Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 231: Chương 231: Nữ truy Nam




Bản thân Hồng Hi nếu chú ý cũng có thể làm được, nhưng đừng quên cô cao hơn ba người kia tới 2 đại cảnh giới, trong đó còn có mang tính nhảy vọt về chất Nguyên Anh Kỳ.

Còn Chính Nam, Luyện Thể Kỳ đó a!

Sức quan sát, khả năng nắm bắt thời cơ và khống chế sức mạnh chuẩn đến không thật. Hồng Hi dũng cảm suy đoán từ đầu đến giờ Chính Nam là cố ý cùng ba người kia chơi đùa… giết thời gian mà thôi.

Chính Nam quay đầu về phía Hồng Hi, vẫy tay cười. Từ lúc Bạch Nhãn mở ra hắn đã thấy cô ngồi đó xem, cảm tình cô nàng kia là lấy bốn người bọn họ ra làm trò giải trí!

“Này, cậu làm sao đánh gục ba người này bất thình lình như vậy được hả!? Tôi ngồi xem từ đầu đến cuối toàn thấy cậu tránh né với chạy không mà?” - Hồng Hi nhún người hai cái tới bên cạnh Chính Nam hỏi.

Chính Nam trừng mắt: “Nhìn thấy người ta bắt nạt tôi còn không ra tay giúp, trốn ở một bên xem thì cũng thôi đi, bây giờ còn ra đây hỏi tôi làm như thế nào. Tôi mới không nói cho cô biết, hừ!”

Từ thái độ tới lời nói của Chính Nam để Thiết Tam huynh đệ nằm dưới mặt đất đều há hốc mồm… hâm mộ.

Tiểu bạch kiểm trước mặt rõ ràng là... hờn dỗi Hồng đại tỷ a!

Chẳng lẽ nói… Hồng đại tỷ… bao nuôi tiểu bạch kiểm này!?

Nếu vậy thì mọi thứ đều thông rồi!

Hồng Hi giống như không nhận ra được kỳ quái mà sửng cồ trở lại: “Chuyện riêng của cậu tôi xen vào làm gì. Lại nói, có chút chuyện này còn không giải quyết được, có đáng mặt làm đàn ông không?”

“Tôi đàn ông hay không cô có muốn kiểm tra thử luôn và ngay không này? Chỉ sợ cô không dám thôi!”

“Bản tiểu thư không dám!? Trên đời này còn chưa có chuyện gì mà bản tiểu thư không dám! Tới, tới!”

“Tới thì tới a, tôi lại sợ cô hay sao!?”



Hai người cãi nhau vang cả một góc rừng nhưng cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Điển hình chó sủa là chó không có!

“Được rồi, không giỡn với cô nữa.” – Chính Nam liếc mắt nhìn Thiết Tam huynh đệ hỏi: “Ba người bây giờ muốn như thế nào? Hay để tôi báo cho tiểu Hoa hủy tư cách lên cấp của mấy người?”

“Đừng, đừng! Một khi bị công hội phát hiện dùng thủ đoạn ngoài luồng để lên cấp, nhẹ thì cấm nửa năm, nặng thì tịch thu huy chương, vĩnh viễn không được làm Dong Binh. Người anh em, không, đại ca, làm ơn giơ cao đánh khẽ.” – Thiết Hổ khóc than.

Ba người là cấp 1 Dong Binh, nếu bị báo cáo sự việc ngày hôm nay thì chắc chắn là bị khai trừ rồi.

Hồng Hi ngay lập tức chen vào: “Được rồi, đừng báo cáo họ…”

“Không báo cáo, cô nói dễ nghe nhỉ!?” – Chính Nam không phục: “Hôm nay là tôi may mắn đánh thắng ba người họ, lỡ tôi đánh không lại rồi ai thương tôi?”

Hồng Hi bĩu môi: “Nghe tôi nói hết câu đã, nhảy vào họng người khác như vậy làm gì?”

