Hai người trên phố khanh khanh, ta ta để xung quanh mọi người đều hâm mộ không thôi.
Kim đồng, ngọc nữ a!
Thế nhưng cuộc sống mà, có người hâm mộ tất nhiên cũng phải có người ghen ghét.
Giống như hiện tại, có ba người đang đứng cản trước mặt Chính Nam và Ngọc Ngọc phú bà. Ở giữa là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn trang phục có vẻ là xuất thân khá giả, bên cạnh là hai người trung niên, thần tình hung hãn, cơ bắp cuồn cuộn, khỏi nói cũng biết là hộ vệ.
Phạch!
Thanh niên kia vẩy ra quạt giấy trong tay, khẽ quạt mấy cái, đầu hơi ngẩng lên, khóe miệng cong lên nụ cười mà có lẽ hắn tự cho là đẹp đẽ, cao ngạo nói: “Vị tiên tử này,xin phép tự giới thiệu, tại hạ gọi Mao Bạch, trong trấn mọi người yêu mến đặt cho biệt danh “Bạch Nguyệt công tử”.
Không biết có thể có được vinh hạnh làm quen không?”
Ngọc Ngân phú bà liếc cũng không liếc một cái mà tiếp tục y ôi trong lòng Chính Nam, đi vòng qua.
Chính Nam cũng không tức giận mà chỉ thấy buồn cười, cùng Ngọc Ngân phú bà tiếp tục khanh khanh, ta ta, còn vị “Bạch Nguyệt công tử” gì đó… xin lỗi rồi!
Mao Bạch trong thị trấn này có tiếng là dân chơi, cũng không phải là loại người xấu xa thiên địa bất dung gì cả, chỉ là ham chơi và có chút ngỗ ngược mà thôi.
Thế nhưng loại người như vậy mới càng xem trọng thể diện a.
Một màn tự sướng vừa rồi không thành công, Mao Bạch cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mặc dù sự thật là ngoài hai hộ vệ ra thì chẳng ai quan tâm hắn vừa làm gì cả.
Mao Bạch lại chạy một vòng qua trước mặt Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà, làm lại một màn chào hỏi y chang vừa rồi.
Kết quả… cũng y hệt như vậy.
“Móa! Bản công tử mới không tin tà. Lại thử một lần!”
Phạch!
“Vị tiên tử…”
“Lông Trắng huynh đệ, tán gái không phải làm như vậy.” – Chính Nam thở dài lắc đầu: “Tán gái bản thân nó là một môn nghệ thuật, tức là người đi tán gái chính là nghệ sĩ a. Anh cứ mù quáng tiến lên không có bài bản, không có chiêu thức như vậy sẽ không thể nào thành công được đâu.”
Mao Bạch lần đầu tiên nhìn thẳng Chính Nam, không phải vì trước đó hắn không thấy, mà là hắn hoàn toàn không xem trọng Chính Nam mà thôi. Thế nhưng mà một câu “Tán gái là nghệ thuật, người tán gái là nghệ sĩ” để Mao Bạch không thể không xem Chính Nam là đồng dâm… à không, là đồng đạo.
“Người anh em, nói ai chẳng nói được a. Vị tiên tử này bỏ qua tôi có thể là vì anh ở đây thôi, tôi mới không tin có người cao minh hơn tôi trong lĩnh vực tán gái.” – Mặc dù ba lần liên tiếp thất bại nhưng Mao Bạch vẫn mặt không đỏ, hơi thở không loạn cho rằng thất bại của bản thân bắt nguồn từ lỗi của người khác.
Quả nhiên là luyện đến cảnh giới “mặt dày hơn mặt đất”.
Chính Nam nhìn nghiêng Mao Bạch, cười tủm tỉm nói: “Nếu không chúng ta tìm mục tiêu thử một cái, xem thử ai cao minh hơn.”
Mao Bạch híp mắt: “Phụ nữ dưới từ 6 tuổi lên tới trên đụng 60 của cả cái trấn này tôi đều biết, anh thật sự muốn đấu với tôi?”
“Dùng bản lĩnh nói chuyện a.” – Chính Nam cười đáp.
Phạch!
