Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 201: Chương 201: Ngân Lang chiến đội và Xà Hạt Động




(Đầu tháng *bẽn lẽn xòe tay* cầu đậu đậu, phiếu phiếu!)

Sau 15 phút nghỉ ngơi, Ngân Lang chiến đội tiếp tục dàn trải đội hình bước vào giai đoạn hai của bí cảnh, đụng độ Linh Hư hậu kỳ yêu thú!

“Chị Tâm, em nghĩ chúng ta không thể dùng chiến thuật cũ được nữa.” - Gia Nguyệt phú bà bỗng nhiên lên tiếng: “Đối với Linh Hư trung kỳ yêu thú phía trước, ba vị sư tỷ ở trên có thể chia một người ra đi kéo yêu thú, còn hai người tiếp tục chống chịu nhưng Linh Hư hậu kỳ yêu thú đã không phải có thể làm như vậy được nữa...”

“Tiểu sư muội!” - Thanh Tâm ngắt lời: “Chống chịu được hay không là chuyện của ba người bọn họ, nếu họ cảm thấy không được sẽ lên tiếng, em không cần phải lo nhiều chuyện như vậy đâu. Nhiệm vụ của em là tự giữ an toàn và hỗ trợ mọi người là được rồi.”

Gia Nguyệt phú bà nhún vai, không nói nữa.

Chính Nam nhìn tất cả trong mắt nhưng cũng không lên tiếng bình luận. Cứ để thực tế trả lời thôi.

Bên ngoài, tất cả mọi người đều nghe được cuộc nói chuyện của Ngân Lang chiến đội và cũng chia ra hai phe, ủng hộ Gia Nguyệt phú bà và ủng hộ Thanh Tâm. Cùng hội hộp chờ xem kết quả sẽ như thế nào.

“Bắt đầu đi, cứ theo đúng kế hoạch thực hiện.”

Thanh Tâm vừa phát hiệu lệnh toàn bộ Ngân Lang chiến đội liền bắt đầu tấn công.

“Liệt Diễm Chi Thỉ”

Một cô gái thuộc hàng giữa của Ngân Lang chiến đội chuyên dùng cung ra tay trước, nhắm ngay một con Ngũ Bộ Xà bắn một mũi tên có mang theo chân khí hệ hỏa của cô.

Mũi tên hoàn toàn không làm con Ngũ Bộ Xà kia bị thương nhưng Ngân Lang chiến đội cũng chẳng trông mong gì vào việc đó, cái họ cần là con Ngũ Bộ Xà kia tức lên tách khỏi hàng mà thôi.

“Chuẩn bị sẵn sàng, nó đến rồi!”

“Hàn Băng Thỉ”

“Lăng Phong Trảm”

“Liệt Hỏa Phù”

...

Dồn dập như mưa rào công kích đổ ập xuống đầu còn Ngũ Bộ Xà kia để nó đến chết vẫn còn mộng bức.

Ngân Lang chiến đội thấy kế hoạch có hiệu quả thì đều vui mừng, khởi đầu rất khả quan a!

Thanh Tâm liếc mắt Gia Nguyệt phú bà một cái rồi nghiêm giọng nói: “Mới chỉ có một con mà thôi, tiếp tục.”

...

Sau đó Ngân Lang chiến đội dùng chiêu cũ tiêu diệt liên tiếp 5 con Linh Hư trung kỳ yêu thú, thế nhưng sự hồ hởi ban đầu mỗi lần đều giảm đi một chút, tới hiện tại đã không còn chút nào.

“Tiếp tục như vậy không ổn, tiêu hao quá lớn so với thành quả đạt được, cứ thế này phần thưởng của chúng ta sẽ bị giới hạn rất nhiều.” - Một cô gái nói.

“Nếu không... làm một đám tới một lần. Chỉ cần phía trước đảm bảo chống chịu được, phía sau không có vấn đề gì cả.” - Cô gái dùng cung lên tiếng.

“Ý ba người thế nào?” - Thanh Tâm hỏi.

“Nếu phía sau có thể dứt điểm đủ nhanh để chia sẻ áp lực thì không có vấn đề, chỉ sợ nhiều quá thì không ổn.”

