(Ngoại truyện này mình up là để cảm tạ bạn #kt13018 đã ủng hộ 10k đậu!)
(Sự kiện bên dưới diễn ra trong khoảng thời gian 1 tháng timeskip giữa chương 166.)
Trong khi Cửu Dương Các và Tà Nguyệt Tông ráo riết chuẩn bị cho chiến tranh thì tại Thanh Vân Tông, Chính Nam đang đứng trên mặt nước hồ bơi không phần làn của [ Ôn Tuyền ], trên người chỉ mặc độc một chiếc quần cộc hoa văn cây dừa Hawaii, hai tay khoanh trước ngực, thần tình nghiêm túc nói chuyện sáu người Akatsuki còn lại.
“Ngày hôm nay anh mời mọi người tập trung lại đây là muốn thông báo với mọi người một chuyện quan trọng.”
“Quan trọng sao? Chẳng lẽ là liên quan tới Cửu Dương Các?” - Sáu cô gái nhìn nhau rồi tiếp tục quay đầu về phía Chính Nam để tìm kiếm đáp án.
“Như mọi người đều biết thì lần trước anh đã tổ chức một cuộc thi nho nhỏ mang tên “Tam giác người” với mục địch trau dồi tình cảm, khả năng phối hợp và khống chế sức mạnh. Kết quả đội của Vũ Tuyết đã giành chiến thắng sít sao, còn đội Tú Anh chỉ thua trong gang tấc.
Lần này anh lại muốn tổ chức một cuộc thi khác, cũng với mục đích tương tự nhưng sẽ nặng tính cá nhân hơn, sẽ có không gian cho tất cả mọi người thể hiện bản lĩnh.”
Sáu cô gái nghe được Chính Nam lại muốn chơi trò chơi liền tới hứng thú, nhất là Tú Anh phú bà. Lần trước cô chỉ vì một giây lơ là mà thất bại đầy cay đắng, bỏ lỡ mất cơ hội cường hóa huyết mạch quý như vàng, lần này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Nhìn thần tình hào hứng và quyết tâm của các cô gái, Chính Nam rất hài lòng.
“Địa điểm thi đấu lần này là trên phao nổi hình tròn, được anh cố ý làm cho trơn nhẵn.” - Nói, hắn lấy hai cái phao hình tròn, đường kính 5m.
Ngọc Ngân phú bà tung người đứng lên thử, mặc dù có chút lắc lư nhưng với tu vi của mọi người thì không phải là vấn đề quá lớn.
Chính Nam cười tủm tỉm nói: “Mỗi phao sẽ là chiến trường cho hai người tranh đấu. Còn về luật của cuộc thi, chỉ có hai điều rất đơn giản.
Thứ nhất, cấm sử dụng nguyên khí dưới mọi hình thức, chỉ sử dụng thân thể để thi đấu.
Thứ hai, hai người đứng chung phao với nhau không được phép dùng tay, chân hay bất kỳ bộ phận nào khác trên cơ thể ngoài “mông” và “ngực” của mình để đẩy đối thủ té xuống nước.
Nghe kỹ, chỉ có thể dùng “mông” và “ngực” để đẩy đối thủ té xuống nước. Ngoài ra, bất kỳ bộ phận cơ thể nào chạm vào phao, ngoài chân, đều sẽ bị xử thua. Có ai có câu hỏi gì không?”
Cả sáu cô gái mộng bức, nhìn Chính Nam như cái biến thái.
Tú Anh phú bà hai mắt đen thui nói: “Anh có bao nhiêu bại hoại mới nghĩ ra được loại trò chơi… tệ hại này thế?”
Chính Nam đắc ý nói: “Nếu em cảm thấy không thích có thể không tham gia a.”
Tú Anh phú bà siết chặt nắm đấm rồi tung người lên phao Chính Nam đang đứng, trực tiếp dùng mông của cô đẩy hắn bay xuống nước, một tay chống nạnh, một tay chỉ Chính Nam, ngẩng cao đầu nói: “Ai nói em không tham gia! Ai muốn chết cứ lên đây, đó chính là kết cục của mấy người.”
