Chính Nam lập tức ngậm miệng.
Người khác hắn có thể cãi, nhưng Trang phú bà thì không!
Gác qua chuyện trong lòng, Chính Nam ánh mắt hài hước nhìn Dương Quang nói: “Này Dương Quang trưởng lão, có muốn thử một pháo hay không? Đối với mày thì tao đảm bảo là sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không phải mất tay mất chân gì cả.
Tao sẽ thổi mày tan thành bụi luôn!”
Dương Quang sợ hãi, thực sự sợ hãi.
Nhớ tới lần Hắc Lang Trại bị thứ gì đó thổi một hơi biến thành cái lòng chảo, Dương Quang cuối cùng cũng hiểu được vì sao Akatsuki không dùng thứ này giết hắn trong Hà thành, không phải bởi vì sợ liên lụy người bình thường, mà là lo lắng lộ nó ra ngoài.
“Phải chạy khỏi đây, phải báo cho đại ca về thứ này. Không thể để Akatsuki mang nó tới Cửu Dương Các được!” - Hắn đã sinh ra thoái ý.
Đúng lúc này Huyền lão nói: “Dương Quang, không phải mày nói chỉ có Tà Nguyệt Tông sao, ở đâu ra tên ma quỷ này. Lần này hai ông bị mày lừa thảm rồi.” - Nói, hắn và Hoàng lão quay đầu chạy thật nhanh, không muốn ở đây thêm một giây nào.
Dương Quang cũng muốn chạy, nhưng không biết từ lúc nào đã bị Nguyệt Nhi trưởng lão chặn phía sau, chỉ có thể lắp bắp nói: “Mày… mày và Tà Nguyệt Tông quan hệ… quan hệ như thế nào? Tại sao… tại sao 5 lần 7 lượt phải giúp Tà Nguyệt Tông, đối đầu… đối đầu với tao và Cửu Dương Các?”
“Hỏi rất hay!”
Chính Nam rất rộng lượng khen Dương Quang một câu, rồi liếc mắt qua Ngọc Nhi trưởng lão sau lưng hắn, giọng hài hước:
“Tao tất nhiên sẽ ưu tiên giúp đỡ một môn phái toàn những cô gái đẹp a, không lẽ sẽ giúp một bang toàn mấy thằng đực rựa chúng mày. Lại nói, tao cảm thấy rất vừa mắt “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh a, có khi… Ai da!”
Chính Nam đang muốn tiếp tục nói nhảm nhưng hai bên hông bị hai bàn tay ngọc ngà xoắn vào thịt cho có chút thở không nổi.
Bên cạnh hắn, Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà ánh mắt đầu phát ra tia sáng lạnh.
Đang lúc Dương Quang mặt như ăn khổ qua còn Nguyệt Vịnh mặt đã đỏ thành trái cà, trong không khí bỗng vang lên tiếng nói lạnh lẽo như gần như xa: “Ồ, nếu Không thần sứ cảm thấy có hứng thú với tiểu Vịnh, vậy mời ngài tới Nguyệt thành làm khách có được hay không?”
Bịch! Bịch!
Huyền - Hoàng nhị lão bị người ném như hai bao rác trước mặt Dương Quang, đều đã tắt thở mà trên mắt còn chưa hết kinh hoảng.
Cùng lúc đó, một bóng người toàn thân đồ trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, dung nhan có tới 7 phần tương tự Nguyệt Vịnh nhưng đuôi mắt đã bị thời gian in lên dấu vết, chậm rãi từ trên trời hạ xuống bên cạnh Nguyệt Vịnh.
Nguyệt Vịnh vui mừng nói: “Mẹ, sao mẹ tới nhanh như vậy a?”
Nguyệt Nga, Tà Nguyệt Tông tông chủ, Độ Kiếp trung kỳ đại cao thủ, mẹ của Bính hộ pháp Nguyệt Vịnh.
Bà vẻ mặt giống như vạn năm hàn băng vậy, thậm chí gặp lại đã rất lâu mới gặp đứa con gái duy nhất cũng không khiến bà cười được một cái, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Vịnh rồi quay qua Chính Nam nói: “Nhờ Không thần sứ báo tin nên mẹ mới tới đây kịp lúc, cũng kịp nhìn thấy thứ khổng lồ trên kia chiếu một tia sáng xuống biến cả một đám người thành không khí a.”
