Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 32: Chương 32: Nhiệm vụ hàng ngày




“Nhiệm vụ hàng ngày yêu cầu: “Thông qua nghề bất kỳ của bản thân tăng ít nhất 1 điểm thiện cảm với một phú bà bất kỳ.” - Phần thưởng: [ 1 điểm nghề ].”



“Thế thôi à!?”

“Thế thôi.”

“Hết rồi à!?”

“Hết rồi.”



“Cái mẹ gì đây!?” - Chính Nam mộng bức: “1 điểm nghề mà cũng gọi là phần thưởng!? Quá bèo đi!”

“Nhiệm vụ hàng ngày đơn giản là thuận theo những việc ký chủ cần làm hàng ngày rồi dùng phần thưởng khích lệ thôi. Không lẽ ký chủ muốn nhiệm vụ hàng ngày phải khó, phần thưởng phải lớn, cần nhiều thời gian để hoàn thành hay sao?”

“Không phải như vậy.” - Chính Nam ngán ngẩm nói: “Nhưng tôi cho rằng nhiệm vụ hàng sẽ phải tập trung vào việc giúp tôi lên cấp chứ, hoặc ít nhất là giúp tôi mạnh lên bằng cách này hay cách khác. Tại sao lại là điểm nghề? Nghề nghiệp là để phụ trợ cho quá trình trưởng thành, bây giờ nhiệm vụ hàng ngày còn phụ trợ cho nghề nghiệp. Phụ trợ cho phụ trợ là đạo lý gì?”

“Ký chủ hiểu lầm rồi. Nhiệm vụ hàng ngày có 3 loại.

Loại thứ nhất yêu cầu ký chủ phải chiến đấu với phú bà sẽ có phần thưởng là điểm kỹ năng.

Loại thứ 2 cần ký chủ sử dụng nghề nghiệp như hiện tại sẽ có phần thưởng là điểm nghề.

Riêng loại thứ 3 có phần thưởng là điểm cấp sẽ yêu cầu ký chủ săn giết tại dã ngoại.”

“Còn có phân chia như vậy a.” - Chính Nam gật đầu: “Vậy nhiệm vụ hàng ngày hôm nay ngẫu nhiên là loại thứ 2.”

“Nhắc nhở ký chủ là nhiệm vụ hàng ngày sẽ được làm mới vào 12 giờ khuya hàng ngày, trường hợp ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm trước thì nhiệm vụ ngày hôm sau sẽ không xuất hiện. Nếu ngày thứ 2 ký chủ hoàn thành nhiệm vụ của hôm trước thì nhiệm vụ ngày đó sẽ ngay lập tức xuất hiện.”

“Hiểu rõ. Tức là tôi có thể dồn nhiệm vụ của 2 ngày vào để làm trong một ngày, chỉ cần tôi có thể xoay sở được thời gian là ổn cả, đúng không?”

“Không sai.”

“Hừm! Nếu Gia Nguyệt ở đây thì tốt rồi, chỉ cần làm một vài món ăn mới là có thể giỗ được con bé ngoan ngoãn giao ra điểm thiện cảm.” - Chính Nam vuốt cằm: “Tú Anh phú bà có điểm thiện cảm còn thấp, có thể dễ dàng tăng lên nhưng trước mắt vẫn là không nên tiếp xúc quá nhiều với yêu tinh này, tu vi và bối cảnh chênh lệch quá lớn, hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Như vậy, chỉ có thể trông chờ vào Diệp Liên Hoa.”

Có được mục tiêu cho mình, Chính Nam thu hết những quyển sách chưa đọc vào trong balo rồi rời khỏi Tàng Kinh Các.



Luyện Dược Sư công hội.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn kèm theo khói bụi và mùi cháy khét vang lên từ phòng của Diệp Liên Hoa.

“Lại là vị đại nhân ấy à?”

“Ừm, mấy ngày nay không biết đã nổ lô bao nhiêu lần.”

“Người này đến Hội Trưởng cũng không dám đắc tội, chúng ta vẫn là đừng nói ra nói vào. Đi thôi.”

“Đi đi đi.”



Trong phòng, Diệp Liên Hoa rất không có hình tượng nằm lăn trên mặt đất, khuôn mặt đen thui mang đầy phiền muộn: “Lại nổ lô, mình bị làm sao thế này!” - Cô nghiêng đầu nhìn qua mớ bòng bong trong phòng, nghiến răng nghiến lợi: “Đều là do hắn! Đúng vậy, là lỗi tại hắn.”

Mấy ngày nay Diệp Liên Hoa tâm thần đều có chút không yên, thỉnh thoảng ngẩn người không biết suy nghĩ chuyện gì dẫn tới luyện đan thất bại khá nhiều lần. Cô không muốn thừa nhận mình là người sai cho nên phải tìm ai đó để chịu tội thay.

