Nghe được tiếng Tú Anh phú bà, Chính Nam mới từ trong suy nghĩ của mình lui ra tới.
“Không có gì, hai người xong việc rồi à?”
“Nhờ mặt mũi của “Tu La” Tú Anh, mọi việc đều suôn sẻ.”
Nhận được lượng tiền lớn để Hồng Hi rất vui vẻ, cũng chẳng kiêng nể gì ánh mắt xung quanh mà ngồi xuống cạnh Chính Nam.
“E... hèm...”
Thế nhưng Tú Anh phú bà một cái hắng giọng cô liền biết thân biết phận chạy qua đối diện ngồi xuống cạnh chị đại này.
Chính Nam phì cười, lắc đầu: “Sẵn ra ngoài rồi thì chúng ta cũng đi dạo một vòng chứ, anh còn chưa có đi tham quan Hải thành bao giờ đâu. Không biết hai vị mỹ nhân đây có hứng thú hay không?”
Hồng Hi hai mắt tỏa sáng, há miệng muốn đáp ứng nhưng nghĩ lại thôi: “Anh và “Tu La” Tú Anh đi đi, tôi còn có việc…”
“Này, tôi hiện tại đang thuê cô làm hộ vệ đấy!”
“Anh thuê cô ấy làm hộ vệ?” – Tú Anh phú bà híp mắt: “Chuyện lúc nào sao em không biết?”
“Cũng không có gì to tát nên anh không nói cho em biết thôi.” – Chính Nam nhún vai: “Anh cần một người bảo vệ anh lúc mọi người không ở a. Nhìn đi nhìn lại không có ai tin được ngoài Hồng Hi, cho nên cứ như vậy.”
Tú Anh phú bà không nói mà quay sang nhìn Hồng Hi, nhìn tới Hồng Hi toàn thân khó chịu, tay chân luống cuống mới nở nụ cười: “Cũng được. Có việc tất nhiên hộ vệ làm, nhưng mà khi không có việc... tin rằng “Hồng Hoa Kiếm” biết mình nên làm gì và không nên làm gì a.”
Hồng Hi gật đầu lia lịa.
Nói giỡn, chưa nói tới chuyện cảm tình giữa cô và Chính Nam còn chưa lớn tới mức dám cùng nhau làm đủ thứ, chỉ riêng việc bị vị Tu La này mỗi ngày nhìn chằm chằm và vị sát thủ vô hình kia không biết lúc nào đang đứng bên cạnh đã đủ để cô nghĩ lại hai lần.
Chính Nam thì nở nụ cười, không bình luận.
Cái gì nên làm, cái gì không nên làm là hắn nói mới tính, hắc hắc!
...
Dưới anh mắt đầy ngạc nhiên và hâm mộ của đám Dong Binh, Chính Nam sánh vai cùng “Tu La” Tú Anh và “Hồng Hoa Kiếm” Hồng Hi rời khỏi Dong Binh công hội đi dạo phố.
Thanh niên vừa rồi dám nhả rãnh Chính Nam liền tự động thu gom hành lý trốn xa khỏi Hải thành.
Không biết có bị mang thù hay không nhưng vì mạng nhỏ cứ chạy trước chắc ăn!
Thế nhưng dạo phố chưa được bao lâu thì Chính Nam đành phải hậm hực trở về, mặc cho hai cô gái liên tục níu kéo và hứa hẹn nhưng hắn nhất định không thỏa hiệp.
Không có cách, hai cô nàng kia muốn đi nơi sầm uất nhất, mua sắm ở cửa hàng xa hoa nhất, ăn món ăn sang trọng nhất và lý do quan trọng nhất để Chính Nam muốn về là hắn phải xách đồ.
Nhất định không để đồ trong nhẫn chứa đồ mà bắt hắn phải xách!
Tại sao Chính Nam không cất vào nhẫn chứa đồ đi!?
Hắn không có, kể cả có cũng dùng không được, bởi vì… không có thần thức a.
Đã vậy Chính Nam còn phải trả tiền, mà hắn thì nghèo rớt mồng tơi ra, hiện tại ăn ở còn đang được bao đây, tiền đâu ra mà trả.
Cho nên… đi về, thẳng thắn và dứt khoát!
