Tú Anh phú bà cũng ra tay nhanh không kém.
“Tuyền Qua Tế Tự” - một cái lốc xoáy hình thành cực nhanh quấn lấy Vương Hòa không cho hắn di chuyển thêm, toàn bộ hỏa cự nhân bị nhốt bên trong lốc xoáy.
Chính Nam vỗ tay khen ngợi: “Được a, lốc xoáy lớn như vậy sẽ khiến cho đối phương bị kiềm chế rất mạnh, lại hạn chế ngọn lửa kia tiếp xúc với không khí. Không ra 3 phút, ngọn lửa kia sẽ tự tắt. Đáng tiếc...”
Nguyệt Vịnh giãy nảy lên nói: “Hắc Vô Thường thần sứ, chị như vậy quá không nói nổi a. Em còn chưa có ra một chiêu nào đâu.”
Tú Anh phú bà bị mọi người dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, cô cũng cảm thấy toàn thân không khỏe, vội vàng thanh minh: “Khụ... khụ... mọi người đừng lo, tôi cũng không có khả năng duy trì lốc xoáy lớn như vậy quá lâu, chưa nói tới hắn sẽ không đứng im chờ chết trong đó chứ.”
Như để chứng minh cho lời của Tú Anh phú bà, Vương Hòa ở bên trong lốc xoáy cũng sử dụng bản thân mình làm mắt bão, tự xoay tròn ngược theo chiều của lốc xoáy, tiến tới trung hòa nó.
Cảm thấy lốc xoáy dần yếu đi, mọi người mắt sáng choang, chuẩn bị sẵn sàng.
Vừa thoát ra khỏi lốc xoáy, Vương Hòa đang muốn mở miệng trash talk vài câu nhưng chờ đợi hắn chính mà mưa bom bão đạn.
“Lăng Sát” - Bạch Hổ thần sứ Vũ Tuyết phú bà.
“Hoa Tiên Vũ” - Giáp hộ pháp Vũ Vân.
“Băng Lôi Tế Tự” - Hắc Vô Thường thần sứ Tú Anh phú bà.
“Toản Tâm Tụ Tiễn” - Bạch Vô Thường thần sứ Ngọc Ngân phú bà.
“Thực Cốt Nguyệt” - Bính hộ pháp Nguyệt Vịnh.
“Toái Nguyên Kích” - Lam Chiến.
“Toái Nguyên Chú” - Ất hộ pháp Lam Phụng.
...
Chính Nam một mặt thương cảm nhìn Vương Hòa, thì thầm nói: “Biến lớn như vậy làm gì a, không phải làm cái đích cho mọi người tấn công sao, haiz.” - Thế nhưng hắn vẫn không hài lòng cách mọi người phối hợp với nhau.
“Aaaaaa! Nộ Hỏa Lãng”
Vương Hòa gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi nhảy lên cao, trên thân của hắn từng đợt bão lửa tỏa ra xung quanh phạm vi thật lớn, nhiệt độ cũng không thấp khiến cho mọi người phải liên tục rút lui.
Chính Nam sớm nhận thấy điều này nên đã bay lên cao trước, hắn cũng không nhắc nhở để những khác tránh né mà để họ tự chịu những gì họ gây ra.
Chật vật rút lui khỏi phạm vị ảnh hưởng, mọi người lại tiếp tục phần của mình tấn công tiếp.
Vương Hòa mặc dù tu vi nghiền ép hầu hết mọi người nhưng như Chính Nam đã nói, hắn quá chậm và duy trì trạng thái Hỏa Linh Thể hiện tại quá hao tổn nguyên khí.
Chỉ qua hơn 5 phút, hắn đã không còn uy mãnh như lúc đầu.
Chiến cuộc dần nghiêng về một phía khi băng hệ công kích của Vũ Tuyết phú bà và Tú Anh phú bà khắc chế tuyệt đối Vương Hòa, Hỏa Linh Thể của hắn cũng đã mất đi nhiệt độ và thu nhỏ hơn lúc đầu rất nhiều.
