Mấy câu an ủi của Tiểu Bạch, đã không làm Vương Anh khá khẩm lên thì thôi, lại còn làm cho tâm trạng hắn tệ hơn gấp bội. Thiên Nam cũng không kém phần xấu hổ so với hắn. Đối với Thiên Nam mà nói, bại dưới tay nữ nhi đã rất xấu hổ rồi, huống chi nữ nhi này lại à người mà hắn yêu?
Tiểu Bạch mấy hôm sau đó vẫn không ngừng an ủi Vương Anh, khiến cho hắn muốn cười không được, muốn khóc cũng không xong. Phải đến 1 tuần sau, hắn mới có thể tạm quên đi được cái hình ảnh say khướt kia của mình đi.
Về phần Tiểu Bạch, nhìn thấy Vương Anh như thế, cô nhịn không được, trong lòng có chút phấn khích. Trước nay luôn là Vương Anh hơn cô, Cái gì cũng là Vương Anh quyết, nhưng mà hôm đó cô mới biết, hoá ra tửu lượng của Vương Anh lại kém như vậy, còn kém hơn cả phụ hoàng của cô nữa.
Suy nghĩ này tất nhiên cũng chỉ tồn tại được trong đầu Tiểu Bạch mà thôi. Cô nào có gan dám chọc giận Vương Anh chứ? Thế nên cô vẫn là nên ngoan ngoãn một chút, an ủi Vương Anh một chút, như vậy sẽ bảo toàn được tính mạng cho tới ngày trở về cung.
Mấy hôm sau đó, Vương Anh cùng Thiên Nam bận rộn tới mức thời gian về nhà cũng bị hạn hẹp. cái chuyện tốt nghiệp sớm này, quả thật giống như muốn lấy mạng người ta. Hai người xưa nay tài giỏi là thế, thế nhưng luận án lần này vẫn là có chút khó khăn.
Tiểu Bạch ở nhà không biết làm gì, tất nhiên lại nghe Ái Nhi rủ rê đi shopping. Thế nhưng cô lại có chút uỷ khuất a. Thiên Nam hình như rất thoải mái với cách cách. Cách cách khó tính của cô muốn đi đâu cũng được, muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng xong. Vậy nên mặc dù đến thế giới này muộn hơn cô những nửa năm, cách cách vẫn là am hiểu thế giới này hơn cô nhiều.
Ái Nhi đương nhiên biết rõ cô cháu gái ngốc của mình nhất định tới đây chỉ ở trong nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không dám đi đâu. Mà kể có dám đi Vương Anh cũng chẳng đời nào cho cô đặt chân ra khỏi cửa. Ngốc như Tiểu Bạch, chưa bước chân ra ngoài đã chắc chắn sẽ bị lạc rồi.
Chính vì lẽ đó, Ái Nhi vẫn dụng hết tất cả hiểu biết của mình, lôi cổ Tiểu Bạch đi lùng sục khắp Hà thành, quyết tâm tân trang lại bề ngoài cho Tiểu Bạch. Mọi người nói xem. Tiểu Bạch đã xinh đẹp như thế rồi, tân trang thì đúng là không còn gì bằng. Tiểu Bạch bước ra khỏi tiệm cắt tóc, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô. Không ngờ a. Chỉ là kiểu tóc thả tự nhiên thôi, không ngờ lại hợp với Tiểu Bạch như vậy.
Tiểu Bạch bị nhìn tới mức phát ngượng, liên mồm giục cách cách đi chỗ khác. Cô trước nay quen bị người ta nhìn như vậy rồi, thế nhưng ở giữa đường thế này mà bị nhìn chằm chằm, đúng là ngại không có chỗ nào để chui.
Ái Nhi nhìn qua mái tóc của Tiểu Bạch một cách hài lòng. Tóc cô bây giờ có phần khá hơn trước, cũng gọi là ổn rồi. Tiếp đến là đi shop.