Năm người còn lại liếc nhau rồi hừ một tiếng, trên chiến trường không có chỗ cho sự sợ hãi và lui bước, cũng không có tình chị em gì cả.
Chỉ tồn tại hai khái niệm là Thắng và Thua mà thôi.
Chính Nam nhảy ra khỏi hồ bơi, dùng nguyên khí hong khô người rồi nói: “Ở đây có sáu người, như vậy chúng ta sẽ dùng thể thức thi đấu vòng tròn tính điểm.
Mỗi người sẽ đấu với năm người còn lại một lần, hai người có điểm thấp nhất sẽ bị loại.
Bốn người còn lại tiếp tục tiến hành tái đấu, hai người có điểm thấp nhất sẽ bị loại.
Cuối cùng sẽ có một trận chung kết để định ra người giành chiến thắng chung cuộc.
Nếu trường hợp trùng điểm xảy ra thì thành tích đối đầu trực tiếp sẽ được tính đến.
Mọi người đều là đồng đội, bạn bè với nhau, nên thi đấu và vui chơi công bằng, đừng vì chút phần thưởng mà gây mất hòa khí. Ai có ý kiến gì không?”
Sáu cô gái đều lắc đầu, ánh mắt hừng hực chiến ý.
Chính Nam gật đầu: “Đã như vậy, giải thi đấu tiệc bể bơi lần thứ hai chính thức bắt đầu.
Đầu tiên cho mời hai cặp thi đấu mở màn là “Tú Anh gặp Ngọc Ngân” ở phao số 1 và “Lam Phụng gặp Vũ Tuyết” ở phao số 2, xin mời các tuyển thủ.”
Bốn người được xướng lên không chút chần chừ tung người đứng lên phao được chỉ định, sẵn sàng chờ tín hiệu tiếp theo.
Trên phao số 1, Ngọc Ngân phú bà và Tú Anh phú bà đứng đối diện nhau, ánh mắt chăm chú.
Cách đó không xa, Lam Phụng mặc dù chỉ cao tới cằm Vũ Tuyết phú bà và ngực của cô chỉ là trái cam sành so với “bưởi năm roi” bên kia nhưng cũng không khiến cô chùn bước.
“Chuẩn bị... Bắt đầu!”
Nương theo tiếng hô của Chính Nam, “Mông - Ngực chi tranh” chính thức bắt đầu.
...
Trên phao số 1, Ngọc Ngân phú bà nhận ra lợi thế về thân thể của mình trước đối thủ nên rất chủ động tiến công: “Hừ, chỉ cần không mắc sai lầm, trận mở màn này mình thắng chắc.”
Cô giẫm mạnh xuống phao để lấy đà tiến lên, hành động này vừa tạo đà cho pha tấn công của cô, vừa gây mất cân bằng phao khiến đối thủ lệch trọng tâm.
Tú Anh phú bà cũng là thân kinh bách chiến cao thủ, dù ở chiến trường nào, thể thức nào thì cô cũng tự tin mình không thua cho bất kỳ ai: “Đây cũng chỉ là một chiến thắng khác mà thôi!”
Mặc dù để mất tiên cơ vào tay đối thủ nhưng cô lại lợi dụng độ nghiêng của phao, khi đối thủ giẫm mạnh nửa bên kia, làm trợ lực cho mình để tiến lên.
Chát!
Hai bờ mông trắng ngần, tròn trịa va vào nhau phát ra âm thanh đầy mê hoặc.
Bởi vì là hai cặp đấu đầu tiên nên mọi người đều chưa có kinh nghiệm, chỉ biết lao thẳng vào nhau đối đầu trực tiếp. Thế nhưng Chính Nam vẫn là mãn nhãn a, nhìn các cặp mông căng tròn, trắng trẻo va vào nhau tạo thành từng vòng gợn sóng lăn tăn, biểu tình chăm chú của các cô gái, không để ý trước ngực “vựa trái cây” cũng lắc lư theo từng lần va chạm đều bị hắn thu hết vào trong mắt.