“Không thần sứ, ngài thấy đề nghị của tôi thế nào?”
Vừa rồi lúc Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà nhéo hông hắn, Chính Nam cũng biết Nguyệt Nga tông chủ tới rồi, thế nhưng hắn cũng không ngờ là nhanh như vậy. Mà, dung nhan của bà cũng làm cho hắn thật sự choáng ngợp.
Mỹ nữ ngự tỷ loại hình a!
Tới một bộ đồ vest công sở và cặp mắt kính!
Chính Nam hít sâu một hơi rồi ngâm:
“Một vầng trăng sáng, một Nguyệt Nga!
Cảnh vắng, đêm khuya, thế mới là…
Say đắm chi tình, chim biếng lượn,
Hồng hồng tuyết tuyết… cợt đùa ta!
Cảm ơn ý tốt của Nguyệt Nga tông chủ, nhưng danh tiếng của Akatsuki hiện tại không tốt, xuất hiện ở đây hôm nay đã khiến người ta nghi ngờ Tà Nguyệt Tông. Hẹn ngài hôm khác, chúng ta có thể… Hítttt!!!”
Còn chưa nói hết câu Chính Nam lại hít vào một ngụm hơi lạnh, bởi vì lần này Vũ Tuyết phú bà cũng từ sau lưng xoắn thịt hắn.
Đối diện, Tà Nguyệt Tông đám người một mặt thấy quỷ nhìn Chính Nam.
Đáng thương Chính Nam!
Hắn không biết ở thế giới này ngâm thơ tặng phụ nữ là việc làm cực kỳ… lẳng lơ.
Bởi vì thi nhân hầu hết bị coi là “ăn không ngồi rồi, dùng ba tấc lưỡi tán gái”, cho nên hành động vừa rồi của hắn không khác gì trước mắt mọi người công khai tán tỉnh Nguyệt Nga tông chủ.
Đang lục Nguyệt Vịnh mặt đen như đáy nồi thì Nguyệt Nga tông chủ càng làm mọi người choáng váng khi lần đầu tiên sau mấy trăm năm bà nở nụ cười. Mặc dù chỉ là khẽ mỉm cười rồi thu lại nhưng ở đây toàn là hung ác hạng người, làm gì có ai không thấy a.
Bà lạnh nhạt nói: “Cảm ơn bài thơ vừa rồi của Không thần sứ, tôi... rất thích.”
Đám người há hốc mồm rơi xuống đất. Bị công khai tán tỉnh, băng sơn mỹ nữ Nguyệt Nga, Độ Kiếp trung kỳ đại cao thủ không chỉ không tức giận, mà còn khẳng định là mình... rất thích.
“Không... không ổn! Không ổn rồi!”
Mọi người trong lòng gào thét, đặc biệt là Nguyệt Vịnh.
Cảm thấy không khí có chút... mập mờ, Nguyệt Nga tông chủ ngay lập tức lái qua hướng khác.
“Nếu Không thần sứ cảm thấy không tiện thì tôi cũng không cưỡng ép, nhưng hôm nay ngài cứu tiểu Vịnh và cao tầng của Tà Nguyệt Tông là sự thật không chối cãi được, cho nên hi vọng ngài cho tôi cơ hội trọn đạo làm chủ nhà. Có được hay không?”
Chính Nam bất đắc dĩ nói: “Cũng được. Nếu ngài muốn nói chuyện thì mời lên trên thuyền. Còn nữa, mạng của Dương Quang tôi muốn.”
Nguyệt Nga tông chủ gật đầu nói: “Cái này đơn giản.” - Nói, bà vung tay về phía Dương Quang, bắn ra một luồng nguyệt quang mà Chính Nam dùng hai đồng thuật của mình cũng không kịp nhìn thấy đó là cái gì.
“Không... không... tha... tha mạng...”
Một đời anh danh Cửu Dương Các nhị trưởng lão, ngay cả phản ứng cũng không có đã bị người đánh phế tứ chi, toái đan điền, nguyên anh vỡ tan, trở thành chân chân chính chính phế nhân.