“Vậy cô nói đi. Lời khó nghe nói trước, hôm nay chuyện này không thể nào đơn giản cứ như vậy bỏ qua được.” – Chính Nam là người hiền lành, nhưng nếu phiền phức tìm tới trên đầu mà cứ vậy bỏ qua thì là nhu nhược rồi.

Hắn mới không nhu nhược!

Hồng Hi bước chậm tới gần Thiết Tam huynh đệ, mặt cười đầy nguy hiểm nói: “Tội chết có thể miễn như tội sống khó tha. Bản cô nương đã cảnh cáo các người nhưng các người không để vào tai mà còn tìm hắn gây sự, vậy thì chỉ có thể đánh cho mấy người nhớ.”

Chính Nam há hốc mồm, cô nàng này là muốn… dùng nắm đấm giải quyết.

Đúng là cái bạo lực nữ!

Chính Nam nhún vai đi khỏi hiện trường. Dù sao cũng là các nam đồng bào bị bạo hành, đứng một bên nhìn… không tốt lắm a.

Hồng Hi một trận hành hung xong, vừa phủi tay vừa đắc ý quay đầu lại đã thấy Chính Nam đi xa liền đuổi theo: “Này, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, làm gì đi vội vậy hả?”

Chính Nam nghe được tiếng Hồng Hi liền đau đầu. Đôi mắt của hắn lúc linh lúc không linh nói ra ai mà tin, vả lại hắn cũng không có muốn nói ra, cho nên hiện tại nha… chạy!

Vừa chạy còn vừa giải thích: “Tôi không nói đâu, cô đừng hỏi nữa.”

“Hôm nay cậu không trả lời cho bản cô nương, bản cô nương cho cậu nhừ đòn.”

“Cô vừa phải thôi, tôi muốn sẽ nói, cô cưỡng ép người khác làm chuyện không muốn như vậy không tốt lắm đâu. Cô gái phải biết rụt rè a!”

“Cái gì! Cậu dám nói tôi không biết rụt rè!? Cậu đứng lại xem tôi có đánh chết cậu không!”

“Tôi mới không ngu đứng lại cho cô đánh.”



Thế là một màn “nữ truy nam” nháo nhào đường phố khiến cả thị trấn gà bay chó chạy, may mà Hồng Hi ở thị trấn này danh tiếng đủ lớn, nếu không tiền đền đồ cũng đủ Chính Nam uống một bình.

Chạy tới Dong Binh công hội, Chính Nam lập tức nhào vào quầy thu ngân, trốn sau tiểu Hoa, một mặt khổ bức: “Tiểu Hoa, cô nhìn, chị của cô lại muốn bắt nạt tôi.”

“Tiểu Hoa em tránh ra, hôm nay chị phải cho tên tiểu bạch kiểm này hiểu rõ, vì sao hoa thì hồng mà nước biển lại mặn. Dám nói bản cô nương không biết rụt rè!” – Hồng Hi tính cách bạo lực nhưng lại không muốn người khác nói mình như vậy, Chính Nam đây là vô tình dẫm vào đuôi mèo rồi.

“Chị, bên trong công hội không được phép tư đấu, nhất là đối với những người đến trả nhiệm vụ.” – Tiểu Hoa cười vui vẻ.

Nhìn thấy bà chị bạo lực này cuối cùng có thể cùng một người khác phái “thân cận”, cô cảm thấy tương lai trời quang mây tạnh hẳn ra.

Chính Nam lập tức gật đầu, cho tiểu Hoa một ngón cái khích lệ: “Không sai, không sai! Này, bông hồng gai kia, tránh ra cho người ta trả nhiệm vụ.”

“Khốn kiếp! Bản tiểu thư không phải cú, chỗ nào có gai… A, hừ!” – Biết mình nói sai, Hồng Hi lập tức ngậm miệng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chính Nam.

Chính Nam rụt rụt cổ trả nhiệm vụ cho tiểu Hoa, mặt đầy khổ bức: “Tôi làm gì sai mà cô ngày nào cũng tìm tôi phiền phức vậy chứ!?”