“Không có việc gì làm cứ xuất hiện trong đầu bản tiểu thư làm gì!” - Diệp Liên Hoa như tìm được chỗ phát tiết tâm tình, cô siết chặt nắm đấm, hướng không khí tung quyền, vừa đánh vừa chửi: “Nói là muốn dạy bản tiểu thư luyện đan vậy mà mất tích mấy ngày cũng không thông báo một tiếng. Hừ, tốt nhất là chết luôn ở đâu đó đi, đừng về nữa.”

Cốc! Cốc! Cốc!

Đang lúc Diệp Liên Hoa bực mình thì có người gõ cửa. Cô quát lớn: “Ai!? Không có việc gì đừng tìm tôi.”

“Bà cô này đến tháng hay sao mà nóng nảy dữ vậy trời!?” - Chính Nam mộng bức, hắng giọng nói: “Là tôi, Chính Nam. Diệp tiểu thư, tôi có chuyện muốn gặp cô một lát.”

“Ch-ch-chính Nam! Anh… anh tới… tới rồi à!” - Diệp Liên Hoa từ dưới đất bật dậy, muốn chạy ra mở cửa nhưng cô kịp thời dừng lại. Liếc mắt nhìn xung quanh phòng, lại lấy ra một tấm gương nhỏ soi chính mình, cô la lớn: “Chờ… chờ tôi một lát.”

Diệp Liên Hoa cuống cuồng quay đầu chạy đi tắm, giữa đường không để ý đá bay một hộp dược liệu, một ly nước và cả cái lò luyện đan, cả phòng rối tinh rối mù, đổ vỡ khắp nơi.

“Làm cái gì vậy a!?” - Chính Nam nghe được trong phòng liên tục vang lên tiếng đổ vỡ, còn giống như tiếng lò luyện đan bị một cước đá bay, trong lòng đầy nghi hoặc: “Có lẽ đang luyện đan giữa chừng, chờ một chút vậy.”



30 phút sau, Chính Nam chờ phát bực, đang muốn quay đầu bỏ về thì cửa phòng mở ra. Diệp Liên Hoa tự mình ra mở cửa chứ không dùng cơ quan như lần trước hắn tới đây nữa.

“Anh còn biết trở về a!” - Diệp Liên Hoa trang điểm nhàn nhạt, một bộ đồ trắng tinh khôi, thuần khiết nhưng vừa thấy mặt Chính Nam liền mắng: “Đi đâu mấy ngày không thông báo với tôi 1 tiếng?”

Chính Nam dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Diệp Liên Hoa: “Cô mới luyện đan nổ lô, bảo tôi chờ ở cửa là để đi tắm sao?”

“T-tất nhiên… tất nhiên là không phải.” - Diệp Liên Hoa đỏ mặt, ánh mắt tránh né: “Tôi luyện đan lâu ra mồ hôi nhiều nên mới tắm thôi, không phải nổ lô… hay gì đâu. Anh cũng không muốn gặp tôi trong tình trạng toàn thân mồ hôi và khói chứ.”

“Cũng đúng.” - Chính Nam gật gù: “Có thể cho tôi vào không?”

“À! Mời… mời vào.” - Diệp Liên Hoa có chút luống cuống, hoàn toàn không có đại gia tộc thiên kim phong phạm.

Chính Nam đảo mắt quanh phòng một lần, trong lòng thầm nghĩ: “Còn nói dối là không nổ lô, cả phòng đều muốn bị nổ mất một nửa.” - Hắn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Diệp Liên Hoa, nói: “Mấy ngày trước tôi có việc gấp phải đi không kịp thông báo cho cô. Hôm nay vừa trở về tôi liền đến tìm cô đây.”

“Không… không sao.” - Diệp Liên Hoa gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh muốn đi đâu có liên quan gì tới tôi mà phải thông báo. Quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là hợp tác mà thôi, không hơn.”

“Ừ thì tôi có nói gì tới quan hệ đâu!” - Chính Nam trong lòng tỏ ra khó hiểu, ngoài mặt gật đầu, lạnh nhạt nói: “Không nói chuyện đó. Mấy ngày nay cô có theo phương pháp của tôi luyện Chân Khí Đan hay không? Có tiến bộ gì không thế?”

Nói tới luyện đan, Diệp Liên Hoa lập tức biến thành người khác: “Vẫn tập luyện nhưng chưa hoàn toàn thành thục. Có khi may mắn có thể luyện ra cực phẩm Chân Khí Đan, không may thì chỉ có thượng phẩm.”

Chính Nam gật đầu: “Không tệ! Cô chỉ cần tiếp tục luyện tập để nắm rõ từng bước là sẽ ổn thôi.” - Nói thật là hắn không hi vọng Diệp Liên Hoa có thể thật sự thuần thục luyện ra cực phẩm Chân Khí Đan trong thời gian ngắn như vậy, bởi vì nội tình cấp 3 Luyện Dược Sư của cô chưa đủ dày.

