Sau 24 giờ, quá trình hoán huyết hoàn thành, cả Gia Như phú bà và Ngọc Ngân lần lượt nối tiếp nhau bước vào giai đoạn đào thải huyết mạch.
Đúng như Trang nói, đau đớn là không thể tránh khỏi.
Nghe tiếng hét thảm vang lên không ngừng, những người khác cho dù có nhiệm vụ trên thân cũng không thể nhịn được kéo tới xem.
Chính Nam đứng ra giải thích cho mọi người hiểu rồi để họ yên tâm trở về vị trí, còn hắn tiếp tục ở lại đây canh gác.
Thế nhưng mà hai cô gái la hét không ngớt khiến hắn nhức hết cả đầu, không thể nào tập trung suy nghĩ trận pháp được nên Chính Nam chỉ có thể bố trí cái trận pháp cách âm nhỏ.
...
Lại qua 24 giờ, liên hoàn trận pháp của Chính Nam trên lý thuyết là đã có thể hoạt động, nhưng trong thực tế còn có khá nhiều khó khăn cho nên còn phải hắn phải bố trí thử mới biết được.
Đáng mừng là hai cô gái đều đã ngừng la hét.
Trang phú bà cũng xác nhận với Chính Nam là tình trạng cả hai đều rất tốt, quá trình không có xảy ra sai lầm gì.
Bởi vì huyết mạch mạnh hơn nên Gia Như phú bà đã sớm bước vào giai đoạn thứ ba, giai đoạn cải tạo.
Chính Nam cũng đã nhận ra một điểm là huyết mạch mạnh hơn sẽ để cho giai đoạn đào thải nhanh hơn nhưng giai đoạn cải tạo sẽ lâu hơn và ngược lại.
...
24 giờ cuối cùng, Akatsuki mọi người đã thu hẹp vòng vây. Đúng như Chính Nam dự đoán, Ngọc Ngân đã tỉnh lại trước.
Cảm nhận được trong cơ thể sức mạnh cuồn cuộn, Ngọc Ngân vui mừng nhào xuống tế đàn, lao vào lòng Chính Nam, cười khúc khích nói: “Chủ nhân, cảm ơn anh, em thức tỉnh huyết mạch thành công rồi!”
Chính Nam chảy máu mũi a, hai cái bánh bao kia ép trước ngực hắn làm hắn cảm thấy toàn thân đều thư giãn. Tranh thủ hắng giọng nói: “Giáp a, mặc quần áo trước đi. Có cái gì chờ lát nữa Bắc Đẩu tỉnh rồi nói.”
Ngọc Ngân lúc này mới nhận ra mình đang gặp Chính Nam trong trạng thái Eva, cô la lên một tiếng biến mất vào trong không khí, bóng cũng không có.
Chính Nam dùng Bạch Nhãn nhìn kỹ Ngọc Ngân, cô gái này thức tỉnh Bạch Thủy Mẫu huyết mạch, dân gian gọi là con sứa.
Huyết mạch này giúp khả năng ẩn thân của cô lại cao thêm một tầng, hiện tại Chính Nam dùng Bạch Nhãn đã không thấy cô rõ ràng nữa mà là một bóng trắng mờ ảo như bóng ma, kinh mạch và huyệt đạo cũng đã bị ẩn mất. Đây không phải là trốn vào kẽ hở không gian, Ngọc Ngân là chính thức hòa vào với hoàn cảnh, thân thể cô tự điều tiết để đồng hóa với ánh sáng, màu sắc và mùi xung quanh mình.
Chính Nam đưa cho Ngọc Ngân thật nhiều đồ ăn để cô khôi phục lại thể lực, 3 ngày 3 đêm không ăn gì, cho dù Nguyên Anh Kỳ cũng cảm thấy không khỏe a.
Ngoài dự đoán của Chính Nam là 6 tiếng sau Gia Như phú bà mới tỉnh lại, thế nhưng trạng thái của cô rất không tốt.
Gia Như phú bà giống như biến thành cái hố đen vậy, mọi thứ xung quanh cô đều bị hòa tan khi cô chạm vào, không phải bốc hơi, không phải tan chảy, là trực tiếp bị hòa tan, phân giải ở cấp độ phân tử biến mất.