“Vậy thì thử, dù sao Đại sư huynh đã nói chết ở đây sẽ không thật sự chết đi, chúng ta cứ mạnh dạn thử nghiệm, biết đâu sẽ có hiệu quả bất ngờ.”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

...

Ngân Lang chiến đội đạt được nhất trí liền thực hiện, còn Gia Nguyệt phú bà... chẳng buồn mở miệng.

Vẫn là cô gái dùng cung có trách nhiệm đi kéo cừu hận, nhưng lần khác lần trước chút ít.

“Liên Xạ”

Ba mũi tên được cô bắn ra liên tiếp trúng ba mục tiêu khác nhau, ngay sau đó co giò liền chạy.

“Chuẩn bị sẵn sàng, tới rồi đây.”

Vụt!

Cô lướt qua đồng đội hàng trước của mình, trở về vị trí ở hàng sau, sẵn sàng xả đạn.

“Sư Tử Hống”

Grào!!!

Một tiếng sư tử gầm vang lên, ba con yêu thú đuổi theo cô gái cầm cung bị tiếng gầm này làm cho choáng váng, nhất thời khựng lại.

“Đẹp lắm, tới chúng ta rồi.” - Thanh Tâm la lên rồi bắt đầu ra tay công kích.

“Băng Bạc” - Một trận mưa băng giá tinh chuẩn rớt trúng cả ba con Ngũ Bộ Xà đang choáng váng ở đằng xa để chúng nó đều hơi cuộn mình lại.

“Liên Xạ”

“Long Quyển Phong”

...

Lại là một trận mưa công kích, đều là loại kỹ năng quần công hoặc thuấn phát. Rất nhanh, ba con Ngũ Bộ Xà toàn bộ quỳ.

“Tiêu hao thế nào?”

“Khá nhiều nhưng so với từng con một như trước thì đỡ hơn. Có thể tiếp tục.”

“Vậy tiếp tục chứ mọi người?”

“Tiếp tục.”

“Tiếp tục.”

...

Lần thứ hai, thành công mỹ mãn.

Lần thứ ba, không tốt như vậy.

Lần này cô gái dùng cung kéo về không phải là Ngũ Bộ Xà như hai lần trước mà là ba con Độc Vĩ Hạt.

“Sư Tử Hống”

Grào!!!

Vẫn là tiếng sư tử gầm nhưng lần này ba con yêu thú kia đều không quan tâm, vẫn đuổi theo cô gái bắn cung không thả.

“Chuyện... chuyện gì xảy ra, tại sao không có hiệu quả?”

“Làm sao bây giờ? Chúng đến rồi kìa!”

“Chạy trước đi, để nó chích một cái là chết ngay đấy.”

“Mọi người trước rút lui, đừng chạy loạn, ai an toàn thì công kích giúp đỡ những người khác!”

...

Một trận tán loạn ở hàng sau khi hàng trước không cách nào kéo được cừu hận về phía mình. Thế nhưng Ngân Lang chiến đội dù sao cũng được Vũ Tuyết phú bà huấn luyện kỹ càng, chỉ sau ít phút loạn lạc đã tìm lại được nhịp độ đội hình.

Con thứ nhất... chết!

Con thứ hai... chết!

Con thứ ba... gục xuống!

Mọi người thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất để hai cô bé hỗ trợ tới trị liệu.

“Tĩnh Tâm Chú”

“Thanh Tâm Chú”

“Kiên Ngạnh Phù”

“Tụ Thần Phù”

Bốn loại phù, chú Gia Nguyệt phú bà học được đều sử dụng một lần lên người đồng đội giúp họ hồi phục thể lực và thư giãn tinh thần. Còn chân khí vẫn là phải dùng đan dược.

Đúng lúc này, đang nằm một bên Độc Vĩ Hạt bỗng nhiên động đậy, không ai ngờ tới nó vậy mà chưa chết, chỉ không biết vì sao nằm im nãy giờ bây giờ mới có động tĩnh mà thôi.

“Mọi người tránh mau, nó chưa có chết!”

“Nhanh tránh ra!”

...

Phập!

A!

Cô bé hỗ trợ còn lại không kịp phản ứng, bị con Độc Vĩ Hạt dùng cái đuôi kịch độc của nó đâm thẳng vào bụng.

