Tiểu Bạch Kiếm

Chương 5: Chương 5: Chương 5: Lễ vật




Trước mặt người lạ có thể vĩnh viễn lạnh lùng trầm mặc không nói gì như Vương Phục Hưng lại có thể ngồi trong phòng lặng im xem đệ làm bài tập một cách lặng lẽ mà không nói gì. Vương Phục Vũ có thể trong một đêm làm hết bài tập được giao về trong hai tháng nghỉ hè, gần như không một đứa trẻ nào làm được. Vương Phục Hưng đối với Vương Phục Vũ có quy định có thể nói là bất di bất dịch, đúng 9h30 là ra khỏi phòng của đệ đệ, không can thiệp vào việc đệ đệ hắn làm. Rời phòng, thuận tay đóng cửa phòng, trong phòng khách, Hổ Tử cùng Yên Đế vẫn còn ngồi xem tivi. Hổ Tử cùng Yên Đế hai người bề ngoài đã hoàn toàn bất đồng, tính cách cũng hoàn toàn là hai cực trái ngược, nếu không phải có Vương Phục Hưng làm trung gian hòa hoãn thì cũng rất khó tưởng tượng hai người kia sẽ đối xử với nhau như thế nào. Cho nên mỗi lần ba người cùng đi ra ngoài hoạt động, vẻ ngoài lạnh như băng của Yên Đế có thể đánh gụi trái tim bao thiếu nữ cùng cơ thể bưu hãn đến cực điểm của Hổ Tử đề theo bản năng lấy Vương Phục Hưng làm trung tâm, từ nhỏ đến lớn luôn luôn là như vậy, đã sớm hình thành cái gọi là bản năng, không ai cảm thấy không thỏa đáng cả.

Vương Phục Hưng phất phất tay, đem hai người đuổi về phòng của họ. Căn nhà bố trí làm bốn phòng ngủ và hai sảnh. Yên Đế, Hổ Tử, hai huynh đệ Vương Phục Hưng vừa vặn mỗi người một phòng. Tại thành phố Hoa Đình tương đối phồn hoa này, một căn nhà như vậy, cùng với trang thiết bị lắp đặt bên trông, toàn bộ tính toán tới cũng phải đến số tiền với bảy số không. Một cái tiểu tử nghèo mời mỹ nữ đi ăn cơm chỉ gom góp trong người được có mấy chục đồng lại có thể ở nơi này, đúng là không phù hợp với lẽ thường lắm.

Vương Phục Hưng ngồi một mình trên ghế salon bằng da thặt, cảm thụ sự mềm mại thoải mái. Rót một cốc nước, nằm ngửa xuống nhìn chằm chằm lên trần nhà đang chiếu rọi ra ánh sáng ấm áp, suy nghĩ xuất thần. Cuộc sống của hắn thủy chung không có quy luật, gần nhất là trong năm nay, càng là đần độn. Nói trắngmột điều là, đối với các bà mẹ đang muốn gả con gái đi, cái tiêu chuẩn không có công ăn việc làm tử tế, thay đổi công việc như thay quần áo, làm đủ mọi việc từ thoải mái nhẹ nhõm cho đến vất cả khổ cực, nhưng thường thường chỉ làm được hai thang là lại cầm tiền lương cuốn gói. Hai tháng gần đây nhất hắn luôn trong tình trạng thất nghiệp, ăn xong lại ngủ, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, tiêu sái nhưng mà chán chường.

Trong mắt Vương Phục Vũ, lão ca của hắn không nghi ngờ gì là thần bí nhất, hắn cảm tưởng không có gì có thể làm khó được ca ca của hắn. Khi hắn lwn lớp năm tiêu học, cũng chưa hiểu cái gì làm ảm đạm đau thương, nhưng lại vô cùng cố chấp cho rằng ca ca của hắn có câu chuyện của nam nhân. Một năm trước đột nhiên từ một khu ổ chuột đói rách ở Thượng Hải chuyển tới chỗ thoạt nhìn khá hào hoa này, sau đó còn có tiền cho mình vào học tiểu học. Cũng nhờ Vương Phục Hưng chỉ điểm vào Vương Phục Vũ vỡ lẽ ra được nhiều chuyện. Vương Phục Vũ cũng không ngốc, tại thời điểm ca ca của hắn vừa xoa đầu hắn, vừa nói rằng Sở Tiền Duyên lão sư có thể biến thành chị dâu của hắn, trong ánh mắt của Vương Phục Hưng vô cùng bình tĩnh, có thể còn có chút coi thường nữa.