Tiểu Bạch bị Ái Nhi kéo đi không thương tiếc qua hết shop này đến shop khác, tay mỏi rã rời vì phải xách đồ theo, khiến cho cô uỷ khuất không nói nên lời. Cách cách bắt đầu độc ác như vậy từ lúc nào chứ? Còn không cho cô nghỉ lấy một giây, bắt cô thử hết bộ này đến bộ khác.
Đang lúc Tiểu Bạch vừa ôm đống túi đầy ắp đồ vừa than thân, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Đăng Vũ.
-Cần anh giúp chứ?
Tiểu Bạch quay lại nhìn, ánh mắt lập tức đập ngay vào dáng người cao cao phía sau. Đăng Vũ thấy Tiểu Bạch nhìn, lập tức cố nở một nụ cười theo hắn là đầy quyến rũ. Tiểu Bạch nhìn thấy hắn cười, tâm trạng lại càng tệ hơn.
-Anh Đăng Vũ. Sáng nay anh bị con gì cắn ở môi sao? Cười gì mà nhìn ngố thế?
Nụ cười của Đăng Vũ lúc này, có cố thêm cũng không nổi nữa, lập tức trở nên méo không thể tả. Hắn mặc dù cười với một mình Tiểu Bạch, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy cô nàng trông coi khu mua sắm này nhìn hắn với ánh mắt long lanh đầy tôn sung. Con bé Tiểu Bạch này đúng thật không biết nghệ thuật là gì, còn dám nói hắn cười ngố. Đáng hận. Đáng hận a.
Đăng Vũ lúc này khóc không ra nước mắt, đành im lặng xách giúp Tiểu Bạch mấy bao quần áo. Hận là hận. Lấy lòng Izabel vẫn là việc hơn. Chính vì thếm cục hận này hắn nhất định phải nén.
Ái Nhi chọn được thêm mấy bộ, lại ló cổ ra đòi Tiểu BẠch vào thử đồ, ngay lập tức nhìn thấy cô cháu ngốc của mìn đang cười với một tên nhóc là hoắc.
-Tiểu Bạch? Ai đây?
Ái Nhi lại gần Tiểu Bạch, thắc mắc hỏi.
-Cách…. Cô. Đây là Anh Đăng Vũ. Là bạn mới của cháu.
Tiểu Bạch nhìn thấy cách cách, tươi cười giới thiệu Đăng Vũ với nàng. Đăng Vũ đương nhiên biết bà cô này là ai, thế nhưng vẫn giả vờ cười cười.
-Chào em.
-Em??????
Chân mày Ái Nhi nhướn cao, khiến cho Tiểu Bạch cuống lên một phen. Ái Nhi trước này lúc sắp nổi giận đều nhướn chân mày. Tiểu Bạch cuống quít nhỏ giọng nhắc Đăng Vũ.
-Anh Đăng Vũ. Anh phải gọi là cô. Cô của em không thích bị gọi là em.
Đăng Vũ nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Ái Nhi mà chột dạ. Thế nhưng ngay sau đó lại có chút giật mình. Ái Nhi không những không nhướn cao chân mày nhìn hắn nữa mà còn tươi cười với hắn
-Cậu là bạn Tiểu Bạch sao? Vừa hay. Chúng tôi cũng đang đi dạo dạo một chút. Cậu muốn đi cùng chứ?
-Tất… tất nhiên…
Đăng Vũ trả lời câu hỏi của Ái Nhi mà có chút lắp bắp. Bà cô này làm sao vậy chứ? Vừa mới tỏ vẻ không hài lòng, bây giờ lại tỏ thái độ như thế? Có âm mưu.
Âm mưu của Ái Nhi, Đăng vũ ngay sau đó lập tức được thưởng thức.
-Đăng Vũ. Cậu tên Đăng Vũ nhỉ? Nhanh nhanh lại đây.
-Đăng vũ. Cho cái này vào.
-Đăng Vũ. Lấy cái kia cho tôi.
-Đăng Vũ… Đi lấy cho tôi với Tiểu Bạch 2 cốc coca.