Một loạt công kích ập tới kết thúc tính mạng nó nhưng cô bé hỗ trợ kia toàn thân cũng đã chuyển sang màu tím, mắt thấy có lẽ là không qua nổi.

“Tiểu Bình... tiểu Bình, em có sao không... tiểu Bình...”

“Đan dược, mau dùng Giải Độc Đan!”

“Đúng, đúng! Giải Độc Đan!”

“Gia Nguyệt, trị liệu đi, nhanh trị liệu cho tiểu Bình...”

...

Mỗi người một câu để cho Xà Hạt Động vốn âm u, tĩnh lặng ồn như cái chợ.

“Không... không cần... lãng phí... đan dược. Em... em không... không qua được...”

Được gọi tiểu Bình khó khăn nói từng chữ. Chỉ chưa tới một phút trúng độc nhưng cô bé đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều.

“Đừng nói nữa tiểu Bình, em nhất định sẽ không sao.”

“Đúng vậy, mau ăn đan dược đi. Gia Nguyệt, trị liệu thêm đi.”

...

“Không cần... Độc này... rất... rất mạnh. Tâm... tâm mạch... đều đã... nhiễm độc. Em... ra ngoài... trước... chờ... chờ mọi người!”

“Không! Không! Tiểu Bình, mau mở mắt... em phải đi cùng tụi chị tới cuối... tiểu Bình... ô... ô...!”

“Tiểu Bình... ô... ô...”

...

Bụp! Bụp! Bụp!

Chính Nam nhìn không nổi các cô khóc lê hóa đái vũ đành phải ra tay. Hắn điểm liên tiếp gần chục lần trên người tiểu Bình rồi quát lên: “Còn chưa có chết, khóc cái gì mà khóc!

Thương con bé như vậy tại sao lúc chiến đấu không tự lựa sức mình, không kiểm tra kỹ càng đã buông lỏng cảnh giác, hả!?

Để người yếu nhất đội lại gần đối thủ còn chưa rõ sống chết, đối phương có động tĩnh liền mạnh ai nấy chạy, có kiểu đồng đội như vậy sao!?”

Ngân Lang chiến đội đám người biết Đại sư huynh đang cứu tiểu Bình liền ngậm miệng không khóc nữa, chỉ im lặng đứng một bên nhìn.

Chính Nam mặc dù ngoài miệng quát nhưng tay không hề dừng lại, tiếp tục trị liệu cho Tiểu Bình. Đối với Y Hoàng như hắn mà nói, độc bọ cạp này... liền như kiến cắn mà thôi, không hơn.

Sau khi điểm huyệt để độc không lan ra xa hơn, Chính Nam lại dùng nguyên khí tiến hành gom độc thô một lần để nó không ăn mòn nội tạng tiểu Bình, cuối cùng là dùng ngân châm dẫn độc ra ngoài cơ thể cô bé.

Toàn bộ quá trình chỉ mất... 5 phút.

Tiểu Bình khẽ giãy giụa rồi từ từ mở mắt ra, đập vào tầm nhìn cô bé đầu tiên là khuôn mặt xinh đẹp của Đại sư huynh để cô bé có chút hoảng hồn.

“Đại... Đại sư huynh, em... em xin lỗi... em... “chết” rồi.”

“Chết cái gì mà chết, còn sống tốt tại sao lại nhận mình chết rồi!?” - Chính Nam trừng mắt mắng một câu để tiểu Bình ngay lập tức rụt cổ.

Ngân Lang chiến đội đám người nhịn không được phì cười mới để tiểu Bình hiểu ra làm mình được Đại sư huynh cứu, còn chưa có chết.

“Cười cái gì mà cười. Đoạn đường tiếp theo tiểu Bình sẽ đi theo anh, không còn trong biên chế chiến đấu nữa. Còn lại 8 người lựa sức mà làm.” - Nói, Chính Nam bế tiểu Bình như công chúa đi lùi lại phía xa.

Cô bé bị thương ở bụng, không thể cõng trên lưng được nên đành bế thôi.

8 người còn lại nhìn nhau rồi tiếp tục bày binh bố trận tiến lên, so với trước đó cẩn thận hơn rất nhiều.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.