Sở Tiền Duyên, nữ giáo viên xinh đẹp chủ nhiệm lớp mình, vô luận có đi tới đâu cũng là một mỹ nữ tâm điểm trong mắt nam nhân khác, thế nhưng sao trong mắt ca ca của mình lại không hề có một điểm hứng thú.

Vương Phục Vũ còn không có hoàn toàn thành thục để nghĩ ra chuyện đó, Chính hắn, còn có ca ca, còn có Hổ ca, còn có Yên Đế ca đều sinh hoạt vô cùng bình tĩnh. Thỉnh thoảng có Diệp bá bá qua lại, trong trí nhớ của Vương Phục Vũ, mỗi lần tới đây đều mang vẻ mặt âm tram, vội đến, vội đi như một người khách qua đường.

Đêm, chín giờ bốn mươi năm phút.

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên rất đột ngột, nhu hòa trầm ổn.

Vương Phục Hưng nằm trên ghế sa lon, mắt nhìn chằm chằm vào chùm đèn thủy tinh, tay không ngừng lay động chén trà có chút giật mình.Hắn hơi cau mày, trong ánh mắt phục hồi sự linh động, đứng dậy đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một đôi trung niên nam nữ ăn mặc đồ khá lịch sự. Nam nhân khí độ trầm ổn, mái tóc hoa râm nhưng vẫn còn nhìn thấy rất rõ vẻ anh tuấn, một thân âu phục lịch thiệp. Nhìn hắn có một loại cảm giác nhân sỹ thành công trong cuộc sống, không giận mà uy.

Ở bên cạnh hắn, một nữa nhân trung niên có khí chất ung dung lẳng lặng ôm tay người đàn ông, bộ dạng thùy mị vẫn còn có thể tháy lờ mờ phong thái lúc trẻ làm nhiều người phải xốn xang. Hai người nhìn thấy Vương Phục Hưng, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ như bậc phụ mẫu nhìn thấy con mình sau lâu ngày xa cách.

Vương Phục Hưng có chút ngạc nhiên, sờ sờ cằm trầm mặc nói:” Cha, mẹ sao hai người lại đến đây.

Trung niên nam nhân nghe thấy vậy sắc mặt khẽ biến thành âm tram, hừ một tiếng, không nói điều gì cả.

Ngược lại là nữ nhân nhìn nhìn Vương Phục Hưng, không nén nổi sự mừng rỡ, ôn nhu cười nói: “Ba của ngươi đến Hoa Đình tham gia một cái hội nghị đỉnh cao, vừa vặn ngươi cũng ở Hoa Đình, cho nên ta cũng đi qua thăm ngươi, xem ngươi dạo này có khỏe không.”

Vương Phục Hưng gãi gãi đầu, tựa hồ cảm thấy đứng như thế này không thích hợp, bèn đứng lùi lại cho hai vợ chồng trung niên tiến vào phòng khách, lúc này mới cười nói: “Ta rất tốt. Ăn uống không lo, đoán chừng cả cuộc đời cũng chỉ có ngồi ăn chờ chết.”

Trung niên nam tử hừ lạnh một tiếng, thần sắc bất mãn nói một câu không có tiền đồ, trong giọng nói có sự tiếc nuối của việc rèn sắt không thành thép.

Vương Phục Hưng bất động thanh sắc, biểu lộ bình tĩnh, đi vào phòng ngủ của Hổ Tử cùng Yên Đế, đem hai người đá dậy, thậm chí Vương Phục Vũ cũng lôi ra, tất cả đều có mặt ở phòng khách với hai vợ chồng trung niên. Hổ Tử rất bình tĩnh, mỉm cười chào :” A thúc, a di.” Ngược lại kẻ không sợ trời không sợ đất như Vương Phục Vũ lại có chút không tự nhiên, nhỏ giọng hô:” Diệp bá bá.” Rồi đứng ở cạnh bên Vương Phục Hưng không nói câu nào.