Chính Nam tặc lưỡi, âm thầm sợ hãi sức mạnh của Độ Kiếp Kỳ. Hắn cố giữ giọng bình tĩnh nói: “Mời!” - Rồi nắm lấy Dương Quang bay lên Khởi Nguyên Chiến Hạm.
Nguyệt Nga tông chủ quay về phía Nguyệt Nhi trưởng lão nói: “Ổn định tình hình, quét dọn chiến trường, chờ chị quay lại.” - Nói, bà mang theo Nguyệt Vịnh bay lên.
Đối với tính cách của chị mình Nguyệt Nhi trưởng lão cũng đã quen, nhưng mà như vậy cũng không ngăn được bà hâm mộ được lên “thuyền bay” tham quan a.
...
Trong phòng điều khiển, Chính Nam để Lam Chiến mang theo Dương Quang tới nơi khác, còn lại bốn cao tầng Akatsuki, Nguyệt Nga tông chủ và Nguyệt Vịnh đối mặt nhau.
Nguyệt Nga tông chủ liếc mắt qua bóng lưng Lam Chiến, trong lòng lật lên sóng lớn: “Lý Sương viên mãn... pha trà, thậm chí còn không được ở đây nghe chuyện mà phải làm chân chạy...”
Ngoài mặt bà vẫn một bộ ngàn năm băng giá, không chút nghi ngại uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tin rằng Không thần sứ đã sớm tính được tới ngày hôm nay. Như vậy, xin hỏi mục đích của ngài là gì? Hoặc là nói, ngài cần gì ở tôi, ở Tà Nguyệt Tông?”
Chính Nam cười nói: “Nguyệt Nga tông chủ, để tôi kể cho ngài một câu chuyện. Ở cánh rừng nọ, có một con Hổ và một con Sói chia nhau con mồi nhiều năm.
Con Sói chỉ chủ trương kiếm đủ ăn cho mình và con của nó, nhưng con Hổ muốn nhiều hơn thế, nó muốn tất cả đều phải là của mình. Vậy với vị thế làmột người thợ săn, ngài nghĩ như thế nào?”
Nguyệt Nga tông chủ hơi híp mắt, nói: “Mong muốn chỉ là mong muốn. Nếu cả Sói và Hổ đã có thể yên bình chia nhau con mồi nhiều năm, như vậy giữa cả hai đã có cân bằng nhất định. Trong tình huống này mà nói, thợ săn ngoại lai mới là thù chung a.”
Nguyệt Vịnh âm thầm lau mồ hôi, cô không hiểu vì sao mẹ cô phải như vậy.
Ba vị phú bà cũng đã âm thầm tụ tập nguyên khí, đề phòng bất trắc.
Chính Nam gõ gõ bàn: “Nếu như thợ săn chỉ cần Hổ cốt, sau đó ông sẽ đổi nghề làm nông dân thì sao?”
Nguyệt Vịnh sợ hãi, động tác gõ bàn của Chính Nam cô rất quen thuộc, đó là thói quen của hắn khi tính toán thứ gì đó rất, rất xấu cho những kẻ đối đầu.
Cô kéo kéo tà áo mẹ mình dưới gầm bàn, vẻ mặt lo lắng.
Nguyệt Nga tông chủ mặt không đổi sắc nói: “Ồ, Hổ bì, Hổ trảo, Hổ huyết đều không cần? Thợ săn có thể hào phóng như vậy sao?”
Chính Nam ho khan nói: “Nếu có thể, tôi nghĩ là ông ấy có thể sẽ muốn lấy thêm... Hổ tiên a.”
Nguyệt Nga tông chủ phì cười nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nói: “Nhưng nếu chỉ như vậy thì tôi cảm thấy vẫn không công bằng cho Sói, bởi vì ngoài bản thân nó ra nó còn con, còn tộc đàn nữa.”
Vừa mới thả lỏng vì thấy mẹ mình cười, Nguyệt Vịnh lại một lần nữa kéo căng tinh thần, trong lòng đang gào thét: “Mẹ a! Đừng làm con gái sợ hãi, mẹ không biết mình đang đi giày băng trên lửa đâu.”
Chính Nam híp mắt nói: “Vậy sao!? Nhưng ngài đừng quên, thợ săn cũng có thể cùng Hổ hợp tác đấy!”
...
(Thơ mình sưu tầm trên... Google ạ, không phải tự sáng tác /lau)