sẽ xảy ra đau đớn rất lớn, như ngài đã thấy đấy, thêm nữa là giá cả... không hề rẻ.

Sau khi bàn bạc với Ngô công tử, cậu ấy ra giá là... Hà thành.

Cả tôi và vị Y Hoàng kia đều không tin đâu, nhưng cậu ấy nói chắc rằng cha rất yêu thương cậu ấy, nếu chúng tôi có thể chữa khỏi thì đừng nói Hà thành, liền thần hồn cũng có thể giao ra.

Bây giờ Ngô công tử bệnh phát đã hôn mê rồi, mà chúng tôi không biết rằng ngài có thật yêu thương cậu ấy như vậy không nên mạo muội dùng cách này để hỏi ý kiến của ngài.

Nếu ngài đồng ý, vậy tối nay chúng ta gặp tại Hồ Tây bàn lại. Còn nếu không, vậy chúng tôi rất tiếc, sáng mai ngài có thể tới Hồ Tây... nhặt xác Ngô công tử về.

Tạm biệt.”

...

Một nửa căn phòng còn lại liền gặp nạn!

Ngô Đức Chung sửa soạn lại đầu tóc, trang phục rồi gọi người tới quét dọn gian phòng giống như bị bão cấp 12 tạt qua, còn bản thân hắn thì đi xuống mật thất sâu dưới lòng đất.

...

“Anh chắc chắc Ngô Đức Chung sẽ đồng ý sao?” - Ngọc Ngân phú bà vừa lột nho bỏ vào miệng Chính Nam vừa hỏi.

“Hắn sẽ đồng ý.” - Chính Nam không thèm nhả hột, nuốt cái ực rồi nói: “Từ cách hắn che chở, bảo bọc và thay Ngô Đức Văn chùi đít không ít lần thì có thể thấy được vị Ngô thành chủ kia rất yêu thương đứa con út này. Có thể là cảm thấy hắn bị thiệt thòi so với Ngô Đức Võ đi.”

Ngọc Ngân phú bà gật gù, bỗng nhiên cô đổi giọng ngập ngừng: “Mà... anh thật muốn... để Nhị tiểu thư... trở thành Nam Tào thần sứ sao? Em ấy... mới 12 tuổi...”

“Hả!? 12 tuổi thì làm sao? Chê con bé nhỏ?” - Chính Nam không hiểu 12 tuổi thì có liên quan gì tới việc để Gia Nguyệt phú bà trở thành Nam Tào thần sứ.

“Không... không phải. Chỉ là... Nhị tiểu thư còn chưa có... thành niên. Chuyện kia...”

“Chuyện kia... là chuyện gì? À...” - Chính Nam bật người ngồi dậy, dùng tay gõ yêu vào trán Ngọc Ngân phú bà, cười mắng: “Anh còn chưa thèm khát tới mức... “ăn” Gia Nguyệt đâu. Không hiểu em đang nghĩ gì luôn, nhìn mặt anh rất giống loại người lạm dụng trẻ chưa thành niên sao?”

“Cái đó thì không phải... chỉ là em...” - Ngọc Ngân phú bà không thể nói ra miệng rằng cô luôn quan niệm muốn trở thành thần sứ thì phải... dâng hiến trước a.

Chính Nam dở khóc dở cười, chẳng biết giải thích thế nào cho phải, đành hết sức bất đắc dĩ đè Ngọc Ngân phú bà ra ma sát một trận để khẳng định hắn hoàn toàn là người bình thường, không phải loại biến thái “già trẻ không tha, trai gái không quan tâm” đâu.

...

Buổi chiều, tin tức Ngô gia bị ba thế lực lớn liên thủ phong sát đã lan ra khắp Hà thành, kéo theo đó là hiệu ứng quả cầu tuyết khi các gia tộc, tông môn, bang hội... vừa và nhỏ liên tục thủ tiêu giao dịch và thông thương với Ngô gia.

Chỉ trong một ngày, Ngô gia liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, kỳ lạ là Ngô thành chủ Ngô Đức Chung không hề có phản ứng gì, từ trong phủ thành chủ cũng truyền ra thông tin nói Ngô thành chủ chỉ đập phá thư phòng một trận rồi đi đâu mất tăm không ai biết.

Nhất thời cả phủ thành chủ lòng người bàng hoàng, trong đám gia đinh nô tỳ bắt đầu truyền ra tin đồn Ngô thành chủ đắc tội người không nên đắc tội, bị người ta tính toán trả thù rồi. Cắt đứt chuyện làm ăn chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

...

Trong mật thất dưới lòng đất Phủ thành chủ, Ngô Đức Chung đang quỳ úp mặt xuống đất trước một ông lão, mà ông lão kia thì cứ nhắm mắt xếp bằng, giống như Ngô Đức Chung không hề tồn tại.

Thời gian chậm rãi trôi, một người thì cứ nhắm mắt tu luyện, một người cứ im lặng quỳ, thở cũng không dám thở mạnh.

Khoảng 30 phút sau, ông lão kia mới mở mắt ra nhìn Ngô Đức Chung, giọng nói già nua cũng theo đó vang lên: “Chuyện gì?”

Ngô Đức Chung lúc này mới ngẩng đầu lên, mếu máo: “Cha, Ngô gia... xong rồi! Liền Trần gia cũng đã ngã về phía họ phong sát chúng ta, Ngô gia... thật sự xong rồi!”

“Khóc lóc cái gì! 200 300 tuổi rồi chứ có phải trẻ con nữa đâu mà đụng chuyện là nước mắt, nước mũi tèm lem. Có chuyện gì nói rõ ra trước đi.”

Ông lão kia quát lớn, cả mật thất đều khẽ run rẩy, nhưng Ngô Đức Chung không chịu chút áp lực nào, nói rõ ông lão kia cũng không tức giận.

Nếu có người ở đây sẽ ngay lập tức nhận ra ông lão này, đây chính là cha của Ngô Đức Chung, ông nội của Ngô Đức Văn - Ngô Đức Võ, Ngô gia truyền kỳ Ngô Đức Hoàng, tu vi Lý Sương Kỳ viên mãn.

“Cha, ngài xem cái này trước đi.” - Ngô Đức Chung đưa cho Ngô Đức Hoàng Lưu Ảnh Thạch và Truyền Tin Phù để hắn tự xem.

...

“Dùng tiểu Văn uy hiếp chúng ta? Akatsuki chỉ có như vậy?” - Ngô Đức Hoàng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tối nay... lão phu tự mình đi gặp vị Không thần sứ kia...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.