…
Buổi tối, nhìn Chính Nam một mặt phiền muộn từ lúc ăn cơm, Ngọc Ngân phú bà nhịn không được tìm tới phòng hỏi thăm hắn: “Anh sao thế, từ chiều đến giờ đều không vui. Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Ừ, anh bị bệnh nan y, đã giai đoạn cuối, không biết lúc nào sẽ chết a, haiz!”
“Cái gì!? Tại sao lại như vậy?” – Ngọc Ngân phú bà la toáng lên: “Anh bị bệnh gì, bị lúc nào, tại sao lại nói không biết lúc nào sẽ chết?”
Chỉ còn kém không lật ngửa Chính Nam ra lột sạch rồi kiểm tra một lần.
Nhìn vị Bạch Vô Thường lạnh lùng giết người không chớp mắt này vì một câu nói đùa của mình mà bị dọa tâm đều muốn nhảy ra ngoài, Chính Nam trong lòng ngọt lịm.
“Anh bị viêm màng túi a, chính là loại bệnh khiến cho người mắc phải nó lúc nào cũng nghèo, không biết lúc nào đó sẽ bị chết đói ấy, haha.”
“Ma quỷ! Dọa chết người ta.” – Ngọc Ngân phú bà thụi Chính Nam một quyền rồi dịu dàng nói: “Anh cần tiền làm gì cứ nói em, em không giàu bằng Tú Anh nhưng cũng có để dành mà.”
Chính Nam ôm cô vào lòng, cười nói: “Anh thì cần tiền làm gì, hiện tại ăn, ở, ngủ nghỉ đều được các cô bao nuôi, tiền cũng chẳng có chỗ tiêu.”
“Ừm, nếu anh cần thì cứ nói em, đừng vì những chuyện vặt như vậy mà trở ngại suy nghĩ, được không?” – Ngọc Ngân phú bà vẫn sợ Chính Nam vì mặt mũi mà không dám nói ra, cho nên cố gắng động viên hắn.
Chính Nam dở khóc dở cười mắng: “Anh biết rồi. Yên tâm, cho dù không có chân khí thì anh vẫn là Luyện Khí Sư, Luyện Dược Sư, Trận Pháp Sư, Phù Sư kiêm Y Sư đâu, kiếm tiền còn không phải chuyện một cái búng tay hay sao.”
“Anh nói em mới nhớ, anh mất tích thời gian dài để rất nhiều vấn đề đang tồn đọng đấy. Tụi em có thể ứng biến tạm thời nhưng nếu tiếp tục kéo dài chỉ sợ chuyện sẽ cảng lúc càng lớn.”
“Là chuyện đan dược sao?”
“Đúng vậy. Nguồn cung ứng đan dược duy nhất là từ tay anh, mà anh thì... nhiều ngày không trở về khiến mọi chuyện đều đứt quãng.
Phúc Đạt hiện tại đã phải tạm dừng hoạt động đấu giá vô thời hạn, còn Thanh Vân Tông cũng ngưng cho đổi tích lũy cũ thành đan dược mà thay bằng chỉ đạo tu luyện.
Còn nữa, nhiệm vụ anh giao trước đó cũng sớm bị thanh lý sạch trơn nên tụi em buộc phải tạm thời ngừng cung cấp nhiệm vụ, đệ tử chỉ có thể tu luyện theo phương pháp phổ thông.”
“Aiz, thật nhiều việc a.” – Chính Nam xoa xoa trán: “Thanh Vân Tông tạm thời cứ như vậy đi đã, trước hết nên ưu tiên khôi phục hoạt động đấu giá của Phúc Đạt để đảm bảo có linh thạch ra vào rồi mới lo chuyện khác được.”
“Em cũng nghĩ vậy.” – Ngọc Ngân phú bà gật đầu, bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó, giọng trở nên rất hào hứng: “Mà, có một tin vui này em đảm bảo anh biết sẽ rất hài lòng đấy.”
“Ồ, anh đang nghe đây?”
“Thời gian anh mất tích ấy, tụi em đều nhất trí là phải đem chuyện này giấu Gia Nguyệt, sợ cô bé biết được sẽ đau buồn.” – Ngọc Ngân phú bà gọi Gia Nguyệt phú bà thẳng bằng tên chứ không phải Nhị tiểu thư như trước đây nữa.