Bầu không khí thoáng lúng túng, trung niên nam tử cùng Vương Phục Hưng quan hệ có chút quỷ dị, ngược lại là trung niên nữ tử đối đãi Vương Phục Hưng rất thân thiết, lôi kéo tay của hắn, hỏi han ân cần, đánh mắt yêu thương, mặt khác mấy kẻ đứng nơi này thì bị coi như không khí.

Yên Đế tâm tư tỉnh táo nhạy cảm, liếc mắt nhìn Hổ Tử, hai người trở về phòng mình một cách im lặng. Vương Phục Vũ cũng tìm cơ hội chuồn đi, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại vợ chồng trung niên cùng Vương Phục Vũ.

“Cha, mẹ, đêm nay các ngươi ngủ phòng ta, ta qua bên phòng Tiểu Vũ ngủ một đêm cũng không sao.” Vương Phục Hưng cười nói, rót thêm nước vào hai chén trà trước mặt.

“Ân, ba của ngươi cùng Gấm Triều tập đoàn ngày mai có một hợp đồng muốn ký, đã xong phải trở về Bắc Bình rồi, ngày mai để cho hắn đi một mình đi, ta dẫn ngươi đi mua mấy bộ quần áo, ngươi đứa nhỏ này, làm cái gì cũng đều quá qua loa, ăn mặc sao lại lôi thôi lêch thếch đến vậy, tiền còn đủ sao? Ta cũng không tiếc ngươi, ba ngươi cũng không có thiếu tiền, để ta bảo ba ngươi đưa cho ngươi thêm.”

Nữ nhân dịu dàng cười nói, trong vẻ tươi cười tràn đầy thần sắc hiền lành. Trung niên nam nhân nghe xong cũng dứt khoát, có lẽ thật sự tính cách là mặt lạnh tim nóng, không nói hai lời đem cái ví quăng tới, tức giận nói: “Đều lấy đi, không đủ ta lại đi lấy, mẹ nuông chiều thì con hư, đạo lý kia ai cũng đều không hiểu, ài.”

Nữ nhân oán hận trừng trừng nhìn trượng phu , lúc này mới mỉm cười nhìn qua Vương Phục Hưng.

Chỉ có điều Vương Phục Hưng lại liếc qua cái ví trước mặt, lại đẩy trở về, cười nói: “Ta đây còn có tiền, đủ rồi.”

Trung niên nhân liếc mắt nhìn hắn, do dự nhìn xuống, lạnh giọng mở miệng nói: “Lần trước chuyện Hàn BácVăn, là ngươi làm hay sao?”

Vương Phục Hưng sửng sốt một chút, yên lặng gật đầu.

Trung niên nam nhân lập tức hổn hển mắng: “Mãng phu! Đùa nghịch không nói, chuyện bàng môn tả đạo như thể cũng có thể làm ra hả, chuyện của ta cần gì ngươi phải ra mặt, coi như là tại Hoa Đình, ngươi cũng cho ta thành thật một chút, tại đây còn như vậy, ta nện đứt chân của ngươi, ngươi có tin không?”

Vương Phục Hưng vuốt cái mũi cười khổ, một điểm phản bác ý tứ cũng không có.

“Ngươi ồn ào cái gì vậy? Có cái gì thì từ từ mà nói, Hưng nhi như vậy chẳng phải vì muốn tốt cho ngươi sao? Rồi nói sự kiện kia không phải không có ai phát hiện ra sao, chuyện cũng sớm qua rồi, giáo huấn nhẹ nhàng là được rồi, sao vậy, ngươi còn muốn ăn thịt người a?”

Nữ nhân trừng mắt, trực tiếp phản bác qua, nhìn xem Vương Phục Hưng ánh mắt, tràn đầy cưng chìu thần sắc.

Nam nhân thở dài ra vô lực, một hồi vô lực, xem ra ngày thường sợ vợ là một nam nhân tốt, cuối cùng mới hung hăng trừng mắt nhìn Vương Phục Hưng , trầm giọng nói: “Giết người phải đền mạng đó, có một số việc, không nhất định như vậy là tốt. Chuyện của ta không tới phiên ngươi nhúng tay, xú tiểu tử, chỉ trở ngại chứ không giúp gì, ngươi muốn giúp ta, liền cút về Bắc Bình cho ta, sản nghiệp của ta giao cho ngươi, ta dẫn mẹ ngươi đi du lịch, ngươi dám tiếp?”