Chính Nam bước lại chỗ cái lò luyện đan nằm lăn lốc trên sàn, nhặt nó lên rồi nói: “Hôm nay thời gian có hạn, tôi chỉ xem cô luyện một lần để chỉ cho các chỗ sai, sau đó làm mẫu cho cô thêm một lần rồi có việc phải rời đi. Tranh thủ thời gian nào.” - Hắn thành thục rửa sạch lò luyện đan, chuẩn bị sẵn dược liệu cho Diệp Liên Hoa luôn.

“Vội như vậy a!” - Diệp Liên Hoa trong lòng không hiểu buồn rầu, yếu ớt gật đầu: “Nếu anh bận thì chúng ta tranh thủ thôi.”



Một tiếng sau, nhờ sự chỉ đạo sát sao của Chính Nam, Diệp Liên Hoa dễ dàng luyện ra một lò cực phẩm Chân Khí Đan, thành đan 3 viên.

Diệp Liên Hoa cười ngọt ngào, lau mồ hôi trên trán, nhặt lấy một viên cực phẩm Chân Khí Đan muốn bỏ vào miệng nhưng bị Chính Nam cản lại: “Cô làm gì thế? Không nói đan dược mới luyện ra vẫn còn nóng không nên ăn ngay, chỉ việc với phẩm chất đan dược này thì cô không nên sử dụng a.”

“Nóng thì không sao, Hòa Hợp Kỳ đã có thể kháng nóng lạnh.” - Diệp Liên Hoa bị Chính Nam nắm tay có chút ngại ngùng, thấp giọng nói: “Thế nhưng tại sao không thể ăn cực phẩm Chân Khí Đan, phẩm chất này đã rất tốt.”

“Tu vi đan mỗi người chỉ có thể sử dụng 1 lần, tin chắc chuyện này cô cũng biết chứ?” - Chính Nam chậm rãi thu tay về.

“Biết rõ.” - Diệp Liên Hoa gật đầu: “Từ lúc đột phá Hòa Hợp Kỳ tới giờ tôi chưa hề sử dụng Chân Khí Đan. Vốn ông nội tôi đã chuẩn bị cho tôi cực phẩm đan nhưng tôi không muốn chuyện gì cũng có người chống lưng cho nên mới tự mình luyện chế.”

“Quyết tâm không sai, rất đáng ghi nhận.” - Chính Nam gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thế nhưng trên cực phẩm đan còn có hoàn mỹ đan, tu vi cô còn chưa có đại viên mãn, không nên sử dụng đan dược sớm như vậy.”

“Hoàn mỹ Chân Khí Đan!?” - Diệp Liên Hoa bật cười, lắc đầu: “Anh có thể luyện ra cấp 2 hoàn mỹ đan dược đã rất kinh khủng, còn cấp 3 hoàn mỹ đan…”

Diệp Liên Hoa bỗng nhiên im bặt, cô dùng tay che miệng, 2 mắt trừng lớn nhìn Chính Nam: “Anh… anh… anh… không lẽ…”

Chính Nam ra dấu im lặng, khẽ nói: “Chuẩn bị cho tôi 1 phần dược liệu phẩm chất tốt nhất. Tôi nói là xem cô luyện một lần và tự luyện một lần, cô xong phần mình rồi thì tới lượt tôi.” - Hắn cầm theo lò luyện đan đi chuẩn bị, để lại sau lưng Diệp Liên Hoa đứng sững tại chỗ, chưa có tỉnh hồn.

Lát sau Chính Nam chuẩn bị xong lò luyện đan vẫn thấy Diệp Liên Hoa đứng tại chỗ mặt đầy nghi hoặc. Hắn cau mày hỏi: “Cô còn đứng đây làm gì thế?”

“Anh… năm nay bao nhiêu tuổi?” - Diệp Liên Hoa vẫn không có ý động đậy mà hỏi ngược lại Chính Nam.

“18 tuổi.” - Chính Nam cau mày: “Cô hỏi vậy là có ý gì?”

Diệp Liên Hoa đi một vòng quanh Chính Nam, ánh mắt tò mò nhìn từ trên xuống dưới: “Thật 18 tuổi a, không phải lão bất tử nào đoạt xá chứ?”

Chính Nam 2 mắt đen thui, gằn giọng nói: “Cô có muốn học luyện đan nữa hay không? Nếu không tôi đi về đây.”

“A! Đừng, đừng. Tôi lấy dược liệu cho anh ngay đây.” - Diệp Liên Hoa lập tức chạy đi chuẩn bị dược liệu. Nói đùa, cơ hội tốt như thế này không phải lúc nào cũng có, bỏ lỡ sẽ bị trời phạt a.

“Lại nói, hắn thật sự là thiếu niên thiên tài hay là lão bất tử nào đó có liên quan gì tới mình đâu. Mình…” - Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng Diệp Liên Hoa vẫn hi vọng Chính Nam là một tên trẻ tuổi Luyện Dược Sư mới tốt, còn tốt chuyện gì thì chỉ có cô tự mình hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.