Chính Nam cũng nhận ra điểm này nhưng cố ý bỏ qua mà chỉ chú tâm vào câu chuyện: “Làm như vậy cũng được. Nhớ lần trước anh cũng “chết” trước mặt Gia Nguyệt để em ấy xém chút thức tỉnh Tường Quang huyết mạch thất bại mà nguy hiểm tới tính mạng a.”
“Chính là như thế nên em mới phải giấu đâu.” – Ngọc Ngân phú bà hứng thú không giảm nói tiếp: “Em nói với Gia Nguyệt là anh có việc gấp phải đi xa một thời gian, tình huống khẩn cấp nên không kịp chào từ biệt mà nhờ em chuyển lời dặn dò nói cô bé phải tu luyện chăm chỉ hơn đồng thời cũng không bỏ bê luyện đan. Anh biết sau đó thế nào không?”
“Chẳng lẽ Gia Nguyệt đột phá Nguyên Anh Kỳ rồi?” – Chính Nam cau mày: “Không đúng, thiên phú của Gia Nguyệt là cấp 6, không thể nào vào Nguyên Anh Kỳ sớm như vậy được, chẳng lẽ là… liên quan tới luyện đan?”
“Đúng là liên quan tới luyện đan.” - Ngọc Ngân phú bà mắt đầy ý cười gật đầu: “Thiên phú luyện đan của Gia Nguyệt thật sự là kinh khủng a, chỉ hai tháng sau khi anh mất tích cô bé đã trở thành cấp 3 Luyện Dược Sư, liền Đỗ hội trưởng đều phải tự mình theo dõi buổi khảo thí của em ấy.”
“Thì ra là vậy.” – Chính Nam lông mày dãn ra, nở nụ cười hài lòng: “Nếu Gia Nguyệt nghe theo lời anh nói thì hẳn là đã luyện ra được cấp 2 Cực phẩm đan dược rồi chứ?”
“Đan dược tu luyện của Thanh Vân Tông hiện tại đều do một mình Gia Nguyệt đảm nhận. Tuy không có lợi hại như anh luyện ra tới Hoàn mỹ đan dược nhưng Cực phẩm đan dược đã là rất tốt.” – Tuy vậy Ngọc Ngân phú bà vẫn là thở dài: “Đáng tiếc là chỉ giới hạn tại cấp 2 đan dược.”
“Cấp 2 đã rất tốt, dù sao Gia Nguyệt mới 12 tuổi a, cho em ấy thêm vài năm nữa nhất định sẽ danh chấn đại lục.”
Chính Nam biết mình có hệ thống mới có thể nhanh như vậy trở thành Dược Hoàng, mặc dù vẫn chưa từng luyện ra cấp 7 đan dược nhưng hắn hiểu rõ lượng kiến thức khổng lồ và độ thuần thục cần thiết để trở thành cao cấp Luyện Dược Sư lớn ra sao.
Cho nên những gì Gia Nguyệt phú bà đã và đang làm được ở tuổi 12 của mình thật sự là đáng nể.
“Em cũng nghĩ như vậy. Mà Gia Nguyệt vẫn chưa biết chuyện anh đã trở về đâu, có nên thông báo cho em ấy biết không?”
“Tạm thời cứ giấu em ấy đã, đến thời điểm thích hợp anh sẽ trở về Hà thành sau. Ngày mai anh sẽ chuẩn bị một vài thứ liên quan tới luyện đan giúp Gia Nguyệt vững chắc cảnh giới cấp 3 Luyện Dược Sư, em sắp xếp cho người chuyển tới tay con bé giúp anh.”
“Cũng được, anh hiện tại thân thể không tốt, tăng cường nghỉ ngơi đi, mọi việc có em và mọi người lo là được rồi.” - Nói đi nói lại, vị phú bà này vẫn lo cho Chính Nam hơn cả.
“Nghỉ ngơi thế đủ rồi” - Chính Nam cười lắc đầu: “Hiện tại a... là lúc cần tập trung vào Hải thành.”
“Hả, ý anh là…”
“Là Akatsuki chúng ta nên tái khởi động kế hoạch “Duyên hải Thất liên thành rồi.”
Ngọc Ngân phú bà mỉm cười, nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn vì cô biết Chính Nam trở về rồi!
Không thần sứ, thủ lĩnh tinh thần của Akatsuki đã trở về rồi!