Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 127: Chương 127: Nhị trưởng lão, Nguyệt Nhi




Hôm sau, Chính Nam tới phòng Nguyệt Vịnh tại Thanh Vân Tông giúp cô kiểm tra thân thể.

“Thân thể gần như khôi phục hoàn toàn, mặc dù mỗi lần sử dụng đều để lại di chứng không nhẹ nhưng không thể phủ nhận tốc độ khôi phục của Nguyệt Thần huyết mạch thật sự đáng ngưỡng mộ. Nói như vậy không có nghĩa là lần sau lại dùng bừa bãi nữa nghe chưa!?”

Nguyệt Vịnh gật gật đầu, ánh mắt cún con nhìn Chính Nam.

Mỗi lần được ở riêng cùng hắn, cô đều rất nhu mì và vui vẻ, không chút nào lạnh lùng, cô quạnh như đối với những người khác.

Và mặc dù đây không phải là lần thứ nhất tự ghét bản thân mình phục hồi thương thế quá nhanh, Nguyệt Vịnh vẫn có chút sa sút nói: “Có tin tức của Tam trưởng lão nói hai ngày nữa Dì của em, sẽ tới Hà thành để hộ tống mọi người và đan dược về tông.”

“Sợ là em cũng phải về cùng.”

So với về Tà Nguyệt Tông lạnh lẽo và buồn chán kia, Nguyệt Vịnh muốn ở bên Chính Nam hơn nhiều. Chưa nói tới Akatsuki cũng là môi trường tốt để cô phát triển, hơn là tu luyện với bốn bức tường.

Chính Nam khá bất ngờ nói: “Lý Sương sơ kỳ Nhị trưởng lão Nguyệt Nhi a, đủ cẩn thận. Nhưng anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ đâu.”

Nguyệt Vịnh thấy Chính Nam “cố ý” hiểu sai trọng điểm câu nói của mình, cô càng sa sút nói: “Em cũng không biết. Nếu mẹ em đã phái Dì tới, vậy bà chắc là cũng có tính toán của mình rồi.”

Chính Nam gõ đầu Nguyệt Vịnh một cái, cười nói: “Về nhà thăm mẹ mà làm như đi lấy chồng vậy, phải vui vẻ lên chứ.”

Nguyệt Vịnh xoa xoa trán nói: “Nhưng mà em không muốn về a! Anh không biết đâu, em nói chuyện với mẹ câu thứ nhất, câu thứ hai bà đã bảo em cố gắng tu luyện rồi đi mất. Chán muốn chết!”

Chính Nam bất đắc dĩ nói: “Chờ em tiếp quản cả một tông môn lớn như vậy thì em sẽ hiểu được áp lực của bà thôi. Có những chuyện tính toán và thủ đoạn là không có tác dụng, chỉ có thể dùng tu vi để nói chuyện với nhau.”

Nguyệt Vịnh ngang bướng nói: “Dù cho như vậy thì em trở về cũng có giúp được gì đâu, để em ở đây với anh và mọi người em cảm thấy mình còn tiến bộ nhanh hơn.”

Chính Nam thở dài nói: “Được rồi, anh biết rồi. Cầm lấy đưa cho Nguyệt Nhi trưởng lão, nói là giao tận tay cho Nguyệt Nga tông chủ.” - Nói, hắn đưa cho Nguyệt Vịnh một chiếc hộp gỗ rất tinh xảo, được khóa kỹ càng.

Nguyệt Vịnh tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Khóa như vậy thật an toàn sao?”

Chính Nam trợn mắt nói: “Nguyệt Linh Thủy, hòa nó vào nước tắm mỗi ngày sẽ tăng độ đậm huyết mạch lên, ngoài ra còn dưỡng da, giữ dáng,... nhiều công dụng khác nữa.”

Nguyệt Vịnh mắt sáng lên nói: “Tốt như vậy sao? Em cũng muốn a!”

Chính Nam lại gõ đầu cô, nói: “Không có, một bình này là hết rồi. Anh dùng nó đổi lấy em từ mẹ em đấy, muốn dùng thì cùng Dì trở về Tà Nguyệt tông dùng.”