Tình hình này Chính Nam thấy quen thuộc a, lần trước Gia Nguyệt phú bà thức tỉnh Tường Quang huyết mạch cũng là như thế, nhưng là ánh sáng trắng, mà nó lại cứu người được cơ.
Ánh sáng đen này của Gia Như phú bà nhìn thế nào cũng không giống như thứ có thể cứu người!
Chính Nam lại phải hỏi quân sư của hắn: “Trang, Gia Như tình huống như thế nào? Không phải là Tường Quang huyết mạch sao?
Trang phú bà trầm ngâm một chút rồi nói: “Xảy ra chút biến dị trong quá trình thức tỉnh, có người đụng chạm vào vận mệnh của Lý Gia Như phú bà. Móa nó! dám vuốt mặt bà cô, đứa nào gan to bằng trời. Ký chủ yên tâm, lần này là lỗi của Trang không kịp thời phát hiện và cảnh báo ký chủ. Trang sẽ giải quyết chuyện này giùm ký chủ.”
Vừa lặn xuống nước, Trang phú bà lại ngoi lên nói: “À, nói tới biến dị lần này cũng không có gì không tốt, Lý Gia Như phú bà thức tỉnh là một biến dị bản của Tường Quang huyết mạch, gọi Tịch Quang huyết mạch. Tịch Quang, Tịch Diệt chi Quang a, nếu kiểm soát tốt nó sẽ không kém hơn Tu La huyết mạch, thế nhưng nếu để Lý Gia Như phú bà nổi khùng lên, hắc hắc, thương thế do tia sáng màu đen kia gây nên sẽ không thể chữa được bằng đan dược dưới cấp 5 đâu. Ký chủ tự lo cho tốt đi.”
Chính Nam mộng bức!
Nghe có vẻ lợi hại a, giống như… bom phản vật chất.
Nhìn Gia Như phú bà một mặt ngơ ngác, Chính Nam lên tiếng: “Bắc Đẩu, tỉnh lại đi. Bắc Đẩu!”
Gia Như phú bà giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cô là Chính Nam đang đứng ở không xa cùng với Giáp hộ pháp.
“Em… em bị gì thế này? Tại sao em... lại phát ra thứ này, em không phải là Tường Quang huyết mạch sao? Không phải là ôn nhu ánh sáng trắng sao?”
Gia Như phú bà dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chính Nam. Tường Quang huyết mạch là hắn nói cho cô biết, Gia Nguyệt cũng từng biểu diễn qua cho cô xem, nhưng không hề giống với tình trạng bây giờ a!
Chính Nam tháo ra mặt nạ nhìn cô cười nói: “Không có gì đâu, huyết mạch của em xảy ra chút vấn đề khi thức tỉnh nên bị biến dị thành Tịch Quang huyết mạch, Tịch Diệt chi Quang á. Thay vì vừa có thể phá hoại, vừa có thể trị thương Tường Quang thì Tịch Quang của em đã bỏ đi khả năng trị thương, thay vào đó là tăng mạnh khả năng phá hoại.
Nói cách khác, riêng về khả năng chiến đấu thì huyết mạch này của em sẽ không yếu hơn Tu La huyết mạch của “Tu La” Tú Anh đâu.”
Nghe được Chính Nam nói, Gia Như phú bà mới bình tĩnh lại. Cô dùng tâm trí điều khiển huyết mạch của mình thu vào cơ thể, lát sau cô đã trở lại bình thường.
Đang muốn hướng Chính Nam khoe khoang, Gia Như phú bà lại phát hiện hắn đang một mặt nước dãi ròng ròng nhìn mình, cô mới nhớ ra mình không có mặc quần áo.
Gia Như phú bà la lên thất thanh, như một làn gió chạy vào rừng cây, sột soạt một lúc mới trở lại, giọng đầy tức giận nói: “Anh thật quá đáng!”
Chính Nam bĩu môi: “Anh ở đây chờ hai cô 3 ngày 3 đêm, ngủ cũng không dám ngủ, nhà vệ sinh cũng không dám đi, chỉ sợ có vấn đề xảy ra. Bây giờ cho anh nhìn một chút rất quá đáng sao?”
Hai cô gái trừng mắt Chính Nam, trong lòng vừa tức giận, vừa cảm động. Mỗi người ôm lấy một cánh tay hắn, cùng nhau trở về Thanh Vân Tông.
Chính Nam sau 3 ngày 3 đêm không ngủ không nghỉ, công sức cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
...