Trên phao số 1, Tú Anh phú bà với nhược điểm thân thể không đủ dẻo dai của mình đã khiến cô rất thất thế trong va chạm chính diện, nhiều lần bị ép sát mép phao.
Tình hình hiện tại là cô và Ngọc Ngân phú bà đang hai người đứng đối diện nhau thở hổn hển hồi sức. Dù sao Chính Nam đã quy định không sử dụng “khí” dưới mọi hình thức, cho nên hô hấp như người bình thường cũng là một điều khiến các cô không quen mà hụt hơi khá sớm.
“Tiếp tục thế này không ổn, phải có phương án khác.”
Cô cắn răng, từ mép phao chạy nhanh tới đối thủ, cố gắng lấy được càng nhiều đà càng tốt.
“Không đủ, phải nhanh hơn!” - Tú Anh phú bà ý nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh, ngay lập tức cô đã tìm ra phương án.
Chỉ thấy Tú Anh phú bà nửa đường bỗng nhiên giẫm mạnh xuống sàn, nhảy lên không, xoay người đưa mông về phía Ngọc Ngân phú bà. Thậm chí cô còn lấy hai tay nắm lấy hai bàn chân, đầu gập xuống đầu gối, toàn thân chỉ có phần mông làm tâm điểm tấn công, cả người lao vút đi như đạn pháo!
Với tốc độ và sức mạnh mà Tú Anh phú bà đã tích lũy được, có thể khẳng định chắc chắn rằng nếu chính diện trúng đòn này, Ngọc Ngân phú bà hoàn toàn không thể còn đứng trong phao nổi nữa.
Chính Nam trong lòng hào hứng la to: “Butt Bullet a! Kỹ thuật thượng thừa, kỹ thuật thượng thừa á.”(Butt Bullet: đạn mông).
Điểm khó của kỹ thuật “Butt Bullet” chính là việc phải tính toán thả hai chân xuống làm trụ đúng thời điểm để không tự hại mình trước khi đánh bại đối thủ. Do trước đó hai chân đã bị bó lên nhằm giảm lực cản không khí để tăng tốc độ và sức mạnh cho đòn tấn công, đồng nghĩa với thời gian bản thân đạt tới điểm “phanh” sớm hơn.
Nếu thả trụ quá sớm sẽ khiến đòn đánh không đạt được sức mạnh mong muốn, từ đó hoàn toàn lãng phí thể lực không nói, còn có thể tạo điều kiện cho đối phương phản đòn.
Còn nếu “phanh” quá muộn có thể sẽ khiến bản thân không đủ thời gian dừng lại bên trong phao, vậy thì không cần đối thủ làm gì mình đã tự hủy rồi.
Có thể nói, Kỹ thuật này chính là một con dao hai lưỡi!
Ngọc Ngân phú bà chỉ có một phần ngàn giây sững sờ rồi khóe miệng cong lên nụ cười chiến thắng.
Trên bờ, Chính Nam trưởng ban tổ chức và Vũ Vân, Lam Phụng hai tuyển thủ đều há hốc mồm nhìn cách mà Ngọc Ngân phú bà phản công.
Bằng thân thể với huyết mạch Bạch Thủy Mẫu của mình, Ngọc Ngân phú bà ngửa người ra sau, hai đầu gối cong lại, dùng lòng trong bàn chân làm trụ, hai tay cô giang ra hai bên, phần lưng “gần như” đã chạm mặt phao nhưng chỉ hai chữ “gần như” ấy đã đủ để giúp cô không phạm luật mà vẫn an toàn tránh được đòn tấn công của Tú Anh phú bà.
Ngay khoảnh khắc đối thủ lướt qua người mình, cô nhún người bật dậy như có lò xo gắn dưới lưng vậy.
Tú Anh phú bà nhận thấy đòn đánh của mình không trúng nên cô phải thả chân xuống để dừng lại, nhưng cô bị thứ gì đó khóa lại hai chân của mình, không thể thả xuống được.
...