“Mà anh nói trước, em dùng thứ này sớm sẽ thúc đẩy huyết mạch em phát triển nhanh hơn, đến lúc đó Thiên Kiếp sẽ không đơn giản đâu....”

Nguyệt Vịnh nghe không lọt lời Chính Nam mà ôm đầu, đỏ mặt nghĩ: “Anh ấy là dùng thứ này hối lộ mẹ mình sao?”

Nhìn một mặt phát xuân Nguyệt Vịnh, Chính Nam dở khóc dở cười quát: “Anh nói em có nghe hay không a? Bên trong hộp có sẵn hướng dẫn sử dụng rồi, không có tầng 2 Nguyệt Thần huyết mạch sẽ không mở được cái hộp này nên em yên tâm đi, chỉ cần Dì em không làm mất là được.”

Nguyệt Vịnh giật mình, gật đầu lia lịa nói: “Em biết rồi, em sẽ căn dặn Dì em cẩn thận.” - Thế nhưng trong lòng cô vẫn là đang YY lời Chính Nam nói: “Có sẵn cả hướng dẫn sử dụng, không phải là anh ấy chuẩn bị món quà này cho mẹ mình từ lâu rồi chứ. Ây da…”

Nguyệt Vịnh không biết rằng Chính Nam cũng đang tò mò về nguồn gốc của Nguyệt Linh Thủy này: “Trang, cái gọi là Nguyệt Linh Thủy thật ra là gì thế? Đừng nói với tôi là nước lấy từ mặt trăng, nó cũng là một cái hành tinh mà thôi.”

Trang phú bà ấp úng: “Khụ… khụ... đây thật ra là nước... giếng của Nguyệt Thần a, đúng vậy, vì lâu ngày ở gần Nguyệt Thần nên nhiễm khí tức của Nguyệt Thần á.”

Chính Nam mộng bức: “Cmn! một bình nước giếng có chút xíu mà bán tận 10,000 thượng phẩm linh thạch!? Tôi muốn trả hàng, refund gấp!”

“Hàng miễn đổi trả, không bảo hành!”

“Hắc! Quá Hắc! Alo, 113 phải không ạ, ở đây có người bán hàng lừa đảo...”

Chính Nam cùng Trang phú bà nhả rãnh, không biết rằng ở nơi xa xôi nào đó, “Nguyệt Thần” Nguyệt Cơ đang tự hỏi: “Nước tắm hôm nay giống như vơi mất một ít a!?”

Ba ngày sau, Tà Nguyệt Tông Nhị trưởng lão Nguyệt Nhi, mang theo hai đệ tử tinh anh hội họp cùng tam trưởng lão Lương Ngọc.

Sau một ngày nghỉ ngơi, tối nay toàn bộ đoàn người Tà Nguyệt Tông sẽ lên đường trở về.

...

Thanh Vân Tông, Nghị Sự Điện.

Chính Nam nói: “Tối nay đoàn người Tà Nguyệt Tông sẽ rời khỏi Hà thành để trở về, cho nên tôi muốn tập trung mọi người lại để thông báo tối nay ai sẽ tham gia nhiệm vụ này.”

Mọi người giữ im lặng tuyệt đối, chờ Chính Nam nói tiếp.

“Trước hết là Giáp và Ất ở lại, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, có thể sẽ có Lý Sương đại chiến nổ ra, hai người vẫn là không nên tới.

Tiếp theo là Lam Đại trưởng lão cũng ở lại, Thanh Vân Tông cần có một người tọa trấn.

Bởi vì Bính đã về hội họp với người của Tà Nguyệt Tông nên nhiệm vụ lần này sẽ do tôi, Hắc, Bạch và Hổ bốn người đi cùng cô ấy.”

Lam Phụng và Vũ Vân ỉu xìu, mặc dù muốn đi nhưng hai người vẫn là biết thân biết phận mà không càn quấy, ngang bướng.

Sau khi bàn thêm các chi tiết nhỏ khác, Chính Nam và ba vị phú bà xuất phát.

Lần này Chính Nam chỉ muốn đi theo đoàn người Tà Nguyệt Tông nửa chặng đường, đảm bảo họ sẽ không lọt vào tập kích của Dương Quang cũng như đám đầu trâu mặt ngựa thèm thuồng đan dược trong tay Nguyệt Nhi trưởng lão.