Ái Nhi nhếch môi, nở một nụ cười Đáng-đời-mày-nghe-con nhìn Đăng Vũ chạy đi chạy lại đến nỗi thở cả ra tai. Dám gọi nàng là cô, tên này xem như chết chắc.
Thực ra ngay từ lúc Tiểu Bạch giới thiệu Đăng Vũ với nàng, nàng đã nhìn ra được tên này muốn tán tỉnh Tiểu Bạch rồi. Hắn ta có thể không phải vì thích Tiểu Bạch, ánh mắt hắn ta cũng nói lên hắn ta không thích thú gì với Tiểu Bạch. Thế nhưng nhất định là hắn ta có lí do gì đấy.
Ái Nhi không cần biết hắn ta có ý đồ gì. Nàng chỉ cần biết cháu rể của nàng cả đời này chỉ có thể là Vương Anh, tuyệt đối không ai được phép tranh giành với hắn. Nếu vị trí cháu rể của Vương Anh mất đi, đồng nghĩa với việc tên ngốc Thiên Nam của nàng bị tên Vương Anh đó cắp đi luôn. Hơn nữa theo như nàng thăm dò gần đây, cái tên Vương Anh này ở đây cũng rất giàu. Hắn ta cũng lại rất hợp gu với nàng. Thôi thì cứ giúp hắn một lần. Mai mốt gặp nhất định phải đòi thù lao.
Đăng Vũ đi tìm được nước về đã chỉ còn thấy có một mình Ái Nhi ở đấy. Tiểu BẠch lại không thấy tăm hơi đâu. Bà Ái Nhi này lại còn đang cười rất chi là mờ ám làm hắn đến rùng mình cũng không dám. Hắn từng bước từng bước tiến tới chỗ Ái Nhi, trong lòng có chút lo lắng.
-Ơ… em… à… Cô Ái Nhi. Tiểu Bạch đi đâu rồi?
Ái Nhi từ từ ngước lên nhìn Đăng Vũ, trên môi có ý cười.
-À. Nó về rồi.
-Về???- Đăng Vũ tròn xoe mắt,. -Ở… Thế… cháu cũng về đây ạ.
Đăng Vũ nói xong lập tức xoay người dợm bước. Bà cô già này, rốt cuộc là có ý định gì đây? Dụ cho hắn đi khỏi, sau đó lại đuổi Tiểu Bạch về. Hắn sai lầm rồi. Sai lầm thật rồi. Đáng ra không nên lại gần Tiểu Bạch khi cô còn đang đi cùng bà Ái Nhi này.
Đăng Vũ muốn đi, đương nhiên không dễ chút nào. Ái Nhi có một châm ngôn. Không làm thì thôi. Đã làm thì phải làm đến cùng. Nàng đã túm cổ Tiểu Bạch ném lên taxi, đương nhiên tiếp theo chính là phải dạy dỗ cho tên này một bài học.
-Đứng lại đã.
Giọng nói của Ái Nhi vang lên một cách sắc lạnh. Dù ở chốn đông người thế này, Đăng Vũ vẫn có thể nghe được rõ ràng đến tận chữ. Hắn không dám không đứng lại cho dù biết lành ít dữ nhiều.
Ái Nhi thong thả bước đến trước mặt Đăng Vũ, cười duyên một cái.
-Đi uống chút gì chứ?
………………..
Ban đêm luôn là thời điểm thích hợp để thủ tiêu một người. Đăng Vũ đi uống cà phê cùng Ái Nhi, nàng ta không những không nói gì, thỉnh thoảng còn liếc hắn, cười tủm tỉm một cái.
Đăng Vũ quả nhiên cảm thấy sợ, hơn nữa còn là rất sợ. Hắn theo đuổi Izabel bao nhiêu năm, nhìn thấy bao nhiêu thủ đoạn của cô ta, thế nhưng nụ cười của Izabel chưa bao giờ có thể đạt đến trình độ như Ái Nhi này.
