Mặc dù nhiệm vụ lần này không phải trực tiếp đối đầu với Lý Sương trung kỳ Dương Quang nhưng hệ số nguy hiểm vẫn là rất lớn, Chính Nam không muốn bất kỳ ai cảm thấy họ bị ép buộc vào nguy hiểm.
Akatsuki mọi người không ai nói gì mà chỉ đứng thẳng nhìn Chính Nam, ánh mắt chăm chú.
Cảm nhận được quyết tâm của mọi người, Chính Nam gật đầu nói: “Rất tốt! Giáp, em tiến vào trước đi. Nếu như đụng phải trận pháp hay kết giới, đừng manh động. An toàn làm đầu.”
Ngọc Ngân gật đầu rồi ẩn thân rời khỏi phòng.
Mọi người đều căng thẳng chờ đợi.
Chính Nam truyền âm cho Tú Anh phú bà: “Bên anh bắt đầu hành động, em cố gắng thu hút sự chú ý của Dương Quang, kéo dài thời gian cho anh.”
Bên kia, Tú Anh phú bà cũng đã bắt đầu buổi đấu giá, vẫn là như mọi khi, đấu giá vật phẩm được gửi bán trước.
Cửu Dương các lần này xuất động hơn 50 đệ tử, hầu hết tu vi đều là Hòa Hợp Kỳ, ngoài ra còn có 2 cái Nguyên Anh Kỳ và 1 cái Không Minh Kỳ làm chủ sự khi Dương Quang không có mặt.
Ngọc Ngân lẻn vào phủ đệ nơi Cửu Dương Các đóng quân, cố hết sức cẩn thận di chuyển, một số vị trí đáng nghi đều cố gắng tránh qua. Cô không muốn vô tình đụng vào cấm chế hay xúc động trận pháp nào đó để bị vây công ở đây.
Trong một căn phòng lớn, Ngọc Ngân gặp một người được đánh dấu trong tình báo.
Hoàng Sơn, một trong mười đệ tử tinh anh của Cửu Dương Các, tu vi Không Minh Kỳ tầng 1.
Người này bởi vì cùng Dương Khang từng có xung đột nên mặc dù ở Cửu Dương Các không nói là nửa bước khó đi nhưng vẫn bị chúng bạn xa lánh, kết quả là từ khi tiến vào hàng ngũ đệ tử tinh anh tới nay, đan dược hắn nhận được đều là ít nhất, tu vi so với đồng bạn càng ngày càng khác biệt.
“Khốn nạn! Chết rồi cũng không quên quay về ám tao 1 quẻ.” - Hoàng Sơn một mặt xúi quẩy lẩm bẩm.
Bình thường đã không có đan dược để dùng, hắn phải cố gắng hơn người khác gấp bội để không bị đá ra khỏi hàng ngũ đệ tử tinh anh. Thế nhưng từ hôm được Nhị trưởng lão Dương Quang mang ra ngoài làm nhiệm vụ tới nay, ngoại trừ cả ngày canh giữ mật thất thì hắn chẳng có chút thời gian nào để tu luyện, và tất cả những thứ này đều bị hắn đổ lên đầu Dương Khang.
“Cứ thế này chắc phải thoát ly Cửu Dương Các mất, ở đây hoài làm sao có tương lai...”
Bỗng nhiên Hoàng Sơn cảm thấy không đúng, bình hoa trong góc giống như vừa động đậy.
Nhìn chăm chú bình hoa một lát, Hoàng Sơn lắc đầu thì thầm: “Móa! Ở đây lâu ra ảo giác rồi. Thật sự là mệt mỏi!” - Hắn nằm xuống rồi đắp mền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngọc Ngân thở phào một hơi, vừa rồi tên kia đang yên đang lành tự nhiên mở miệng nói chuyện làm cô giật mình đá vào cái bình hoa, may mà chụp lại kịp không để nó đổ xuống.