“Được, chơi thì chơi.” – Mao Bạch khôi phục lại cao ngạo và tự tin: “Cái gì chứ tán gái tôi còn chưa có sợ qua ai. Mà, đã là cá cược thì nên có phần thưởng chứ nhỉ, ai thua mời bữa trưa nay, thế nào?”
“Được a, ăn miễn phí ai mà không thích chứ.” – Chính Nam ngay lập tức nhận lời, mặc kệ Ngọc Ngân phú bà nãy giờ không dấu vết kéo tay áo hắn.
“Tốt! Vậy chúng ta tìm mục tiêu.”
“Tôi thấy… cô gái kia thế nào?” – Chính Nam chỉ tay vào một cô gái váy hồng đang hỏi mua kẹp tóc ở một quầy hàng nhỏ không xa.
Mao Bạch hai mắt tỏa sáng, gật đầu lia lịa: “Được, được. Nãy giờ anh chê tôi không biết tán gái là gì, bây giờ anh tới trước đi.” – Cô gái kia hắn không quen, nhưng từ dáng người và làn da đã đủ biết là cực phẩm, không có cuộc cá cược này hắn sợ là đã chạy ngay qua bên kia rồi.
Mao Bạch tính toán là nếu Chính Nam thất bại, hắn chỉ cần lại gần cô gái đó tìm cơ hội nói xấu Chính Nam liền tranh thủ được đồng tình từ cô gái kia, vậy thì mọi chuyện dễ làm rồi.
Có chuột bạch đi dò đường dùm hắn a!
Chính Nam nhún vai, không quan trọng: “Được thôi. Hi vọng anh chơi được thì thua được.” - Nói, Chính Nam vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt tay Ngọc Ngân phú bà, đi lại gần cô gái váy hồng.
“Ngu ngốc, đi tán gái còn mang bạn gái theo. Không bị cả hai xách cổ tôi gọi anh hai tiếng “đại ca”, hừ hừ!” – Mao Bạch bĩu môi nhìn hành động “ấu trĩ” của Chính Nam, lắc đầu liên tục.
...
Lại gần cô gái áo hồng, Chính Nam mở miệng nói: “Vị mỹ nữ này, muốn mua kẹp tóc a?”
Mao Bạch xém chút không cắn vào lưỡi mình, người ta tới quầy kẹp tóc tất nhiên là muốn mua kẹp tóc, không lẽ mua niềng răng.
“Tên ngu ngốc này…”
Hắn còn đang muốn mắng Chính Nam đâu, lại nghe cô gái kia đáp: “Đúng vậy. Hôm trước không may bị gãy mất kẹp tóc, cần phải mua mới.”
“À, tôi thấy trang phục và gương mặt của cô rất hợp với cái này…” – Chính Nam nhặt đại một cái kẹp tóc lên đưa cho cô gái: “Cô thử xem.”
Cô gái nhìn kẹp tóc, lại nhìn Chính Nam, cuối cùng nhìn qua Ngọc Ngân phú bà bên cạnh hắn, vẻ mặt lưỡng lự.
“Xong, kết thúc.” – Mạo Bạch kéo kéo cổ áo, làm động tác chuẩn bị: “Tới bản công tử ra sân, cho anh biết thế nào là tán gái…”
Bỗng nhiên Mao Bạch im bặt bởi vì cô gái váy hồng kia vậy mà nhận lấy kẹp tóc rồi kẹp lên đầu mình, còn hỏi: “Nhìn có được không?”
Ngọc Ngân phú bà hiếm thấy mở miệng: “Rất đẹp, rất hợp.” – Ý của cô là “Chỉ cần là Chính Nam chọn thì đều hợp, đều đẹp.”
Chính Nam nhìn chăm chú một lát, bỗng nhiên nói lời kinh người: “Tiểu khả ái, cười một cái cho bản đại gia xem nào!”
Mao Bạch, người bán hàng, hai tên hộ vệ và vài người tò mò xem cuộc vui xung quanh đều há hốc mồm.
Lời này quả thật… kinh người a!
Cô gái váy hồng ngẩn người một lát, trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người xung quanh, hơi nghiêng đầu nhoẻn miệng cười.