Ái Nhi đương nhiên cũng biết Đăng Vũ sợ. Nàng dù sao cũng là cáo đội lốt thỏ. Đừng thấy nàng đẹp mà khinh. Đẹp nhưng cũng phải nham hiểm. Nếu không thì nàng làm sao có thể ở trong cung bao nhiêu năm, khiến cho Tiên Đế cùng hoàng huynh kinh sợ bao nhiêu năm. Nhưng thôi. Tên Đăng Vũ này mặt mũi không tồi. Nàng đẹp, cũng yêu mến cái đẹp. Vì cái đẹp, sẵn sàng nương tay.
Đăng Vũ bị doạ đến mức toát cả mồ hôi hột, đến lúc trời tối hắn thì không chịu nổi nữa.
-Ơ… Cháu đi vệ sinh một chút.
Đăng Vũ ấp úng rồi chạy biến vào nhà vệ sinh. Đáng sợ. Quả thật rất đáng sợ. Bà Ái Nhi này không biết mọc ở đâu ra, chỉ nụ cười cũng doạ người được đến mức đó.
Đăng Vũ giải quyết xong, đứng trước bồn rửa mặt xả nước. Hắn dùng tay vỗ nước lên mặt, cốt là để tỉnh táo một chút. Dường như có nước khiến hắn can đảm hơn một chút. Ái Nhi thì sao chứ? Cũng chỉ là một đứa con gái liễu yếu đào tơ thôi mà. Hắn vì Izabel lăn lộn bao nhiêu năm, cư nhiên cũng học hỏi được nhiều. Hôm nay hắn mặc kệ Ái Nhi thế nào, cứ về cái đã. Đợi hôm sau sẽ đến tìm cô ta tính sổ sau.
Nghĩ là làm, Đăng Vũ bước ra khỏi phòng vệ sinh, cư nhiên tìm đường cửa sau, sải bước. Hà hà. Hắn quả thật thông minh. Bà Ái Nhi kia chắc chắn lúc này đang đợi hắn đến dài cả cổ. Đáng đời cô ta, ai bảo dám xoay hắn, còn dám ngăn cản kế hoạch của hắn.
Đăng Vũ trên đường về đắc chí không thôi. Ái Nhi có thông minh đến mấy cũng không thể biết được hắn trốn về đường cửa sau. Đường phố Hà Thành lúc này vẫn còn rất tấp nập khiến cho hắn cũng an tâm đôi phần. Ái Nhi chắc chắn cũng biết thế nào là sợ, chắc chắn sẽ không dám manh động.
Đăng Vũ chọn cách trốn quả thật cũng gọi là thông minh. Nếu hắn quay lại bàn, chắc chắn sẽ hết hồn khi nhìn thấy hàng tá cô nương xấu trần đời đứng đợi sẵn hắn. Ái Nhi xưa nay chuẩn bị rất chu đáo. Đăng Vũ muốn câu cháu gái của nàng? Được, nàng tìm người cho hắn câu thoả thích. 30 cô gái xấu xí hết mực kia tối nay sẽ hành hạ hắn đến mức khiến hắn sau này đến nhìn đàn bà cũng không dám.
Thế nhưng mặc dù Đăng Vũ được gọi là thông minh, Ái Nhi cũng không phải thuộc hạng tầm thường. Kinh nghiệm bao năm làm khổ hoàng huynh của nàng đâu có ít. Đăng Vũ dám bỏ trốn, bất quá trường hợp này nàng cũng đã đoán được lờ mờ.
Quả đúng như Ái Nhi nghĩ. Nàng rong chơi ở thế giới này không ít. Bạn kết được cũng kha khá. Trong số đó có mấy chàng trai rất được. Lúc Đăng Vũ vừa vào nhà vệ sinh, nàng dặn dò mấy cô kia xong, lập tức cùng mấy anh bạn to con kia đứng chờ sẵn ở cổng sau, tìm nơi trốn tạm, chỉ một lát sau đã nhìn thấy Đăng Vũ đi ra, mặt mày hí hửng vô cùng. Ái Nhi nhẹ nhàng phất tay một cái, mấy anh chàng kia lập tức biết nên làm gì, lặng lẽ cùng nàng theo sau Đăng Vũ.