“Người này là tinh anh đệ tử, tu vi cao thứ 2 sau Dương Quang a, nếu giết hắn…”
Ngọc Ngân phân vân 1một lát rồi lắc đầu rời đi, Chính Nam trước đó đã dặn dò kỹ là không nên manh động, chỉ cần cứu người là được.
Ngọc Ngân đi không được bao lâu thì Hoàng Sơn mở mắt ra.
Theo như tình báo hắn có được thì Akatsuki có một người có khả năng ẩn thân rất mạnh nên vừa rồi hắn giả vờ ngủ thử xem có phải là có sát thủ lẻn vào phòng hay không, thế nhưng chờ mãi không có gì kì lạ hắn liền ngồi dậy, lầm bầm lầu bầu: “Thần hồn át thần tính! Aiz, bao giờ mới được thoát khỏi nơi này đây.”
Ngọc Ngân tiếp tục tìm kiếm từng phòng một nhưng vẫn chưa thấy “mật thất” trong tình báo nói tới ở đâu, cô cũng có chút tâm hư: “May mà bộ trang bị chủ nhân cho có khả năng tích trữ nguyên khí, nếu không hiện tại đã phải tính đường đi ra. Mật thất, mật thất ở đâu a!”
Đang lúc Ngọc Ngân có chút loạn, cô phát hiện một tên đệ tử Cửu Dương Các trên tay bưng một cái khay có mấy cái bánh bao và hai ly nước đi tới.
“Đệ tử Cửu Dương Các sẽ không ăn khổ như thế này chứ? Hoặc là…” - Nghĩ tới một khả năng, Ngọc Ngân lập tức bám theo.
Qua mấy khúc cua, đệ tử kia mới dừng lại trước một kệ sách. Nhìn xung quanh hai vòng, cảm thấy khá an tâm hắn mới đưa tay kéo một quyển sách không chút nào đáng chú ý trên kệ sách.
Cạch! Cạch! Cạch!
Tiếng ròng rọng vang lên rồi kệ sách tách ra làm hai, đệ tử kia bưng theo khay đồ ăn đi vào.
Ngọc Ngân cũng theo sát tiến vào cùng.
Bên trong mật thất, Ngọc Ngân nghiến răng nhìn những người bị treo, bị đánh đập, bị bỏ đói hấp hối trong các phòng giam: “Cửu Dương Các! Một lũ khốn nạn.”
Cô không thể tin nổi một môn phái luôn miệng nói Tà Nguyệt Tông là tà giáo, ma giáo lại làm ra được chuyện như thế này. Trong mật thất nhốt không ít người, hơn một nửa là các cô gái, đều đã bị cởi sạch sẽ, trên người đầy vết roi, thậm chí có dấu hiệu bị xâm hại.
Nhịn xuống ức chế muốn giết chết tên đệ tử đang đi trước mặt, Ngọc Ngân khuôn mặt âm trầm tìm kiếm người mà Chính Nam muốn cứu.
Ở cuối hành lang, đệ tử kia lại lật ra trong đám rơm rạ một cái cần gạt nhỏ rồi kéo một cái, bức tường trước mặt được cơ quan kéo sang hai bên, hắn lại bưng lên khay đồ ăn rồi đi vào.
Qua khe cửa, Ngọc Ngân nhìn thấy được bên trong đúng là hai người trước đây cô và Chính Nam gặp được trong Vạn Tượng sâm lâm, chính là hai chị em Vũ Tuyết - Vũ Vân.
Đệ tử kia mang theo đồ ăn vào cũng không đóng cửa.
Đặt đồ ăn xuống đất, hắn vuốt cằm nhìn kỹ Vũ Tuyết.
Mặc dù gương mặt có chút tiều tụy nhưng thân thể vẫn rất đẫy đà, lại bị Dương Quang xé xuống một mảnh áo, lộ ra trắng bóng da thịt.
Tên đệ tử kia lại gần, muốn mò một chút cho đã nghiện, nhưng khi cánh tay hắn sắp vươn tới bầu ngực khẽ phập phồng của Vũ Tuyết thì một màu đen tràn tới che kín hai mắt, sau đó nuốt luôn hơi thở và linh hồn hắn vào vĩnh hằng.