Nửa đoạn đường còn lại đã là địa bàn quản hạt của Tà Nguyệt Tông, nếu có người có can đảm chặn đánh em gái và con gái Nguyệt Nga tông chủ, vậy thì Chính Nam chỉ có thể giơ ngón tay cái rồi.

...

Chính Nam bay trên trời nhìn xuống đoàn người Tà Nguyệt Tông bên dưới.

“Năm người cưỡi năm con ngựa a, mặc dù mệt mỏi nhưng có thể chọn đường tắt mà đi, giảm được gần một nửa thời gian.”

“Ngoài ra còn có thể dễ dàng tản nhau ra chạy trốn nếu tình huống quá bất lợi.”

Chính Nam gật đầu đồng ý.

Bình thường phụ nữ là phải cần đảm bảo dinh dưỡng, ăn ngủ đầy đủ, tắm rửa thường xuyên, thế nhưng những lúc sinh tử tồn vong thế này, tất cả phải gác qua một bên ưu tiên mạng sống.

4 giờ sáng, sau gần 6 tiếng liên tiếp phi ngựa, Nguyệt Nhi trưởng lão ra hiệu cho đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, để ngựa uống nước.

“Nếu tôi là Dương Quang và tôi muốn phục kích người của Tà Nguyệt Tông thì khoảng thời gian từ 5 giờ trở đi sẽ là khoảng thời gian khả thi, vì lúc đó mặt trăng đã lặn và mặt trời bắt đầu ló dạng rồi. Nên mọi người nghỉ ngơi lần này rồi đề cao cảnh giác, có thể đoạn đường tiếp theo sẽ không yên bình.”

Mọi người ăn uống nghỉ ngơi tại chỗ không ồn ào, không đốt lửa. Đối với người của Tà Nguyệt tông mà nói, đêm mới là khoảng thời gian họ tỉnh táo nhất.

Nguyệt Vịnh thỉnh thoảng nhìn lên trời mỉm cười. Cô biết Chính Nam vẫn đang ở đâu đó trên kia giúp cô cảnh giác từ rất xa, nên suốt đoạn đường này cô không có gánh nặng chút nào, chỉ có chút tiếc nuối là không được cùng mọi người bay lượn, ngắm trăng mà thôi.

Nguyệt Nhi trưởng lão để ý Nguyệt Vịnh cứ thỉnh thoảng nhìn bầu trời mỉm cười, bà còn cho rằng cô là ngắm trăng cười nên lại gần trò chuyện: “Trăng sáng như vậy, hẳn là không có ai đui mù mà tập kích chúng ta đâu nhỉ.”

Nguyệt Vịnh gật đầu: “Đúng vậy, không ai có thể tập kích chúng ta được(khi mà anh ấy còn ở trên đó!).”

Thấy Nguyệt Vịnh tự tin như vậy, Nguyệt Nhi trưởng lão rất hài lòng. Bà lại hỏi: “Đoạn thời gian trước cháu làm gì mà bặt vô âm tín vậy? Nghe được tin Dương Khang chết, cả Dì và mẹ cháu đều rất lo lắng a. May là còn có thư của cháu về báo bình an.”

Nguyệt Vịnh liếc mắt nói: “Mẹ cháu sẽ lo lắng cho cháu? Là lo lắng như một người mẹ, hay lo lắng với vị trí là Tà Nguyệt Tông tông chủ?”

Nguyệt Nhi trưởng lão cười khổ, đối với tính tình của chị mình bà là người biết rõ nhất. Có thể trong lòng thật lo lắng cho con gái thì chị của bà cũng không bao giờ nói ra.

Hai Dì cháu yên lặng ngắm trăng một lát, Nguyệt Nhi trưởng lão đứng dậy nói: “Chúng ta tiếp tục lên đường, trước khi trời sáng phải cố gắng tìm được thành trấn nào đó để nghỉ ngơi mới được.”

Đoàn người lại tiếp tục lên đường, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi chưa tới 5 phút.

Chính Nam bay trên bầu trời, ngước mắt về phía đằng đông.

“Mặt trời... lên rồi a!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.