Đăng Vũ đang vừa đi vừa nhún, bước nhanh về nhà mình, đi qua một hẻm nhỏ, lập tức cảm nhận mình bị một cánh tay chắc khoẻ lôi vào trong con hẻm tối thui.
Trước mặt Đăng Vũ bây giờ có đến 3 tên con trai to lớn vô cùng. So ra thì thân hình người mẫu của hắn đúng là chỉ có thể gọi là muỗi. Trong lòng Đăng Vũ có chút lo lắng, thế nhưng vẫn lấy hết can đảm lắp bắp.
-Các… các anh là…
Trong ánh sáng mờ mờ từ đường chính hắt vào, Đăng Vũ có thể nhìn thấy môi 3 tên kia nhếch lên. Ngay sau đó, một tên đứng tránh sang một bên, nhường đường cho người mới tới.
Bóng dáng người mới đến trông có vẻ nhỏ gọn hơn nhiều. Mặc dù là ở trong tối, những đường cong quyến rũ vẫn hiện rõ lên mồn một. Đăng Vũ nhìn người đó, rùng mình kinh hãi.
Ái Nhi nghiêng đầu nhìn Đăng Vũ, miệng cười nhạt như thể vừa nghe một chuyện cười tẻ nhạt. Dám trốn nàng? Tên này hôm nay chết chắc.
Ái Nhi không nói gì nhiều, chỉ gật đầu với 3 tên kia một cái, sau đó quay lưng đi, gọi điện thoại cho ai đó. Đối với Đăng Vũ mà nói, cái gật đầu của Ái Nhi lúc này như một cái thẻ bài cho phép chém đầu hắn ngay lập tức vậy. Hắn sợ tới mức chân tay nhũn cả ra, hét cũng không hét nổi. Một tên trong số 3 tên to cao kia bước tới, thô bạo nhét vào miệng Đăng Vũ một viên thuốc gì đó, khiến cho hắn chỉ 5 giây sau đã từ từ lịm đi.
Lúc Đăng Vũ tỉnh dậy, hắn mơ màng cảm nhận được ánh sáng xung quanh. Hắn mở hẳn mắt ra đã nghe tiếng một bầy con gái cười cười nói nói gì đó, có vẻ rất phấn khích. Đăng Vũ kinh hãi nhìn về phía tiếng cười, lập tức nhìn thấy cảnh tượng rất đáng sợ.
Trong phòng lúc này phải có đến mấy chục người, toàn là nữ nhân. Hắn lúc này con đang bị trói cứng ở trên giường, chỉ có đầu là có thể cử động một chút. Người hắn ngồi ở trên tường, tư thế người ốm dựa vào bờ tường bên sau. Chính tư thế này lại khiến cho cảnh tượng trước mắt hắn hiện rõ hơn.
-Các… các ngươi định làm gì???????????
Đăng Vũ khiếp đảm, miệng lắp bắp, nói không nên lời. không biết ở đây có bao nhiêu người, thế nhưng ở trong cái phòng này, Ái Nhi thì không nói làm gì, mấy người kia, đến chữ nhan sắc yếu kém cũng không đạt được. Hắn chỉ nhìn liếc qua thôi, thế nhưng lại kinh sợ không nói nên lời. Ái Nhi… rốt cuộc cô ta định làm gì hắn??
Ái Nhi cười mỉm một cách thoả mãn. Tốt lắm. Cuối cùng cũng đã tỉnh rồi. Nàng ngồi ngắm hắn 30 phút, cơ hồ cũng đã nhàm chán. Hắn tuy cũng rất đẹp, thế nhưng lại không bằng một góc của Thiên Nam ngốc nhà nàng, càng không thể bằng Vương Anh cùng hoàng huynh của nàng. Muốn tán tỉnh Tiểu Bạch? Tu thêm 10 kiếp nữa chưa chắc đã được. Kể cả Tiểu Bạch có ưng hắn đi nữa, nàng nhất định sẽ khiến tên này sống dở chết dở mới thôi.