Ngọc Ngân chậm rãi hiện ra thân hình, nói: “Cô có đi được không?”
Vũ Tuyết yếu ớt ngẩng đầu lên, khẽ nở nụ cười nói: “Đi thì được, nhưng chạy ra khỏi đây thì không.”
Ngọc Ngân cau mày nhét vào miệng Vũ Tuyết và Vũ Vân mỗi người một viên Hồi Khí Đan rồi cởi trói cho hai người: “Chủ nhân đang chờ bên ngoài, nhưng tình huống này có chút khó làm a.”
Vũ Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô ra ngoài trước, cố gắng tìm tới thêm một bộ quần áo đệ tử Cửu Dương Các nữa, tôi và Vân sẽ cải trang thành đệ tử Cửu Dương Các rồi trốn ra.”
Ngọc Ngân khẽ lắc đầu: “Bên ngoài còn có một tên Không Minh Kỳ canh giữ, nếu hắn phát hiện thì các cô chết chắc.”
Vũ Tuyết cau mày: “Nếu không cô ra ngoài nói với Không thần sứ giương đông kích tây tạo khoảng trống cho chúng ta, chỉ cần tên Không Minh Kỳ kia bị dụ đi thì không có gì khó chứ?”
Ngọc Ngân trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Vậy hai người ở đây tranh thủ hồi phục nguyên khí đi, tôi ra ngoài tìm chủ nhân nói rõ tình huống bên này rồi trở lại sau.”
Vũ Tuyết gật đầu, hiện tại chỉ có thể như vậy. Cô ngập ngừng nói: “Khoan, cô có Ích Cốc Đan và nước không? Đã mấy ngày rồi tôi và em tôi chỉ được uống chút nước, không có gì bỏ vào bụng.”
Ngọc Ngân chần chừ một lát rồi cắn răng đưa cho hai người mỗi người một viên Ích Cốc Đan và nước ép trái cây, trong lòng nhỏ máu: “Nước ép trái cây của chủ nhân tặng a!”
Cô dứt khoát quay lưng truyền âm cho Chính Nam, mắt không thấy tâm không phiền.
Vũ Tuyết và Vũ Vân tranh thủ ăn đan dược rồi ngồi xuống xếp bằng khôi phục nguyên khí. Hai người cũng không bị thương gì quá nặng, chỉ là trước đó bị bỏ đói nhiều ngày và hàng ngày đều bị ép uống Hóa Khí Tán, một loại thuốc bột được hòa vào nước để người uống mất đi khả năng sử dụng nguyên khí.
Nghe được Ngọc Ngân báo cáo tình hình bên trong, Chính Nam gật đầu: “Như vậy cũng được, nhưng anh cần em và hai người kia dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra ngoài, bởi vì hành động này có thể khiến Dương Quang trở về sớm hơn dự kiến.”
Ngọc Ngân gật đầu nói: “Em biết. Em đã tính toán đường trở ra, nếu như mang theo hai người họ và gặp cản trở bởi Cửu Dương Các đệ tử, em cần ít nhất 15 phút.”
Chính Nam cau mày: “Quá nhiều, có thể mang theo hai người họ bay lên không?”
Ngọc Ngân nghĩ ngợi rồi nói: “Anh cho em một người tiếp ứng trên không, chỉ cần ra tới sân thì có thể để mang hai người bay lên. Nếu thuận lợi thì chỉ cần khoảng hơn 5 phút.”
Chính Nam gật đầu truyền âm: “Vậy em trở vào cứu hai người họ ra.” - Nói, hắn quay sang những thành viên Akatsuki còn lại: “Ất, em chờ sẵn trên không phối hợp với Giáp cứu người. Lam trưởng lão, nếu Dương Quang trở về, ngăn cản hắn càng lâu càng tốt, không nên ham chiến, cố gắng kéo dài thời gian là được. Mọi người hành động đi.”