Trở về Thanh Vân Tông, Chính Nam cùng mọi người họp thông báo Bắc Đẩu và Giáp thức tỉnh huyết mạch thành công, đồng thời Bắc Đẩu cũng sẽ được điều đi xa làm nhiệm vụ một thời gian dài nên sẽ vắng mặt trong các nhiệm vụ sắp tới.
Sau đó mọi người giải tán.
Chính Nam trở về phòng mình nghỉ ngơi, 3 ngày 3 đêm không ngủ khiến hắn khá mệt mỏi, minh tưởng cũng không sai nhưng vẫn là nên ngủ để cơ thể được nghỉ ngơi toàn diện.
...
Ngủ một mạch tới gần trưa ngày hôm sau, Chính Nam mới tỉnh lại. Hắn vội vội vàng vàng trở về Hà thành tìm Gia Như phú bà, hôm nay cô phải lên đường trở về Thiên Hà thư viện rồi.
Đang cùng Gia Nguyệt phú bà đùa giỡn trong phòng, nghe được tiếng gõ cửa, Gia Như phú bà chạy ra mở cửa phòng.
Thấy Chính Nam mặt đầy tươi cười đứng ở cửa nhìn cô, Gia Như phú bà vui mừng nói: “Anh tỉnh rồi sao, em còn sợ anh ngủ tới tối không kịp gặp nhau nữa đây.”
Chính Nam không chút kiêng kỵ cho cô cái công chúa ôm rồi đi vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Làm sao quên được Gia Như phú bà a, đừng nói ngủ, chết rồi anh cũng phải sống lại để tiễn em chứ.”
Gia Như phú bà nũng nịu: “Nói bậy bạ không à~, Gia Nguyệt còn ở trong phòng đây.”
Chính Nam cười haha bế Gia Như phú bà tới giường, đặt cô xuống rồi nói: “Gia Nguyệt, chúng ta tới chơi trò gia đình. Anh là baba, Gia Như là mama, còn em là con gái nhỏ có được không?”
Gia Nguyệt phú bà phụng phịu: “Em không phải con nít, mới không chơi trò trẻ con ấy. Em cũng là mama.”
Chính Nam và Gia Như phú bà liếc nhau rồi cùng cười phá lên. Chính Nam nói: “Nếu em cũng là mama vậy ai làm con gái nhỏ chứ?”
Gia Nguyệt phú bà nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy em là con gái nhỏ, nhưng sau này em phải là mama.”
Ba người giỡn thành một đoàn cực kỳ vui vẻ cho tới giờ ăn trưa, Chính Nam lại ra tay thể hiện tài đầu bếp của mình, cũng coi như làm bữa tiệc nhỏ tiễn Gia Như phú bà.
Buổi chiều, Chính Nam tranh thủ luyện một bộ trang bị để đưa cho Gia Như phú bà trước khi cô đi, vừa là phần thưởng nhiệm vụ, vừa là món quà nhỏ.
“Gia Như, đây là bộ trang bị cho em. Tịch Quang huyết mạch của em tuy mạnh nhưng tiêu hao cũng không nhỏ, cố gắng tu luyện nhé.” - Chính Nam đưa hộp quà hắn gói kiểu hiện đại cho Gia Như phú bà, bên trong là một bộ thiếp thân sáo trang, còn kèm thêm cả một bộ trang sức.
Gia Như phú bà cũng rơm rớm nước mắt nói: “Em biết rồi, em sẽ cố gắng tu luyện rồi trở về giúp đỡ anh.”
Chính Nam thấy không khí có chút bịn rịn nên tranh thủ mở cái trò đùa. Hắn truyền âm nói: “Còn nhớ phải tu luyện vài chỗ quan trọng khác nữa nha, hắc hắc.”
Gia Như phú bà đang cảm động đâu, bị hàng này hèn mọn một câu làm cô chỉ muốn đạp hắn một cái.
Cô gắt gỏng truyền âm lại: “Chỉ có nhiêu đó thôi, anh thích xài thì xài, không thích em cho người khác.”
Chính Nam lập tức nhận sợ: “Đừng a! Bé bé xinh xinh cũng không sai, haha.”
Bị Chính Nam chọc ghẹo, Gia Như phú bà cũng không buồn nhiều nữa. Cô leo lên xe ngựa, vẫy tay tạm biệt mọi người rồi lên đường.