-Làm gì đâu?- Ái Nhi bình thản, nhẹ nhàng nói.- chỉ là cảnh cáo ngươi một chút.
-Cảnh… Cảnh cáo… Cô Ái Nhi. Cháu có làm gì cô đâu? Sao cô lại cảnh cáo cháu.
-Không làm gì sao?- Ái Nhi cao ngạo lên giọng. Nàng bây giờ cảm thấy như đang nói chuyện với một tên điên không hơn khôn kém. –Chẳng phải ngươi định tán tỉnh cháu gái ta sao?
Đăng Vũ lúc này mới hiểu ra rốt cuộc Ái Nhi vì sao lại đối xử với hắn như thế. Chắc chắn là vì cô ta lo lắng cho cháu gái của mình, sợ rằng hắn sẽ lừa phỉnh cháu cô ta. Nếu thế, hắn nhất định phải đính chính lại. Dụ dỗ Tiểu Bạch dù sao cũng là chuyện cần thiết bây giờ. Hắn cứ lấy lòng bà Ái Nhi này, chắc chắn chỉ có lợi.
Đăng Vũ nghĩ thế nào làm thế ấy. Hắn trưng ra bộ mặt kiểu rất đau khổ.
-Thưa cô. Cháu quả thật rất yêu quý Tiểu Bạch. Ngay từ lần gặp đầu tiên cháu đã yêu quý cô ấy. Chỉ cần cho cháu cơ hội, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Cháu hứa đấy ạ.
Có một điều mà đến chết Đăng Vũ cũng không thể nhìn ra được. Ái Nhi yêu cháu gái mình. Điều đó là sự thật. Nhưng bên cạnh cháu gái, tự do, tiền bạc và hạnh phúc của nàng cũng rất quan trọng. Vương Anh yêu thương cháu gái nàng. Điều này có thể làm nàng yên tâm về cháu gái yêu quý của mình. Nàng nhìn người không nhầm đâu. Vương Anh chính là hạng người đã không có tình thì thôi, Đã có, nhất định sẽ yêu thương chiều chuộng hết mực. Hơn nữa, Chỉ cần Vương Anh còn yêu Tiểu Bạch, tự do của nàng, tiền của nàng, hạnh phúc của nàng. Tất cả đều được đáp ứng. Nàng muốn đi đâu cũng được, muốn bao nhiêu tiền cũng có. Nàng từ khi nhìn thấy cơ thể Thiên Nam đã ưng mắt rồi. Dần dần tiếp xúc, lại cảm thấy hắn chính là nam nhân của đời nàng. Tóm gọn lại một câu. Chỉ cần có Vương Anh, đời nàng xem như đẹp như tranh vẽ.
Còn tên nhóc Đăng vũ này? Vừa nhìn nàng đã chỉ ưng được cái mặt. Bây giờ đến cái mặt cũng không ưng nổi. Hắn giàu bằng Vương Anh không? Chiều chuộng được Tiểu Bạch như Vương Anh không? Nham hiểm được như Vương Anh không? Có thể giúp nàng lừa phỉnh Thiên Nam như Vương Anh không? Đúng là chỉ độc một chữ mịt mờ. Còn dám cầu xin nàng sao?
Nụ cười thoả mãn của Ái Nhi nhuốm chút chán ngán. Đồ ngốc. Hắn ta không biết so sánh mình với Vương Anh sao? Ái Nhi không nói gì nhiều, buông một chữ “Vào”, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, tiện tay khoá cửa lại.
…………………..
Khách sạn Tình nhân đêm hôm đó giống y như một căn nhà ma với tiếng hét ghê rợn của một chàng trai. Phục vụ phòng không biết chính xác chuyện gì xảy ra. Chỉ biết sáng sau đó, 30 nữ nhân xấu xí nhất trần bước ra khỏi khách sạn, miệng cười tươi như hoa, để lại một chàng trai ở trong phòng, quấn kín chăn khóc oa oa, cả quần áo lẫn tiền thanh toán đều không có.
Đương nhiên, buổi shopping đó là lần cuối Tiểu Bạch nhìn thấy Đăng Vũ!