“Thật… Thật cười a!” – Mao Bạch không thể tin, không muốn tin, không dám tin sững sờ tại chỗ.
Chính Nam gật gù: “Xinh đẹp, gần bằng tiên nữ nhà tôi rồi.”
Lời này vừa ra đám người càng là sợ hãi. Dám mang hai cô gái ra so sánh với nhau, lại còn ngay mặt nhận xét.
Cmn! Mặt trăng sắp đụng mặt trời rồi!
Cô gái váy hồng quay qua nhìn chằm chằm Ngọc Ngân phú bà, thật lâu không nói.
Đang lúc đám người làm sẵn động tác chuẩn bị, sẵn sàng nếu có giao tranh nổ ra là ngay lập tức chạy thì cô gái váy hồng lại thở dài: “Quả thật… không bằng!”
Rắc! Tạch! Bịch!
Tiếng té ngã, tiếng vặn xương sống, trật xương chân khắp nơi nhưng Chính Nam không để ý mà chỉ quay sang Mao Bạch la lớn: “Lông Trắng huynh đệ, tôi tới quán ăn chờ trước, đừng nuốt lời đấy.”
Mao Bạch nghe được Chính Nam la lớn mới hoàn hồn, tranh thủ rống trở lại: “Khoan đã, tôi còn chưa có thử cơ mà, sao anh dám chắc tôi thua rồi.”
“Thích thì cứ thử, tôi đi trước.”
Nhìn Chính Nam đầu cũng không quay lại mà chỉ vẫy tay đi thẳng, Mao Bạch cảm giác niềm kiêu ngạo của mình bị xem thường. Hắn cắn răng hít sâu một hơi, vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, nở một nụ cười thật đẹp.
“Vị tiểu thư này…”
“Cút!” – Không chút nể nang.
Hồng Hi không phải là không tức giận vì bị đem ra so sánh với người phụ nữ khác, chỉ là người kia thật sự đẹp hơn cô và quan trọng hơn là mạnh hơn cô.
Đang mang một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, con hàng tự kỷ này lại mò tới nói nhảm. Nếu nơi này mà là “địa bàn” của cô, chỉ sợ Hồng Hi đã ra tay đánh người rồi.
Mao Bạch loạng choạng lùi lại hai bước, cố hết sức mới đứng vững được, tay bưng lấy ngực thở dốc. Không phải là hắn bị thương, chỉ là cảm thấy tự tin, kiêu hãnh và cao ngạo của mình vừa bị người ta đập vỡ, đè xuống đất chà xát không thương tiếc.
Hồng Hi hừ lạnh một tiếng, trả tiền chiếc kẹp tóc Chính Nam lựa cho cô rồi quay đầu đi thẳng.
Mao Bạch đứng tại chỗ nhìn theo, cúi đầu thở dài: “Người anh em kia... quả thật là thần nhân.” – Nói, hắn mang theo hai hộ vệ đi tìm Chính Nam trả tiền cơm trưa.
...
“Anh như vậy... không tốt lắm đâu.”
Ngọc Ngân phú bà mặc dù không phải rất ưa thích Hồng Hi nhưng cô cũng là phụ nữ, cô hiểu được cảm giác bị mang ra so sánh với người phụ nữa khác, nhất là khi người nói lời so sánh kia lại là... người quan trọng với mình.
“Không sao, anh tự có chừng mực.” - Chính Nam cười đáp: “Mặc dù chưa quen biết nhau lâu nhưng cũng đã đủ để anh hiểu sơ qua Hồng Hi. Cô nàng kia có thể không vui nhưng chắc chắn sẽ không giận, ngược lại anh cố ý nói như vậy để cô ấy chuyển sang lấy em làm mục tiêu, rất có lợi cho việc tu luyện và tâm tính.
Hồng Hi bị cái danh Tân Tinh Bảng thứ 17 làm cho mắc vào bình cảnh cả về tu vi lẫn tâm cảnh quá lâu rồi, nếu không có kích thích chỉ sợ sẽ mãi dậm chân tại chỗ a.”
Ngọc Ngân phú bà liếc qua khuôn mặt Chính Nam, trong lòng thở dài: “Đều đã nghĩ cho người ta như vậy, còn gì để nói nữa chứ!”