Lời này nếu như đặt ở Bắc Bình bất kỳ nơi nào nói ra, chỉ sợ đều có thể khiến cho sóng to gió lớn, Diệp Thiên là ai? Bắc Bình Thiên Thính tập đoàn chủ tịch, sản nghiệp của hắn, hầu như trải rộng trên tất cả các thành phố lớn của cả nước, bất động sản, ngành điện tử, ngành ô tô, ngành y dược , quan hệ rộng rãi, thân gia vô số, loại này tài sản, coi như là thả ở kinh thành, cũng là một trong số ít những người giàu có nhất, mặc dù không thể trèo lên đầu bảng, nhưng mỗi một tiếng nói cử động cũng làm rung chuyển cả mảng lớn thị trường. Tất cả sản nghiệp đều giao cho một kẻ không có liên hệ máu mủ mà chỉ có phụ tử xưng hô như Vương Phục Hưng

Vấn đề này quá kinh ngạc rồi.

Mà càng buồn cười chính là cái này mao đầu tiểu tử không chút do dự lắc đầu, lẳng lặng nói: “Cha, chuyện của ngươi, ta không nhúng tay vào là được.”

Đây rõ ràng là một câu cự tuyệt, mà nhìn bộ dáng còn là không phải lần đầu tiên cự tuyệt.

Diệp Thiên nghe đột nhiên đứng người lên, lạnh lùng nói:” Ta thật muốn đánh chết ngươi.” mắt thấy thê tử tựa hồ lại có xu thế muốn phát tác, lập tức tịt ngóm lửa giận, vứt lại một câu ta muốn đi tắm rửa rồi bước nhanh về phía nhà tắm.

Vương Phục Hưng trầm mặc không nói.

Diệp Thiên sau khi nghe thê tử ân cần khuyên cũng bình tĩnh lại.

Vương Phục Hưng châm một điếu thuốc, hung hăng hút lấy, không biết vì nguyên nhân gì, ngón tay run nhè nhẹ, tựa hồ đang liều chết đè nén tâm tình gì đó.

Chu Di nhìn hắn một cái, vươn tay nhẹ nhàng cầm chặt tay Vương Phục Hưng, mỉm cười nói: “Ba của ngươi tính cách như vậy, ngươi đã sớm hiểu được. Trong lòng hắn luôn muốn đem ngươi đối đãi như con ruột, bất quá muốn nói đem tất cả sản nghiệp hiện tại giao cho ngươi, hay vẫn là không thích hợp đấy. Chúng ta bây giờ cũng không tính già cả, theo ta thấy, ngươi hay vẫn là theo chúng ta quay về Bắc Bình, trước làm tổng giám đốc, rèn luyện thêm một thời gian, bằng hữu của ngươi chúng ta cũng an bài cho thật tốt, chờ ngươi có kinh nghiệm sẽ tiếp nhận Thiên Thính tập đoàn. Đây là tâm huyết cả nửa đời của phu thê chúng ta, ngươi không kế thừa, không lẽ chúng ta lại đem dâng cho người khác hết à? Đứa nhỏ ngốc, người chẳng nhẽ hy vọng khi ta và ba ngươi già cả rồi mà vẫn không có người để cho chúng ta an tâm dưỡng lão a?”

Vương Phục Hưng hít thở sâu một hơi, đem tàn thuốc dùng sức ấn xuống cái gạt tàn, con mắt ửng đỏ, khẽ cười nói: “Mẹ, đừng nói tới cái kia, người cứ an tâm, sau này hai người già lão, ta không để hai người phải chịu chút khổ sở nào đâu.”

Chu di kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng, thật lâu, mới hơi than thở nhẹ rồi một tiếng, thì thào lẩm bẩm: “Sớm biết như vậy như vậy, phòng này lúc trước liền không nên cho ngươi, bán đi thật tốt.”

Vương Phục Hưng thần sắc ảm đạm, lắc đầu, trong ánh mắt chất chứa một loại tâm tình điên cuồng cố chấp, thản nhiên nói: “Đây là lễ vật nàng để lại cho ta, trừ phi ta chết đi, bằng không thì ai cũng không có thể bán đi nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.