Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 1: Chương 1: Giới thiệu




“Cậu… tỉnh rồi sao?”



Chính Nam lờ mờ nghe được một giọng nói, có vẻ như là đang nói chuyện với hắn.

“Cậu tỉnh rồi sao?”



“Đây là… đâu?” - Chính Nam mở mắt ra nhìn. Sau chốc lát bị lóa mắt vì chưa quen ánh sáng, hắn mới nhìn rõ được tình hình.

“Đây là…”

Chính Nam nhìn quanh, nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải…

“Thì ra là vậy. Haha, ra là ngủ mơ chưa tỉnh. Không thể nào có chuyện mình nằm trên một đám mây đang bay giữa trời được, điều này quá phi vật lý…” - Chính Nam cười nói, nhân tiện tò mò nhìn xuống bên dưới xem có giống như đang đi máy bay hay không.

“Có vẻ như cậu vẫn chưa thể chấp nhận sự thật nhỉ, chàng trai?”

Giọng nói lại vang lên từ phía sau khiến Chính Nam giật thót mình. Như 1 thói quen hắn đưa 2 tay lên bắt chéo trước ngực, chân liên tục đạp mặt “mây” để lùi xa nơi giọng nói phát ra.

“Ông… ông là ai? Làm sao thập thò như vậy a?” - Cảm thấy lùi tới vị trí an toàn, Chính Nam nhìn thẳng về phía một ông lão đang ngồi đung đưa trên 1 chiếc ghế đu, lên tiếng hỏi.

Ông lão râu tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào, nhìn qua có vẻ rất hiền hòa. Đối với thái độ của Chính Nam, ông lão cũng không tỏ ra khó chịu mà chỉ vuốt râu, cười nói: “Thập thò!? Haha, không biết bao lâu rồi mới có người nói chuyện với lão như vậy. Chàng trai, xin lỗi vì đã làm câu giật mình, haha!”

Chính Nam thấy ông lão hiền hòa nên cũng không tỏ ra hỗn hào nữa. Hắn bình tĩnh nói: “Ông lão, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu. Ông là ai? Đây là đâu ạ?”

Ông lão hiền lành nói: “Lão là ai à. Để xem, có người gọi lão là Ngọc Đế, cũng có người gọi là Thượng Đế, Phật Tổ,... cậu thích gọi bằng cái nào cũng được. Còn về câu hỏi thứ 2, đây chỉ là ở trên 1 đám mây bất kỳ thôi, không là ở đâu cả, haha.”

Chính Nam lấy làm lạ, làu bàu: “Thật kỳ lạ. Cháu chỉ nhớ là vừa rồi đang trên đường đi làm về, bỗng nhiên trời quang mây tạnh lại có 1 tia sét đánh xuống, sau đó…” - Giống như nghĩ tới cái gì, Chính Nam trừng lớn 2 mắt, biểu tình không thể tin nổi nhìn về phía ông lão.

“Haha, nhận ra rồi sao. Đúng vậy, cậu... đã chết rồi.” - Ông lão vẫn hiền hòa vuốt râu cười nói, không chút nào để ý bộ dạng của Chính Nam.

“Chết… rồi sao!?” - Chính Nam ngẩn người, miệng lẩm nhẩm. Lát sau, hắn thở dài: “Chết rồi… vậy thì chết rồi đi.”

“Ồ! Cậu có vẻ bình thản hơn lão nghĩ đấy.” - Thượng Đế tỏ ra khá bất ngờ.

“Dạ. Không phải đâu ạ. Chỉ là cháu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra mà thôi. Tại sao giữa buổi trưa nắng, trời quang mây tạnh lại xuất hiện sấm sét, tại sao giữa bao nhiêu người lại là cháu và… thôi ít nhất cũng không đau đớn, không khổ sở gì thì cũng không tệ lắm, ahaha” - Chính Nam rất nhanh chấp nhận sự thật, có vẻ làm một tên Neet có hơn 20 năm thâm niên trong nghề giúp hắn rất nhiều.

“Khụ… khụ… chuyện đó… là do lão lỡ tay thả 1 vài tia sét xuống, không may trúng ngay cậu…” - Thượng Đế lần này không vuốt râu nữa mà đỏ mặt nói.

Chính Nam sững sờ, lát sau hắn gật gù nói: “Vài tia… ít nhất cũng không phải chỉ trúng 1 mình cháu…”

“Khụ… khụ. Đúng là chỉ có 1 mình cậu, những tia còn lại đều đánh xuống biển, rừng hoặc cánh đồng không người…” - Mặt Thượng Đế lại đỏ thêm 1 chút.

“Thì ra là vậy! Đây chính là cái người ta luôn nói “đều do ăn ở cả thôi” sao?” - Chính Nam gật gù. Hắn tò mò nhìn Thượng Đế, hỏi: “Mà, nếu như bỏ qua lý do cháu chết khá vớ vẩn thì tại sao cháu lại ở đây với ông 1 mình vậy, ông… Thượng Đế?” - Lúc còn sống hắn vốn không có tôn giáo cụ thể, cho nên hắn chọn đại 1 cách gọi mà thôi.

“Haha, lão là 1 người có trách nhiệm, làm sai thì phải sửa, cho nên lão cố ý mang linh hồn của cậu tới đây để nói với cậu 1 chuyện quan trọng.” - Cảm thấy Chính Nam rất “hiểu chuyện”, không hề trách móc lỗi lầm của mình nên Thượng Đế có vẻ rất cao hứng.

Chính Nam ngẩn người: “Quan trọng sao? Chuyện gì vậy ạ?”

Thượng Đế gật gù nói: “Quan trọng! Xét thấy dương thọ của cậu lẽ ra chưa hết, lại xuất phát từ sai lầm của lão khiến cậu bị mất mạng oan, cho nên lão sẽ cho phép cậu được sống lại 1 lần. Nhưng vì để tránh liên quan tới nhiều nhân - quả không cần thiết, lão rất tiếc phải nói với cậu rằng cậu chỉ có thể sống lại ở 1 thế giới khác, chứ không thể sống lại ở thế giới mà cậu vừa chết đi. Bù lại lão sẽ đáp ứng 1 vài yêu cầu “hợp lý” của cậu, xem như tạ lỗi. Vậy, cậu có yêu cầu gì không?”

Chính Nam hơi sững sờ, sau đó vuốt cằm nói: “Như vậy sao? Vậy cháu muốn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.