Hồng Hi không đáp mà qua một bên gác chân lên ghế ngồi chờ Chính Nam, một bộ hôm nay không có đổ máu thì chuyện này không thể dừng được.

Tiểu Hoa mỉm cười nói: “Phần thưởng của anh đây. À, thông báo cho anh một tin vui, vừa rồi đã có người tới nộp đơn xin lên cấp, cũng là từ cấp 1 lên cấp 2, cho nên hiện tại đã có đủ 10 đơn.”

“Nói như vậy là tôi có thể lên cấp được rồi sao? Khi nào thì thi đấu bắt đầu?” – Chính Nam nghe được tin tức này cả người đều đến sức lực.

Rốt cuộc có thể lên cấp rồi!

“Ba ngày sau.” – Tiểu Hoa lấy từ trong ngăn bàn ra một lệnh bài đưa cho Chính Nam rồi nói tiếp: “Lệnh bài này tới ngày thi đấu sẽ là chứng nhận cũng như là thăm phân tổ của anh, giữ kỹ nha.”

Chính Nam lật qua lật lại lệnh bài trong tay, cảm thấy có chút nặng, ngoài ra không có gì đặc biệt.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô. Mà Tiểu Hoa, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng nếu phụ nữ ai cũng đều dịu dàng, ôn nhu như cô thì cánh đàn ông chúng tôi đỡ khổ a!”

Lời của Chính Nam lập tức được các nam đồng bào xung quanh hưởng ứng nhiệt liệt, cho đến khi…

Ầm!

Hồng Hi đập bàn: “Nói nhảm cái gì đó, xong rồi thì đi theo bản cô nương một chút, có việc cần nói riêng với cậu đây.” – Xung quanh đám dong binh bị cô quát một tiếng đều rụt hết cổ lại, thành thật ăn uống.

Chính Nam lắc đầu nguầy nguậy: “Không đi! Ba ngày nữa tôi còn phải thi đấu, cần nghỉ ngơi cho đầy đủ. Bây giờ mà đi với cô, lỡ ba ngày sau không xuống được giường thì thảm rồi.”

Lời này vừa ra, cả Dong Binh công hội đều tắt tiếng.

Thậm chí cả tiểu Hoa và mấy cô lễ tân khác đều há hốc mồm nhìn Hồng Hi và Chính Nam.

Hồng Hi khuôn mặt đỏ hồng, nắm đấm siết chặt phát ra tiếng ken két gai người.

“Tiểu… bạch… kiểm!!!”

Cô nghiến răng nghiến lợi rít lên từng chữ.

Chính Nam vốn là muốn nói “Đi với cô bị cô đánh cho ba ngày sau không xuống được giường, bỏ lỡ cuộc thi lên cấp thì thảm rồi”, thế nhưng chỉ mất bớt đi vài chữ đã để câu nói trở nên mờ ám không được.

Chuyện đã đến nước này, Chính Nam chỉ có thể ưỡn ngực, ngẩng cổ nói: “Được được, đi thì đi, có gì phải sợ chứ!”

Nhìn Chính Nam bị Hồng Hi xách như xách gà ra khỏi công hội, mọi người đều thay hắn cầu phúc, hi vọng không quá mức hại thân, hại thận a.

Hồng Hi lôi xềnh xệch Chính Nam ra khỏi thị trấn, vào một vùng rừng cây vắng vẻ dưới ánh mắt mờ ám, hâm mộ, thương cảm,… đan xen của mọi người.

...

Quẳng hắn xuống đất một cái, cô hậm hực nói: “Ba ngày sau thi đấu rồi, cậu có biết thể lệ như thế nào chưa?”

Chính Nam xoa xoa mông, nhăn nhó nói: “Cô còn như vậy không lấy được chồng đâu, sau này…”

Ngẩng đầu lên thấy Hồng Hi đang híp mắt nhìn mình, Chính Nam liền rụt cổ: “Chưa biết, không phải đến ngày thi sẽ được phổ biến sao?”

“Tôi phải nói cậu là tự tin hay là tự đại đây!?”

Hồng Hi lắc đầu ngao ngán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.