Sau 10 phút, tất cả mọi người đều chật vật, thở hổn hển đứng xung quanh đã gục xuống đất Vương Hòa, đánh dấu một thắng lợi không dễ dàng.
Chính Nam lúc này mới hạ xuống nói: “Rất tốt a, mọi người đều thật sự cố gắng.” - Nói, một chiêu Châm Huyệt đánh vào huyệt Tiền Đình của Vương Hòa, trực tiếp kết liễu hắn, một lời cũng không muốn nói thêm.
Mọi người đều mộng bức, tại sao chiến thắng nhưng Chính Nam không có chút nào vui vẻ, không có chút nào hào hứng hết vậy?
Chính Nam cúi người nhặt lấy nhẫn chứa đồ của Vương Hòa rồi nói: “Đi, cứu người trước, trở về tôi có rất, rất nhiều việc cần nói với mọi người.” - Dứt lời hắn dẫn đầu đi tới một nơi hẻo lánh phía sau Liệt Hỏa Môn bản doanh.
Mọi người nhìn nhau rồi im lặng đi theo, không ai nói gì, cũng không ai truyền âm để hỏi thăm.
...
Phía sau núi, một mật đạo dưới lòng đất dẫn tới một dãy các phòng khép kín hiện ra trước mắt mọi người.
Chính Nam nói: “Ở đây có tổng cộng 100 gian phòng, mỗi gian phòng có hai tới ba cô gái đều bị Vương Hòa nuôi nhốt để lấy máu. Do thời gian dài không tiếp xúc với ánh sáng và bị bạo hành nên họ sẽ có xu hướng sợ người, mọi người nên nhẹ nhàng giao tiếp với họ. Tôi ra ngoài chuẩn bị Khởi Nguyên chiến hạm rồi cùng nhau rút lui.”
Chính Nam dẫn theo Lam Chiến ra ngoài, tránh chạm mặt các cô gái kia. Hắn không biết các cô có xuất hiện tâm lý ám ảnh chán ghét đàn ông hay không, nhưng cứ tránh đi cho chắc chắn.
...
Khoảng 30 phút sau, Chính Nam cho Khởi Nguyên chiến hạm từ trên bầu trời chậm rãi hiện hình rồi hạ xuống.
Phía dưới, ngoài 6 người của Akatsuki ra thì còn có 233 cô gái được cứu ra, tất cả đều vàng vọt, xanh xao, gầy đét và run lẩy bẩy, thậm chí có người đã ánh mắt tan rã, không có tiêu cự, ngơ ngơ ngác ngác.
Nhìn thấy một chiếc thuyền bay lớn bằng cả tòa thành hạ xuống trước mặt mình, các cô đều sợ hãi chạy tán loạn, có người thậm chí còn ngất đi khiến Chính Nam hết sức bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng sợ, đây là “Khởi Nguyên chiến hạm”, là công cụ để di chuyển mà thôi, sẽ không làm hại ai cả.”
Lời nói của Chính Nam mang tới chút ít tác dụng, một số người trốn sau các phú bà và hộ pháp, số khác núp sau cây cối, tảng đá… thò đầu ra nhìn, nhưng không ai dám tới gần.
Các thành viên Akatsuki cũng tham gia khuyên nhủ mới khiến các cô gái bĩnh tĩnh hơn và xếp hàng lên thuyền, chỉ là Chính Nam phát hiện còn có một cô bé núp đằng sau tảng đá lớn, hai tay ôm lấy vai run lẩy bẩy.
Hắn đứng phía sau tảng đá nói: “Cô bé, không có gì phải sợ, anh và những người khác đến đây để cứu em. Từ giờ về sau sẽ không ai hại em nữa, đừng sợ.”
Cô bé giống như không có nghe thấy lời Chính Nam nói mà vẫn tiếp tục chôn đầu giữa hai đầu gối mình thút thít, đôi vai gầy vẫn run rẩy từng cơn.
Chính Nam chờ một lát vẫn không thấy cô bé phản ứng, hắn tự mình đi vòng qua tảng đá để nhìn cô bé rồi ôn nhu nói: “Này, không việc gì phải sợ. Em có đói bụng không?” - Hắn tháo xuống mặt nạ, cười dịu dàng, trên tay còn cầm một cái Donut thường làm cho Gia Nguyệt phú bà.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bánh trong tay Chính Nam không chớp mắt, nuốt nước miếng liên tục.
Chính Nam sững sờ, cô bé này không phải nhân loại, bởi vì hắn đã thấy cô bé tròng mắt màu vàng và hai lỗ tai có lông mao như tai mèo.
Thấy Chính Nam nhìn lỗ tai mình, cô bé sợ hãi gục đầu xuống, hai tay ôm lấy tai, tiếp tục run rẩy.
Chính Nam tò mò nói: “Anh có thể sờ nó được không?”
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, giương to đôi mắt nhìn Chính Nam ngu ngơ.
Chính Nam đau lònga!
Cô bé này là bán thú nhân, lại nghe không hiểu tiếng người, rõ ràng là bị vứt bỏ từ bé.
Hắn nhét cái bánh vào tay cô bé rồi dùng tay mình chỉ chỉ lỗ tai, ra hiệu là hắn muốn sờ thử.
Cô bé rụt rè gặm gặm bánh, khẽ gật đầu.
Chính Nam đưa tay ra vuốt ve lỗ tai cô bé. Cảm giác thật sự giống tai mèo, hắn nhịn không được gãi gãi hai cái.
Cô bé toàn thân run lên từng trận, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ rất hưởng thụ.
Chính Nam thở dài, xoa đầu cô bé rồi bế cô bé lên.
Rõ ràng là nửa người, nửa thú nhưng vì không có dạy dỗ nên chỉ sống bằng bản năng thú, thích được vuốt ve nhưng không biết nói chuyện.
Bị Chính Nam bất thình lình bế bổng lên, cô bé sợ hãi quờ quạng lung tung rồi đánh rơi chiếc bánh đang ăn dở.
Nhìn cô bé một mặt tiếc nuối ngó chừng miếng bánh trên mặt đất, Chính Nam lại lấy ra một cái bánh khác đưa cho cô bé, dịu dàng nói: “Ăn cái này đi, cái kia rơi rồi không ăn được nữa.”
Cô bé hai mắt tỏa sáng cầm lấy chiếc bánh rồi cuộn mình trong lòng Chính Nam gặm lấy gặm để, một mặt hạnh phúc.
Thấy Chính Nam trở về chậm, trên tay còn bế theo một cô bé 5 6 tuổi, Ngọc Ngân phú bà tò mò hỏi: “Anh đi tìm cô bé này sao? Vừa rồi sao em không thấy cô bé này nhỉ?”
Có người lạ lại gần, cô bé lập tức run rẩy, úp mặt vào ngực Chính Nam, giống như làm như vậy sẽ an toàn hơn.
Chính Nam xoa đầu cô bé nói: “Là một cô bé bán thú nhân, vừa nãy cô bé trốn khá kỹ nên chắc là em không nhìn thấy thôi. Không có gì phải sợ, mọi người ở đây đều là người tốt.”
Tú Anh phú bà nói: “Nên trở về thôi.”
Chính Nam gật đầu rồi đưa cô bé cho Ngọc Ngân phú bà bế khiến cô một trận rối loạn tay chân.
Giết người thì không nháy mắt, bế cái cô bé thì lại không biết làm a!
“Khởi Nguyên chiến hạm” cất cánh bay lên bầu trời, để lại phía sau là tan hoang Liệt Hỏa Môn với hố lớn hố nhỏ, chứng tỏ nơi này vừa trải qua một trận chiến, nhưng hiện tại tất cả đều đã kết thúc.
Mất khá nhiều thời gian để bay từ Liệt Hỏa Môn về đến Thanh Vân Tông, đây là Chính Nam lo có người không quen sẽ bị say máy bay nên bay bằng một nửa vận tốc tối đa, nếu không hắn mở hết tốc lực, không quan tâm tiêu hao thì chỉ khoảng chưa tới 10 phút sẽ tới nơi.